Người dịch : Pinky Nguồn : wattpad.com/story/107771402
CHƯƠNG 29: HÃY ĐỂ CHO MỌI NGƯỜI ĐỀU HẠNH PHÚC! (PHẦN 1)
An Tử Yến mở mắt ra, chuyện đầu tiên nhìn thấy là người con trai ôm Mạch Đinh ngoài mình ra đang ngủ rất ngon, sau khi anh vươn tay qua đem Tiểu Kiệt đặt ở sau lưng mình thì tiếp tục ngủ. không lâu sau Mạch Đinh cũng thức, chuyện đầu tiên chính là nhìn xung quanh tìm Tiểu Kiệt, sau khi phát hiện vị trí của Tiểu Kiệt, cậu lay tỉnh An Tử Yến: “Anh sao lại có thể để Tiểu Kiệt ngủ ở mép giường, lỡ như ngã xuống thì làm sao.” “Anh không để nó ngủ ở sofa bên ngoài đã là không tệ rồi.” “Không thèm nói nhiều với anh.” Mạch Đinh ôm Tiểu Kiệt trở lại giữa giường thid thức dậy, vừa khổ não nghĩ làm đồ ăn sáng gì đó mới hợp với khẩu vị của Tiểu Kiệt vừa gọi điện thoại cho mẹ Mạch Đinh: “Alô, mẹ, là con, vẫn chưa dậy sao?” “Bây giờ mới mấy giờ chứ!” mẹ Mạch Đinh tức giận không nhỏ, Mạch Đinh giành nói trước khi mẹ Mạch Đinh tiếp tục mắng: “Phó Thúc đi công tác nước ngoài, bảo mẫu vừa lúc có việc, đem qua chúng con đem Tiểu Kiệt đón về nhà, con và An Tử Yến đều phải đi làm cũng không chăm được, lát nữa đem Tiểu Kiệt đưa qua, mẹ giúp con trông nha.” “Sáng sớm muốn bị mắng đúng không.” Nghe khẩu khí của mẹ Mạch Đinh, Mạch Đinh còn cho rằng bà không chịu, vừa muốn giải thích, mẹ Mạch Đinh không cho cậu cơ hội: “Đêm qua con nên đưa qua rồi chứ!” “Được rồi, được rồi, con còn phải làm bữa sáng, cúp điện thoại trước đây.” Tiểu Kiệt trên giường mơ màng dán vào lòng An Tử Yến, không tới hai giây đã bị đẩy ra, tiếp theo Tiểu Kiệt ở trên giường lăn lộn giày vò An Tử Yến không ngủ được, An Tử Yến ngồi dậy, nhìn vật thể như một khối bông trên giường, không để anh ngủ, anh cũng không để người khác ngủ, đây chính là sự ác liệt của An Tử Yến. anh giống như đang nướng thịt, một lúc thì đem Tiểu Kiệt lật qua trái, một lúc lại lật qua phải, Tiểu Kiệt nhíu mày mở mắt, dẫu môi, dùng chân thử đá An Tử Yến, có lẽ từ nhỏ đến lớn đều bị An Tử Yến đối đãi như vậy, nhóc ngoại trừ tức giận ra cũng không khóc. An Tử Yến xách Tiểu Kiệt vào phòng tắm, không lâu sau, trong phòng tắm vang lên tiếng ồn ào của Tiểu Kiệt còn có tiếng kêu đau của An Tử Yến. Mạch Đinh làm xong bữa sáng vội vàng chạy qua xem xảy ra chuyện gì, hóa ra Tiểu Kiệt bị An Tử Yến làm thành tạo hình Songoku trong bảy viên ngọc rồng, An Tử Yến nhìn Tiểu Kiệt: “Chú đã nói là phun nước bọt lên chú sẽ để nhóc hối hận mà.” Mạch Đinh thật muốn cho An Tử Yến một đá: “Anh lại ăn hiếp Tiểu Kiệt thì em sẽ gọi điện thoại cho hội bảo vệ trẻ em để bọn họ đến bắt anh đi.” An Tử Yến không cho là đúng: “Anh cho rằng tạo hình này rất đẹp.” “Anh cho rằng rất đẹp tại sao không tự tạo cho mình đi!” An Tử Yến sờ tóc Mạch Đinh: “Em cũng muốn làm?” Mạch Đinh rụt lại, mặt cậu mang theo hối lỗi: “Xin lỗi, Tiểu Kiệt, chú vẫn không có thực lực bảo vệ con, từ bây giờ trở đi, chú đem trọng trách giao cho con, đợi con lớn lên rồi, đem toàn bộ ủy khuất đều trả lại.” “Đừng phí lời, ăn rồi đi.” Kết quả, rõ ràng bị bắt