Buổi chiều ba ngày sau, Mạch Đinh đang chuẩn bị nấu bữa tối thì cậu nghe chuông di động của An Tử Yến reo lên bên ngoài. Sau đó là giọng nói của hắn: “Biết rồi, giờ em qua đây”. Mạch Đinh thò đầu ra, An Tử Yến đã đứng chỗ cửa: “Anh đi đâu? Sắp tới giờ cơm rồi”.
“Ra ngoài”.
Mạch Đinh yếu ớt hỏi: “Em có thể đi theo không?”. An Tử Yến không trả lời. Hắn mở cửa. Mạch Đinh rũ mắt, đang muốn lùi vào bếp thì An Tử Yến lạnh lùng lên tiếng: “Còn phải để anh ôm em đi à?”. Nghe lời này, Mạch Đinh tươi ngay, tắt lửa trên bếp: “Đi liền đây”. Sợ An Tử Yến đổi ý, Mạch Đinh không hỏi thêm gì nữa. Xe chạy đến ngã tư, Mạch Đinh liền trông thấy An Tố đang sốt ruột khoanh tay tựa người vào xe đứng đợi. Thấy An Tử Yến, cô không chỉ trích gì hắn nhưng lại quay sang Mạch Đinh: “Muốn tôi phải đợi bao lâu nữa? Có chút quan niệm gì về thời gian không vậy?”
“Nhưng…”. Có phải mình đâu, dựa vào cái gì mà tức giận với mình.
“Tôi không muốn nghe giải thích”.
“Chị nên dạy dỗ An Tử Yến mới phải chứ!”.
“Bây giờ hai đứa không phải là một sao? Dạy ai mà không như nhau”. An Tố nói lý. Mạch Đinh không nói lại nổi. An Tử Yến trực tiếp xuống xe, ngồi vào trong xe của An Tố. Mạch Đinh còn chưa kịp phản ứng thì An Tố đã ngồi vào ghế lái: “Còn không xuống xe. Muốn tức giận với tôi à?”. Mạch Đinh nhanh chóng mở cửa xe rồi ra ngoài. Không hề biết phải đổi xe với An Tố. Cậu còn nghĩ sẽ đến nơi nào đó đặc biệt lắm. Ai là bãi đậu xe nhỏ dưới công ty. Mạch Đinh tán thưởng nhìn An Tử Yến, còn vỗ vỗ lên vai hắn: “Anh bạn trẻ, giác ngộ a. Tôi không ngờ chú lại chăm chỉ như vậy. Còn len quay lại làm thêm giờ. Không tệ. Có tương lai”. An Tử Yến lạnh lùng gạt tay Mạch Đinh ra. Mạch Đinh rút tay về: “Đau! Em khen anh! Anh còn đi đánh em?”
“Còn muốn đánh nữa?”
“Cuồng bạo lực à”.
Tầm mắt An Tử Yến nhìn chăm chăm vào nơi nào đó. Mạch Đinh cũng nhìn theo. Phát hiện là xe của quản lý Thôi. Đã trễ như vậy rồi quản lý Thôi vẫn chưa về sao? Không lẽ An Tử Yến muốn xì lốp xe ông ta? Đang đoán già đoán non thì quản lý Thôi đi xuống. Mở cửa ngồi vào trong rồi khởi động xe lái ra ngoài. An Tử Yến cũng khởi động xe, duy trì một khoảng bám theo.
Mạch Đinh khẩn trương không ngừng vuốt vuốt dây an toàn. Nhịn một hồi lâu mới dò xét hỏi: “Hôm nay anh rốt cuộc cũng quyết định giết quản lý Thôi hả?”. An Tử Yến liếc cậu một cái: “Anh muốn giết em hơn đấy”.
“Nhưng em với anh có thù oán gì đâu”.
“Anh thích giết em”.
“Cái lý do rách nát gì vậy? Anh không thể bỏ từ ‘giết’ đi được à?”
“Em cũng đừng mơ”.
“Thôi nghiêm túc đi. Chúng ta theo quản lý Thôi làm gì?”
“Xem một chút”. Nói cũng như không. Từ đầu tới cuối Mạch Đinh biết An Tử Yến không thích nói chuyện. Dù sao thì đi xem chắc cũng biết thôi. Cậu không hỏi nhiều nữa. Ánh mắt chăm chú đuổi theo chiếc xe cách họ không xa, chỉ huy: “Đừng có đi gần quá sẽ bị phát hiện đó. Ờ ờ… Chậm chút. Không được. Phải nhanh lên. Đèn xanh đèn đỏ kìa. Mất dấu phải làm sao…”. Tay phải An Tử Yến rời vô lăng, vỗ nhẹ sau gáy Mạch Đinh: “Ngồi yên đấy cho anh”.
“Em muốn giúp anh thôi mà”.
“Lòng tốt của em giữ lại tự dùng đi”.
Mạch Đinh khịt mũi. Cứ như vậy mà bị mất dấu hay lạc đường cũng đừng có khóc lóc mà van xin cậu. Kết quả An Tử Yến không bị mất dấu hay lạc đường, và đương nhiên cũng không van xin Mạch Đinh như cậu tưởng tượng. Xe quản lý Thôi dừng trước một nhà hàng. Đợi ông ta vào trong, Mạch Đinh lén muốn xuống xe thì bị An Tử Yến bắt lại. Cậu quay sang hỏi: “Không theo vào luôn hả?”
