Câu Chuyện Tình Yêu Của Nữ Phản Diện Độc Ác

Chương 20



Lục Đình cùng một người phụ nữ trẻ quấn quít trên giường.

Hai người mải mê say đắm trong thế giới dục vọng của mình tới mức Lục Thời ở ngay bên cạnh cũng không nhận ra.

Mãi tới Lục Thời bàng hoàng gọi ba ... hai con người đang trên giường kia mới thất kinh nhận ra cậu.

Người phụ nữ khiếp đảm trước sự xuất hiện của đứa trẻ, vội vã dùng chăn bao bọc lấy cơ thể lõa lồ của mình.

Mà Lục Đình, bị chính con trai mình phát hiện chuyện gian gian díu díu cũng chẳng lấy làm hoảng sợ, chỉ tức giận trước cuộc vui bị phá hủy. Ông bình thản nhìn Lục Thời, hỏi:

"Ai cho con vào đây?"

Lục Thời không trả lời, anh vẫn chưa tiếp thu hết những chuyện trước mắt. Chỉ giương đôi mắt xám tro đong đầy sự lạnh lẽo về phía hai con người kia.

Chẳng mấy chốc, bảo mẫu Ngô- người phát hiện Lục Thời không có trong phòng vội vã tìm kiếm đã có mặt, những người hầu cũng tụ tập một đám xung quanh nhưng chẳng ai dám vào để nhận lấy cơn thịnh nộ của ông chủ. Lục gia loạn lên thành đoàn trong thầm lặng. Ít phút sau Lục phu nhân cũng xuất hiện.

Người phụ nữ bình tĩnh bước vào trong căn phòng mà gần 2 năm qua một người vợ chính thức như bà chưa bước vào. Hết nhìn người phụ nữ lăng loàn mà chồng mình đem về, lại nhìn Lục Thời.

Người phụ nữ kia sau khi thay quần áo, thấy được vẻ mặt nghiêm trọng của Lục phu nhân liền muốn trốn đi nhưng đã bị vệ sĩ của Lục phu nhân chặn ngay trước cửa.

Lục Đình nheo mắt:

"Cô có ý gì?"

Bà cười hừ một tiếng, trên nét mặt dịu hiền lại xuất hiện dáng dấp thâm độc.

"Ý gì đương nhiên anh phải hiểu. Tôi và anh cần nói chuyện. Còn cô ta... ăn dám ăn mà làm không dám nhận thì phải chịu."

Ở Lục gia, chuyện vợ chồng Lục gia tan đàn xẻ nghé đã là chuyện không ai không biết.

Hai người vẫn là vợ chồng hợp pháp trên danh nghĩa nhưng bên ngoài đã trở mặt từ lâu rồi.

Dường như chỉ có Lục phu nhân còn ôm ấp giấc mộng tình yêu, còn với Lục Đình, kết hôn, sinh con chính là nghĩa vụ. Từ trước tới nay, Lục Đình vẫn thường xuyên mang tình nhân về nhà, Lục phu nhân biết rõ nhưng luôn im lặng, tỏ ra không biết gì. Nhưng hôm nay thì hay rồi, sự cam chịu của bà đã triệt để bị phá vỡ.

Sau đó người phụ nữ kia bị vệ sĩ lôi đi, Lục Thời cũng bị đuổi ra ngoài, chỉ để lại vợ chồng nhà họ Lục ở trong.

Rất lâu, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng chửi bới, tiếng đập vỡ đồ đạc hòa vào nhau, không còn nghe rõ đó là tiếng của ai, của Lục phu nhân, hay Lục Đình.

"Tôi đã ở bên anh bao nhiêu năm rồi. Thậm chí tôi còn vì anh mà sinh ra Lục Thời. Vậy mà anh ra ngoài tìm tình nhân, lại còn để bị hiện. Không thấy nhục nhã sao..."

"Đừng tưởng tôi không biết anh và đám con riêng kia một nhà 3 người hạnh phúc như nào. Anh nhìn đi, Lục Thời mới có 4 tuổi, ấy thế mà dã chủng kia đã ngoài 5. "

"Đồ khốn nạn, anh cùng đám đê tiện kia đều là những kẻ khốn nạn.."

"LỤC ĐÌNH.."

Cuộc cãi vã đó kết thúc là cảnh tượng Lục phu nhân luôn là dáng vẻ điềm đạm, thanh cao, rầm rộ mở cửa phòng xông ra ngoài.

Bà vừa liếc thấy Lục Thời đã nhanh chóng bắt lấy anh thô bạo kéo lên lầu, mặc bảo mẫu Ngô ra sức ngăn cản.

Đó là lần đầu Lục Thời thấy được sự điên dại của mẹ mình, cả một đêm đó, bà dạy dỗ anh bằng những tiếng gào thét, mắng chửi Lục Đình thậm tệ, khóc lóc với anh, kể khổ với anh rồi lại nhìn anh với ánh mắt căm phẫn như thể xuyên qua anh có thể thấy được người chồng tệ bạc kia.

