Cậu Là Nam Tớ Vẫn Yêu (Phần 2)

Chương 56: An Tử Yến muốn rời đi



Qua tấm kính thủy tinh, quản lý Thôi nhìn thấy An Tử Yến. Ông thả tập hồ sơ xuống đợi hắn vào phòng mình. Nhưng không ngờ An Tử Yến không vào phòng làm việc của ông mà vào thẳng phòng làm việc của hắn. Điều này làm cho mặt mày quản lý Thôi căng thẳng. Cũng khó trách. Lúc đầu an Tử Yến là do chính ông tuyển vào, làm việc dưới quyền của ông. Sau khi ra ngoài một thời gian, các nhân viên dưới ông đã báo cho ông biết về chuyện của An Tử Yến. Mới đầu ông không để tâm lắm. Cứ cho rằng cùng lắm cũng chỉ là một thằng nhóc có chút bản lĩnh. Nào ngờ hôm nay thằng nhóc đó lại uy hiếp vị trí của ông tại bộ phận chăm sóc khách hàng. Hắn nghĩ mình là ai? Là do chính ông tuyển dụng hắn đấy. Chứ không phải cho hắn cái quyền muốn làm gì thì làm.

“Không phải bảo anh ta vào phòng quản lý Thôi sao?”. Mạch Đinh cắn môi lầm bầm thì bị Quách Bình nghe được. Quách Bình lắc đầu: “Vậy mới nói cậu đừng nháo lên. Nào. Hôm nay sư phụ có thời gian nên sẽ dạy cậu một khóa. Quản lý Thôi và Yến là cùng chức vụ. Thái độ bây giờ của quản lý Thôi là như cấp trên đối với cấp dưới. Nếu Yến tỏ ra yếu thế thì sau này chuyện như vậy sẽ cứ tiếp diễn. Khi đứng trước nhân viên, Yến sẽ không tạo được uy tín trước mặt họ. Không chỉ có Yến, sau này, chúng ta cũng sẽ xui xẻo. Bị quản lý Thôi mà đám người dưới quyền ông ta gây khó dễ. Hiểu chưa? Nhóc à, nơi làm việc phức tạp lắm”. Mạch Đinh gật đầu. Không ngờ chỉ một chuyện đơn giản lại kéo theo nhiều chuyện khác như vậy.

Quản lý Thôi không đợi được An Tử Yến nữa, đành phải hạ mình đứng dậy. Nhưng trên mặt ông ta vẫn thể hiện thái độ khinh khỉnh. Ông không đánh tiếng ngay mà chỉ lạnh lùng hỏi: “Tôi có nói Quách Bình chuyển lời bảo cậu đến gặp tôi. Cậu ta không báo cho cậu à?”

“Tôi biết”,

“Vậy sao? Vậy tôi muốn nghe lý do cậu không đến phòng làm việc của tôi”. Giọng ông trầm xuống, lặng lẽ quan sát An Tử Yến. Giọng điệu An Tử Yến lúc này không khiến cho người khác tức giận nhưng cũng không tạo cảm giác thân thiện gì: “Là quản lý Thôi có việc tìm tôi. Mà tôi lại không có việc tìm ông. Sao tôi lại sang phòng ông?”. Câu trả lời khiến quản lý Thôi không thể phản bác được.

Cửa phòng làm việc mở rộng. Bên ngoài im lặng như tờ. Ai cũng cố gắng lắng nghe cuộc nói chuyện của hai người. Quản lý Thôi kéo ghế ngồi xuống. Xem ra sau khi An Tử Yến thăng chức đã không còn để ông vào mắt nữa rồi. Vốn định cho hắn cơ hội. Nếu hắn chịu nhún nhường ông sẽ cho hắn chỗ tốt. Sau này công ty ổn định, tất cả mọi người sẽ cùng nhau được hưởng lợi. Kết quả An Tử Yến lại khiến ông uổng phí tâm tư rồi. Trong lòng ông biết rõ chuyện ông sắp đề cập tới đây nêu không chú ý lời nói thì rất có thể bị An Tử Yến từ chối. Bây giờ nên tạm nhẫn nại. Quản lý Thôi nở nụ cười chuyên nghiệp: “Là như vậy. Vì chuyện hội họp nên tôi quay về có chút vội vàng. Bên đó vẫn còn một số việc chưa xử lý xong. Cậu xem giờ việc công ty bận quá. Mà tôi lại không thể phân thân được. Hy vọng cậu sang đó thay thế tôi”. Ông nói rất thành khẩn. Thanh sắc An Tử Yến bất động. Duy chỉ có bàn tay cần bút cử động qua lại trên mặt bàn. Việc này luôn do lão hồ ly ở bên đó giải quyết. Bây giờ làm được một nửa thì để lại cho hắn. Đoán chừng đến những tài liệu đã làm xong ông cũng không bàn giao cho hắn. Rõ ràng muốn hắn gây ra sai lầm, muốn gây khó dễ với hắn.

Thấy An Tử Yến không lên tiếng, quản lý Thôi có chút khinh miệt. Ông đoán An Tử Yến đang sợ hãi. Ông tăng thêm chút âm điệu: “Đột nhiên đề cập chuyện này chắc khiến cậu có chút khó nghĩ. Nhưng dù sao cũng là việc của bộ phận chăm sóc khách hàng. Cậu phải giúp tôi chuyện này. Bây giờ tôi ở công ty không phải là đang giúp cậu xử lý tốt những chuyện xử lý còn vấn đề sao?”. Khóe miệng An Tử Yến nhếch lên: “Đương nhiên”.

