Cậu Là Nam Tớ Vẫn Yêu (Phần 3)

Chương 56: ĐÃ QUA (PHẦN 1)



Người dịch : Pinky
Nguồn : wattpad.com/story/107771402



CHƯƠNG 27: ĐÃ QUA (PHẦN 1).


Tăng ca thêm hai ngày, chỉ cần tăng ca thêm hai ngày, cuộc sống địa ngục sẽ kết thúc, Mạch Đinh không ngừng cổ vũ bản thân. Bây giờ là nửa đêm ba giờ, đầu tóc cậu bù xù, vành mắt đen trầm trọng, tinh thần ủ rủ, trên bàn phím là mảnh vụn bánh, trên quần áo là mùi vị mì ăn liền. Không chỉ cậu, người khác cũng không tốt hơn nhiêu, nhìn từ xa bộ phận quan hệ xã hội như trại tị nạn.

"Tôi muốn tắm rửa, tôi muốn tắm rửa, nếu không được tắm tôi sẽ bị điên." Phạm Thiếu Quân gõ mặt bàn phát tính khí.

"Dùng khăn ướt lau lau là được rồi."

"Đừng đem tôi gộp chung với mấy đàn ông, phụ nữ thối mấy người!"

"Cậu cũng không thơm."

Liễu Vĩ bất tỉnh nhân sự từ trong đống văn kiện đứng dậy: "Không được rồi, tôi phải vào sofa phòng tiếp khách ngủ một lúc." Phùng Phi Mông từ phía sau kéo anh ta lại: "Sofa là của tôi." Hai người dùng sức lực cuối cùng tranh giành đến phòng tiếp khách, Cao Sảng đang ngủ trên sofa, không chỉ có mình anh ta, rất nhiều người đều chiếm một khoảnh đất ở phòng tiếp khách, muốn đi vào cũng khó khăn, mọi người đều không quản vấn đề nam nữ thụ thụ bất tương thân, có thể ngủ liền ngủ.

Mạch Đinh đã đến cực hạn sau khi chỉnh báo thức trên điện thoại xong, cũng tính đi vào phòng tiếp khách ngủ một lúc, cậu nheo mắt mơ mơ hồ hồ tìm chỗ trống, vị trí bên cạnh Quan Châu cũng không tệ, cậu dưới tình hình cố gắng không giẫm lên người khác mà đi qua, nằm xuống, chân không cẩn thận đạp trúng Quan Châu. Quan Châu mở mắt ra, nhìn Mạch Đinh ngủ bên cạnh mình đột nhiên vươn tay ra đẩy cậu sang phía Liễu Vĩ, Liễu Vĩ cũng bị động tĩnh làm ồn tỉnh dậy, nhìn thấy Mạch Đinh nhìn trái phải: "Chuyện gì vậy, không liên quan đến tôi, đi ra." Mạch Đinh bị đẩy qua đẩy lại làm sao có thể ngủ được, cậu phát hỏa: "Mấy người không ngủ thì thôi, có thể để tôi ngủ không, làm cái gì vậy hả." Cậu bò sang chỗ một đám người ngủ như chết, Liễu Vĩ cảnh bảo: "Mạch Đinh đến chỗ mấy người ngủ kìa." Đám người ngủ như chết đó lại bừng tỉnh, trốn Mạch Đinh như trốn bệnh, Mạch Đinh đi chỗ nào, thì chỗ đó chân đá loạn không cho cậu lại gần.

Mạch Đinh kéo áo ngửi ngửi: "Tôi rất hôi sao?"

"Cậu vào văn phòng Yến mà ngủ."

"Có liên quan gì, tôi không muốn đặc cách."

"Bị Yến trở lại nhìn thấy cậu ngủ chung với chúng tôi, chúng tôi phải làm sao, đáng khinh, muốn dùng chiêu này hại chúng tôi?"

