Cầu Ma

Chương 1279: Tên hắn là Tam Hoang



Tô Minh mở mắt.

Mắt phải của hắn ẩn chứa vô số ngôi sao. Vô số ngôi sao này tồn tại khí tức Âm Tử vô tận. Đó là Tiên Tông Chân giới của Tang Tương đại giới.

Mắt trái của hắn là một vùng hư vô, trống trải như phế tích, tỏa ra một loại bình tĩnh. Nhưng bên trong trống trải này lại tồn tại Hạo Dương. Đó là Đạo Thần chân giới hôm nay.

Hai đại Chân giới dung ập hoàn mỹ bên trong ý chí của Tô Minh. Tựa như Tô Minh nhắm mắt lại thì hắn chính là Chân giới, mở mắt ra thì hắn là Tô Minh.

Nhất là cái khe dựng đứng ở con mắt thứ ba của hắn, loại đồ án giống như bươm bướm tín ngưỡng cánh, khiến giờ khác này thoạt nhìn Tô Minh giống như là cường giả của Tam Hoang đại giới, lại giống như Tang Tử của Tang Tương Chân giới.

Nhưng cũng bất đồng với người khác, là một Tang Tử trước nay chưa từng có.

Thân thể của hắn thoạt nhìn như rất yếu ớt, giống như không ẩn chứa lực lượng cường đại, thậm chí mơ hồ còn có cảm giác mỏng manh. Nhưng dù là thân thể như vậy, khi Tô Minh mở mắt ra, giơ tay phải lên vươn ra khỏi kén, vẫy nhẹ một cái ra phía ngoài. Lập tức thân thể nhìn như yếu ớt này lại bộc phát ra một luồng lực lượng kinh thiên động địa khiến dù là chỉ nhìn thôi cũng thấy hai mắt đau như dao cắt.

Tiếng răng rắc truyền ra. Tô Minh xé lớn khe hở trên kén ra, tay trái giơ lên, cũng xé một cái. Chiếc kén này liền bị xé ra hai phía, khiến thân thể Tô Minh đi ra được từ trong đó.

Thân thể trần trụi của hắn trong chớp mắt đi ra khỏi kén, tay phải vung lên. Lập tức cái kén bị hòa tan, trở thành một bộ áo trắng, bao phủ trên người Tô Minh.

Nhìn tinh không, hai mắt Tô Minh dần nhắm nghiền lại. Hắn có thể cảm nhận được thân thể của mình cường đại tới mức trước nay chưa từng có. Đó là sự đầy đủ khi dung hợp được một mình khác. Lực lượng nhục thể của hắn, khi thân thể đầy đủ, dường như không còn thiếu sót!!

Chúng sinh tu là tu chỗ thiếu sót của bản thân. Nhưng giờ khắc này, Tô Minh hiểu rõ trên nhục thể của mình đã không còn chút thiếu sót nào. Bởi vì hắn đã đầy đủ!

Thân thể không có thiếu sót khiến Tô Minh có một loại cảm giác mạnh mẽ là cho dù Bất Khả Ngôn cũng không thể rung chuyển thân thể này.

Linh hồn của hắn cũng theo thân thể đầy đủ là đầy đủ theo. Tu vi của hắn mặc dù vẫn chỉ là Linh tiên tiền kỳ nhưng lúc này Tô Minh có thể xác định, mình đã có thể trải qua lần thăng tiên thứ năm.

Con đường của cường giả vô tận đã hiện ra rõ ràng trước mắt Tô Minh. Tô Minh mở mắt ra. Trong chớp mắt hắn mở mắt, Tô Minh cảm nhận được cả Chân giới hoạt động.

Cũng có thể nói là cả Tang Tương đại giới động. Loại động này không có thời khắc nào không tồn tại. Lúc nào nó cũng đều động, chẳng qua là bởi đang ở trong giới này cho nên không phát hiện ra mà thôi.

Cũng chỉ có Tô Minh, bởi ý chí tồn tại hai Chân giới cho nên hắn mới có cảm ứng. Cũng chính trong thời khắc này, tính mạng hắn đầy đủ cho nên loại cảm thụ này mới biến thành rõ ràng hơn.

