Cầu Đạo

Chương 329: Tiếp xúc



Tình huống trước mắt của nhóm tu sĩ Vân giới là không thể nào khả quan.

Người mạnh nhất của nhóm tu sĩ chỉ có thực lực Tam phẩm sơ kỳ. Đó là một vị nữ tử sở hữu gương mặt xinh đẹp, vũ mị thành thục với dáng người đẫy đà, quyến rũ đến cực điểm dưới làn váy trắng ngà, bồng bềnh như đóa hoa xòe ra trong gió. Đối thủ của nàng là thủ lĩnh của nhóm Tà Ma này, một tôn Tam giai sơ kỳ Tà Ma cao đến ba trượng, có ba đôi cánh tay, thô to như cột nhà vậy. Gương mặt nó dữ tợn, hai chiếc răng nanh dài như kiếm lộ ra ngoài khoang miệng cực kỳ khủng bố. Thực lực của nữ tử so với tôn Tà Ma này phải yếu hơn nửa bậc. Cho đến hiện tại, nàng còn có thể miễn cưỡng cầm cự, ấy là nhờ vào một thân trang bị pháp khí không tầm thường cùng với nguồn đan dược bổ sung linh lực và kích thích tiềm năng không ngừng tiếp ứng.

Một bên khác, hơn một trăm tu sĩ còn phải đối mặt với vấn đề lớn hơn. Kẻ thù của bọn hắn đông đảo gấp một trăm lần. Chiến lực cao tầng và trung tầng của Tà Ma không yếu hơn bọn hắn, thậm chí còn mạnh hơn một bậc. Trong khi đó, lực lượng chiến lực hạ tầng thì chịu áp đảo hoàn toàn trước quân số đông như một đàn kiến. Cứ mặc cho sự thật, Tà Ma liên tục bị chém giết, tuy nhiên, đánh đổi lại cũng là thương vong không ít từ nhóm tu sĩ. Thu hoạch tu vi từ việc chém giết Tà Ma không đủ để bù đắp trước sự tấn công dồn dập từ kẻ địch.

Nhìn như thế nào đi chăng nữa, nhóm tu sĩ Vân giới này đều chẳng thể trụ được lâu.

"Nửa canh giờ." Ngọc Huyền Vương nói: "Những người này nhiều nhất trụ được chừng nửa canh giờ. Nửa canh giờ sau, ngoại trừ nữ tử dẫn đầu cùng bốn kẻ có thực lực đạt tới Nhị phẩm hậu kỳ, còn lại đều sẽ bị Tà Ma đánh giết."

"Như thế nào, tiền bối? Chúng ta có hay không giúp bọn họ một lần?" Lục Thiên Tuyết trực tiếp hỏi.

Đây là vấn đề cấp bách, cần cân nhắc cẩn thận. Nếu như đối phương gặp nạn là tu sĩ Minh Nguyệt giới, bọn hắn khẳng định sẽ ra tay trợ giúp. Đánh giết Tà Ma có lợi kia mà.

Bất quá, nếu là tu sĩ Vân giới, vậy không biết rõ được rồi. Không ai biết rõ đối phương suy nghĩ điều gì. Thậm chí, chưa biết chừng, Tà Ma bị đánh giết xong, hai phe liền trở mặt thành thù. Đừng quên, bọn hắn cũng đến từ vực ngoại mà không phải sinh linh bản thổ.

Này không phải là nói tu sĩ Vân giới không nhân từ. Đây chỉ là phản ứng thông thường mà thôi. Ai cũng sẽ có suy nghĩ cực đoan, hoặc ít hoặc nhiều, về thế lực vực ngoại sau khi thế giới của bọn hắn bị ngoại giới xâm lược.

Trần Nguyên trầm ngâm trong giây lát, trả lời: "Giúp bọn hắn một lần. Cố gắng không tỏ ra thù địch. Có lẽ, chúng ta có thể từ bọn hắn tìm hiểu được tình báo có ích về Vân giới."

"Tốt." Những người khác đáp lại. Mọi người đều cảm thấy điều này có thể thực hiện.

Khi Ngọc Huyền Vương định tiến lên một bước, Trần Nguyên kéo hắn lại, nói tiếp: "Vương gia, chờ đã. Chúng ta cần giữ lại một tay." Vừa nói, hắn vừa thi triển pháp thuật Liễm Linh thuật. Khí tức trên thân hắn giảm xuống nhanh chóng. Tứ phẩm tầng hai đỉnh phong... Tứ phẩm tầng hai... Tứ phẩm tầng một... Nửa bước Tứ phẩm... Tam phẩm tầng chín... cuối cùng, khí tức của hắn ổn định dừng lại tại Tam phẩm tầng năm. Ròng rã sáu tầng cảnh giới chênh lệch.

