Cuối tháng, nhà trường tổ chức lễ hội thả đèn lồng bên cạnh dòng sông xanh cách trường 100m. Mỗi năm ở đây đều sẽ có lễ hội được tổ chức vào cuối thu, những chiếc đèn được thả xuống có ý nghĩa thắp lên hy vọng về một tương lai nhiều may mắn, bình an cho bản thân và gia đình. Nhà trường rất biết cách tạo niềm vui cho học sinh, mỗi lớp đều sẽ biểu diễn một tiết mục văn nghệ, đồng thời sẽ mời nghệ sĩ về trường biểu diễn. Các bạn học rôm rả bàn luận, tò mò suy đoán, rất mong chờ, đương nhiên, bao gồm cả Hạ Vũ.
Lớp cậu ở lại cuối buổi học để bàn về buổi thi đấu văn nghệ. Lớp phó văn nghệ là cô nàng năng động nhất lớp, mái tóc dài được buộc sau đầu, mềm mượt đung đưa theo cử chỉ của cô, hai ống tay áo xắn đến khuỷu tay, tập mạnh xuống bàn "Cả lớp trật tự. Sắp tới có lễ hội thả đèn, ai có ý tưởng cho lớp có thể giơ tay phát biểu." Hàng loạt các ý kiến được nêu lên, Hạ Vũ chưa bao giờ tham gia hoạt động tập thể cảm thấy rất háo hức.
"Hạ Vũ, cậu biết khiêu vũ không?" Cô bạn ngồi trên quay xuống hỏi cậu, cô rất thích nhảy múa, muốn tham gia vào đội khiêu vũ, nhưng cô mới không muốn nhảy cùng đám con trai bất ổn này đâu. Hạ Vũ hiền lành mới thích hợp.
"Sao anh lại ở đây?" Nguyệt Dực đưa tay cầm lấy cặp của cậu, đưa cho cậu cái bánh và hộp sữa nhỏ, "Anh đợi em lâu lắm đó, trở về phải đền bù cho anh." Hạ Vũ bẻ đôi chiếc bánh đưa cho anh, không tự chủ được mà mỉm cười. Hạ Vũ trên đường trở về kí túc xá không ngừng líu lo chuyện cậu sẽ tham gia khiêu vũ. Nguyệt Dực quả nhiên đen mặt, rất không vui. Vũ Vũ nhảy với người khác, có phải sẽ nắm tay, ôm nhau, động chạm thân thể?
"Không thể không tham gia?" Hạ Vũ nhìn ra được anh đang tức giận, nắm lấy tay anh "Anh ghen? Đừng giận, anh biết cô ấy mà?" Người yêu nhỏ khi ghen cũng rất dễ thương... Hạ Vũ môi nở một nụ cười tươi, ánh mắt đều là ý cười.
Rất đẹp. Vợ anh cười lên thật sự rất đẹp. Nhưng không thể mềm lòng, "Vậy em nhảy với anh." Thích đến như vậy, anh cũng nên thỏa mãn niềm mong mỏi của vợ.
"Làm sao được chứ? Anh đâu phải học sinh lớp em?" Tuy rằng cậu cũng muốn...
Nguyệt Dực bình thản nói "Anh là người có quyền lực, trường học có thể cho các lớp phối hợp với nhau, chỉ cần không quá lạm dụng." Hạ Vũ cảm thấy cả người anh như có ánh sáng tỏa ra làm mù mắt cậu.
"Anh sẽ nói với con bé, em có thể yên tâm." Nói với nó đừng có suốt ngày quấn lấy anh dâu của anh nữa... Nguyệt Dực nghiêng đầu, trán anh chạm vào cậu, hai người mắt đối mắt, anh hỏi: “Được không?” Hạ Vũ say mê sắc đẹp của anh gật đầu cái rụp. Nguyệt Dực duỗi tay ôm lấy eo Hạ Vũ, khuôn mặt cọ ở trên mặt cậu, nhẹ nhàng nói "Anh biết là Hạ Vũ thương anh nhất mà." Hạ Vũ ôm lấy anh, không biết được người kia đang nở một nụ cười quái dị vì chiếm được mối hời...
Đến khi Hạ Vũ tắm xong, đã không thấy Nguyệt Dực trong phòng. Cậu lấy điện thoại định gọi cho anh thì nghe tiếng mở cửa ở ban công.
"Đi ăn thôi. Anh đã nói với con nhóc phiền phức rồi, em đừng lo". Đúng với cái tên, anh sau khi nói với nhóc thối đó liền bị mắng... Lần tới sẽ trừng trị nó sau.
Hạ Vũ nghe anh nói mới chợt nhớ đến "Chiều nay có người bảo em hẹn anh ở nhà ăn, một mình anh." Nguyệt Dực vừa nghe là biết người ấy là ai. Còn ai khác ngoài tên ỏng ẹo theo đuôi anh không biết xấu hổ. "Kệ cậu ta, chúng ta ăn ở ngoài."
Hạ Vũ nhẹ thở ra, cậu biết là anh sẽ từ chối, nhưng vẫn không nhịn được có hơi lo lắng.
Tên nhóc nào đó không biết xấu hổ ở nhà ăn đợi cả một buổi tối không thấy bóng người, tức giận trở về.
Đôi tình nhân sau khi ăn uống no say ở trong phòng kí túc chăm chỉ làm bài. Nguyệt Dực xong bài của mình đến nhấc Hạ Vũ lên cho cậu ngồi vào lòng anh.
"Đợi em chút, anh mệt có thể đi ngủ trước." Hạ Vũ hôn lên môi anh cái "chụt". Cưng chiều xoa khuôn mặt đang xị ra vì bị cấm động chạm mạnh.
Nguyệt Dực hôn bàn tay cậu, "Anh đợi được. Chiều mai muốn tập không? Anh đã xin video nhảy của lớp em." Cái eo nhỏ này khi nhảy sẽ quyến rũ thế nào đây?