Ngoại trừ nữ chính là Vương Tích Viên ra, bốn diễn viên còn lại được chỉ định là Mạch Đinh, Cao Sảng, Phùng Phỉ Mông và một nhân viên nữ khác tên Tiểu Lộ. Cao Sảng bị ép buộc tham gia. Những người không được chọn đều tỏ ra ganh tị với bốn người kia. Mà phía bên phe cánh của quản lý Thôi có thể nhìn thấy sự vui vẻ tử bên này. Bọn họ không hiểu tỉ suất hoàn thành công việc của hai bên là như nhau. Nhưng không khí bên kia luôn rất thoái mái. Lại thêm một bộ phận ganh tị.
“Bọn chị phải diễn gì đây?”. Phùng Phỉ Mông cúi người ngang tầm với Vương Tích Viên, tỏ vẻ lấy lòng. Không ngờ cô cũng thủ đoạn như vậy. Nội tâm Mạch Đinh xem thường,
“Phùng Phỉ Mông và Cao Sảng diễn bố chồng và mẹ chồng”.
“Đừng xưng hô bằng tên bọn anh như vậy”. Cao Sảng không thay đổi âm vực. Vương Tích Viên không trả lời mà tiếp tục phân vai: “Tiểu Lộ, chị vào vai chị của chồng em. Ai cũng bắt nạt em. Đến chồng cũng không giúp. Ở nhà, em phải chịu đựng tất cả”. Hôm nay là diễn cảnh bi kịch gia đình ư? Mà cái kiểu đó cũng khác gì dựa vào cuộc sống của Mạch Đinh mà viết ra đâu. Cậu khiêm tốn hỏi: “Vậy anh diễn cái gì?”
“Diễn vai chồng em”. Lại cái cảm giác thành tựu, vinh quang lướt ngang qua đầu Mạch Đinh. Vương Tích Viên chỉ định cậu vào vai chồng cô bé. Ý là trong văn phòng, ngoài An Tử Yến thì cô bé nghĩ cậu đẹp trai nhất đúng không? Ánh mắt trẻ con khó tính lắm đấy.
Vào cảnh. Mạch Đinh giả bộ vừa đi làm về, làm động tác tra chìa khoá vào ổ rồi mở cửa bước vào: “Anh về rồi”. Vương Tích Viên chào đón: “Yến, anh về rồi. Cơm canh đã sẵn sảng. Vất vả cho anh rồi, ông xã”. Mạch Đinh có cảm giác nằng nặng trên đỉnh đầu. Ngay đến chơi nhập vai cậu cũng là vật thay thế cho An Tử Yến sao? Người vợ mình yêu chẳng phải mình mà là một người đàn ông khác. Mạch Đinh hướng ánh nhìn ganh tị về phía An Tử Yến.
“Không vất vả. Cảm ơn em đã nấu cơm cho anh. Cảm ơn em đã giặc đồ cho anh. Cảm ơn em đã giữ vững ngôi nhà này. Nếu không có sự chăm chỉ của em, anh thật sống không nổi. Anh phải cảm ơn mới đúng”. Rốt cuộc Mạch Đinh đang diễn cái gì vậy?
“Không cần cảm ơn. Đây là việc em phải làm mà”.
“Không, không phải là em làm. Em đáng được anh cảm kích. Cũng đáng được anh đối xử thật tốt!”.
“Yến, em thấy anh mệt lắm rồi. Mau ăn cơm đi”.
Mạch Đinh gật đầu. Bưng chén cơm vô hình lên. Phùng Phỉ Mông ngồi gần đó. Đột nhiên gạt hết đống chén đũa vô hình xuống sàn. Cô đứng lên đạp bàn ghế: “Cô làm cái thứ gì vậy? Muốn độc chết tôi à? Làm lại cho tôi”. Vương Tích Viên ra vẻ đáng thương nhìn Phùng Phỉ Mông: “Nhưng thức ăn trong tủ lạnh không còn nữa”.
Tiểu Lộ khoanh tay, thái độ cao ngạo: “Không có thì đi mua”.
“Yến, vậy em lấy chìa khoá xe của anh”. Mạch Đinh đang muốn lấy chìa khoá thì Phùng Phỉ Mông làm bộ đánh lên tay Vương Tích Viên: “Cô là tiểu thư nhà giàu à? Đi mua đồ ăn còn phải dùng xe. Đi bộ đi”.
