Cậu Không Được Chết

Chương 37: Hiện thực



Một giấc ngủ của cậu đến tận sáng hôm sau.

Sau khi rửa mặt rồi ra khỏi phòng cậu liền nhìn ra nhà khách xem có Tử Lâm hay không thì nhìn thấy bữa sáng đã được để trên bàn nhưng người thì chẳng thấy đâu.

Cậu đi lại rồi ngồi lên ghế, lúc dọn món ăn ra mới thấy được một tờ giấy nhỏ được đè bên dưới.

Tôi ra ngoài một lát rồi sẽ về.

Cậu cười thầm một tiếng rồi vui vẻ hưởng thụ bữa sáng ngon lành.

Sau khi dùng xong cậu liền dọn dẹp bàn rồi trở về phòng tiếp tục làm bản báo cáo để nộp cho giáo viên, bởi vì cậu đã sắp ra trường nên cần làm báo cáo cùng luận văn tốt nghiệp.

Nghĩ hè này một phần la cậu lười biếng không muốn đi đi về về một phần chính là bản báo cáo này, luận văn cậu đã chuẩn bị từ trước chỉ cần chép ra là xong, nhưng báo cáo thì tốn nhiều thời gian hơn.

Trong lúc cậu tập trung làm bài thì cửa phòng vang lên tiếng gõ.

Căn trung cư này rất nghiêm ngặt, độ an toàn chắc chắn bảo đảm nên dù nghe tiếng gõ cửa phòng cậu cũng không sợ hãi, chắc Tử Lâm đã trở về, bởi vì không thấy cậu nên liền gõ cửa gọi.

Cậu bỏ viết xuống rồi đi ra mở cửa.

Đúng như cậu suy đoán, Tử Lâm đang đứng bên ngoài trên người vẫn còn mặc áo khoát, hai hàng chân mày nhăn lại, sau khi thấy cậu mở cửa cậu ta mới thả lỏng rồi vui vẻ cười.

"Sao vậy." Cậu khó hiểu hỏi.

Tử Lâm lắc đầu tỏ vẻ không có gì, cậu ta không thể nói mình đã lo lắng khi bước vào căn hộ liền không thấy bóng dáng quen thuộc của cậu, cậu ta cứ nghĩ mọi chuyện xảy ra hôm qua chỉ là mơ, cậu chưa từng đặt chân đến đây.

Nhưng thật may mắn cậu thực sự có ở đây, chỉ cần thấy cậu trong tâm trí cậu ta liền trở nên sáng rực.

Không biết tại sao lúc nào cậu ta cũng cảm thấy bất an lo lắng, sợ hãi việc mất đi cậu, rốt cuộc cậu ta bị làm sao vậy.

Cậu nhìn Tử Lâm mà không hiểu gì, chỉ thấy vẻ mặt lo lắng vẫn chưa tiêu tan hết trên khuôn mặt cậu ta liền bắt giác đưa tay lên chạm vào mặt cậu ta.



"Cậu không sao chứ."

Tử Lâm ngạc nhiên sau đó nhanh tay ấn chặt tay sờ mặt cậu ta của cậu lại rồi nắm vào tay mình "Không sao."

Cậu vội vàng rút tay ra nhưng không được đành để mặc cậu ta.

"Khụ, khụ." Tiếng ho khan cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người.

Chàng trai ngồi trên ghế ở nhà khách chứng kiến mọi chuyện liền không nhịn được mà cắt ngang, thể hiện sự tồn tại của mình.

Cậu kinh ngạc sau đó hỏi "Cậu có khách à."

Tử Lâm liếc mắt nhìn người đang cười tủm tỉm trên ghế rồi đưa tay kéo cậu ra phòng khách.

"Hả." Cậu kinh ngạc kêu lên.

Lúc này chàng trai kia cũng đứng dậy sau đó gật đầu chào hỏi "Xin chào, tôi là Trương Trí."

"Xin chào tôi là Thành Tân." Cậu nhanh chóng đáp lại.

"Tôi nghe Tử Lâm nói rất nhiều về cậu, đúng là trăm nghe không bằng mắt thấy, cậu còn tốt hơn những gì cậu ta nói." Trương Trí híp mắt nhìn cậu sau đó hớn hở nói.

"Anh quá lời, tôi thật sự không có gì cả." Cậu kinh ngạc liếc nhìn Tử Lâm rồi vội vàng xua tay nói.

