Cầu Mà Không Được

Chương 13: Chương 13





"Vậy chị và em yêu nhau nhé, được không?"
Một lát sau, Diệp Thanh Linh bị Thời Vũ "xách" về nhà, cô ngoan ngoãn ngồi vào ghế sau, bởi vì cô bị Thời Vũ nghiêm khắc mà dạy cho một trận nên chỉ dám oan ức mà cúi đầu.
Sau khi say rượu, cái đầu bé xinh của Diệp Thanh Linh cứ quay mòng mòng, có chút choáng váng không hiểu tại sao Thời Vũ lại xuất hiện ở club rồi tại sao tự nhiên lại giận dỗi xách mình về nhà?
À, xém tí nữa lại quên, tại sao mình lại uống rượu ấy nhỉ?
Hình như là tại không vui.
Nhưng mà sao lại không vui?
Hình như là tại vì...!Tại vì lâu lắm rồi không được gặp Thời Vũ, nên trong lòng cô thấy bứt rứt chịu không nổi.

Nhưng mà bây giờ, không những cô gặp được Thời Vũ mà còn được chính tay cô ấy đón về nhà...!
Diệp Thanh Linh lập tức ngu ngơ nhoẻn miệng cười, đôi mắt sáng long lanh, cô muốn ôm Thời Vũ đang ngồi bên cạnh một cái, nhưng lại bị lườm tàn nhẫn tàn canh.
"Chị..." Diệp Thanh Linh tủi thân mà gục đầu, không dám nhúc nhích, ngón tay lại sờ soạng đằng trước, kéo góc áo của Thời Vũ.
Thời Vũ nhẹ nhàng a một tiếng nhưng không hề tránh né.
Cả đoạn đường tiếp theo Thời Vũ đều xụ mặt, vừa về đến nhà liền xách Diệp Thanh Linh vào phòng vẽ tranh.
Sau khi đến cửa phòng vẽ tranh, Diệp Thanh Linh còn say khướt, ôm lấy khung cửa một hai không chịu bước vào.
Cô oan oan ức ức mà nhìn về phía Thời Vũ: "Chị, trước khi đi club em có báo cho chị mà, rõ ràng chị đã cho em đi rồi còn gì.

Vậy tại sao chị lại dỗi em ạ?"
Diệp Thanh Linh nghiêng đầu, hai mắt mở to ra nhìn chằm chằm Thời Vũ, con ngươi đen lay láy tràn ngập nước mắt, nhưng lại chẳng có miếng gì là khổ sở, ngược lại cứ chớp liên hồi, nhìn có vẻ rất ngây thơ vô tội.
Ánh đèn từ hành lang và phòng vẽ tranh chiếu vào đôi mắt cô, tựa như chất chứa một biển sao trời lấp lánh.
Thời Vũ đứng im nhìn cô ấy không nói gì.
Cái nhóc bợm nhậu này cũng không biết là dám ăn gan hùm mật gấu kiểu gì mà lại dám tiến lên phía trước một bước, chân nửa quỳ trên mặt đất, ôm lấy eo của Thời Vũ, ngửa đầu ngây ngô mà cười: "Chị ơi, có phải chị dỗi là vì cái anh đẹp trai kia...!tỏ tình với em không?"
Diệp Thanh Linh lúc này nhìn trái nhìn phải gì thì cũng thấy đã say tới hồ đồ rồi mới dám to gan như vậy trước mặt Thời Vũ.
Nhưng mà chỉ có bản thân Diệp Thanh Linh mới biết, trong lòng cô bây giờ như có một sợi dây xích rất căng đang treo qua vực sâu thăm thẳm, bất cứ lúc nào sợi dây ấy cũng có thể bị đứt ngang, cô bước đi trên sợi dây, chỗ nào trên người cô cũng căng thẳng.


