Trên người Lục Thời vẫn là bộ đồng phục phẳng phiu. Trong đêm tối, đôi mắt màu xám tro của anh như sáng rực, ánh trăng nhàn nhạt phản chiếu trên gương mặt càng thu hút lạ thường.
"Trốn tiết tự học buổi tối. Thầy bảo đem bản kiểm điểm tới để kí xác nhận."
"Tự học buổi tối?" Trần Tiểu Niên thoáng kinh ngạc. Trong trí nhớ của cô hoàn toàn không có nhận thức là mình có một buổi tự học buổi tối.
Lục Thời nhìn dáng vẻ của cô, lạnh nhạt hỏi:
"Không biết?"
Trần Tiểu Niên mím môi, lắc đầu.
"Trong nhóm lớp đã thông báo."
Lục Thời còn muốn cô nhanh chóng kí tên, Trần Tiểu Niên đã lật đật chạy đi tìm điện thoại.
Điện thoại vừa được mở lên, hàng đống thông báo cuộc gọi nhỡ đột ngột kêu lên. Duy nhất một người gọi, là Lưu Lệ Bình.
Cô ái ngại xóa hết thông báo, mở cuộc trò chuyện của nhóm lớp, xác định không có thông báo nào liền giơ đến trước mặt anh, khẽ nói.
"Tôi... không nhận được."
"Bọn họ chặn cậu." Lục Thời cũng thản nhiên đáp lại.
Gương mặt cô liền chau lại, hiển nhiên đã tức giận. Cô không nói không rằng cầm lấy tờ kiểm điểm, kí tên lên, sau đó đem trả lại Lục Thời .
"Tôi kí rồi. Cậu...về đi."
Lục Thời cũng không mặn không nhạt gật đậu, nhanh chóng rời đi.
Đóng cửa phòng. Trần Tiểu Niên hít một hơi, đấm mạnh vào vách tường cạnh đó.
'Bụp' một tiếng. Vách tường vẫn nguyên xi không hề xây xát, ngược lại tay cô thì lởm chởm vết rách, còn chảy cả máu đỏ, khống khí gần đó liền thoang thoảng một mùi tanh nồng.
Đã lâu rồi cô mới cảm giác bản thân tức giận đến vậy. Dù là lúc bị Lưu Lệ Bình đánh, hay bị Trần Ngọc Lan đe dọa, cô đều nhẫn nhịn chịu đựng.
Áp lực từ nhưng kẻ lớn hơn khiến cô bình tĩnh cam chịu, ngược lại những trò đùa tưởng chừng đơn giản tích tụ từng chút một lại biến thành cơn giận.
Sáng hôm nay người trong lớp A như thường lệ thấy Trần Tiểu Niên đến lớp. Nhưng lại đem một bàn tay băng bó vết thương theo cùng.
Bọn họ thắc mắc nhìn nhau nhưng sau đó đều xem thường không thèm để tâm.
Phí Nhi nhìn bàn tay băng bó của cô, gương mặt đều hiện ra chút lo lắng. Nhưng mấy hôm trước đã bị người trong lớp cảnh cáo, cô có muốn cũng không được thân thiết với Tiểu Niên.
Sát giờ học Lục Thời mới về lớp. Anh khẽ liếc qua bàn tay băng gạc của cô, trong lòng có chút nghi hoặc, tối qua hình như hai tay đều lành lặn?
Bàn tay bị thương của cô là tay trái nên khi viết bài cơ bản không có việc gì. Nhưng đến tiết thể dục thì khác. Trải qua một tiết thể dục thế đu xà tới đánh cầu, bê dụng cụ, tay của cô cũng muốn theo tâm trí mà rụng rời.
Vết rách khá sâu, càng vận động cảm giác đau rát càng rõ ràng. Cô còn cảm thấy máu đã bắt đầu thấm càng ngày càng nhiều vào băng gạc.
Lục Thời từ đầu tiết đã để ý tới bàn tay bị thương của cô.
Rõ ràng có thể xin phép nghỉ tiết, từ chối việc bê dụng cụ nhưng lại không làm.
Tự chuốc họa vào thân!
Tiết học thứ ba kết thúc, bàn tay trái của cô gần như đã tê liệt không còn cảm giác. Trần Tiểu Niên khẽ chau mày, cô nhìn đồng hồ, còn hơn hai tiếng nữa mới kết thúc buổi học. Nếu cứ cố nhẫn nhịn thì chẳng mấy chốc cả băng gạc sẽ đều là máu mất.
Tiểu Niên rất ngại phiền phức, cuối cùng nghĩ tới nghĩ lui, miễn cưỡng xuống phòng y tế băng bó lại.
Không ngờ vừa tới cửa đã đụng ngay Lục Thời . Từ đầu buổi giải lao, Lục Thời đã rời lớp. Tiểu Niên cũng tự giác hiểu anh chán ghét ngồi cạnh mình nên cũng chỉ cười khổ, cam tâm chịu đựng đau đớn trong lòng.