Ánh mắt vừa yêu vừa hận, điên cuồng độc chiếm khiến tầm thức của Lục Thời tan rã, người phụ nữ này không khiến anh sợ hãi, nhưng lại đập nát những hi vọng và ấm áp trong trái tim anh.

Lục phu nhân quên mất mình là một người mẹ. Cảm giác ao ước mà không thể chiếm được, sự phản bội của một kẻ đàn ông khiến bà chỉ biết trút giận lên đứa con ruột thịt của mình.

Lúc ấy Lục Thời - một đứa trẻ mới 4 tuổi thực sự hiểu rằng ba mẹ đã vứt bỏ anh từ lâu rồi. Với người phụ nữ tàn nhẫn này, anh không phải một sinh mệnh đáng quý mà chỉ là thứ sản phẩm để thỏa mãn ham muốn trói buộc của mình. Để trói buộc Lục Đình mãi bên cạnh bà.

Lục Thời nhếch môi cười lạnh. Nếu như cho anh được chọn lựa, anh hi vọng thứ chảy trong cơ thể mình không phải dòng máu của nhà họ Lục.

Qua đêm ấy, Lục phu nhân lại trở về là một quý bà hiền dịu, thanh cao như mọi ngày, người trong Lục gia cũng vẫn làm việc mình vẫn làm, Lục Đình vẫn đi làm, thỉnh thoảng lại đem về những cuộc vui mới, và Lục phu nhân vẫn cứ làm thinh như không biết. Chỉ cần cuộc hôn nhân này không bị phá vỡ, chỉ cần Lục Đình vẫn là chồng hợp pháp, bà cũng chẳng nề hà san sẻ cảnh năm thê bảy thiếp.

Khiến người ta ảo giác rằng người phụ nữ điên dại hôm qua là một người khác.

Vậy mà chẳng có ai ngoài bảo mẫu Ngô phát hiện sự thay đổi của Lục Thời.

Anh chẳng còn bao giờ hỏi ba hay mẹ khi nào trở về nữa, ngày ngày đọc sách, trầm lặng, tính cách cũng lạnh nhạt dần theo ngày tháng. Rồi tới lúc, ai trong Lục gia cũng đều xem sự lạnh lùng của Lục Thời thành thói quen, thành thứ vốn có. Cũng chẳng thắc mắc tại sao lại như vậy....

Con người vốn dĩ là như vậy?

...

5 giờ thức dậy đã trở thành thời gian sinh học của Lục Thời. Vậy mà ngày thứ hai tới thành phố K lại là ngày anh phá vỡ thói quen không thể bỏ được của mình.

Anh nhìn đồng hồ đã điểm gần 7, nheo mắt. Gương mặt một màu, không tư vị. Tại sao báo thức lại không kêu?

Nhưng anh biết chắc chuyện sau đây đã khiến anh thực sự không vui.

Lục Thời thức dậy và chào anh buổi sáng chính là một căn phòng đã được dọn sạch sẽ, sạch tới mức người vài tiếng trước vẫn còn nằm ngủ, giờ cũng biến mất luôn.

Chiếc chăn của anh được gập gọn gàng, đặt trên sofa. Cảm giác lạnh lẽo từ chăn và sofa cho thấy người đã rời đi khá lâu rồi.

Lục Thời day day trán, cảm giác nhức đầu ập tới tức khắc. Chẳng rõ đau đầu vì sự biến mất của ai kia hay do hôm qua không lau tóc gọn gàng.

Thật khó chịu...

Lục Thời thầm nghĩ.

Tại sao lại phải cảm thấy khó chịu. Dù sao Trần Tiểu Niên rời đi hay ở lại cũng đều không phải chuyện của anh.

Cậu ta có chân, có tự do của mình, có thể đi bất kì chỗ nào mà cậu ta muốn. Trần Tiểu Niên và anh cũng chỉ là người xa lạ, không thân không quen.

Vậy nên cũng chẳng sao cả.

Chuyện hôm qua... chỉ là tùy tiện.

Đúng vậy. Chỉ là....

Rengggg....

"Alo."

"Dạ?" Nữ thư kí hoảng cả người, rõ ràng vẫn là giọng điệu lạnh nhạt thường ngày nhưng hình như hôm nay có chút gay gắt hơn. Vừa nghe xong mà cả người cô đều sởn gai ốc.

Mới sáng sớm mà, ai lại chọc phải cậu chủ nhà họ Lục thế này? Cô thư kí ai oán.

"Lục thiếu...?"

"Có chuyện gì?"

"Dạ, giám đốc Lục về nước rồi ạ. Sáng nay vừa xuống máy bay tới đây, thư kí của ngài ấy gọi tới nói giám đốc muốn tổ chức cuộc họp 9 giờ sáng nay."

Lục Đình trở về?

Thật hiếm lạ khi ông ta vui đùa cùng tình nhân chớm đôi giờ phút như vậy.

Lục Thời tùy tiện vuốt ngược tóc về sau, đi về phía phòng, nhanh chóng buông một câu:

"Một chút nữa tôi sẽ có mặt."

"Vâng, tôi sẽ báo lại với ngài ấy."

Cạch cạch... Tiếng cửa phòng mở ra.

