Cậu Của Quá Khứ

Chương 2: Cắn câu.



Chương 2-Cắn câu.

Đối với Hướng Hòa, cá cắn câu không chỉ đơn thuần muốn nói con cá cắn trúng mồi của tôi rồi; giây phút cô ấy xuất hiện, lúc cô nàng ngó đầu qua bụi cây um xùm che khuất lối đi, đầu Hướng Hòa chỉ kịp vang lên ba chữ 'cắn câu rồi', sau đó rỗng tuếch, chẳng còn chứa được thêm bất cứ thứ gì trong đó nữa.

Đi qua cổng trường đại học Ngã Tư Hoa, nhất định sẽ trông thấy hai hàng cây phượng vĩ. Năm ấy hoa phượng đúng hè mới nở rộ, nhuộm đỏ trên dưới cả một quãng đường trông rất đẹp. Hai bên trải thảm cỏ để sinh viên tha hồ vui chơi đàn hát, thậm chí có cả người trải thảm ra đánh một giấc, bên tai có âm nhạc hầu hạ, trời thanh gió mát, thích ý vô cùng. Các câu lạc bộ cũng rất biết tận dụng những khoảng sân trường để hoạt động, thành ra khuôn viên đại học Ngã Tư Hoa lúc nào cũng nhộn nhịp đông vui.

Trường có nhiều khoa, mỗi khoa lại có từ một đến hai khu riêng biệt thành thử rất rộng, cũng hơi khó đi. Năm đó Diệp An đăng kí Báo Chí Tuyên Truyền bất chấp sự phản đối của gia đình, phải mất đến hai tháng mới làm quen sơ sơ đường đi lối lại trong trường. Ví dụ như lúc Diệp An nhớ đường từ lớp học Triết sang đến lớp học Tin thì nhất định sẽ quên lối đến nhà thể chất, hay khi cô rốt cuộc cũng lết được xác tới phòng hội đàm ắt hẳn đã từ bỏ ghi nhớ khoảng cách giữa kí túc xá với căng tin khoa Mỹ Thuật - nơi bán món bánh dâu tây cực kỳ hợp khẩu vị mà một tháng cô chỉ dám mua một phần vì giá tương đối chát.

Vừa bước đi trên khuôn viên trường, Diệp An vừa mở cuốn sổ nhỏ có in lịch ở bên trong, thầm nhủ hôm nay là ngày 11 tháng 10, chẳng bao lâu nữa sẽ đến sinh nhật mình, năm nay năm đầu xa nhà, tuy cách nhau cũng chỉ khoảng trên dưới 30 cây nhưng lịch học rồi lịch câu lạc bộ xếp chồng lên nhau khiến cho thời gian về rất ít ỏi, sinh nhật nhất định phải về cho bằng được, ăn nhờ ở đậu bố mẹ vài ngày mới thôi. 

Cũng không biết năm nay Thanh Hoa định tặng cái gì, nghĩ đến người bạn của mình, Diệp An lại vô thức thở dài. Sáng nay lúc dậy đã thấy bữa sáng ở trên bàn, chẳng thấy Thanh Hoa cũng như hai người kia đâu, dạo này Thanh Hoa lầm lì ít nói đi trông thấy, Diệp An cũng biết là tại mình cho nên sinh ra tâm lí không dám động tay vào cục than nóng, cứ để yên cho nó từ từ nguội bớt. 

Có lẽ là do đầu óc cứ rối tung hết cả lên, chuyện này xen chuyện nọ cho nên lúc hoàn hồn nhìn xung quanh, Diệp An đã hốt hoảng không biết đây là đâu. Một bên là cảnh hồ thơ mộng, một bên là cây cỏ xum xuê, cảnh trí hữu tình mà lại vắng tanh vắng ngắt không một bóng người, thật sự khiến cô bối rối đến mức chỉ biết đi đi lại lại tại chỗ, không ngừng tự hỏi sao mình lại lạc ra tận đây?

