Mạch Đinh ngồi yên tại chỗ giống như thằng ngốc nhìn chằm chằm An Tử Yến vẫn điềm nhiên ăn cơm, cho đến khi giọng nói của Ngô Hinh vang lên: “Chuyện lớn như vậy sao con không bàn bạc với mọi người, các ngươi hai thằng con trai còn muốn kết hôn, người ta biết được còn không cười cho thối mũi, cho phép hai đứa ở bên nhau đã là sự nhân nhượng lớn nhất của mẹ, kết hôn, mẹ tuyệt đối sẽ không đồng ý.”.
An Tử Yến đã dự đoán Ngô Hinh sẽ nói như vậy: “Con cùng cậu ấy kết hôn, không cần mẹ phải đồng ý, cậu ấy đồng ý là được.”.
“Tử Yến! Con muốn mẹ tức chết phải không, các người không ai muốn nói gì à?” Ngô Hinh nhìn cả bàn, không dám tin, chẳng lẽ chỉ có mỗi mình bà khẩn trương .
“Hai thằng con trai kết hôn thì sao, con không chấp nhận được phải không, cứ xem Tiểu Đinh như con gái là được.” Ông nội An nói .
Ngô Hinh mặt lúc đỏ lúc trắng, đa phần là khó chịu, phải buông tay với đứa con mà mình yêu thương nhất, tặng cho một đứa con trai không có điểm nào tốt, bà không muốn, không cam tâm, không tình nguyện. Trước kia, cố chấp muốn An Tử Yến có thể nhận ra bản thân rốt cuộc đang làm cái gì, nhưng càng về sau, Tử Yến chẳng những không thanh tỉnh mà ngược lại càng lún sâu, hiện tại đã đến mức nhắc đến việc kết hôn, nếu làm thật, chắc chắn không thể vãn hồi .
“Tử Yến, con nghe mẹ nói, chuyện quan trọng như vậy con phải cân nhắc kỹ lưỡng, đừng xúc động nhất thời.” Ngô Hinh dứt lời liền chảy nước mắt .
An Tố vội vàng cầm khăn tay ở bên cạnh lau nước mắt cho bà: “Mẹ, mẹ xem mẹ kìa, sao mới nói xong đã khóc rồi.”.
“Sao mẹ không khóc cho được, con không nghe em trai con nói gì à.”.
“Đã cân nhắc rất kỹ rồi.”.
“Không thể suy nghĩ lại sao?”.
“Không thể.”.
“Con có biết làm thế mẹ đau lòng đến mức nào không, con thấy mẹ khổ sở mới vừa lòng sao.”.
“Mẹ đau lòng cái gì? Đơn giản là mẹ không vừa mắt Mạch Đinh, không vừa mắt vì cậu ấy là con trai, không vừa mắt tất cả về cậu ấy.”.
Ngô Hinh cảm xúc kích động : “Mẹ chính là không vừa mắt nó đấy thì sao nào, nó là cái thá gì, đừng hòng muốn gì cũng được.”.
“Ngô Hinh, bà kiềm chế chút cho tôi.” An Tấn sắc mặt nghiêm túc .
“Sao hả, tôi nói sai à?” Ngô Hinh nhìn chằm chằm Mạch Đinh: “Cậu tự xem lại mình đi, bản thân có cái gì, diện mạo phổ thông bình thường, cần bằng cấp không có bằng cấp, ngay cả thành tích cũng tầm thường, biết mấy ngoại ngữ hả? Có khả năng gì? Dáng vẻ không có tiền đồ, tôi không biết cậu dùng cách gì câu dẫn được con trai tôi, người như cậu, hiện tại có nhiều lắm, quả thực không biết xấu hổ.” Rốt cuộc Ngô Hinh đem lửa giận toàn bộ trút lên đầu Mạch Đinh .
Mạch Đinh sắc mặt tái nhợt, không nói nổi được một câu, chỉ cúi đầu nhìn mặt bàn .
“Con cần mấy thứ đó làm cái quái gì, diện mạo, bằng cấp, thành tích vớ vẩn dùng được cái rắm. Lão tử thích cậu ấy không tiền đồ, thích cậu ấy không biết xấu hổ, mẹ có nói thêm nữa cũng vô ích, cậu ấy, con phải lấy bằng được.”.
Ngô Hinh tức giận nhếch mi nhìn An Tử Yến, cầm cốc nước bên cạnh hắt vào An Tử Yến, tóc và mặt An Tử Yến đẫm nước: “Mày mau tỉnh lại cho mẹ.” Giọng nói của Ngô Hinh đã cao thêm vài đề-xi-ben, nước mắt chảy qua khóe miệng .
An Tử Yến bình tĩnh chống lại ánh nhìn của Ngô Hinh, Mạch Đinh kinh hô, đang định đứng dậy muốn lấy khăn lau giùm An Tử Yến, sao cậu ấy không tránh? Đúng lúc ấy Ngô Hinh túm lấy cổ tay Mạch Đinh: “Mày cách con tao xa chút.” Dứt lời liều mạng đẩy Mạch Đinh, Mạch Đinh mất thăng bằng, An Tử Yến không kịp đỡ lấy cậu, Mạch Đinh liền ngã xuống đất, ông nội An vỗ mạnh lên bàn: “Quá lắm rồi, không khác gì con đàn bà chanh chua, cái nhà này còn chưa đến lượt chị quản.”.
“Tôi mặc kệ, Tử Yến, con hiểu rõ rồi chứ, nếu con cứ khăng khăng một mực, mẹ sẽ coi như chưa bao giờ có đứa con này.”.