Không nghĩ vậy mà lại đụng phải Lục Thời ở cửa phòng y tế, trên tay anh còn có cả băng bông và thuốc sát trùng.
Nữ bác sĩ ở phòng y tế vừa nhìn đã biết Tiểu Niên muốn đến đây làm gì. Cô gái khẽ thở dài, trẻ con giờ nhiều bệnh tật vậy sao? Ganh đua nhau bị thương.
Mới đầu nhìn thấy Lục Thời Kiều Kiều còn ngạc nhiên tới mức muốn rớt hàm răng. Đây là lần đầu tiên cô thấy anh bước chân vào phòng y tế từ khi cô làm ở đây.
Giờ nhìn thấy bàn tay phế của Trần Tiểu Niên mới hiểu rõ là vì sao.
"Ấy, Lục Thời . Em mua băng bông cho bạn nữ này ấy hả?"
Lục Thời nhìn cô, lạnh nhạt đáp:
"Không phải."
"Đừng ngại, đừng ngại. Vào đây đứng đợi luôn đi, dù sao cũng là bạn học, phải biết tình trạng sức khỏe mà quan tâm nhau một chút chứ."
Sự nhiệt tình thái quá của nữ bác sĩ khiến Tiểu Niên khó xử vô cùng. Vừa nãy, cô còn suýt chút nữa ảo tưởng đồ vật là Lục Thời mua cho mình.
Đến cuối cùng lại không phải khiến cô vừa thấu hiểu vừa hụt hẫng.
"Không cần, em..."
Dứt lời Lục Thời đã quay lại phòng y tế, xem chừng có ý định ở lại.
Nữ bác sĩ liền cười cười. Sau đó cẩn thận đem bàn tay của Tiểu Niên ra xem xét.
"Ôi trời, mu bàn tay rách lớn tới vậy cơ à. Em làm gì mà nó lại thê thảm như vầy nè."
Trần Tiểu Niên hơi chột dạ. Cô cũng đâu thể nói là mình tức giận đi đấm đá vách tường trút hận được. Người ta sẽ mắng cô điên mất.
Sau một hồi vừa liến thoắng nói vừa bôi thuốc băng bó lại thì bàn tay phế của cô cũng được nữ bác sĩ Kiều Kiều tái tạo thành công.
"Về nhà cẩn thận gặp nước nhé. Cũng đừng vận động bàn tay nhiều. Rách lớn như vậy chắc hơn một tuần mới khỏi hẳn được."
"Hiểu rõ. Cảm ơn cô."
"Được rồi, hai đứa về lớp đi. Cũng sắp vào tiết rồi."
"Chào cô."
Từ đầu tới lúc trên đường về lớp Lục Thời đều im lặng. Tiểu Niên cũng thức thời không nói năng gì cả. Hai người như hai tảng băng di động đặt cạnh nhau, ganh đua xem ai lạnh hơn.
Gần tới lớp, Lục Thời đột ngột đặt câu hỏi:
"Tay cậu, sao lại như vậy?"
Tiểu Niên giật mình, không nghĩ tới việc Lục Thời sẽ hỏi mình chuyện này.
"Không cẩn thận bị thương."
Nói dối.
Nhưng Lục Thời cũng không rảnh rỗi vạch trần cô, chỉ ừm một tiếng không rõ cảm xúc.
.
Đường về lớp, hai người đi quá chậm. Tới khi đến nơi đã vào tiết được gần 5 phút.
Giáo viên nhìn Lục Thời không thể tin nổi, ánh mắt biểu thị rõ: khai nguyên nhân về lớp muộn ngay.
Học sinh lớp A cũng chòng chọc mà nhìn nhưng chỉ hướng tới mỗi mình Trần Tiểu Niên.
Có thể ngồi cạnh Lục Thời lâu tới vậy, xem ra cũng có chút bản lĩnh.
Họ vốn đã muốn không quản cô, cố tình cô lập trong các buổi sinh hoạt, thậm chí kéo cô vào nhóm lớp nhưng khi nhắn tin thì ai ai cũng chặn.
Họ đã nhân nhượng tới vậy rồi mà ngày hôm nay cô còn dám kéo theo cả Lục Thời muộn tiết cùng. Thật không thể tha thứ.
Trong lớp có không ít người có tình ý với Lục Thời , nữ sinh bọn họ vừa ghen tức vừa chỉ cam chịu phóng ánh mắt hình viên đạn về phía cô.
"Xuống phòng y tế. Cậu ấy bị thương."
Giáo viên cuối cùng cũng chú ý tới bàn tay băng bó của Trần Tiểu Niên, thấu hiểu mà cho hai người về chỗ.
Nghiêm Cẩn và Giang Trì nhìn một màn này đều cau mày. Lục Thời này rốt cuộc muốn làm gì?
Lục Thời vừa ngồi xuống, điện thoại trên bàn đã rung lên một tiếng.