nạt, nhưng lúc lên xe Tiểu Kiệt vẫn là tự động trèo lên xe An Tử Yến, Mạch Đinh không được nam khách mời chọn thất vọng lái xe đi làm trước. mẹ Mạch Đinh nhìn thấy Tiểu Kiệt đổi kiểu tóc mới cười đến không khép được miệng: “Ai yo yo, bạn nhỏ đẹp trai này là ai đây, sao bà lại không biết vậy, bảo bối nhà chúng ta thật đẹp trai.” Bà đợi không kịp ôm lấy Tiểu Kiệt, từ sau khi lần gặp mặt, Tiểu Kiệt thành thường khách ở nhà này, cho nên không cần An Tử Yến lại giao phó cái gì. “Con đi làm đi, để Tiểu Kiệt ở đây bao lâu cũng được.” Mẹ Mạch Đinh trong lòng đoán chừng là hy vọng để càng lâu càng tốt. “Vậy con đi đây.” “Lái xe cẩn thận.” sau khi ánh mắt thâm tình tiễn con dâu tự hào nhà mình đi, mẹ Mạch Đinh liền gọi điện thoại cho Mạch Đinh: “Chuyện gì vậy, tiểu Soái nhà chúng ta hình như ốm rồi, con có làm cơm đàng hoàng cho nó ăn không vậy.” “Đợt trước tăng ca con cũng ốm, sao mẹ không quan tâm con, không biết còn tưởng rằng mẹ là mẹ chồng con, đối xử với con khắc nghiệt như vậy.” “Mẹ không khắc nghiệt con có thể có ngày hôm nay?” “Cũng không thể nói như vậy, con có ngày hôm nay cũng là dựa vào bản thân nỗ lực mà có.” “Mẹ không sinh con thì con có thể có ngày hôm nay?” cách nói như vậy khiến Mạch Đinh không cách nào đáp trả, sau khi cùng mẹ Mạch Đinh một hồi giao tranh, cuộc đối thoại này mới kết thúc. Mạch Đinh để điện thoại lại trên mặt bàn ấn huyệt thái dương thở dài, Quách Bình liếc cậu một cái: “Sao mà một đêm không gặp cậu đã tiều tụy rồi.” Mạch Đinh tiếp tục thở dài: “Đem qua chăm sóc con nít không ngủ được, hôm nay còn bị mẹ mắng, có thể không tiều tụy sao?” Mấy người Phạm Thiếu Quân đồng thời hít khí lạnh: “Lại lộ ra một bí mật kinh người sao, cậu làm sao sinh ra đứa nhỏ, tôi có phải là cần tìm nhóm người nào đó để báo cáo về kiểu người thần kỳ này không.” “Là người khác nhờ chúng tôi chăm sóc, mấy người muốn nói giỡn bao nhiêu mới hài lòng!” “Chuyện đến hôm nay, cậu cũng nên quen rồi, đối thủ lớn nhất của cậu không phải chúng tôi, Vương tổng vì muốn chặt đứt một mảnh khổ tình của Vương Tích Viên với Yến, đã đem chuyện hai người nói cho cô bé biết rồi, Vương Tích Viên đối với cậu bây giờ chắc là hận thấu xương, tôi thấy thời gian cậu ở công ty cũng không còn dài nữa.” Mạch Đinh không xem khủng bố của Phạm Thiếu Quân là thật: “Cám ơn mọi người quan tâm đến tôi, công ty vẫn không dựa vào như vậy mà đuổi việc tôi.” “Dựa vào trình độ Vương tổng cưng con gái, cô bé vừa khóc là cậu đã biến mất ở công ty rồi.” “Không, không phải chứ.” “Muốn lấy lòng Tích Viên chỉ có một con đường.” “Cách gì, cách gì, mau nói tôi biết.” “Lấy lòng Yến, Tích Viên là nghe lời Yến vô điều kiện.” “Nói tới nói lui, cuối cùng vẫn là đối đãi tốt với An Tử Yến sao?!” Mạch Đinh đối với mỗi phương diện cuộc đời đều là duy nhất một chọn lựa này cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.