Cậu Không Phải Là Nắng

Chương 7: Bước ra ngoài chúng ta sẽ gặp nhiều người kỳ lạ hơn



Hôm sau là buổi học đầu tiên. Cả phòng chung nhau một cái phòng vệ sinh bé con con, bốn cô nữ sinh xếp hàng lần lượt, người bên trong chưa kịp làm gì cả người bên ngoài đã déo cả lên.

Mai Phương Thư cầm bàn chải đánh răng đứng đợi trước cửa phòng vệ sinh hơn nửa tiếng đồng hồ cuối cùng cũng đến lượt. Cô đang rửa mặt thì Thu Lan vừa tỉnh dậy mắt còn ngái ngủ từ trên giường bước thẳng đến phòng vệ sinh. Thu Lan thấy cửa bị khóa ổ trong thì tức giận đạp cửa gào lên.

"Ai ở trong vậy? Mở cửa ra. Muộn học rồi mà làm gì cả buổi thế?"

Không thấy tiếng trả lời cô ta lại tiếp tục đạp mạnh cửa hơn.

"Mở ra mau, đồ điếc. Tôi nói mở ra mau."

Thấy Thu Lan vẫn tiếp tục đạp cửa Kiều Như đến ngăn lại.

"Dừng lại đi, cậu không thấy chúng tớ xếp hàng ở đây trước cậu à. Chúng tớ còn chưa vào trong, người mới ngủ dậy như cậu không đứng sau xếp hàng còn đứng đây kêu la cái gì."

Thu Lan không thèm để ý cứ hét lên với người bên trong.



"Mở ra. Điếc à. Hay chết trong đấy rồi."

"Cậu quá đáng lắm rồi đấy!" Bích Thủy tức giận hét vào mặt Thu Lan.

Cửa phòng vệ sinh bật mở, Phương Thư chạy ra trên mặt đầy những hạt nước nhỏ chưa kịp lau đi vội vàng nhường phòng vệ sinh ho Thu lan.

Thu Lan bước vào với khuôn mặt nhăn nhó chuẩn bị đóng cửa thì Kiều Như giữa lấy tay nắm cửa.

"Chưa đến lượt cậu, ai cũng phải xếp hàng. Cậu ngủ dậy muộn dùng sau đi."

Nhưng Thu Lan nhất định không chịu nhường hét toáng lên.

"Tôi muộn học rồi. Chờ các cậu xong thì tôi không cần đánh răng nữa mà đi ăn trưa luôn đấy."

"Cùng sống với nhau cậu cũng phải nghĩ cho người khác với chứ. Chúng tôi cũng phải xếp hàng đợi cả tiếng đồng hồ rồi. Cậu muốn không muộn học thì phải dậy sớm, đừng nghĩ cả thế giới đang xoay quanh cậu." Kiều Như không chịu bỏ cuộc vẫn tiếp tục nắm lấy tay giữa cửa.

Cả hai không ai chịu nhường ai, cả phòng thấy không khí quá căng thẳng, cứ như thế có lẽ sẽ đánh nhau mất Nguyệt liền chạy vào kéo Kiều Như lại.

"Thôi bỏ qua đi, người cùng phòng còn sống với nhau lâu dài cố nhường nhịn một chút."

Kiều Như vẫn không dễ dàng bỏ qua nhưng cũng không muốn cả phòng bị mất thời gian nên đành nhượng bộ.



Vì học cùng lớp lại được xếp chung phòng kí túc nên khi đến lớp tất cả đều tự động ngồi tụm lại thành một nhóm. Thu Lan tỏ vẻ như chưa xảy ra chuyện gì vủi vẻ ngồi xuống kế bên Bích Thủy. Nhưng cả buổi chẳng ai thèm nói chuyện với cô ta, tỏ rõ thái độ coi cô ta chỉ là không khí.

Thu Lan bắt đầu cảm thấy không ổn, cứ thế này cô sẽ khó sống trong phòng. Đến buổi trưa khi tất cả sinh viên chen chúc nhau chạy xuống căng-tin, Nguyệt và các bạn khó chen chúc đủn đẩy khó khăn lắm mới mua được ít cơm canh ăn cho qua bữa. Phương Thư cầm khay thức ăn trên tay buồn ỉu sìu.

"Haiz.. Một bát cơm, vài cọng rau cải, một quả trứng rán, đến muộn chẳng còn mua được một miếng thịt nào. Cứ thế này hết một học kì chắc tôi chết vì thiếu chất mất.