An Tử Yến kéo Mạch Đinh từ dưới đất lên, lạnh lùng nhìn Ngô Hinh: “Mẹ thật buồn cười.”.
“Con có ý gì.”.
“Mẹ là mẹ của con, nhưng không có nghĩa cái gì con cũng phải nghe theo mẹ, đây là thứ con không thể từ bỏ, con nói rồi, đừng ép con phải hận mẹ.” An Tử Yến đến gần Ngô Hinh, Ngô Hinh nhìn chằm chằm An Tử Yến, bị kinh hách đến mức không thể nhúc nhích .
Cả nhà không ai lên tiếng, trầm mặc tới đáng sợ. Đúng lúc ấy chuông cửa chợt vang lên, Mạch Đinh chạy ra mở cửa, thì ra là xe sửa xong rồi được mang về, Mạch Đinh ký tên lên giấy xác nhận, sau đó vọt qua, cầm lấy túi đồ, bởi vì quá nặng, xách đi có phần chật vật, thật vất vả mới đến được phòng khách, Mạch Đinh cẩn thận mở túi ra trước mặt Mạch Đinh .
An Tử Yến nhìn Mạch Đinh, trong cái túi màu đen này hình như là một đống rác?.
Mạch Đinh sắp xếp cho tốt, ngồi xổm trên đất giải thích: “Cô à, đây đều là bảo bối từ nhỏ đến lớn của cháu, đây là giấy khen cuộc thi viết văn cấp thành phố hồi học tiểu học, đây là huy chương tiểu chiến sĩ bảo vệ môi trường và huy chương kính già yêu trẻ lúc sơ trung được nhà trường khen tặng, đây là món quà bố mẹ thưởng cho cháu có thể trông nhà một mình khi đi du lịch nước ngoài ...” Mạch Đinh kể ra rất nhiều rất nhiều huy hiệu cùng phần thưởng từ trước tới nay của mình, cậu chỉ đơn thuần muốn Ngô Hinh biết, tuy bản thân không tốt, nhưng vẫn nhận được rất nhiều giấy khen, cũng không đến mức quá vô dụng. Tất cả mọi người im lặng lắng nghe, Ngô Hinh cúi đầu nhìn đống đồ vật trên đất, không biết lần này Mạch Đinh muốn làm cái quỷ gì .
Một lát sau Mạch Đinh mới nói xong, gian nan nuốt một ngụm nước miếng, cặp mắt trong suốt, vẻ mặt khờ dại nói với Ngô Hinh: “Cô à, cháu thật sự không bất tài như vậy, đây đều là bảo bối của cháu, cháu tặng hết cho cô, có thể đổi lấy An Tử Yến được không?”
.
Ngô Hinh sửng sốt, nhìn vào đôi mắt của Mạch Đinh, thấy rõ ẩn ý bên trong, thứ tình cảm nồng đậm ấy sáng đến mức Ngô Hinh không mở nổi mắt, trong lòng thoáng lung lay, tựa hồ đã hiểu ra tất cả, hồi lâu, cuối cùng buông thõng bả vai: “Các con muốn thế nào thì tùy.” Dứt lời yên lặng đi lên lầu, liếc nhìn Mạch Đinh cùng An Tử Yến, chỉ có bản thân đau khổ giãy dụa, có lẽ tình yêu của Mạch Đinh với An Tử Yến, đã đủ để dễ dàng cướp mất nó, mọi việc cậu ấy làm đều vây quang An Tử Yến, lấy nó làm trung tâm, so ra thì, người làm mẹ như bà, còn không bằng ai đó, thôi bỏ đi, cứ như vậy là được .
Mạch Đinh ngây ngốc nhìn Ngô Hinh đi lên lầu: “Cô à, cô đồng ý rồi sao? Cháu bê mấy thứ này lên cho cô?”.
“Cậu ngốc à, ai cần đống rác này.” An Tử Yến ngồi xổm xuống, thu dọn hết lại nhét vào túi, những người khác cũng thức thời bỏ đi, Mạch Đinh mắt trợn tròn: “Rác? Cậu có ý gì, đây đều là minh chứng cho cuộc đời trước đây của tớ.”.
“Cậu dùng rác để chứng minh?”.
“Vớ vẩn! Cậu đang nghiêm trọng vũ nhục tớ, biết thế chỉ cho mình cô xem.”.
Thu dọn xong xuôi, An Tử Yến xách túi lên lầu đặt trong phòng, Mạch Đinh cũng đi theo, vừa bước qua cửa, An Tử Yến đột nhiên nói: “Cảm ơn.”.
Mạch Đinh sợ tới mức đụng đầu vào khung cửa, cái tên này luôn đột ngột phun ra một vài câu doạ chết con nhà người ta, cảm ơn? Cảm ơn! Hai chữ này tần suất xuất hiện còn ít hơn hai chữ Xin lỗi, chẳng lẽ, lại là trò đùa? Mạch Đinh sợ sệt nhìn xung quanh: “Cậu, cậu, cảm ơn, cảm ơn, tớ cái gì?” Có tất yếu bị doạ thành như vậy không?.
“Cậu nguyện ý đem rác của mình đến đổi lấy tớ.”.
“Tớ lập lại lần nữa, đó không phải rác, tất cả đều là bảo bối của tớ, hơn nữa,,,” Mạch Đinh từ phía sau ôm lấy eo An Tử Yến, dán mặt lên lưng hắn: “Hơn nữa, tớ đã có bảo bối mới rồi.”.