Đang lúc Diệp An còn đắn đo không biết nên lấy điện thoại gọi cho bạn đến đón hay nên tự mò đường chui ra thì đột nhiên một âm thanh thu hút sự chú ý của cô. Diệp An sửng sốt dỏng tai lên lắng nghe, tiếng động này... nghe sao cũng thấy quen thuộc, nhất định là đã từng nghe nhiều lần trong đời rồi.

Có chút giống tiếng ròng rọc xoay bánh, cũng có tiếng dây động, cả tiếng mặt nước lay động nữa.

Diệp An nương theo những gì mình nghe thấy, chân vô thức tiến lại gần bụi cây rậm rạp đằng kia.

Phải rồi, đáng lẽ mình nên nhận ra ngay mới phải!

Diệp An đã nghĩ như thế khi dang hai tay vén bụi cây sang hai bên hòng kiếm lối chui qua.

Chính lúc ấy, cô trông thấy một con cá đang vùng vẫy trên nền trời. Độ cong của con cá lúc bấy giờ, cả vệt sáng phản quang lấp lánh trên sợi câu, tiếng con quay không ngừng cử động, và cả nụ cười tươi rói của người cầm cần khi kéo dây - cô thực sự đã nghĩ cả đời này không thể quên được.

"Cậu!" Không biết có phải tại dòng chảy thời gian của hai người khác biệt quá không, đối phương phải gỡ miệng cá, thả chiến lợi phẩm vào trong hộp băng, mở nắp lon mồi, thay mồi, buông câu xong xuôi hết thảy tốn tầm ba, bốn phút mới chịu xoay người lại, tư thế sững sờ có chút làm quá như trong hoạt hình, hai mắt trợn lớn nhìn Diệp An.

Theo bản năng, Diệp An ngoái cổ lại đằng sau, thấy không có ai mới bước hẳn qua lùm cây. Thế mới thấy người bạn kia tìm được góc khuất thật sự vô cùng hoàn hảo, xung quanh có cây cối che kín, lại vào khúc quanh của hồ, rất khó để có thể phát hiện ra cậu ta. Vốn cũng không có ý đe dọa gì, nhưng Diệp An vẫn hơi nặng giọng nói, "Cái biển cấm câu cá cũng đâu phải để làm cảnh đâu."

"Bạn của tôi, những chú cá trong hồ này đáng thương xiết bao, ngày ngày bơi qua bơi lại, đời sống sinh hoạt không ăn uống thì cũng chỉ có sinh sản, dần dà nước chật cá đông, khó chịu biết chừng nào. Mục đích của tôi là giải thoát cho chúng, đưa tiễn chúng đến một thế giới thanh thản, an bình, thoải mái hơn." Cô bạn kia có vẻ cũng là người dễ tính, gặp phải thái độ không hảo ý mới ban đầu như Diệp An mà vẫn tỏ ra 'lí tưởng của tôi cao rộng, không chấp với nhân loại phàm thường'. Diệp An nghe xong cũng chỉ biết đảo mắt, lời này mà cũng nói được thì coi như có khí phách. "Tiên sinh cũng thật khiến tại hạ tâm phục khẩu phục, cố gắng kín tiếng thế rồi mà vẫn truy lùng ra, quá đáng giá để tại hạ chôn giấu ngưỡng mộ trong lòng."

"Cách nói chuyện của cậu thật kỳ quái." Diệp An phì cười, đúng là bây giờ mọi người ai cũng bị nhiễm phong cách phim ảnh nước ngoài, có điều người này phát ngôn như vậy với người lạ một cách tự nhiên thế này thật đúng là mới thấy lần đầu. Thầm nhủ xong cô nhìn lên trời, cảm thấy thời tiết hôm nay vô cùng thoải mái, gió mát mà không lạnh, mây che thái dương nên không nắng; phía đằng xa có thể trông thấy cây cầu Ngã Tư Hoa bắc ngang trời với những mái cong bàng bạc, tiếng ồn ào chuyển động của xe cộ đi ngược đi xuôi chẳng thể ảnh hưởng gì được đến nơi đây. 