Chỉ cần không cẩn thận một cái thôi thì sẽ tan xương nát thịt.
Vừa rồi...!Lúc trên xe về nhà, gió lạnh bên ngoài thổi vào cô cũng đã tỉnh táo rồi.
Mà bây giờ, cô đang giả vờ say.
Cô giả bộ say đến rối tinh rối mù ở trước mặt Thời Vũ, chỉ để...!tìm được câu trả lời.
Cuối cùng là vì sao mà Thời Vũ lại giận dỗi?
Diệp Thanh Linh không khống chế nổi biểu cảm trên mặt, cứ cười ngây ngây ngô ngô, ánh mắt cứ dán chặt vào mặt Thời Vũ, không dám bỏ sót bất cứ cứ thay đổi nhỏ nào trên gương mặt của cô ấy.
Thời Vũ cứ lạnh mặt, rũ mắt nhìn cô, cảm xúc không hề dao động chút nào.
Diệp Thanh Linh căng thẳng tới nổi mồ hôi lạnh đã đổ đầy lưng nhưng vẫn cố cười ngu, càng ngày càng nhích lại gần, nghiêng đầu ngây thơ vô tội hỏi: "Chị, em đoán trúng rồi, chị đang ghen có phải không?"
"Diệp.

Thanh.

Linh! Em đang nói gì vậy!"
Lúc này, Thời Vũ lui một bước về sau, trên mặt đã lạnh lại càng lạnh, ngay cả âm thanh cô quát lên cũng là như đá đóng băng.

Nhưng Diệp Thanh Linh lại tinh tế mà phát hiện được từ trong mắt cô ấy, cô thấy sự hoảng loạn.
"Thình thịch, thình thịch, thình thịch..."
Lập tức, trái tim đập nhanh lên, rõ tới nỗi có thể nghe được.
Diệp Thanh Linh thiếu điều nhảy đành đạch trên mặt đất, cô vừa muốn khóc lại vừa muốn cười, ván này cô cược thắng rồi, Thời Vũ thật sự là đang ghen.
Cô thích thầm Thời Vũ một năm...!Thời Vũ cũng thích cô.
Diệp Thanh Linh ôm chặt lưng của Thời Vũ, không cho cô ấy trốn về phía sau nữa.
"Chị, chị nói cái tên đẹp trai kia không xứng với em, vậy chị cảm thấy, ai xứng với em?" Diệp Thanh Linh đứng thẳng người, trên mặt vẫn còn cười như say nhưng lại xán lạn tựa pháo hoa, ánh sáng trong mắt như có ma lực dẫn dắt Thời Vũ nhìn thẳng vào.
Lúc Diệp Thanh Linh mới được Thời Vũ nhặt về, cô chỉ có mười sáu tuổi lại còn bị suy dinh dưỡng, chỉ có thể ngước nhìn bóng dáng của Thời Vũ.
Nhưng giờ đây cô đã mười chín tuổi, có thể ôm trọn Thời Vũ vào lòng, có thể dịu dàng cúi đầu ngắm nhìn Thời Vũ từ trên cao xuống.


Thời Vũ nằm trong lòng ngực của cô, có chút nho nhỏ đáng yêu, yếu đuối, thậm chí cô còn cảm thấy được hô hấp lẫn nhịp tim của Thời Vũ, đang loạn nhịp cả lên.
Thời Vũ đang căng thẳng.
Diệp Thanh Linh liếm liếm đôi môi khô khốc, ngọt ngào hỏi: "Chị, nếu chị không chịu được cảnh em và người khác yêu đương, vậy chị và em yêu nhau nhé, được không?"
Thời Vũ không dùng ngôn ngữ để trả lời cô.
Thời Vũ trực tiếp ngẩng đầu, rất hung dữ mà hôn lấy môi cô, đầu lưỡi họ chạm vào nhau, cùng trao nước bọt ngọt ngào, trong tiếng thở dốc mỏng manh, bị đối phương cuốn vào trong bụng.
Lần đầu tiên cô và Thời Vũ hôn nhau, không hề ngây ngô chút nào.
Ngay sau đó, cả hai người bắt đầu từ phòng vẽ tranh xong rồi lại đến phòng tắm, sau đó là phòng ngủ của Thời Vũ, không còn đường để lui.

Tất cả mọi chuyện đều diễn ra tự nhiên như vậy.
Lúc đầu Diệp Thanh Linh giả vờ say, nhưng đến lúc sau lại say thật sự.
Sau khi massage xong, Diệp Thanh Linh cùng Thời Vũ vào phòng xông hơi xông một chút rồi lại về phòng riêng mơ mơ màng màng ngủ một hồi.
Cô lạc vào một giấc mộng.
Trong giấc mộng, cô thấy bản thân của mình năm mười sáu tuổi đang một thân một mình đến Hải Thành, bị lừa hết sạch tiền, bị người ta đánh đuổi ra ngoài, trên người còn bị thương.