“Không cần. Anh chỉ muốn biết anh ta hẹn ai thôi”.
“Anh nghĩ là ai?” Mạch Đinh cảm thấy trong lòng An Tử Yến thật ra đã có đáp án rồi. Chỉ là muốn xác nhận thôi. Bàn tay hắn từ từ chm vào vô lăng: “Là một quản lý của phòng marketing”. Mạch Đinh biết trong bộ phận marketing có tổng cộng ba quản lý. Cậu không khỏi dâng lên nghi vấn: “Nhưng quản lý Thôi và bên đó đi ăn cơm cũng bình thường mà”. An Tử Yến không trả lời. Nhưng vẻ mặt của hắn đã nói cho Mạch Đinh biết chuyện không đơn giản như vậy. Cậu chợt đập tay hiểu ra: “Khó trách anh nhìn Chu Mạnh không vừa mắt. Anh sớm đã nghi ngờ anh ta rồi”.
An Tử Yến quét ngang Mạch Đinh: “Anh thấy anh ta không vừa mắt là vì nguyên nhân khác”.
“Nguyên nhân gì?”
An Tử Yến lại làm lơ. Câu trả lời rất rõ ràng. Mạch Đinh chính là nguyên nhân. Nhưng cậu lại ngây thơ không phát hiện ra. Cứ đinh ninh là vì chuyện công.
Không bao lâu sau, có thêm một chiếc xe dừng trước nhà hàng. Người xuống xe cũng không phải là Chu Mạnh. Là một quản lý khác của phòng marketing: Bách Thành Lâm. An Tử Yến sau khi nhìn thấy người đó vào trong thì không có ý ở lại lâu. Nổ máy rời đi. Quan hệ của các quản lý trong công ty thật phức tạp. Mạch Đinh cố gắng tạo dựng quan hệ với nhân viên thuộc các bộ phận khác. Nhưng kết quả cũng chả kiếm được người nào ra hồn! Nếu cậu ngồi lên được vị trí của hắn, nói không chừng có thể trở thành bạn tốt của tất cả các quản lý cũng nên. Dù sao cậu cũng là người vĩ hoà vi quý dễ gần mà. Lúc này cậu mới nghĩ đến một quản lý khác: “Đúng rồi, quản lý Quý nói em chuyển lời cho anh. Đừng cố gắng với cô ấy. Xém chút em quên”. An Tử Yến nghe xong cũng không mấy phản ứng: “Anh thích phong cách của cô ta”.
“Chỉ trách tính khí anh không bình thường, bất lịch sự! Em rộng rãi đương nhiên có thể nhịn được. Nhưng anh đừng cho rằng ai cũng được như em”.
“Công nhận. Ai cũng như em, thế giới này tiêu rồi”.
“An Tử Yến!”.
“Gọi anh làm gì?”
Mạch Đinh trợn hai mắt. Muốn nói gì đó nhưng tìm không được từ ngữ. Hận lúc nhỏ không học giỏi môn ngữ văn.
Vừa về đến nhà, An Tử Yến đã lười biếng nằm dài ra ghế salon. Mở ti vi. Dường như đã thành quán tính rồi. Mạch Đinh cũng nhanh chóng cho rằng bước qua cánh cửa nhà thì An Tử Yến sẽ hoàn toàn thay đổi. Hình tượng trên công ty thế nào, về nhà là liền không giữ được một giây. Mấy cô trên phòng tài vụ thật có mắt không tròng. Rõ ràng cậu mới là người đàn ông tốt. Sao hết người này đến người khác thích An Tử Yến? Cậu quay lại bếp tiếp tục nấu nướng. Trước đây cậu sẽ oán trách số phận khổ sở các thứ. Phải nấu cơm rồi còn phải dọn dẹp nhà cửa. Bây giờ ngay đến than thở cũng không có nữa. Cậu chính là đã chấp nhận cái số phận đau khổ này rồi.
Hai người ngồi vào bàn. Đang ăn thì đột nhiên Mạch Đinh ngẩng đầu lên: “Anh lười biếng như vậy có phải là vì em không?”. Rồi cậu tự trả lời luôn: “Cũng rất có thể. Lúc nào em cũng nói. Nhưng mà vẫn giúp anh dọn đồ. Một hồi anh thấy việc đó là bình thường. Không được. Tiếp tục như vậy, anh nhất định phải học cách tự lập. Sau này quần áo anh ném bừa bãi thì tự mình dọn đi”.
“Vậy em ở nhà làm gì?”
“Sao anh cứ hạ thấp giá trị của em vậy?”
“Em thì có giá trị gì?”
“Em không muốn nói với anh chuyện này. Lát ăn xong thì tự rửa chén đi”.
An Tử Yến tiếp tục: “Mai nộp đơn từ chức”. Thật độc ác! Hắn ta nắm được phần cán. Phải nhẫn. Mạch Đinh lại dùng lời dậy của người xưa để an ủi bản thân. Người ta nói ít nhất cuối cùng cũng thành công. Còn cậu đây. Chắc cả đời cũng không có kết quả gì.