"Nào nào, tiên sinh, nhân lúc thiên thời địa lợi nhân hòa này, chúng ta gặp nhau là duyên, kết giao là phận, lại đây ngồi đi." Cô bạn kia vỗ vỗ vị trí trên tấm thảm trắng kẻ sọc đỏ mà mình đang an tọa, nhoẻn miệng cười. 

Lời mời mọc này cất chứa cám dỗ khó cưỡng, chí ít là đối với Diệp An đang cảm thấy chán chường và có chút cô độc. Từ khi lên đại học, thay đổi môi trường khiến cho không ít thì nhiều những bỡ ngỡ nhanh chóng chuyển thành hẫng hụt. Từ bạn bè, cho đến câu lạc bộ, những mối quan hệ mới mẻ hay bản chất con người muôn hình vạn trạng. Nó không đơn giản như khi bạn còn học cấp ba, nơi mà bạn cùng lớp chính là bạn bè, bạn cùng bàn chính là chí cốt, bạn cùng đi về là tri kỉ mà dốc hết lòng ra để yêu thương, quý trọng. Khi mới lên đại học, thứ đầu tiên Diệp An tìm kiếm chính là tình bạn, rồi thứ đầu tiên làm cô cảm thấy muốn buông bỏ cũng chính là nó. 

Tình bạn của sinh viên đại học là tập cho nhau cách kết thân trưởng thành, là mối quan hệ 'nghiêm túc', thậm chí còn có qua có lại. Chỉ việc điểm danh hộ thôi cũng tạo ra bao hệ lụy, khiến cho cõi lòng nặng gánh, mệt mỏi rất không vui.

Tự dưng hồi tưởng lại chuyện phiền muộn khiến Diệp An bất giác thở dài.

"Sao thế? Đừng chê chỗ này hoang dã nhé, tôi dọn dẹp rất sạch sẽ đấy." Cô bạn kia ngạc nhiên nhìn Diệp An, sau đó như để kiểm chứng cho lời của mình, cậu ta phủi nhẹ, rồi duỗi tay đưa một ngón lên, "Nhìn xem, không dính dù chỉ là một hạt bụi."

"Coi như cậu lợi hại." Diệp An gạt tay cô bạn kia, sau đó cũng ngồi xuống vị trí mà người ta vừa mới mời mình. 

"Tôi rất lợi hại đấy, cậu xem, biết hôm nay sẽ có khách quý tới thăm, tôi đã pha sẵn một bình trà thượng phẩm để sẵn sàng tiếp đón." Cô bạn lấy từ trong ba lô một chiếc bình giữ nhiệt, sau đó rót trà ra nắp. Khói nóng phả ra, kèm theo đó là hương thơm nhàn nhạt.

"Biết có khách quý mà không chuẩn bị trước cốc chén sao?" Diệp An dùng cả hai tay để nhận lấy nắp trà, hơi ấm lan tỏa khắp lòng bàn tay khiến cô hơi ngứa ngáy, miệng lại không nhịn được mà phản bác lại lời người mới quen kia.

"Tỷ muội đồng tâm, vừa gặp đã kết mối giao hữu, uống chung chén là đương nhiên." Mỗi khi cô bạn nọ cười, mắt lại cong lên như vầng trăng lưỡi liềm, gương mặt rạng rỡ, thật sự trông rất chói mắt, cứ như mặt trời tháng tư, xuân về hoa nở vậy. "Mà, nói đi nói lại, nói một hồi, vẫn chưa biết tên đằng ấy là gì nhỉ? Cũng không thấy đằng ấy hỏi tên mình luôn."