Chỉ có mấy ngày ngắn ngủi thôi mà nó như đốt sạch tất cả những ảo tưởng tốt đẹp của cô về thành phố này.
Ngay lúc đó, ba và bà nội cũng đuổi tới rồi, phía sau còn có tiếng còi cảnh sát, bọn họ muốn bắt cô về.
Trước mặt cảnh sát, bọn họ cứ than thở, khóc lóc, kể lể nói rằng Diệp Thanh Linh ăn cắp sạch tiền trong nhà, một mình chạy đến Hải Thành để làm thuê.

Bọn họ chỉ có một đứa con, không yên tâm, nên mới vượt nghìn trùng xa xôi để chạy đến đây, muốn xem xem cô sống có tốt không.
Nhưng cho dù Diệp Thanh Linh có nói ra sao, rằng bọn họ muốn bán cô đi để lừa tiền sính lễ cũng chẳng ai tin tưởng.

Không một ai chịu tin tưởng một cô bé mười sáu tuổi như cô, không một ai chịu tin tưởng một đứa nhỏ mười sáu tuổi cả.
Không một ai...!chịu tin tưởng cô...
Cuối cùng, Diệp Thanh Linh chộp lấy cơ hội, dùng hết sức thoát khỏi vòng vây của bọn họ.

Diệp Thanh Linh xám xịt mà cắm đầu cắm cổ chạy trong bóng đêm bất tận, không biết đã đụng phải bả vai của bao nhiêu người, không biết phải trốn đi đâu, không biết nơi nào mới là nơi cô thuộc về.
Phổi đau đến sắp nổ tung, vết thương trên lưng cũng nhói lên từng đợt, yết hầu co rút, hít thở không thông, cô muốn khóc nhưng rồi lại chẳng dám bật khóc, thậm chí cô còn không dám phát ra chút âm thanh nào.
Diệp Thanh Linh cũng không biết chính cô đã chạy hết bao lâu, đến cuối cùng, cô gần như té ngã trong bóng đêm trên đường phố, xung quanh có người sợ hãi mà liếc nhìn cô một cái rồi lại nhanh chóng đi xa.
Cô lê thân thể mỏi mệt, bước từng bước, ngồi rụt vào bóng đêm.
Diệp Thanh Linh ôm lấy đầu gối, mơ màng mà nhìn cảnh nhà lầu san sát, đèn neon chiếu sáng lập lòe, ánh mắt cô càng ngày càng mờ nhạt.
Cũng chính lúc này, Thời Vũ bước vào tầm nhìn của cô, không hề chê cô bẩn, vươn một bàn tay ra hướng về phía cô, dẫn cô về nhà.
Về sau, Diệp Thanh Linh nhớ lại cảnh này vô số lần.
Nhớ lại đôi bàn tay tinh tế trắng nõn, nhớ lại vẻ dịu dàng dưới đôi mắt hờ hững, nhớ lại âm thanh lành lạnh trong trẻo, nhớ lại...!Thời Vũ.
Đối với Diệp Thanh Linh vào lúc đó mà nói, Thời Vũ chính là "Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn*."
Cô ấy là tia sáng duy nhất trong cuộc đời tăm tối của Diệp Thanh Linh.
Cô ấy là người duy nhất chịu tin tưởng, người duy nhất đối xử dịu dàng với cô.
Cô ấy là người cho cô cuộc đời mới.
.......
Rồi lại tước đoạt tương lai của cô.
.......
Sau khi tỉnh táo lại thì đã là lúc chạng vạng, Diệp Thanh Linh mở mắt, nhìn thấy nắng ấm màu vàng nhạt chiếu từ bên ngoài cửa sổ vào trong.