Thanh Uyển nhìn về Trần Nguyên, biểu lộ hơi quái dị: "Trần công tử, ngươi cái này..."

Nàng muốn nói rằng, có phải hắn lúc nào cũng như vậy phải không, và rằng thậm chí ở trước mặt các nàng, hắn cũng giữ lại một tay? Có cần thiết làm như vậy không? Thật nhiều điều muốn nói. Tuy nhiên, đến" sau cùng, ngôn ngữ của nàng không thốt ra khỏi miệng.

Ngọc Huyền Vương lại thẳng thắn: "Ta cảm thấy, ý nghĩ của Trần huynh không sai. Giữ lại một tay trước kẻ lạ không phải điều gì xấu."

Nói rồi, theo hai tay hắn bấm pháp quyết, khí tức trên thân hắn cũng nhanh chóng giảm xuống, từ Tam phẩm tầng năm xuống còn Tam phẩm tầng hai.

Những người khác thấy vậy liền không còn ý kiến gì nữa. Ngoại trừ Dược Linh Nhi cùng thiếu nữ chỉ có Nhị phẩm trung kỳ tu vi luôn đi theo Lục Thiên Tuyết, mỗi một người bọn hắn tự động che giấu đi ba đến bốn tầng tu vi.

"Đi thôi. Giúp nhóm tu sĩ này đánh giết Tà Ma. Thuận tiện tìm hiểu xem, rốt cuộc là có chuyện gì xả ra với thế giới này." Trần Nguyên hài lòng gật đầu.

Thế rồi, hắn lấy ra từ trong nhẫn trữ vật một cây pháp khí dạng kiếm, dẫn nhóm người xông vào giữa đàn Tà Ma.

...

Một vạn Tà Ma, nói mạnh cũng không mạnh, nói yếu cũng không yếu.

Nói mạnh đi. Kỳ thực, trong số một vạn Tà Ma này, có đến hơn tám phần, tiếp cận chín phần mười là bất nhập lưu Tà Ma, thực lực chỉ ngang bằng hoặc mạnh hơn người bình thường một chút, nhiều nhất là mạnh ngang động vật hoang dã như hổ, sư tử hay tê giác. Nhất giai Tà Ma có khoảng chừng hơn một ngàn, Nhị giai sơ kỳ Tà Ma có chừng bảy mươi, tám mươi cá thể, Nhị giai trung kỳ thì khoảng hai mươi trong khi Nhị giai hậu kỳ Tà Ma chỉ có năm tôn cùng với một tôn Tam giai sơ kỳ Tà Ma thống lĩnh. Loại đội hình này, dù là bất kỳ ba người nào trong đội tùy tùng của Ngọc Huyền Vương đều có thể quét ngang nếu dùng toàn lực. Bản thân vị Vương gia này chỉ cần một tay liền có thể đập chết một mảng lớn.

Về phần Trần Nguyên... đó chỉ là một cái búng tay.

Bất quá, nói yếu đi... Kỳ thực không yếu. Nhóm tu sĩ hơn một trăm người do nữ tử nọ dẫn đầu, đặt tại Vân giới đã coi là một cỗ lực lượng hùng hậu, có thể xưng hùng xưng bá một phương. Cho dù là tại Thái Chu Vương triều, Đại Càn Vương triều hay Đại Nguyên Vương triều mấy cái hạ cấp Vương triều này, Tam phẩm Đại tu sĩ cũng được coi là một phương cao thủ. Ấy vậy mà, các nàng hoàn toàn bị một vạn Tà Ma này áp chế đến gắt gao, thậm chí là có nguy cơ bị đoàn diệt hoàn toàn.

Không phải sao? Lực lượng Tà Ma lần đầu đột kích Thôi Nguyên thành cũng bất quá là từ mấy nhánh Tà Ma tương tự hợp thành mà thôi. Nếu như không phải có đám người Trần Nguyên có mặt tại đó, lại không tính đến quân tiếp viện, Thôi Nguyên thành có đến hơn chín mươi phần trăm khả năng không giữ được.

