Câu Chuyện Tình Yêu Của Nữ Phản Diện Độc Ác

Chương 31





Qua mấy hôm, Trần Tiểu Niên để ý, dạo này Phí Nhi rất lạ. Cô nàng rất hay nhìn cô rồi tủm tỉm cười bí ẩn, thi thoảng lại còn hỏi cô mấy câu kì lạ như thích ăn gì, thích màu gì, cuối tuần thường làm gì, ghi chép lại cẩn thận như đang nghiên cứu sinh vật sắp bị tuyệt chủng.

“Cậu ấy bị sao vậy?”

“Tới kì động kinh đấy. Tôi quên chưa đưa cậu ấy đi tiêm dại thường xuyên.” Bạn cùng bàn hết nhìn Phí Nhi tưng tửng ngày qua ngày lại nhìn Trần Tiểu Niên với vẻ đáng thương khi dính phải cục sh*t này. “Kệ cậu ấy đi, qua vài ngày chắc là sẽ bình thường lại.”

Trần Tiểu Niên:...

Hôm nay cũng không ngoại lệ. Cô vừa thả được chiếc cặp sách khỏi vai, Phí Nhi đã quay xuống cười thân mật. Nụ cười này khiến lòng Tiểu Niên dấy lên một dự cảm không tốt. Cô nhanh chóng tập trung sắp xếp sách vở, phớt lờ cái con người mặt tươi như hoa kia.

“Tiểu Niên...”

“Hửm?”

“Tan học đi ăn trưa cùng tớ nha!”

Đầu cô lập tức nhảy sổ. Kì thi liên kết vừa diễn ra cách đây không lâu nên các tiết học trên trường cũng còn ít, chiều nay là một trong những buổi hiếm hoi lớp A được nghỉ. Nếu là bình thường, bà hoàng làm biếng như Phí Nhi nhất định sẽ không vui vẻ rủ cô cùng đi ăn trưa như vậy.

Nhất định là đang âm mưu chuyện gì đó.

“Không rảnh.”

“Chiều nay được nghỉ mà, sao lại không rảnh được. Hơn nữa tớ chưa từng đi ăn trưa cùng cậu bao giờ.”

Trần Tiểu Niên ngẩng đầu, đôi mắt sắc bén liếc về phía Phí Nhi, giọng lành lạnh:

“Hôm nay cậu tích cực bất ngờ nhỉ, không làm tổ ở kí túc xá nữa à?!”

Ánh mắt dọa người của Trần Tiểu Niên thật khủng bố. Phí Nhi nuốt nước miếng cái ực, chột dạ nhìn sang chỗ khác.

“Con người cũng phải thay đổi mà.”

“Thay đổi nhiều nhỉ. Vậy cậu nói xem, cậu thu thập thông tin của tôi làm gì?”

“Cái này..”

“Hửm?”

Trán Phí Nhi lấm tấm mồ hôi, cô bị Trần Tiểu Niên dò hỏi tới nhăn nhó mặt mày, nhìn đáng thương vô cùng.

"Tiểu Niên..."

Chiêu dỗ ngọt không được thì dùng chiêu làm nũng. Cô không tin Trần Tiểu Niên không chịu mềm lòng.

Trần Tiểu Niên: Đây là đứa trẻ nhà nào đi lạc sao?

Cô đỡ trán, cố gắng đẩy cái đầu nằm dài của cô nàng trên bàn mình nhưng thế nào cũng không được. Cuối cùng quyết định mặc kệ. Nhưng Phí Nhi chẳng chịu bỏ cuộc, suốt một tiết học, bất chấp cả cái nhìn nghi hoặc của Lục Thời cũng như cái lườm cháy mắt của bạn cùng bàn, cứ 5,7 phút lại quay xuống trưng ra một đôi mắt long lanh, lấp lánh với cô.

Đôi mắt cô nàng chỉ thiếu điều bắn ra dòng chữ 'đi đi mà. Đi đi nha!'

"Cậu ta bị sao vậy?" Quá đáng tới mức Lục Thời cũng phải lên tiếng.

"Không biết." Nói thật, Trần Tiểu Niên rất muốn đáp lại Lục Thời bằng nguyên văn câu nói mà bạn nữ ngồi trên nhận xét về Phí Nhi. Nhưng cô không thể thản nhiên mà độc miệng như vậy được.

Hết tiết ba, Trần Tiểu Niên dáng vẻ toàn là sự bất lực. Bỏ cuộc!

Phí Nhi nhìn thấy, lập tức cười tít cả mắt.

"Tan học tài xế nhà tớ tới đón. Đứng đợi ở cửa học viện nha."

"..."

Trần Tiểu Niên sụp đổ nằm xuống bàn, ngay từ ban đầu, nếu biết dính vào cục nợ này sẽ khổ như vậy, cô nhất định sẽ tránh xa Phí Nhi đầu tiên. Lục Thời cũng bị dáng vẻ ủ rũ của cô làm cho phân tâm. Ngay cả lúc bị thương, nguy hiểm nhất cũng chưa thấy Trần Tiểu Niên bày ra dáng vẻ như này. Hoặc cũng có lẽ đây mới thực sự là con người của cô. Dáng vẻ có vui có buồn rõ ràng này mới khiến Lục Thời cảm thấy chân thực nhất.