"Ồ, cậu dậy rồi à?" Trần Tiểu Niên cứ ngỡ đã rời đi lại đột nhiên xuất hiện khiến Lục Thời có chút nghi hoặc.

Cảm nhận được ánh mắt của Lục Thời đang quét trên người mình, cô lại hiểu nhầm Lục Thời muốn hỏi vì sao mình chưa rời đi, ngượng ngùng nhưng vẫn cố điềm nhiên giải thích:

"Tôi định rời đi rồi nhưng căn cước của tôi vẫn ở chỗ nhân viên khách sạn, họ nói khi nào cậu xác nhận thì tôi mới được phép lấy. Nên tôi về lấy hành lí."

"Ừ."

"Vậy.. tôi đi lấy đồ?!"

"Cậu tắt báo thức của tôi?"

Mặt Trần Tiểu Niên hiện lên ba dấu chấm hỏi, cảm thấy câu hỏi của Lục Thời chẳng liên quan gì tới câu chuyện cô đang nói nhưng vẫn trả lời.

"Đồng hồ của cậu rất ồn, mà cũng không có tác dụng đánh thức nên tôi tắt đi."

Lục Thời nhận được câu trả lời nhưng vẫn chẳng thấy thỏa mãn. Anh đáp lại, nhưng cũng lạc quẻ:

"Chút nữa tôi sẽ báo với nhân viên."

Sau đó liền đi một mạch vào phòng để Trần Tiểu Niên đứng như trời trồng giữa căn phòng.

Gì vậy? Cô khiến anh tức giận gì à??

Không đúng, Lục Thời có bao giờ thừa thãi thời gian mà biểu hiện thái độ với cô đâu, thế nãy là cô tự mình ảo tưởng?

9 giờ bắt đầu họp nên Lục Thời chuẩn bị rất nhanh, anh mặc áo vest chỉnh tru, trưởng thành nhưng chiếc cà vạt thắt lệch tông khiến cả bộ trang phục vỡ tan tành hình tượng.

Lục Thời cũng nhìn ra, anh nhìn về phía cô, đột nhiên hỏi:

"Cậu biết thắt cà vạt không?"

"Hửm?"

Lục Thời đang chờ câu trả lời chứ không phải câu hỏi.

Ý là sao? Là muốn nhờ cô thắt hộ? Trái tim Tiểu Niên liền loạn như đang nhảy vũ điệu samba, cô vừa nghi hoặc vừa không dám tin, vừa sờ sợ.

"Có.."

"Ừm."

Tiếp tục chờ đợi.

Trần Tiểu Niên đặt chiếc túi xuống sofa, tiến lại gần anh, dù cố kiềm chế nhưng bàn tay vẫn có chút run khi cầm lấy chiếc cà vạt.

Trần Tiểu Niên cao mét 65 đã được gọi là không thấp, nhưng Lục Thời còn cao hơn. Dáng người hơn mét tám như bao cả lấy người cô khi đứng gần. Tiếng hít thở đều đặn, mang theo tư vị lạnh lẽo như phảng phất trên đầu cô khiến tim cô đập bình bịch như gõ trống.

Hương bạc hà nhàn nhạt thoang thoảng qua chóp mũi, cay cay, dễ chịu.

Cô nghĩ ngợi vẩn vơ.

Là mùi sữa tắm?

Hay mùi cơ thể đặc trưng?

Càng tưởng tượng, người cô càng loạn, Lục Thời nhờ cô việc đúng đắn như vậy mà cô ở dưới người ta lại ấp ủ mấy suy nghĩ đen tối...

Đúng là bại hoại không sửa nổi.

Trần Tiểu Niên lúng túng 1,2 phút mới thắt xong nổi chiếc cà vạt.

"Được rồi." hai chữ này phát ra từng miệng cô nhạt thếch lại nghe có vẻ vội vã.

"Cám ơn."

"Không có gì."

"Bây giờ cậu đến công ty?"

"Ừm." Vẫn đang nghĩ xem tại sao nãy giờ Trần Tiểu Niên lại có biểu hiện khác lạ.

"Ồ, vậy tôi đi trước. Nhân viên nãy cũng đã gọi lên xác nhận rồi."

"Cậu đi đâu, tôi đưa cậu đến."

"Không cần đâu. Không cần phiền phức như vậy." Trần Tiểu Niên lắc đầu từ chối.

Lục Thời vẫn thản nhiên nói:

"Không sao, tiện đường."

"..."

Trần Tiểu Niên bất lực không nói nên lời. Cô còn chưa nói nơi mình đến mà, sao anh đã biết tiện đường rồi. Cô nhận ra mình ngay cả từng hành động và lời nói của Lục Thời đều khiến cô không hiểu được. Cô không biết thái độ của anh với mình là gì. Là một người bạn cùng bàn bình thường hay vẫn là đứa con gái đáng ghét lúc trước??

Nhưng thâm tâm cô vẫn khao khát sự gần gũi Lục Thời. Chút niềm vui và hạnh phúc nhỏ nhoi ấy... Dù thực sự nó chỉ là sự tùy tiện và thương hại, cô cũng nuối tiếc muốn níu giữ thật lâu.