Lục Thời ngồi trên một chiếc ghế khá cũ kĩ, nhìn hai người trước mặt, trong lòng đã tường tận chút ít, nhưng vẫn nhàn nhạt nói:
"Có chuyện gì vậy?"
Đối nghịch với dáng vẻ băng lãnh của anh, Giang Trì tích cách nóng nảy đã vọt tới trước, giọng điệu cau có:
"Mày còn hỏi được à, thái độ của mày với Trần Tiểu Niên là kiểu gì vậy?"
Quả nhiên là chuyện này.
"Không có gì cả, chỉ là bạn học."
"Bạn học?"- Giang Trì trợn mắt"Mày đừng có mà ngang ngược, nếu chỉ là bạn học thì sao tao không thấy mày đối xử với những người khác như vậy?"
Lục Thời nheo mắt:
"Đối xử với người khác như thế nào?"
Giang Trì bị giọng điệu ngang ngược của Lục Thời chọc giận, biểu cảm đột ngột trở nên nghiêm túc:
"Lục Thời , mày đừng quên cậu ta là ai, đừng quên cậu ta đã từng đối xử với Kỳ Nhan như thế nào trong quá khứ. Mày vĩnh viễn không được quên."
"Tại sao? Cậu ta có thay đổi."
"Cmn Lục Thời , cậu ta có biến thành thiên sứ chín cánh hay mười cánh thì tao cũng không bao giờ thôi chán ghét cậu ta nghe chưa. Chỉ là có chút thay đổi là mọi thứ đều được xóa bỏ sao? Dễ dàng như vậy?"
Lục Thời chỉ lạnh nhạt nhìn y, không phản bác. Không phải vì anh không cãi lại Giang Trì, mà lời của Giang Trì cũng chọc tới một phần tâm tư của anh.
Mọi thứ mà Trần Tiểu Niên làm trong quá khứ, quên mãi cũng không thể quên hết được.
"Mày đang bảo vệ cậu ta sao? Hai năm trước mày cũng không hề nhúm tay vào bất cứ chuyện gì."
Nghiêm Cẩn tựa người vào lan can, ánh mắt sâu thẳm nhìn Lục Thời , thăm dò.
"Không có. Nói những gì nhìn thấy."
"Mày biết chuyện Trần Tiểu Niên có thể vào đây là nhờ Trần Ngọc Lan?"
"Biết."
"Vậy tại sao mày còn..." Giang Trì nổi giận chất vấn.
Lục Thời không nhìn cậu ta, anh nhìn vào không trung, không biết nghĩ tới điều gì, chỉ lạnh lùng đáp lại:
"Cũng không gây hại gì cả."
"Mày chắc chứ?"- Nghiêm Cẩn nhìn như muốn xuyên thủng một lỗ trên người Lục Thời .
Y quen Lục Thời hơn 10 năm, cũng không thể nào hiểu hết tâm tư của người này. Từ nhỏ, Lục Thời đã sống trong một nơi không được gọi là gia đình. Năm anh 7 tuổi, Lục Đình đã ngang nhiên mang hai đứa con riêng còn hơn cả tuổi anh về nhà, đến bây giờ, đám con riêng chỉ tăng chứ không giảm, bày mưu hãm hại tranh giành tài sản. Tính cách lãnh đạm của Lục Thời cũng vì vậy mà có.
"Trần Ngọc Lan còn có thể làm gì, dù gì cô ta cũng là dì của Kỳ Nhan, có thể làm hại cậu ấy được sao?"
Ngây thơ. Anh cười khẩy.
Lục Thời nhắm mắt, trong lòng ngũ vị tạp trần. Đến anh chị em ruột còn có thể giết hại nhau, đến vợ chồng còn có thể bày mưu tính kế, một người dì thì có thể nói lên được điều gì.
Nhìn Lục Thời như vậy, đôi mắt Nghiêm Cẩn hơi tối lại. Bệnh của anh, có lẽ ngày càng nặng hơn rồi.
"Được rồi, chỉ cần cậu ta không gây chuyện, không cần gây khó dễ cho cậu ta. Tiểu Nhan cũng muốn quên đi quá khứ, đừng khơi ra để cô ấy đau lòng."
"Rồi rồi, biết mày thương vợ nhất rồi. Tình yêu đúng là vĩ đại, khiến một đại phong lưu cũng biến thành trung khuyển." Giang Trì khoát tay, dè bỉu nhìn bộ dạng thâm tình của Nghiêm Cẩn.
Nghiêm Cẩn không nói gì, đột ngột nhớ ra người nào trong quá khứ cũng là một người rất rất thâm tình, giờ lại bị mình phỗng trên tay, liếc về phía Lục Thời , cong mắt cười:
"Thật vậy?"
Nụ cười của Nghiêm Cẩn thực sự rất đê tiện. Lục Thời cũng không trẻ con mà đi tranh chấp với y, anh khẽ cau mày, quay người rời đi.