"Nguyễn Diệp An, năm nhất khoa Báo Chí Tuyên Truyền, đại học Ngã Tư Hoa." Diệp An hơi híp mắt lại, "Có cần tôi báo cáo cả địa chỉ số nhà, quê quán gốc gác không? Tôi rất sẵn lòng trả lời, nếu cậu thành tâm muốn biết."

"Vì nền hòa bình của thế giới, xét theo kinh nghiệm đối phó với những ai đầy khả ái và ngây ngất lòng người như cậu thì tốt hơn hết là không nên tìm hiểu sâu quá mức cần thiết thì hơn." Cô nàng xòe bàn tay ra, đưa về phía Diệp An, "Chào Diệp An, tôi là Mai Hướng Hòa, năm hai khoa Nghệ Thuật Nhiếp Ảnh, hiện cũng đang theo văn bằng hai Mỹ Thuật Đương Đại, trùng hợp thay, đại học Ngã Tư Hoa. Ngoài giờ học, tôi còn kiêm luôn nghĩa vụ bảo vệ dải ngân hà, chờ đợi một tương lai tươi sáng đến với Trái Đất."

"Thế thì phải gọi là chị rồi!" Diệp An bắt lấy tay Hướng Hòa.

"Không cần đâu, không cần thiết, chúng ta đã cùng uống chung chén trà, vậy tức là bằng vai phải lứa, cứ xưng hô thoải mái như bạn bè đồng trang lứa đi. Dù sao trước nay tôi cũng không hay làm thân với ai ít tuổi hơn, cảm giác một tiếng em hai tiếng chị không quen sẽ làm tôi lúng túng." Hướng Hòa rời khỏi cái bắt tay trước, sau đó khom chân, khoanh tay trên đầu gối, một tay chống mặt nghiêng đầu nhìn Diệp An, "Nhưng mà cô bạn xinh đẹp ơi, tôi hơi thắc mắc xíu, giới thiệu gì thì giới thiệu, thêm cái 'đại học Ngã Tư Hoa' vào làm gì thế? Đang ở đại học Ngã Tư Hoa, không học ở Ngã Tư Hoa thì học ở đâu?" 

"Đây là bên trong Ngã Tư Hoa?" Diệp An ngạc nhiên hỏi.

"Tất nhiên, cậu làm tôi tò mò đấy, rốt cuộc trước khi ra đến tận đây thì cậu đã ở đâu mà không biết trời trăng gì nữa vậy." Hướng Hòa phì cười.

"Tôi chưa từng biết đến nơi này đấy, hơn nữa nơi đây cũng rất vắng người!" Diệp An định quan sát xung quanh, lại nhớ ra mình đang ở góc khuất, ngoài không nhìn được trong mà trong cũng không thấy ngoài bèn bỏ cuộc, "Làm tôi cứ nghĩ mình đã vô thức rời khỏi khuôn viên trường để lạc vào công viên nào rồi cơ."