"Suy nghĩ mấy người dơ bẩn, nói tôi đáng khinh? Vậy tôi cứ muốn ngủ cùng với mấy người." Mạch Đinh nhào qua đám người đó, đám người đó lại tránh ra, Quan Châu trực tiếp đi tìm một vị trí mới đi ngủ, Cao Sảng vẫn xem tất cả là hư vô như cũ mà ngủ trên sofa, Phạm Thiếu Quân tinh thần rời rạc nhìn đám người trong phòng tiếp khách đang chơi trò chơi viên ngoại đuổi theo nha đầu. không lâu sau, hai bên đều mệt đến thở hổn hển, cửa giữa phòng làm việc và phòng tiếp khách mở ra: "Nửa đêm có tinh thần như vậy thì đi làm việc đi."
"Yến, cậu nghe tôi nói, chúng tôi thật sự mệt đến tắt thở, Mạch Đinh cậu ta lại cứ muốn chen ngủ cùng chúng tôi." Phùng Phi Mông ôm hai vai: "Chúng tôi chết không từ, Mạch Đinh cậu ta, Mạch Đinh cậu ta lại..." Mạch Đinh chỉ Phùng Phi Mông: "Cô đừng có cố ý dùng cách nói này gây ra hiểu lầm! Hơn nữa, bây giờ chúng ta tăng ca quá mệt nghỉ ngơi chút, là chuyện công, chuyện công và chuyện tư làm sao có thể lẫn vào nhau mà nói, An Tử Yến không phải là loại người nhỏ nhen."
"Anh chính là loại người nhỏ nhen." An Tử Yến nghiêng đầu nói: "Qua bên này ngủ cho anh." Mạch Đinh còn muốn nhấn mạnh cậu không muốn đặc cách, người khác gần như là đang van cầu: "Mạch Đinh, cậu phát từ tâm cho chúng tôi ngủ một lúc đi, cứ quấn mãi nữa thì trời sáng mất, sẽ chết người đó."
"Tôi..." MẠch Đinh nói một từ liền bị An Tử Yến ôm qua, đóng cửa, lúc này Mạch Đinh từ viên ngoại đổi thành nha đầu bị truy đuổi: "Buông em ra, buông em ra."
"Em cứ như vậy muốn ngủ cùng người khác?"
"Không, không phải như vậy, em làm sao có thể một mình ngủ ở đây nhận đãi ngộ đặc biệt, anh đừng dữ với em, em sẽ bị dọa không ngủ được." An Tử Yến đem Mạch Đinh ném lên sofa, cởi áo khoác đắp lên mặt cậu: "Không muốn nhận đãi ngộ đặc biệt, thì đừng làm người đặc biệt trong lòng anh." Đây xem là gì chứ, lời nói mật ngọt? Trách móc? Đe dọa? Mạch Đinh không dám lấy áo khoác ra, vẻ mặt trên mặt mình có bao nhiêu ngốc ngay cả bản thân cũng không muốn nhìn thấy, càng khỏi nói để An Tử Yến nhìn thấy. cậu ôm theo câu này chìm vào giấc ngủ, nằm mơ thấy ác mộng cũng mang theo ý cười.
Nghe thấy tiếng thở đều đều của Mạch Đinh, An Tử Yến ngồi một bên sofa kéo áo khoác xuống, sau khi đem thân thể Mạch Đinh đắp kỹ, đang tính thẳng người dậy, lại ngừng lại, anh nhìn gương mặt ngủ của Mạch Đinh, lòng bàn tay đè gò má cậu xoa tới xoa lui, sau khi chơi đủ mới trở lại chỗ ngồi, ấn ấn cổ, dựa vào lưng ghế nhắm mắt lại.
Hai tiếng sau, tiếng chuông điện thoại và tiếng kêu đau khổ vang lên, chỉ ngủ thời gian ngắn như vậy phải miễn cưỡng bản thân tỉnh lại rất khó khăn, Mạch Đinh lấy điện thoại nửa tỉnh nửa mê, sau khi chỉnh báo thức lùi mấy phút, mấy phút này như ở thiên đường. Bên ngoài phòng làm việc là vị trí của Quan Châu, cậu dùng giọng mũi nghe điện thoại.