Quản lý Thôi hài lòng đứng lên: “Nếu ở bên đó gặp khó khăn gì có thể gọi cho tôi. Vậy thôi, tôi còn có việc. Không nói với cậu nữa”. Lúc quản lý Thôi ra khỏi phòng, tất cả mọi người lại bắt đầu bận rộn với công việc. Mạch Đinh vờ gõ bàn phím. Trong đầu cậu có vô số những suy nghĩ loạn cả lên. An Tử Yến bị ném đi chỗ khác? An Tử Yến ra khỏi nhà đối với cậu cũng có nhiều chuyện tốt: không cần phải đi phía sau dọn dẹp quần áo cho hắn, không cần cướp điều khiển ti vi, cậu có thể lăn lộn một mình trên giường, trần truồng chạy khắp phòng cũng không sợ có người bất chợt tóm lấy đè xuống giường,… Có nhiều chuyện tốt đến mức Mạch Đinh không thể chối được. Cậu ngẩng đầu lên. Chỉ là mường tượng bóng dáng An Tử Yến một cách mơ hồ thôi. Vậy mà chỉ duy cái bóng dáng mơ hồ ấy lại dễ dàng đánh bại những chuyện tốt kia trong đầu cậu. Mạch Đinh mãi mãi cũng không có cách nào chuẩn bị cho việc rời xa An Tử Yến. Tình yêu sinh ra một loại vi khuẩn. Nó giống như bọn zombie vậy. Trong mắt cũng chỉ có người đối diện mà thôi. Hơn nữa còn muốn ăn hết người đó. Cho dù phải mạo hiểm đến mức bị hủy diệt.

[Anh nhanh ra khỏi nhà đi, mau!]. Cậu nhắn tin cho An Tử Yến. Không đợi được hồi âm lại tiếp tục nhắn: [Không đi thì em sẽ biến thành zombie!! Kết quả chỉ có hai dạng: em ăn anh hoặc anh giết em]. An Tử Yến không hiểu được nội dung tin nhắn. Nhưng hắn vẫn bình chân như vại. Thậm chí hắn còn không muốn hỏi Mạch Đinh có ý gì. Trả lời: [Em sai rồi. Kết quả chỉ có một: anh giết em rồi sẽ ăn em]

Cầm thú! Ngay cả zombie cũng không chừa! Mạch Đinh làm xong hết mọi việc nên hiện tại không biết phải làm gì nữa. Cậu lấy một cái khăn ẩm trong ngăn kéo ra chùi tới chùi lui bàn làm việc. Làm chút chuyện này để quên bớt chuyện kia. Đợi lát nữa về nhà phải giúp An Tử Yến sắp xếp hành lý. Nhưng xếp bao nhiêu bộ mới được đây? Quản lý Thôi đi tận mấy tháng. Vậy An Tử Yến cũng sẽ đi lâu như vậy sao? Động tác tay của Mạch Đinh dừng lại. Cậu ném mạnh cái khăn ẩm vào thùng rác.

Sau khi tan làm, lúc về nhà đụng phải một cặp vợ chồng từ nhà Hứa Đức đi ra. Hẳn là bạn. Cũng tốt. Đổi lại là An Tử Yến bước ra thì cũng chỉ là cái bộ mặt đưa đám. Cậu mở cửa vào nhà, lôi hết vali to nhỏ các kiểu ra ngoài. Trước tiên là cho vào vài bộ quần áo rồi cho luôn mấy quyển sách An Tử Yến chưa đọc xong vào nữa. Sau đó cậu đứng trước vali xoa cằm, nghĩ nghĩ gì đó. Đột nhiên Mạch Đinh bước vào ngồi trong vali. Cậu muốn thử xem mình nằm trong đó có vừa không. Khi An Tử Yến về, không nhìn thấy bóng dáng cậu đâu. Hắn nghe thấy tiếng động trong phòng ngủ. Vừa mới bước vào liền nhìn thấy Mạch Đinh vặn vẹo các kiểu tư thế để nhét cả người vào trong vali.

“Anh không muốn nghe giải thích. Lập tức tránh xa vali của anh ra”.

“Làm em giật mình”. Mạch Đinh có gượng cười thế nào cũng không ngượng bằng cái tư thế thiếu tự nhiên của cậu: “Em chơi chút đó mà”.

“Vali mà em cũng chơi được à?”

“Kiểu chơi trong sáng của trẻ con chứ không phải là cái kiểu chơi hạ lưu đó!”

“Anh cũng chưa nói gì cả”.

“Giọng điệu với ánh mắt của anh nói lên nhiều thứ lắm”. Mạch Đinh khó khăn mới bò ra khỏi vali được. Cảm giác quá mất mặt, liền nói: “Anh không nên nhìn”.

“Anh muốn nhìn chỗ nào là chuyện của anh”.

Mạch Đinh im lặng một lúc rồi nói: “Anh sẽ đi rất lâu hả?”

“Không biết”. An Tử Yến thờ ơ nhún vai. Mạch Đinh nhìn hắn. Sắp xa cậu mà hắn thật không có cảm giác gì sao?