Bởi vậy từ việc nhóm người Trần Nguyên mỗi ngày đều cùng mấy nhóm Tà Ma, hoặc lớn hoặc nhỏ, đánh đến quên cả trời đất, mới thấy, số lượng Tà Ma xuất hiện tại Vân giới là đông đảo đến nhường nào. Cũng là bởi vì số lượng Tà Ma đông đến như vậy, chúng mới có khả năng ép cho tu sĩ bản thổ Vân giới không thở nổi rồi còn thừa lực lượng tập kích bất ngờ nội địa Thái Chu Vương triều.

Tạm thời không đề cập đến thực lực của một quân đoàn Tà Ma.

Nhóm tu sĩ của Vân giới do nữ tử xinh đẹp dẫn đầu đã bị đẩy đến bên bờ sụp đổ trước sức mạnh tuyệt đối của một vạn kẻ địch. Tu sĩ thực lực cao một chút thì bị không ít Tà Ma cao giai vây công. Bọn hắn không có cơ hội thoát thân chứ đừng nói đến trợ giúp đồng bạn. Cùng lúc, Nhất phẩm tu sĩ, nhưng kẻ có thực lực thấp nhất, sức chịu đựng kém nhất lại là đối tượng chịu vây công thê thảm nhất. Thời gian kéo dài càng lâu, bọn hắn càng kiệt sức, cạn sạch linh lực và ngã đổ trước hàng trăm đợt tấn công đến từ bốn phương tám hướng.

"Đều lên tinh thần cho ta." Bất chợt, một giọng nữ mềm mại, ôn nhu và kiều mị nhưng ẩn chứa trong đó sự thanh thép bỗng nhiên nổ đùng đùng bên tai hơn một trăm tu sĩ.

Nữ tử xinh đẹp quát lớn, gương mặt hơi trắng bệch. Nàng vừa sử dụng một loại pháp thuật nhỏ để kích thích tinh thần của thủ hạ. Hiệu quả thấy ngay trước mắt. Thế công của đám Tà Ma giảm xuống trong thoáng chốc. Đội hình tu sĩ tam thời giữ vững. Thượng vong được kiểm soát trong thời gian ngắn.

Tuy nhiên, nàng cũng phải trả giá. Đối mặt với đối thủ còn mạnh hơn nửa bậc, nữ tử lại có thể như thế nào phân tâm mà bình an vô sự. Trong một thoáng vận dụng pháp thuật đó, nàng để lộ ra sơ hở. Tà Ma thủ lĩnh không tựa như một cái máy giết chóc không có tình cảm, tinh chuẩn bắt lấy cơ hội, đâm về phía nàng bộ móng vuốt dài như một thanh trường kiếm, dễ dàng xuyên thủng tầng tầng linh lực hộ thể, xuyên qua lớp váy pháp khí phòng ngự đã mất đi chín phần mười linh tính.

Nữ tử xinh đẹp phản ứng tương đối nhanh. Nàng kịp thời xoay người, né tránh bộ phận yếu hại trên cơ thể khỏi bộ móng vuốt ấy khiến nó đâm vào bả vai trái, xuyên thấu từ trước ra sau. Máu tươi chảy ròng ròng, nhuộm đỏ một nửa chiếc tiên váy bồng bềnh. Cảnh tượng sao mà thê mỹ.

"Phốc." Nữ tử phun ra một ngụm máu tắc trong cổ họng. Nàng đè nén từng cơn đau nhức cùng cực do Tà khí từ trên móng vuốt Tà Ma ăn mòn xương thịt và linh lực, vận dụng sức lực còn thừa lại để tránh thoát đối phương nắm bắt. Nếu như dây dưa cận chiến, đứng trước chênh lệch to lớn về hình thể cùng thực lực, nàng tuyệt đối bị nghiền ép.

Đồng thời, nữ tử không quên đánh ra ba đường pháp thuật đơn giản làm kẻ địch phân tán sự chú ý của nó, tránh thoát nó truy kích

"Không được." Vừa thoát khỏi nguy hiểm, nàng lập tức nghĩ đến: "Cứ tiếp tục như thế này, ta không cầm cự được lâu. Kết cục tất phải chết không nghi ngờ. Ta một khi ngã xuống, tất cả sẽ cùng chôn theo."

Một bên, nữ tử sử dụng sự linh hoạt và tốc độ, một mực vờn quanh Tà Ma kéo dài thời gian mà không dám cùng nó đối cứng; một bên khác, nàng không ngừng suy tính, không ngừng tìm cách phá vỡ cục diện bế tắc. Thế rồi, nàng bi ai đi đến kết luận, nàng không có cách nào an toàn thoát thân khỏi đây, kể cả trả ra đại giới, sử dụng bí pháp cũng không thể.