Thật muốn cô lúc nào cũng có thể như này. Thoải mái làm chính mình, chứ không phải lúc nào cũng gồng gánh, ép bản thân trở nên mạnh mẽ.

"Nếu không muốn có thể không đi."

Trần Tiểu Niên không buồn ngẩng đầu lên, đáp lại bằng giọng ngao ngán:

"Có thể không đi?"

"Ừ."

Trần Tiểu Niên dở khóc dở cười. Đặt mình vào trong hoàn cảnh này, cô thực sự không mấy lạc quan mà tin tưởng bản thân có thể thoát khỏi ma trảo của Phí Nhi.

"Cậu ngồi sau Phí Nhi bao lâu rồi, còn không rõ tính cách cậu ấy như thế nào ư?"

"Không để ý."

Nếu như Phí Nhi nghe được câu này chắc chắn sẽ khóc thét. Lục Thời đúng là vô tâm.

"Không sao. Ngược lại tôi muốn xem cậu ấy đang âm mưu gì." Tiểu Niên cười nhạt, cô lắc lắc tay, chiếc chuông trên vòng tay của cô kêu đing đing vui tai, hệt như đang cổ vũ cho những ý nghĩ xấu xa trong đầu chủ nhân của mình.

Trần Tiểu Niên có cặp mắt hoa đào, mỗi khi cười lên, đuôi mắt cong cong, vừa tinh nghịch, hư hỏng vừa quyến rũ chết người.

Lục Thời trông thấy bộ dạng cô gái nhỏ đang tỏ vẻ đắc ý, chỉ nhếch môi cười. Một câu nói nhẹ như gió thoáng qua:

"Chúc may mắn."

.

.

Địa điểm dùng bữa là một nhà ăn truyền thống nhỏ ở cạnh phố An Thanh.

Trần Tiểu Niên nghe theo Phí Nhi đi lên phòng ở lầu hai đã đặt trước. Vừa bước vào, hình ảnh một người đàn ông đang đứng ở cửa sổ nói chuyện điện thoại khiến Trần Tiểu Niên lập tức quay người ra ngoài. Cô ngước nhìn số phòng một lần nữa, đúng là 103 rồi, vậy người đàn ông bên trong là ai?

Cửa lại được mở một lần nữa. Lần này là do Lâm Tử Bắc chủ động mở ra. Anh nhìn cô gái mình vẫn mong chờ được gặp đứng trước mặt, cố kìm nén cảm xúc phấn kích, lịch sự nghiêng mình:

“Xin chào, lại gặp lại rồi.”

Một tia kinh ngạc thoáng hiện trên gương mặt xinh đẹp của Tiểu Niên. Người này... là người cô đã đụng phải tại bữa tiệc sinh nhật của Phí Nhi.

“Sao anh lại ở đây?”

“Anh không được phép có mặt ở đây sao?” Lâm Tử Bắc hỏi vặn lại cô.

Trần Tiểu Niên cau mày, cô và người đàn ông này vốn là người xa lạ, mà nếu đã không quen biết, cô cũng chẳng có lí do gì để đứng đây đối đáp với Lâm Tử Bắc làm gì.

Cô xoay người, muốn rời đi. Lâm Tử Bắc lại không biết xấu hổ, nắm lấy cổ tay cô khiến Trần Tiểu Niên trợn mắt, trực tiếp thô bạo hất cái tay của con người vô liêm sỉ kia ra.

Cô trừng mắt nhìn anh ta, từng câu từng chữ nói ra đều lạnh như băng đá:

“Anh làm cái gì?! Bỏ ra!!”

“Xin lỗi.” Lâm Tử Bắc thấy cô tức giận, nhanh chóng buông tay ra. “Anh chỉ muốn giải thích một chút. Hôm nay là...”

“Mọi người? Có chuyện gì xảy ra vậy?”

Giọng nói thỏ thẻ của Phí Nhi từ một góc tường phát ra. Cô nàng vừa đi dặn dò phục vụ để tránh họ làm việc, mới rời đi một lúc mà sao không khí xung quanh đã trở nên căng thẳng thế này?!

...

“Haha..ha..ha.” Phí Nhi nhìn Trần Tiểu Niên cùng vị anh họ của mình mắt đối mắt, nhưng lại không phải ánh mắt thâm tình đắm đuối như cô tưởng tượng, tiếng cười gượng gạo tới quạ cũng muốn bay tới hót cùng.

“Tiểu Niên, cậu đừng hiểu lầm. Đây là anh họ tớ, Lâm Tử Bắc.”

Nụ cười thân thiện vẫn luôn treo trên môi Lâm Từ Bắc từ lúc cùng vào phòng. Anh chìa tay ra trước mặt cô:

“Anh là Lâm Tử Bắc. Rất vui được gặp.”

Tâm trạng Trần Tiểu Niên cực kì tệ nhưng vẫn phải nhẫn nhịn đáp lại tên đáng ghét ngồi trước mắt này.