"Ừm, thời gian này rất bận, phải đợi qua vài ngày, ừ, được, đi nhà anh hay nhà em, em giúp anh quét dọn nhà cửa? Hay là thôi đi, ừm, qua vài ngày nữa lại liên lạc." Quan Châu cúp điện thoại, cùng lúc đó Mạch Đinh triệt để tỉnh, hai mắt cậu trừng còn to hơn mắt bò, cả nửa người dán lên cửa thủy tinh, quay sang An Tử Yến vẫy tay nói: "An Tử Yến, anh nghe thấy Quan Châu nói chuyện không, nội dung đối thoại này không thể nào là bạn bè bình thường được." Cậu quay đầu qua, phát hiện An Tử Yến ngồi trên ghế ngủ, dùng tư thế này ngủ nhất định rất không thoải mái mới đúng, anh ấy làm gì mà ngủ ở đây chứ, Mạch Đinh đưa ra câu hỏi ngu ngốc mới ý thức được mình chiếm chỗ ngủ của anh.
"Em đã nói không ngủ ở đây, anh cứ khăng khăng kêu em ngủ, có phải là muốn tăng thêm cảm giác tội lỗi của em nên mới làm vậy không, xấu xa." Mạch Đinh túm chặt áo khoác của An Tử Yến, muốn ném qua, lại không muốn ném qua,cứ lặp lại động tác ngu ngốc đó, cuối cùng cậu đem áo khoác phủ lên đầu: "EM cảm thấy có lúc mình giống như tên điên.""Chỉ là có lúc?" giọng của An Tử Yến dọa cậu nhảy dựng.
"Anh thức lúc nào vậy!"
"Vừa mới."
"Thức rồi thì nói em biết một tiếng chứ."
"Nói em biết thì em sẽ không phạm ngốc?"
"Anh cho rằng em là vì ai mới ngu ngốc, anh là giám đốc làm gì mà để em ngủ sofa, em ngủ trên đất cũng được." Mạch Đinh cuối cùng cũng đem áo khoác ném qua, An Tử Yến vững vàng chụp được, đứng dậy mặc vào: "Nói xong rồi, đi ra ngoài." Mạch Đinh đóng cửa, nằm bò trên bàn làm việc: "Chưa nói xong, chưa nói xong, em mới nãy vô tình nghe được điện thoại của Quan Châu, cậu ấy hình như quen bạn gái, tăng ca xong thì đến nhà cậu ấy hẹn gì đó, anh không cảm thấy quá đáng sao, bọn em bạn bè nhiều năm như vậy, cậu ấy vậy mà không nói em biết, lẽ nào cậu ấy vẫn còn để ý chuyện của Tiểu Tư." Mạch Đinh vẫn cứ nói nhiều không dứt.
"Nói chưa xong cũng đi ra cho anh."
Mạch Đinh bị đá ra làm vẻ mặt kỳ quái với phòng làm việc, còn thuận tiện chế nhạo Quan Châu: "Tình bạn quả thật là thứ không đáng giá gì, tôi đem chuyện gì đó đều nói cho bạn bè, kết quả sao, bạn tôi chuyện gì cũng không nói tôi biết." Quan Châu dường như không nghe thấy, bận rộn chuyện trong tay mình, Quách Bình mắng: "Mạch Đinh, đã làm việc cậu lại rất rãnh rỗi, tình bạn cái gì, nếu bởi vì cậu mà tiến độ bị tụt về sau, tất cả chúng tôi sẽ cắt đứt quan hệ với cậu!" mỗi lần đến thời gian này mọi người tâm trạng đều rất chập chờn, Mạch Đinh không có nói nữa, ngáp một cái rồi ngoan ngoãn làm việc.
Phạm Thiếu Quân cứ cách mỗi nửa tiếng sẽ tuyên bố tin tức mình sắp chết, khiến bầu không khí càng tăng thêm trầm trọng, từ tinh mơ 5 giờ đến bây giờ, đã làm việc tròn 10 tiếng, Mạch Đinh cũng cảm thấy mình sống không qua hôm nay nữa, nên để Vương tổng đuổi việc mình, ở lại công ty làm cái gì, mình ở trong nhà làm việc nhà để An Tử Yến nuôi, đáng sống hơn, tâm trạng Mạch Đinh cũng chập chờn rất trầm trọng, một lúc thì muốn liều mạng làm việc, một lúc thì muốn từ chức.