Không đúng. Nếu như liều mạng, nàng vẫn có thể chạy thoát. Chỉ là, nàng phải bỏ lại tất cả những người ở đây. Đây là cái giá mà nàng không thể chấp nhận được.

Hàng trăm ý nghĩ xuất hiện trong đầu tại một nháy mắt, nữ tử xinh đẹp cắn răng, truyền âm cho bốn vị thuộc hạ thân cận, thực lực đạt tới Nhị phẩm hậu kỳ, nói: "Lát nữa, ta sẽ phá vỡ vòng vây, tranh thủ trợ giúp các ngươi mở ra một cơ hội. Các ngươi phải ngay lập tức mang theo nữ nhi của ta thoát khỏi đây, đã rõ chưa?"

"Thanh chủ..." Một vị lão giả không đành lòng hô lên. Hắn hiểu tình huống hiện tại, hắn cũng biết, thành chủ nói như vậy có nghĩa là nàng càng đã quyết tử chí. Hắn không cam lòng. Bất quá, nghĩ đến nữ nhi của thành chủ, nghĩ đến truyền thừa phía sau, hắn không biết nên nói cái gì cho phải.

"Vâng, thuộc hạ tuân mệnh." Vừa khi mấy vị thuộc hạ khác còn do dự, một nam tử trung niên, tay cầm chiếc rìu chiến khổng lồ cao quá đầu, dứt khoát lên tiếng. Hắn cũng kính trọng và tin phục thành chủ như bất kỳ người nào ở đây, thế nhưng, so với bất cứ ai khác, hắn suy nghĩ lý tính hơn nhiều

"Tốt. Ta cảm ơn các ngươi trước. Nữ nhi của ta, sau này liền nhờ vào các ngươi che chở." Nữ tử xinh đẹp cảm kích đáp lại. Thanh âm của nàng mang theo sự nhẹ nhõm và giải thoát.

Cùng lúc, nàng bắt đầu tìm sơ hở từ Tà Ma thủ lĩnh. Trong thân thể nàng, thể nội linh lực liều mạng vận chuyển tới tộc độ kinh khủng mà không để ý tới gánh nặng sắp đè sập nhục thể của nàng.

Đúng lúc này, một đường kiếm khí kéo dài ba ngàn trượng, vắt ngang không gian đột nhiên lướt qua, chém rụng ba ngàn Tà Ma.

"Cái... gì..." Nữ tử xinh đẹp cả kinh. Đôi mắt đẹp trừng lớn, nàng không để ý hình tượng, bờ môi son mở rộng để lộ hàm răng trắng tinh.

Còn chưa kịp để cùng nhóm thuộc hạ kịp hoàn hồn trở lại, mười mấy đường pháp thuật, công kích, kiếm khí,... thay nhau kéo tới, chính xác oanh tạc trên thân lũ Tà Ma, gây ra những vụ nổ rung chuyển bầu trời. Ánh sáng chói lọi, cỗ nhiệt cuồn cuộn, những trận gió kinh hoàng mang theo đao khí sắc bén,... chúng tay nhau chiếm cứ không gian, liên miên không dứt đánh giết Tà Ma rơi khỏi bầu trời, xóa đi dấu vết của bọn chúng khỏi mặt đất.

Nhóm người Trần Nguyên giết tới.

Không đến nửa khắc thời gian, một vạn Tà Ma bị giải quyết sạch sẽ.

Nhóm tu sĩ của Vân giới đã sớm kinh ngạc rồi chết lặng trước thực lực mạnh mẽ của nhóm người Trần Nguyên. Bọn hắn tranh thủ thời gian ít ỏi, co lại một chỗ, chữa trị thương thế cho nhau, điều chỉnh lại trạng thái và nhìn chằm chằm nhóm tu sĩ mới xuất hiện. Ánh mắt của những người này ẩn chứa sự đề phòng, sự kinh hãi, nét ngạc nhiên, chút sợ sệt cùng hoang mang không biết nên làm như thế nào.

Bất quá, tuyệt không nhìn thấy cảm kích.

Bởi vì, những tu sĩ này, cũng giống như Trần Nguyên trước đó, đều ngay lập tức nhìn ra, những kẻ trước mắt không phải là 'đồng loại'.

Trần Nguyên không để ý ánh mắt của những người này. Hoặc là nói, đây đều là điều diễn ra trong dự kiến. Những người khác cũng vậy. Bọn hắn yên lặng, không trước vội vã bày tỏ thái độ. Bọn hắn đang chờ đợi người có quyền lên tiếng nhất của nhóm tu sĩ Vân giới.