Chẳng những Tang Tương đại giới động mà Tam Hoang đại giới cũng động, dựa theo một quy luật nào đó mà cùng di động.

- Nói cho ta biết chân tướng đi.

Sau một hồi lâu, Tô Minh chậm rãi mở miệng. Bốn phía không có bóng người nhưng tiếng nói của Tô Minh vẫn vang vọng. Bởi hắn có thể cảm nhận được, ở bốn phía nơi này có một ý chí khổng lồ khó có thể hình dung được đang tồn tại. Ý chí này không khiến Tô Minh có cảm giác xa lạ mà vô cùng quen thuộc.

Hắn hiểu được, sự quen thuộc này là tới từ bản thân khác vừa bị dung hợp. Ý chí khổng lồ quen thuộc trong đại giới này, chỉ có Tang Tương..

- Không có chân tướng...

Tiếng nói mơ hồ, mang theo cảm giác năm tháng rất đậm vang lên bốn phía quanh Tô Minh. Tiếng nói kia dù xuất hiện đột ngột nhưng cũng có cảm giác như vốn tồn tại bên trong vùng tinh không này.

- Nếu thật sự có... Ngươi có thể tạm nghỉ ngơi một chút. Ta dẫn ngươi đi... Nghỉ ngơi.

Tiếng nói mơ hồ vang vọng, dường như không có chút tình cảm nào ẩn chứa bên trong nhưng rơi vào bên trong tâm thần Tô Minh lại khiến hắn thấy dường như trong đó có rất nhiều suy nghĩ, như khổ sở, bất đắc dĩ, như thở dài, phiền muộn.

Cùng lúc đó, trong chớp mắt khi tiếng nói này xuất hiện bốn phía, ý chí Tang Tương trong giây lát đã xoắn tới Tô Minh, vây lại bên trong ý chí khổng lồ kia, đụng chạm vào thân thể hắn nhưng không mạnh mẽ chui vào mà dừng lại.

Tâm thần Tô Minh máy động, trong trầm mặc không lựa chọn phản kháng mà tản ý chí thần trí của mình ra, khiến ý chí Tang Tương trong nháy mắt dung nhập vào bên trong thân thể Tô Minh, kết nối với ý chí của hắn.

Đầu óc Tô Minh trong nháy mắt nổ vang. Trong nổ vang này, trước mắt hắn trống rộng, tựa như hồn rời thân thể, đang không ngừng bay cao, lên cao, lên cao...

Dường như thời gian đã trôi qua một vạn năm, lại giống như chỉ một tích tắc. Hắn thấy một cảnh tượng mà cả đời không thể quên được, rung chuyển linh hồn hắn.

Đó là một vùng hư vô mênh mông, nhìn không thấy ngôi sao, không thấy ánh sáng rực rỡ. Giống như tất cả tinh không đều mới bắt đầu, vô biên vô hạn, không có điểm cuối. Chỉ có một vùng trời mênh mông khó có thể hình dung được này.

Ở bên trong bầu trời mênh mông này, Tô Minh nhìn về phía xa. Hắn thấy ánh sáng. Đó là một ánh sáng đủ loại màu. Đó là một đôi cánh đang đập, dần dần ánh sáng phản chiếu vào trong mắt.

Đó là... Chín con bươm bướm!

Chín con ở bên trong trời đất mênh mông vô hạn này, là thứ duy nhất tồn tại, duy nhất bay lượn, duy nhất để Tô Minh ngắm nhìn... Bươm bướm!

Nhìn chín con bươm bướm nhỏ bất đồng, màu cánh tuy đều là năm màu ngũ sắc nhưng lại có sai khác rất nhỏ. Bọn chúng bay lượn trong tinh không, là cảnh chói mắt nhất bên trong bầu trời mênh mông này.

- Bọn chúng...... Cũng là Tang Tương, diễn sinh ra từ bên trong trời đất mênh mông, huyễn hóa hình tượng của trời cao....

Bên tai Tô Minh truyền tới tiếng nói mơ hồ của ý chí Tang Tương. Tiếng nói kia tựa như ẩn chứa hồi ức.