“Mạch Mạch.” Trong văn phòng vang lên giọng nói hơi run, Mạch Đinh kinh ngạc quay người qua: “Tiểu Tư, sao cô đến đây?” Bạch Tiểu Tư rất phóng khoáng đi đến trước mặt Quan Châu: “Tôi đến tìm anh ta có chút chuyện.” tiếng huýt sao lập tức vang lên, Liễu Vĩ bật ra ngón cái: “Được lắm, Quan Châu.” Mạch Đinh thở dài, đàn ông trong bộ phận quan hệ xã hội chính là một đám sói đói, không bỏ qua bất cứ cơ hội trêu chọc ai, Mạch Đinh nhìn Bạch Tiểu Tư và Quan Châu đi đến lối thoát hiểm, nhìn ngó xung quanh, cũng len lén đi qua theo, cậu không dám đến quá gần, nằm bò ở lối vào cầu thang nghe ngóng động tĩnh bên trong. “Anh quen bạn gái hả?” Bạch Tiểu Tư vào thẳng vấn đề. “Không có.” “Anh chán ghét tôi?” “Không có.” “Vậy tại sao...” “Lí do tôi đã nói rất rõ, tôi thích em rồi, cùng em duy trì loại quan hệ này đối với ai cũng không có lợi.” “Anh tại sao phải thích tôi, đã nói không nảy sinh tình cảm, lẽ nào cứ như vậy trôi qua không tốt sao, mọi người đều không có trách nhiệm, tôi không muốn yêu đương, tôi không muốn cùng bất cứ ai xác định quan hệ, mọi người đều có thứ mình cần, đợi...” Bạch Tiểu Tư có chút tức giận, cô hiểu cách nói của mình rất kỳ lạ, nhưng cô vẫn luôn là cô gái kỳ lạ. Quan Châu thở dài một hơi: “Đợi tới lúc nào, đợi tới lúc em chán ghét tôi, tôi lại cút? Tôi là đàn ông, tôi có tôn nghiêm của mình, trước kia không thích em nên không để ý, sau khi thích em thì tôi càng lúc càng không chịu được chỉ là vật thay thế lúc em cô đơn.” “Cho nên tôi đã nói thích là thứ vừa phiền phức vừa đáng ghét.” “Xin lỗi, tôi không nên thích em để em gặp chuyện vừa phiền phức vừa đáng ghét, tôi đã xin lỗi em, nếu như không có chuyện khác tôi trở lại làm việc, sau này đừng đến tìm tôi nữa.” Mạch Đinh không hiểu tình cảm bọn họ, càng phân không rõ bây giờ là ai đang từ chối ai. An Tử Yến ra khỏi thang máy nhìn thấy tư thế cổ quái của Mạch Đinh, anh đi đến sau lưng Mạch Đinh: “Làm gì vậy.” Mạch Đinh bị dọa đến suýt la lên, vội vàng bịt miệng An Tử Yến, dùng ánh ắmt ra hiệu anh đừng nói chuyện, có điều đã muộn rồi, Quan Châu kết thúc nói chuyện nhìn thấy hai người, cậu hơi hơi gật đầu với An Tử Yến: “Giám đốc An, tôi đi vào trước.” Mạch Đinh vẫn duy trì tư thế bịt miệng An Tử yến như cũ nhìn bóng lưng của Quan Châu, cậu ấy là kiểu đàn ông lãnh khốc sao, mình chưa bao giờ phát hiện. “Ah!” Mạch Đinh nhẹ kêu lên, hóa ra An Tử Yến cắn tay cậu, An Tử Yến vừa muốn đi thì bị Mạch Đinh giữ lại: “Tiểu Tư ở bên trong.” An Tử Yến nhẹ nhíu mi, động động khóe miệng, không tình nguyện đi vào lối thoát hiểm, Mạch Đinh lại tiếp tục nghe lén. “Em đến làm gì.” Vấn đề thô bạo như vậy khiến Mạch Đinh tức giận, cậu học theo tiếng mèo kêu nhắc nhở An Tử Yến. “Đến làm rõ vấn đề, nếu đã hỏi rõ rồi thì không có việc gì, dù sao cũng chỉ là quan hệ bạn giường, muốn cắt đứt lẽ nào rất khó sao?” Bạch Tiểu Tư nhẹ nhàng nói, tiếng cười nhẹ của An Tử Yến toàn là cười nhạo, nghe đến liền đau: “Chỉ lên giường không nảy sinh tình cảm loại chuyện này em nghe từ đâu vậy? Anh thừa nhận em ban đầu có lẽ là không phải Quan Châu thì người đàn ông nào cũng được, nhưng anh cho rằng ngoại trừ làm tiểu thư, muốn được bao dưỡng và theo