Quả nhiên, không đến mười hơi thở, vị nữ tử thành thục, vũ mị xinh đẹp, dưới sự nâng đỡ của một lão ẩu già nua, tiến lên phía trước. Gương mặt nàng trắng bệch, khí tức hỗn loạn, rõ ràng, Tà Ma lúc trước gây nên cho nang thương thế không nhỏ. Đè nén đau đớn âm ỉ trong cơ thể, nàng thận trọng lên tiếng: "Ta là Đông Liên thành thành chủ, các vị đạo hữu có thể gọi ta là Đông Liên phu nhân. Đa tạ các vị đạo hữu đã ra tay cứu giúp chúng ta trong lúc nguy nan. Không biết, các vị đạo hữu xưng hô như thế nào? Xuất sư nơi nào?"

Mặc dù thái độ của nàng đối với những tu sĩ vực ngoại này không phải tốt đến đâu, thế nhưng, đối phương ra tay trợ giúp các nàng là sự thật. Một chút phép tắc, nàng phải giữ lấy.

Trần Nguyên cười: "Nguyên lai là Đông Liên thành chủ và các vị đạo hữu. Các vị không cần lo lắng. Chúng ta không có ác ý. Lại nói, hẳn các vị cũng đã nhận ra, chúng ta đến từ đến từ thế giới khác. Hoặc ấn theo cách nói của các vị, chính là vực ngoại...."

Hắn không che giấu chút nào lai lịch của mình. Việc này là không cần thiết. Hắn cũng giới thiệu ngắn gọn lai lịch của nhóm người, về việc Tà Ma tấn công thế giới của bọn hắn cho tới sự hiện diện của đường hầm không gian và vì sao bọn hắn xuất hiện ở đây.

Cùng lúc, Trần Nguyên cũng cảm thấy kỳ diệu vô cùng. Nữ tử xinh đẹp trước mắt rõ ràng sử dụng một thứ ngôn ngữ mà hắn hoàn toàn không quen thuộc, chưa từng nghe nói, không hề nhận biết. Thậm chí, các âm tiết, thanh âm, ngắt quãng cùng ngữ pháp, hắn đều không nhận ra có bất cứ sự tương đồng nào với ngôn ngữ hắn từng gặp.

Vậy mà, hắn vẫn hiểu nữ tử này muốn nói gì. Cùng thời điểm với âm thanh mà nữ tử này nói ra rót vào trong tai của hắn, trong ý thức của hắn cũng xuất hiện ý nghĩ mà đối phương muốn biểu đạt.

Không chỉ có thế, Trần Nguyên sử dụng ngôn ngữ là thứ lưu hành phổ biến tại Minh Nguyệt giới. Đối phương dường như không gặp chút khó khăn nào để hiểu những gì hắn nói.

Không thể không nói, đề cập đến thế giới của hắn cũng bị Tà Ma xâm lấn, mặc kệ có hay không chịu tổn thất nặng nề, mặc kệ sức đe dọa của Tà Ma lớn đến bao nhiêu, đều sẽ dẫn dắt sự đồng tình của tu sĩ bản thổ Vân giới, vốn bị Tà Ma chèn ép. Tất nhiên, đây chỉ là một chút sự đồng cảm nho nhỏ để người ta dễ mở ra thiện ý mà thôi. Muốn để nhóm tu sĩ này tin tưởng chỉ bằng vài lời nói, vậy chính là si tâm vọng tưởng.

Lúc này, Đông Liên phu nhân nhìn chằm chằm Trần Nguyên, ánh mắt sắc bén, thử hỏi: "Các vị đạo hữu, thế nhưng là đến từ thế giới xưng Minh Nguyệt giới, lại có Thanh Kiếm tông, Thái Chu Vương triều các loại thế lực?"

"Đúng là như thế." Trần Nguyên khẳng định: "Nếu như không còn giới nào khác xưng Minh Nguyệt, lại có thế lực trùng tên Thanh Kiếm tông cùng Thái Chu Vương triều thì đó chính là thế giới nơi chúng ta đến."

Lời hắn vừa dứt, bầu không khí bỗng chốc biến đổi vi diệu. Một số người quăng tới bọn hắn ánh mắt thân thiệt, lại có một số là hờ hững. Đồng thời, có không thiếu ánh mắt nhìn bọn hắn mà không che giấu chút nào sự chán ghét, thù địch.










Thâm Không Bỉ Ngạn tác phẩm mới của Thần Đông, khởi đầu rất ổn, hệ thống mới lạ