"Trương Trí đừng có mà nói chuyện không đâu." Tử Lâm nguy hiểm nhìn anh ta.

Trương Trí vội vàng mỉm cười làm lành sau đó nói ra mục đích mình đến đây "Hai ngày nữa tôi phải vào huyệt, lần này cậu có thể dẫn theo tôi không."

Tử Lâm lắc đầu "Tôi vừa mới ra ngày hôm qua."

"Đừng mà, lần này nếu không có cậu chắc chắn tôi không sống nổi, bọn họ đã tìm ra tôi chắc chắn sẽ không tha cho tôi." Trương Trí sợ hãi "Những người khác không ai muốn dính dáng vào hiện tại tôi chỉ có cậu mà thôi."



Cậu nghe vậy không khỏi kinh ngạc, chẳng lẽ bên trong huyệt có thể giết người, nhưng trước giờ cậu chưa từng nghe thấy chuyện này, chẳng lẽ thứ kia đã thay đổi cơ cấu của huyệt.

Tử Lâm thoáng trầm tư, cậu ta biết nếu mình không đi cùng thì anh ta chắc chắn không sống nổi, tuy những kẻ kia không lấy được thứ gì nhưng như vậy chẳng khác nào trơ mắt nhìn người quen chịu chết, nhưng cậu ta còn chưa ở cùng cậu lâu mà nếu vào nơi có thể chết bất cứ lúc nào đó thì chẳng phải quá uổng phí sao.

Dù trong lòng đấu tranh dữ dội thế nào thì cuối cùng cậu ta vẫn gật đầu "Được rồi tôi sẽ đi cùng anh, gửi địa chỉ cùng thời gian cho tôi."

"Cảm ơn, cảm ơn cậu." Trương Trí vui mừng liên tục cảm ơn, anh ta biết mà Tử Lâm sẽ không bỏ rơi bạn bè.

"Hiện tại anh có thể đi." Tử Lâm hạ lệnh đuổi khách, hiện tại cậu ta muốn ở riêng với cậu.

Trương Trí cũng thức thời chào tạm biệt rồi ra khỏi nhà, để lại không gian yên tĩnh cho hai người.

Thấy người đã đi cuối cùng cậu cũng không nhịn được mà hỏi "Ngốc tử cuối cùng cậu đã vào bao nhiêu huyệt rồi."

Tử Lâm thở dài biết sau khi hai người ở cùng nhau sẽ không thể giấu diếm cậu được, đành thành thực khai báo "Tám huyệt, trên thế giới này người chết oan rất nhiều."

"Tám huyệt, ngốc tử cậu thật sự không sao chứ." Cậu lo lắng nhìn cậu ta, chỉ vào một huyệt mà độ nguy hiểm đã cao như vậy thì tám huyệt khác là cái dạng gì, chỉ nghĩ thôi mà đã thấy sợ hãi rồi.

"Không sao, thật sự không sao mà, tuy trong huyệt rất nguy hiểm nhưng nếu chúng ta hiểu rõ quy luật của nó thì vẫn an toàn thoát khỏi." Tử Lâm vội vàng giải thích, nhìn thấy cậu lo lắng cậu ta liền không nhịn được vui vẻ.

"Vậy người hồi nãy là như thế nào, bên trong huyệt có thể giết người sao." Cậu hỏi ra thắc mắc của mình.

Tử Lâm lắc đầu, kéo cậu ngồi xuống ghế "Không thể, nhưng cậu cũng biết những người có thể vào huyệt ngoại trừ liên quan đến nhân quả thì còn một loại người chính là giống như chúng ta."

"Bởi vì những người vào huyệt chỉ là một dạng linh hồn nên không thể giết hại lẫn nhau, tuy nhiên bọn họ có thể khiến thứ đó ra tay giúp họ."

Cậu nghe vậy liền kinh hãi "Sao có thể như vậy."

"Trong giới này có một sự ganh đua rất gay gắt, nếu làm hại nhau ở hiện thực sẽ bị bắt, nhưng trong huyệt sẽ chẳng ai biết được, huống hồ thứ mà huyệt ban tặng lại rất hữu dụng đối với chúng ta."

"Huyệt ban tặng, đó là thứ gì." Cậu kinh ngạc hỏi, bệnh viện lần trước cậu không thấy thứ gì cả, chẳng lẽ những người vào trước hầm ngầm đã lấy chúng.