đuổi ra, không có cô gái nào tình nguyện cùng người đàn ông mình không thích lần nữa nảy sinh quan hệ xác thịt, em là kiểu nào?” trong cầu thang lại vang lên tiếng mèo kêu. “Em, em là cô đơn.” “Như vậy sao, vậy anh cho em chọn lần nữa, em đem cậu ta về nhà lên giường.” “An Tử Yến!” Mạch Đinh cuối cùng không thể chịu đựng, cậu an ủi Bạch Tiểu Tư: “Tiểu Tư, cô hiểu chồng trước cô mà, anh ấy nói chuyện là như vậy, không có ác ý, anh ấy...” “Đi rồi.” An Tử Yến không cho nói kéo Mạch Đinh đi, anh đem Mạch Đinh ném lên chỗ ngồi: “Làm việc đàng hoàng, mọi người canh em ấy cho tôi, không cho em ấy rời đi nửa bước.” Phạm Thiếu Quân chào kiểu quân đội với An Tử Yến: “Nhận lệnh.” Mạch Đinh lo lắng gửi tin nhắn cho Tào Thành Nghị, không bao lâu, Tào Thành Nghị tìm thấy Bạch Tiểu Tư, đem cô đến phòng làm việc của mình ở bộ phận kinh doanh. “Thành Nghị, gien nhà chúng ta có phải là có vấn đề không, em cũng luôn thay đổi đối tượng, không muốn ổn định sao?” “Nói đùa gì vậy, em mới hai mươi mấy tuổi kêu em ổn định? Dù sao em thích đàn ông, lại không có vội vấn đề con cái, cho nên dự định ba mươi lăm tuổi mới chậu vàng rửa tay.” “Gì chứ, ngay cả loại người như em cũng có sắp xếp với tình cảm của bản thân.” Tào Thành Nghị và mình cũng là không giống, mình ra yêu cầu với đàn ông quá cao, cao đến hình như căn bản không có người tồn tại. “Gì mà loại người như em, quá khó nghe rồi.” WebTru yenOn linez . com “Giám đốc Tào, anh xem báo cáo tiêu thụ này một chút.” Một người đàn ông của bộ phận kinh doanh đi vào, Bạch Tiểu Tư cứ nhìn anh ta, làm ra hành động khiến mọi người kinh ngạc, cô ôm người đàn ông, túm đầu anh ta, nhanh chóng hôn qua một giây rồi mạnh mẽ đẩy người đàn ông ra, rồi đi. Trên người đàn ông đó không phải mùi vị của Quan Châu, làn da cũng không phải là độ ấm của Quan Châu, thân thể mình là khi nào quen với Quan Châu rồi, tình cảm mình là ở lần nào chứ? Lúc nghỉ trưa, Mạch Đinh cầm bánh mì ngồi trên sofa trong phòng làm việc: “Anh nói Tiểu Tư cô ấy không sao chứ.” “Chắc là đi tự tử.” Mạch Đinh bị nghẹn bánh mì, liều mạng uống nước rồi hét to với An Tử Yến: “Anh là lừa em đúng không.” “Ừ đúng.” “Anh...” cậu đi đến trước mặt An Tử Yến, muốn tìm ra từ ngữ mới mẻ mắng anh: “Anh là một...là một...” An Tử Yến túm tay cầm bánh mì của Mạch Đinh đến trước mặt mình, cũng cắn một ngụm ở nơi Mạch Đinh đã cắn qua: “Không được nghĩ tới người khác, trong đầu của em 100% đều chỉ có thể nghĩ đến anh.” “Ai, ai cho anh ăn bánh mì của em, muốn ăn thì tự mình mua.” Mạch Đinh cố ý giả vờ không nghe thấy câu nói vừa rồi, bởi vì cậu không biết phải trả lời làm sao mới được: “Em đi mua giúp anh bánh mì.” “Này!” An Tử Yến kêu không kịp Mạch Đinh đã chạy mất, anh cầm bút ký tên lên văn kiện: “Phản ứng thú vị như vậy, anh sẽ càng trêu chọc em, Mạch Đinh.” Lúc mua bánh mì trở lại, nghỉ trưa đã hết, kết quả bánh mì đó vẫn để trên bàn làm việc cho đến khi tan ca cũng không động đến, bánh mì An Tử Yến thật sự muốn ăn có lẽ là bánh mì mà Mạch Đinh đã cắn qua.