"Chỉ có thể trách do Nguyễn tiên sinh chưa khám phá đủ mọi ngóc ngách của Ngã Tư Hoa này thôi, trường ta rất có đầu tư, mỗi tội đầu tư kiểu năm nay một ít năm sau một ít, thế nên thi thoảng lắm cái rách việc lắm là như vậy." Hướng Hòa đột nhiên hơi tiến lại gần, rút gọn khoảng cách, thanh âm cũng thu nhỏ lại thành tiếng thì thầm, nhất thời tạo ra cảm giác huyền bí không thể tả, "Chỗ này này, chính là một trong bảy điều kỳ quái của Ngã Tư Hoa đấy. Người ta gọi đây là Thư Viện treo Babylon, bởi vì dọc theo lối đi sẽ đưa cậu ra thư viện trường, nhưng rất nhiều đời học sinh kể, thư viện bây giờ cũng mới được xây vài năm đổ lại thôi. Trước khi xây nên công viên nhỏ này thì ở đây là thư viện, có lời đồn nhiều thanh niên do quá nặng nề vấn đề thi cử học lại nên không chịu được áp lực, hoặc là học tới nhỏ máu chết ở đây, hoặc là treo cổ tự vẫn trên những nhành cây xung quanh, âm khí quá nặng nên hội đồng nhà trường quyết định phá bỏ. Ai ngờ cần cẩu chưa kịp làm gì thì cả một tòa thư viện bỗng dưng ầm ầm chuyển động, từ từ bay lên không trung bỏ cả móng miếc, xong khi đã lơ lửng trên không thì bỗng úp ngược lại, đổ hết xác người ra, chỉ giữ lại sách vở." Diệp An nghe Hướng Hoa kể mà như nuốt từng chữ, câu nào câu nấy đắt xắt ra miếng, nghe đến tập trung tinh thần, "Ban ngày ban mặt thế này thì có ngửa đầu trợn trừng mắt cũng không thể thấy Thư viện treo đâu, song ban đêm lúc 0h, đứng ở trong thư viện cũ nhìn ra ngoài cửa sổ, nhất định sẽ thấy Thư viện treo cũng đang mở mắt nhìn lại cậu_"

"Oaaaaa!" Hướng Hòa chưa dứt lời, Diệp An đã giật mình hét toáng lên. Sợ người khác để ý, Hướng Hòa lập tức lao tới đè ngửa Diệp An ra để che mồm cô lại, một tay không ngừng đưa ngón trỏ lên miệng, "Suỵt, suỵt, khẽ thôi chứ!"

"Hòa đâu rồi, chốc nữa cậu nhất định phải đi học, nếu không_" Ngay lúc này đây lại có người bất thình lình xông vào, giọng điệu gấp rút.

Thế nhưng dù có khẩn trương đến mấy, lúc phải trông thấy cảnh tượng bạn mình đang đè ngửa con gái nhà người ta ra, một tay hung dữ bịt miệng, một tay ra dấu cấm lên tiếng, gương mặt bạn nữ kia còn lệ tuôn hai dòng, ánh mắt long lanh chọc người thương tiếc, tâm trí thật sự như muốn nổ tung...

"H-Hòa, tôi mà không xuất hiện kịp thời, có phải cậu ngay đến nhân tính cũng không thiết nữa rồi đúng không..." Cậu bạn run rẩy định lùi về, lại bị Hướng Hòa thấp giọng quát, "Qua đây khẽ thôi, cậu cứ xồng xộc xông vào cẩn thận lại có người trông thấy!"

Vừa nói, vừa trả lại tự do cho Diệp An.

"Đồ khốn, cậu việc gì mà phải bạo lực như vậy chứ!" Diệp An lấy tay xoa xương hàm nhức mỏi rồi lau nước mắt, oán trách nhìn Hướng Hòa.

"Cậu làm tôi hoảng quá chứ sao." Hướng Hòa nhún vai, sau đó chợt nhẹ nhàng vỗ đầu Diệp An ba cái, "Ngoan, tại hạ sẽ dốc hết sức mình giúp tiên sinh tráng qua lá gan, đảm bảo sau này có kể đến hết câu chuyện thứ 100 vẫn sống nhăn răng để ngẩng đầu cười với đời."

"Các người... là sao?" Cậu bạn mới tới kia sửng sốt hết nhìn Diệp An lại tới Hướng Hòa, bật thốt, "Cậu dẫn gái tới đây hả?"

"Nói linh tinh gì thế, lịch sự hơn chút được không? Cậu nhìn người ta nho nhã học thức thế này, không những vậy còn là sinh viên khoa Báo Chí, tuyệt đối không nên đắc tội, nhớ không." Hướng Hòa đứng dậy chống nạnh, trừng mắt với nam sinh. Đến lúc này Diệp An mới có tâm trạng đánh giá Hướng Hòa. 