“Tôi là Trần Tiểu Niên.”

Lâm Tử Bắc nhìn đôi bàn tay trắng trẻo, xinh đẹp không kém gì gương mặt cô vươn tới, khẽ chạm vào lòng bàn tay anh, sau đó liền nhanh chóng rời đi. Có chút tiếc nuối, nhưng cũng không trách được. Mới gặp lại đã dọa người ta như vậy, sao mà thích nổi chứ.

“Gặp được bạn mới là thấy cố nhân. Đông đủ rồi, chúng ta gọi món nha.” Phí Nhi ngồi giữa hai người mà khó xử tới mức lông chân cũng dựng đứng. Lâm Tử Bắc đúng là ngốc hết chỗ nói, đã kêu là phải cư xử đúng mực mà, giờ Tiểu Niên giận rồi, ngay cả cô cũng không tránh được bị vạ lây.

Trong bữa cơm, nhờ Phí Nhi nhiệt tình kết nối câu chuyện mà không khí giữa hai người đã vơi đi phần nào mùi thuốc súng.

“Em nghe bác gái nói anh vẫn đang tham gia dự án ở gần vùng núi kia đúng không? Mệt như vậy mà anh cũng chịu được.”

“Đó là công việc, không tránh được.”

“Dự án gì vậy?”

“Là chương trình khám chữa bệnh và hỗ trợ từ thiện cho trẻ em vùng cao ở phía Đông Bắc, Lâm Tử Bắc từ lúc làm sinh viên năm hai đã tham gia vào dự án đó rồi. Cũng may là ảnh làm, nếu là mình vừa học vừa thực tập, còn nghiên cứu luận văn tốt nghiệp sớm thì mình đã không chịu nổi rồi.” Phí Nhi nhiệt tình kể chuyện.

Trần Tiểu Niên đã từng nghe nói về dự án đó. Phạm vi vùng núi ở phía Bắc rất rộng, địa hình lại cực kì hiểm trở, thời tiết cũng không thuận lợi, rất nhiều trẻ em ở đó có cuộc sống khó khăn, bệnh tật, còn không được đi học. Nhưng từ khi dự án đó xuất hiện, đời sống những vùng cao có xu hướng được nâng cao hơn, hàng nghìn trẻ em được hỗ trợ được khám bệnh, tài trợ học bổng. Chính phủ đất nước rất trân trọng và tôn vinh những thành viên trong dự án lần này, tiếng tăm ngày càng lớn.

Không nghĩ tới Lâm Tử Bắc cũng là một trong số họ, thậm chí ngay khi vẫn còn đang là sinh viên năm hai đã mang trong mình lí tưởng cao đẹp.

Việc này khiến ấn tượng của cô về Lâm Tử Bắc đẹp lên không ít, giọng điệu cũng không còn gay gắt như trước.

Bữa ăn đó tạm gọi là suôn sẻ trôi qua.

...

"Em có muốn đi dạo một lát không? Không mấy khi anh rảnh rỗi được như vầy, trở về một mình thật sự rất nhàm chán." Lâm Tử Bắc mở cửa xe, hồ hởi mời chào cô như những tiếp viên chờ chực khách.

Ý nghĩ này khiến Trần Tiểu Niên cảm thấy buồn cười. Dù sao cũng là thiếu gia nhà danh giá, lại mời một người không thể nào bình thường, bình dân như cô đi dạo cùng mình. Vớ thân phận của anh, chỗ ngồi này không ít nữ nhân đều ham muốn được ngồi vào đi.

Đáng tiếc, trong đó không có cô. Lâm Tử Bắc trừ ấn tượng gặp mặt quá xấu, ngược lại cũng không có phần nào đáng để chê trách. Khác với những cậu ấm cô chiêu kia, cuộc sống của anh sạch sẽ và tốt đẹp hơn nhiều.

Nhưng anh vẫn là người trong vòng đấu tranh của giới thượng lưu, mà thế giới ấy với cô, chính là một thế giới khác, nó và sự tồn tại của cô như hai đường thẳng song song, không thể nào cắt qua. Cô không muốn dính líu quá nhiều đến những người như vậy.

Có lẽ cô nên giữ khoảng cách một chút với Phí Nhi. Cô rất tốt, là cô gái đầu tiên mặc sự kì thị của mọi người dành cho cô, cố gắng trở thành một người bạn của Tiểu Niên. Cô rất trân trọng. Nhưng càng trân trọng, càng phải nhớ rõ hoàn cảnh của bản thân mình là gì mà dừng lại.

Mọi thứ sẽ đều tốt đẹp nếu không có kí ức xấu, khi không biết đâu là sai, đâu là đúng, biết đau khổ, biết thức thời là gì. Nhưng nó chỉ là nếu...

"Xin lỗi, tôi có việc bận. Hôm nay có vẻ không thể nào." Cô thẳng thắn từ chối.

Lâm Tử Bắc cũng không quá bất ngờ. Anh đã đoán trước kết quả này, chỉ thất vọng một chút.