Bồn tắm cách đó không xa nước đã lạnh từ sớm, ngay cả cánh hoa trên mặt nước cũng trở nên úa tàn.
Trong phòng rất yên ắng, ngoại trừ tiếng sột soạt phát ra từ quần áo của Diệp Thanh Linh lúc đứng dậy thì hầu như không còn âm thanh nào khác.
"Chị ơi..."Theo bản năng, Diệp Thanh Linh gọi một tiếng.
Không ai đáp lại.
Lúc này cô mới phát hiện rằng chỉ còn lại mình cô ở trong phòng, không biết Thời Vũ đã rời đi từ lúc nào.
Diệp Thanh Linh ngẩn ngơ nhìn ánh chiều tà bên ngoài cửa sổ, bỗng nhiên cảm thấy muốn khóc, có giọt lệ không tiếng động đang lăn dài trên má cô.
Cô nhớ tới...
Cái đêm mà cô tỏ tình với Thời Vũ, năm cô mười chín tuổi, cô từng nói thích vô số lần, nhưng một câu Thời Vũ chưa từng đáp lại.
Ngay cả câu hỏi của cô: "Vậy chị và em yêu nhau nhé, được không?" cũng vậy, cơ bản là Thời Vũ cũng không hề trả lời.
Chỉ có mình cô suốt mấy năm nay, một mình cô tự nguyện mà cho rằng...!hai người đã yêu nhau thật lâu.
.......
Diệp Thanh Linh vẫn còn ngồi trên giường ngẩn ngơ nhìn ánh nắng chiều đang rọi và trong gian phòng.

Khác với giọt nước mắt rơi xuống như mưa sa lúc ở trên xe, nước mắt của cô bây giờ lại tí tách tuôn ra như dòng suối nhỏ, nó nhân lúc cô không hề để ý mà rơi đầy trên khuôn mặt.

Mãi cho đến khi có vài giọt rơi xuống ngón tay, Diệp Thanh Linh mới ý thức được rằng bản thân mình đang khóc.
Đã mấy năm rồi cô chưa hề khóc, ấy vậy mà hôm nay cô lại vì Thời Vũ mà khóc hai lần.
Chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên, đây là tiếng chuông mà Diệp Thanh Linh đặt cho riêng Thời Vũ.
Theo phản xạ cô nhảy xuống giường, bấm nghe, đè xuống giọng đang nghẹn ngào: "Chị?"
"Dậy rồi thì lên tầng ba, tiệc tối bắt đầu rồi." Thanh âm của Thời Vũ vẫn cứ lành lạnh như trước kia, không nghe ra được là cảm xúc gì.
"À...!Dạ." Diệp Thanh Linh gật đầu, nhanh chóng thay quần áo.
Đến lúc rời khỏi phòng, Diệp Thanh Linh mới mơ hồ mà phát hiện được sau khi massage xong thì những mệt mỏi trên cơ thể cũng vơi đi không ít, cả người từ trên xuống dưới lại tràn đầy sức sống.

Cô đi rửa mặt, sau khi chắc chắn không ai nhìn ra được mình đã khóc mới chạy về phòng tiệc ở tầng 3.
Cửa phòng yến hội chậm rãi mở ra hai bên.
Dưới âm nhạc du dương, tiệc tối đã bắt đầu.

Trên bàn dài đã ngồi đầy người, xung quanh cũng có vài tiếng ly rượu chạm vào nhau phát ra âm thanh leng keng, giữa sân nhảy cũng đã có một đôi tình nhân bước lên cùng nhau khiêu vũ theo điệu nhạc.
Thời Vũ đứng giữa đám người, trên tay cầm một ly rượu vang đỏ chân dài, rượu sóng sánh dưới ánh đèn lại càng tôn lên những ngón tay thon dài, trắng nõn.

Cô mặc một chiếc váy đen dài, lộ lưng, trên làn váy còn điểm xuyến lấp lánh tựa như những vì sao dưới bầu trời đêm khôn cùng.

Cái eo thon trắng mịn, thoắt ẩn thoắt hiện dưới ánh đèn, ánh nhìn quyến rũ, xinh đẹp tưởng chết.
Diệp Thanh Linh chỉ liếc mắt một cái đã thấy được cô ấy, ánh mắt không thể nào dời đi.
Bỗng nhiên Thời Vũ quay đầu lại, xuyên qua đám người, mắt chạm mắt cùng Diệp Thanh Linh.

Sau đó nhẹ nhàng ngoắc tay về phía cô.
Trong khoảnh khắc ấy, trong đầu Diệp Thanh Linh không còn nghĩ được gì cả, cô buông bỏ tất cả những tủi thân, khổ sở, theo bản năng chạy về phía Thời Vũ.
Ngay cả khi biết chính mình chỉ là con thiêu thân lao đầu vào lửa, cầu mà không được, ngay cả khi bị Thời Vũ đùa giỡn như chó con, bị bỡn cợt coi như thú nuôi, cô cũng....
Cam tâm tình nguyện..