Hướng Hòa trông có vẻ cũng cao lắm, chắc tầm mét sáu tám chứ chẳng chơi, Diệp An phỏng đoán vậy, chứ có thể vì vóc người gầy mỏng của Hướng Hòa khiến cho cô cảm giác như cao hơn chiều cao thật sự. Hướng Hòa hiện đang buộc tóc đuôi gà, để lộ gương mặt vô cùng thanh tú, là vẻ đẹp khiến người đi đường đi qua không nhịn được muốn ngoái lại ngắm thêm lần nữa, hiền hòa dễ chịu lại không kém phần hài hước vui tươi. Hướng Hòa ăn mặc chuộng màu sáng thì phải, trên sơ mi trắng rộng, dưới quần ka ki, đến đôi giày thể thao cũng sạch sẽ trắng muốt, mang đến cho người khác sự thoải mái ưa nhìn. 

Dường như cũng biết mình cười đẹp, thế nên nụ cười lúc nào cũng thường trực nở trên môi Hướng Hòa.

"Ồ, vậy ra đó là hậu bối của chúng ta hở." Cậu trai vỡ lẽ đấm nắm tay trái vào lòng bàn tay phải, "Không bảo sớm, làm người ta hiểu nhầm. Xin lỗi đàn em nhé, tại anh có bao giờ thấy có người lạ vào chỗ trú ẩn của Hòa đâu." 

Diệp An định đứng dậy chào cho phải phép, đằng nào hai anh chị lớn còn đứng chả lẽ mình lại ngồi, có điều chưa kịp làm gì thì hai người kia đã nhanh như chớp tranh giành chỗ ngồi còn lại trên tấm thảm bé tẹo, chiến đấu chả khác nào mấy đứa trẻ chơi trò cướp ghế hồi còn học mẫu giáo. Rốt cuộc cũng đánh không lại sức con trai, Hướng Hòa chỉ đành thở dốc ngồi hẳn lên đùi cậu trai kia, chỉ chỉ với Diệp An, "Nguyễn tiên sinh, đây là huynh đệ đồng tâm của tại hạ, tên là Thế Anh, bỏ một chữ cũng trở nên vô nghĩa, cũng thuộc năm thứ hai khoa Nghệ Thuật Nhiếp Ảnh, vô tích sự nên tại hạ phải thu nạp vào nhóm thực hành với mình, tan học cũng về nhà ngủ, thật sự là nuôi rất tốn cơm." Như muốn trêu Diệp An, Hướng Hòa còn giả bộ lỡ quên nên bổ sung, "À, Thế Anh học Ngã Tư Hoa giống chúng mình đấy, gặp được nhau ở đây, thật quá có duyên."

"Không chừa cho bạn ngươi chút mặt mũi nào đúng không!" Thế Anh bực bội lườm Hướng Hòa, sau đó chuyển sang mặt tươi như hoa nói với Diệp An, "Anh trông em cứ có nét quen quen, là bạn Hòa thì cũng là bạn anh, đàn em, sau này gặp nhau trên khuôn viên thì đã là người quen biết, đừng làm lơ nếu anh chào em nhé."

Thế Anh không có vẻ ngoài thu hút như bạn mình, song tóc tai tỉa tót mặt mũi sáng sủa nên trông cũng ưa nhìn, ra dáng dân học thức nghệ thuật, ăn mặc cũng rất có phong cách, cách nói chuyện cũng cẩn thận dễ gần. 

Nhưng không đợi Diệp An trả lời, tiếng ròng rọc lại đột nhiên vang lên bên tai nàng.

Roèn roẹt... roèn roẹt...

"Cắn câu rồi!" Cả Hướng Hòa lẫn Thế Anh đều hào hứng thốt lên.

"C-cắn câu rồi..." Diệp An đưa mắt nhìn cả hai lao đến bên cần câu, sau đó lại được chiêm ngưỡng toàn bộ quá trình Hướng Hòa thu phục con cá dưới hồ, bắt đến trên tay.