Tất cả đang cùng ngồi ăn nói chuyện vui vẻ Thu Lan chợt từ xa đi tới nhẹ nhàng kéo chiếc ghế bàn bên cạnh ngồi xuống gần Kiều Như. Cô ta đặt một đĩa sườn xào chua ngọt xuống giữa bàn tươi cười gắp cho từng người.

" Hi.. hi.. Tớ chen lẫn mãi mới mua được ít sườn này đấy, hôm nay mình mời mọi người coi như chút lòng xin lỗi buổi sáng hôm nay nhé. Mọi người cùng ăn cơm đi, hãy tự nhiên nhé. "

Kiều Như nhếch môi gắp lại miếng sườn bỏ vào đĩa.

" Thôi mà Kiều Như, bỏ qua cho mình lần này đi. Mình không cố ý đâu, mình hứa lần sau sẽ rút kinh nghệm mà. "

Kiều Như bực mình gạt tay Thu Lan đang lay lay cổ tay mình

" Đừng tỏ vẻ nữa. Người cậu cần xin lỗi không phải tôi. "

Thu Lan quay qua cười với Phương Thư.



" Mình biết Phương Thư sẽ không giận mình đâu, cậu ấy rất tốt mà. Thôi cậu cũng đừng giận mình nữa mà. "

Kiều Như nhìn hai tay cô ta cứ tiếp tục lắc lư cánh tay mình mà không sao nuốt nổi miếng cơm cảm thấy con người này tại sao lại buồn nôn đến như vậy. Cô thấy mình lớn bằng này hôm nay mới gặp được một người kỳ lạ đến như vậy. Mới sáng ra đạp cửa không coi ai ra gì mà đến trưa mặt đã tươi cười ỷ ôi. Nếu không phải sống cùng phòng giờ có lẽ cô đã cho cô ta một cái bạt tai nói cho cô ta biết cô ta là kẻ vô liêm sỉ đến mức nào.

" Thôi Kiều Như à! Dù sao cũng là bạn cùng phòng bỏ qua cho cậu ấy đi, như vậy mới có thể sống cùng, chứ không thì về sau sao có thể nhìn mặt nhau. Thu Lan cũng xin lỗi rồi từ nay cậu ấy rút kinh nghiệm là được rồi. Tất cả chúng ta sẽ là bạn tốt như vậy không phải tốt hơn sao. "Mọi người đều khuyên bảo Kiều Như, lần đầu tiên xa nhà phải sống trong khu tập thể ai cũng muốn mọi người trong phòng có thể sống vui vẻ với nhau, nên ai cũng lo lắng sợ chuyện này mà cả phòng thù ghét nhau nếu như vậy thì sẽ rất khó để sống chung.

Kiều Như thấy Phương Thư không thèm chắp vặt nên bản thân cũng không muốn cả phòng vì mình mà mất hòa khí nên cô cũng bỏ qua.

" Thôi Được. Lần này không tính toán với cậu, nhưng cái tính tình của cậu hãy sửa đổi đi, bây giờ ai cũng như ai không phải đang sống ở nhà muốn làm gì thì làm. Làm cái gì cũng nên nghĩ cho nhau một chút đừng cái gì cũng cáu gắt lên như vậy mới có thể sống với nhau được chứ. "

" Rồi.. rồi. Thưa chị cả, em xin ghi nhớ lời chị dạy bảo, từ nay sẽ cố gắng rút kinh nghiệm. Nhưng mà bây giờ tớ đang đói lắm rồi chúng ta mau ăn cơm thôi."Thu Lan vừa tươi cười làm mặt dễ thương với Kiều Như rồi gắp thức ăn cho từng người.

Rắc rối đã được giải quyết nhưng sau việc này ai cũng có một cảm xúc riêng. Đối với mọi người trong phòng mà nói đều cảm thấy Thu Lan là người không nên tiếp xúc nhiều. Mọi ngày chỉ cần mỉm cười nếu hỏi thì trả lời vài câu cho qua là xong chuyện.

Vì không muốn phải chờ đợi chen chúc nhau trước cửa phòng vệ sinh mỗi buổi sáng nên Nguyệt đều cố gắng dậy sớm hơn mọi người vệ sinh cá nhân và ngồi đợi các bạn cùng nhau lên lớp. Đối với Thu Lan Nguyệt cũng chỉ giữ một khoảng cách an toàn, không muốn quá thân thiết. Đối với một tiểu thư tính khí ương ngạnh như vậy cô tự biết mình không thuộc cùng một thế giới. Nếu có chuyện gì thì tốt nhất không nên đôi co, chuyện gì bỏ qua được thì coi như chưa từng sảy ra để tránh phiền phức.
— QUẢNG CÁO —