“Nhưng chợ rất xa”.
“Xa cái gì? Xe là của nhà họ An chúng tôi. Nhà cũng là nhà họ An chúng tôi. Thứ như cô, sao có thể dùng được”. Tiểu Lộ hung dữ nói.
“Mẹ, đừng khi dễ vợ con như vậy. Cô ấy rất tốt. Có điểm nào không xứng với nhà họ An chúng ta đâu”. Kĩ thuật diễn xuất của Mạch Đinh có vẻ tốt hơn thường ngày. Đại khái là xuất phát từ bên trong. Nói ở đây đều là tượng trưng. Cậu muốn cho An Tử Yến biết thế nào mới là người chống đúng nghĩa. Nhưng khả năng của cậu không nhận được sự đón nhận của mọi người. Phùng Phỉ Mông trợn mắt nhìn cậu. Ý bảo cậu phải theo sự sắp xếp đã định sẵn. Vì vậy, Mạch Đinh không nói thêm gì nữa và nhường đất diễn cho nữ chính.
Bàn tay nhỏ bé của Vương Tích Viên vỗ ngực: “Gần đây con không được khoẻ. Có thể là do quá mệt mỏi. Hôm nay con lái xe được không?”
“Gả vào nhà họ An chúng tôi khiến cô mệt mỏi à? Thế ly hôn đi. Yến của chúng tôi không tìm được vợ chắc? Lúc đầu tôi cũng đâu đồng ý với hôn sự này. Thật không ngờ nó cứ cố chấp lấy cô”.
“Xin lỗi, mẹ, là con không tốt. Cho con ở bên Yến đi. Con sẽ phục vụ người nhà họ An thật tốt. Đừng đuổi con đi. Con lập tức đi mua đồ ăn mà”. Vương Tích Viên nhíu mày, bước ra bên ngoài nhìn khung cảnh gia đình lạnh lẽo. Mạch Đinh nhìn bóng lưng cô đơn của cô như phảng phất thấy được bản thân mình trong đó. Cậu chạy tới, ôm lấy Vương Tích Viên: “Không phải là lỗi của em. Đừng nói xin lỗi. Là nhà họ An anh có lỗi. Anh sẽ đối xử với em thật tốt”.
An Tử Yến nâng mi mắt. Mặt không biểu cảm nhìn Mạch Đinh. Vương Tích Viên dùng sức thoát khỏi Mạch Đinh: “Tiểu nhân viên, anh làm cái gì vậy? Không chơi tốt được hả!”. Cô bé vô cùng mất hứng. Mạch Đinh hối lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi. Chúng ta chơi lại đi”.
“Không chơi nữa. Em muốn ăn”.
Phạm Thiếu Quân lập tức giơ cao đồ ăn: “Bên này. Trong ngăn kéo của anh có nhiều lắm”. Vương Tích Viên lắc đầu: “Em muốn ăn kem”. Mạch Đinh vì muốn đền bù cho cô bé nên liền xung phong: “Anh dẫn em đi”. Vương Tích Viên do dự. Cô bé nhìn An Tử Yến, phát hiện anh vẫn đang bận việc, chỉ gật đầu một cái. Cao Sảng từ đầu tới cuối không hề nói một câu nào. So với mấy vật dụng vô hình kia, anh còn vô hình hơn nữa.
Sau khi mua kem, Vương Tích Viên dễ chịu hơn nhiều. Cô bé cầm lấy tay Mạch Đinh. Tay trẻ con vừa mềm lại vừa đáng yêu. Mạch Đinh không dám dùng sức quá nhiều. Vương Tích Viên liếm kem: “Tiểu nhân viên, anh biết tại sao em chọn anh làm chồng em không?”
“Tại sao?”. Mạch Đinh làm bộ trấn tĩnh tinh thần chờ đợi câu nói khích lệ chân thật từ cô bé.
“Trên người anh có mùi giống với anh ấy”. Câu trả lời của Vương Tích Viên như sét đánh ngang tai Mạch Đinh. Cậu hốt hoảng. Không lẽ vì quần áo của cậu treo chung với hắn. Hay hai người dùng chung loại xà phòng? Cậu còn không phát hiện ra mà! Lúc này đến lượt Vương Tích Viên đặt câu hỏi: “Ai cũng không có. Sao chỉ trên quần áo của anh lại có mùi giống với anh ấy vậy?”