"Mạch Đinh, chúng ta trò chuyện vấn đề có thể nâng cao tinh thần đi." Phạm Thiếu Quân nằm bò trên văn kiện đề nghị.
"Vấn đề gì?" Mạch Đinh hữu khí vô lực trả lời.
"Cậu và Yến làm sao quen nhau?" Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
"Quen nhau rất bình thường, tôi không cẩn thận đụng trúng anh ấy, sau đó anh ấy đối với tôi nhất kiến chung tình, bắt đầu theo đuổi tôi, lúc đó tôi đối với tình cảm giữa nam sinh với nam sinh không hiểu, cũng lo lắng rất nhiều vấn đề cho nên cứ từ từ không chịu nhận lời anh ấy, anh ấy liền thuyết phục bạn và chị anh ấy cùng nhau đến làm công tác tư tưởng với tôi, muốn để tôi đồng ý tình cảm của An Tử Yến, nhưng tôi làm sao có thể nói đồng ý là đồng ý chứ, tôi là người có bạn gái, đột nhiên kêu tôi cùng An Tử Yến ở bên nhau, anh nói đây..."
Phạm Thiếu Quân làm ra tư thế ngừng lại: "Nghe cậu lừa gạt còn không bằng tôi trực tiếp đi xem phim thần tượng, phim tình cảm còn hay hơn cậu nhiều."
"Anh muốn hỏi tôi, rồi lại nghi ngờ tôi." Giọng của Mạch Đinh nghe rất chột dạ, hay là quả quyết nói sự thật.
"Hai người ngậm miệng lại, tôi lại làm sai rồi, đều là lỗi của hai tên ngu ngốc các cậu." Liễu Vĩ túm tóc giống như ổ quạ, oán than: "Tôi muốn về nhà, tôi nhớ mẹ tôi rồi!" lại thêm một vị tinh thần hỗn loạn. Phùng Phi Mông và các đồng nghiệp nữ khác ôm một đóng văn kiện đặt trên bàn bọn họ: "Mấy cái này giao cho mấy người, chúng tôi phải đi về.""Dựa vào cái gì mấy cô có thể về."
"Ai kêu chúng tôi là nữ, yếu ớt hơn so với mấy anh, chúng tôi kinh nguyệt hàng tháng tới tập thể, cần nghỉ ngơi."
"Quá độc ác!" tất cả đàn ông tức giận không thôi.
"Kiểu nói kinh nguyệt hàng tháng tới tập thể này ai tin chứ, kinh nguyệt của mấy cô đều là chị em tốt sao!"
"Phải đó, chúng tôi đang tăng ca, mấy cô cũng đừng hòng đi."
Phùng Phi Mông khoanh tay: "Không tin cũng vô dụng, mấy anh có cách nào chứng minh chúng tôi nói dối không?" bọn họ nói xong liền bày ra vẻ mặt chỉ có phạm nhân mới có, không để ý tới làn sóng oán giận, nhanh bước đi. Phạm Thiếu Quân đưa tay ra "Tôi cũng muốn thành phụ nữ." Nhìn lượng công việc phải tăng ca, Mạch Đinh tan vỡ, ngồi ở đống kế hoạch hỏng trên bàn, đem giấy cuộn thành viên rồi nhét vào trong áo giả làm ngực: "Cho tôi về nhà, để tôi rời xa tất cả, tôi chính là phụ nữ, tôi cũng có kinh nguyệt rồi, tôi phải đi siêu thị mua băng vệ sinh."
"Tại sao anh lần đầu nghe thấy chuyện này." An Tử Yến xuất quỷ nhập thần đến vừa đúng lúc, Liễu Vĩ tạt nước lạnh: "Mạch Đinh, đem chuyện quan trọng này giấu An Tử Yến là không hay lắm đúng không." Mạch Đinh vẫn như cũ, chỉ là nhìn An Tử Yến không nói ra cái gì, An Tử Yến đi đến trước mặt cậu, nhìn chằm chằm hạ thân của cậu, sau đó làm một chuyện khiến Mạch Đinh muốn nhảy khỏi trái đất, An Tử Yến anh ấy, anh ấy vậy mà, ở trước mặt nhiều người như vậy, đem tay đặt ở nơi tư mật của minh: "Sau này đừng đeo thứ này thì có thể nói dối thành công rồi." Ánh mắt mọi người vẫn luôn theo chân An Tử Yến vào phòng làm việc, sau đó lại quay sang Mạch Đinh, Mạch Đinh im lặng trốn dưới bàn làm việc, mặt vùi vào trong văn kiện. Một đời người tại sao sẽ nói mấy lời khiến bản thân hối hận nhiều lần như vậy, lúc này đàu óc cậu tỉnh táo không ít, nhưng Mạch Đinh tuyệt đối sẽ không cảm ơn An Tử Yến, so với sỉ nhục thì cậu thích mệt mỏi hơn, các đồng nghiệp sẽ dùng ánh mắt gì nhìn mình chứ, không không, phải tin tưởng bọn họ, bọn họ nhất định sẽ vì quan tâm đến tâm trạng mình mà sẽ giả vờ không nhìn thấy. Mạch Đinh từ từ ngẩng đầu lên, nghênh đón ánh mắt của Phạm Thiếu Quân.
"Mạch Đinh, cậu làm gì mà giấu mình đi vậy, không phải cậu, cậu, cậu..." Phạm Thiếu Quân che miệng: "Cậu bị sờ đến có phản ứng luôn?"
"Toàn bộ đi chết đi!" đây là chút sức lực còn tồn tại cuối cùng của Mạch Đinh.
Thời gian thật sự trôi qua quá chậm, Mạch Đinh tinh thần cùng thân thể đều đạt đến cực hạn, nhưng cậu vẫn phải ráng chống đỡ, toàn bộ nhân viên đều đang nín thở nhìn chằm chằm An Tử Yến xem hết tất cả nội dung, anh gật gật đầu, ngón tay chéo lại trên văn kiện: "Có thể rồi." Tất cả mọi người đều thở ra, tiếp theo lấy tốc độ nhanh nhất biến mất khỏi bộ phận quan hệ xã hội, Mạch Đinh cũng muốn biến mất, nhưng trước khi biến mất cậu phải đợi An Tử Yến.
"Chúng ta cùng nhau về nhà?"
"Em đi trước, anh còn bận chưa xong."
"Vậy em ở trên sofa ngủ một lúc đợi anh bận xong."
"Được rồi, đi mau, đừng ở đây chướng mắt anh."
"Rất chướng mắt sao, chỗ nào chướng mắt, mặt hay là thân thể?" Mạch Đinh liếc mắt nói, An Tử Yến đem tay vươn vào túi áo Mạch Đinh lấy ra chìa khóa xe: "Ngồi taxi về nhà."
"Thật sự không cần em đợi anh sao."
"Ở trên giường đợi anh."
Mạch Đinh đánh cánh tay An Tử Yến một cái: "Vậy em thật sự về đây."
"Đi mau."
"Anh làm sao làm được, lợi hại như vậy, chúng ta mấy ngày nay còn phải tìm thời gian ngủ một lúc, nhưng hầu như không thấy anh ngủ, thật không dễ gì nghỉ ngơi một chút lại bị em chiếm sofa." Mạch Đinh tiến lên trước một bước ôm eo An Tử Yến, đem mặt chôn vào lồng ngực anh, trán dụi trái dụi phải, giống như đang nói mơ: "Người đàn ông của em, thật khiến người ta bội phục, ưu tú như vậy, hoàn mỹ như vậy." An Tử Yến vỗ vỗ lưng Mạch Đinh: "Sở dĩ em không thấy anh ngủ, là bởi vì anh ngủ ở nơi khác." Mạch Đinh đẩy An Tử Yến ra một cái: "Lời lúc nãy toàn bộ hủy bỏ, xem như em nhìn lầm anh!" cậu mơ mơ hồ hồ đi về thang máy.
"Nhìn đường cho anh."
Mạch Đinh chỉ lo gật đầu, cũng không trả lời.