Tô Minh kinh ngạc nhìn tất cả. Hắn phân không rõ một con Tang Tương kia là gì. Hắn thấy chín con bươm bướm này bay dần về phía xa xa. Dường như bọn chúng cũng không biết mình phải ở phương nào.

Cho tới khi có một con bươm bướm quyến luyến vùng trời mênh mông này. Tốc độ của nó dần chậm lại, dần dừng lại, giống như không muốn tiếp tục đi xa. Tám con còn lại bay quanh nó vài vòng, giống như cáo biệt rồi bay đi xa cả.

Cả trời đất mênh mông giờ phút này chỉ còn lại một con bươm bướm này. Nó bay múa ở nơi này, hai cánh mở ra, giống như cả trời đất mênh mông đều chấn động. Nhưng hai cánh nó khi khép lại làm một thì cả vùng trời mênh mông lập tức đều tĩnh mịch.

Dần dần, thân thể nó từ từ dừng lại, không bay múa nữa, không lượn quanh nữ mà yên lặng dừng trong trời cao mênh mông, giống như nhắm nghiền hai mắt.

Nhưng cánh của nó vẫn đang khẽ đung đưa.

- Nó chính là ta...

Bên tai Tô Minh vang vọng tiếng nói của ý chí Tang Tương. Bên trong tiếng nói kia mang vẻ phiền muộn, còn có vẻ rất phức tạp, giống như cảm khái năm tháng.

Màu sắc trên hai cánh của nó rất phức tạp, nhưng cẩn thận có thể phát hiện ra rõ ràng. hình ảnh trên hai cánh giống như như đúc, khi đè lên nhau thì càng khó phân biệt hơn...

Nhìn tới đây, tâm thần Tô Minh ầm ầm chấn động. Hắn nhìn cánh phải của con bướm này, không ngừng lớn lên trong mắt hắn. Hình ảnh năm màu trong đó cùng khổng lồ theo, không ngừng lớn lên. Tô Minh thấy trong đó có một vùng tinh không.

Một cánh này là một vùng tinh không!

Vùng tinh không này nhìn như có giới hạn nhưng trên thực tế lại khó có thể tìm tòi hết được. Trong tinh không này, Tô Minh thấy sinh mệnh ra đời, tinh không phân liệt. Cho tới khi hạng người đại năng xuất hiện, đứng đầu chúng sinh....

Vô số cường giả thậm chí có người mà Tô Minh nhìn lại đã thấy tâm thần chấn động. Thời gian tựa như lưu chuyển nhanh chóng, giống như mười vạn năm, giống như cả trăm vạn năm, lại giống như càng ngày càng lâu hơn.

Cho tới khi trong tinh không của cánh phải có sinh mệnh phát triển tới cực hạn, hạng người đại năng đạt tới một trình độ nhất định, có một ngày con bướm lại vỗ hai cánh, hai cánh chồng lên nhau.

Trong nháy mắt khi hai cánh chồng lên, Tô Minh thấy cảnh chúng sinh hủy diệt, thấy không chỉ tinh không ở cánh phải bị hủy diệt mà còn cả Tam Hoang ở cánh trái.

Đây là... Một kỷ nguyên!

- Đây là chân tướng ngươi muốn... Tiền căn!

Ý chí Tang Tương than khẽ, lần nữa vang vọng trong tâm thần Tô Minh, mang theo đầy toan tính, lộ ra sự tang thương thời viễn cổ.

Hai cánh Tang Tương chồng chất một lần chính là một kỷ nguyên. Tô Minh kinh ngạc nhìn tất cả. Hai cánh này là hai tinh không. Mà thân bướm ở giữa, Tô Minh cũng nghe tới rồi. Đó là Âm Tử, cũng là Hạo Dương!

Hắn thấy được không biết bao lâu sau, hai cánh của bươm bướm lại tách ra. Một kỷ nguyên mới bắt đầu.

Lại có sinh mạng xuất hiện, có đại năng kinh thiên, lại có hai cánh bướm chập lại. Một kỷ nguyên khác...

Lần lượt hủy diệt rồi tân sinh, mỗi kỷ nguyên lần lượt thay đổi. Tô Minh nhìn thấy quá nhiều sinh mệnh, cho tới khi hắn không biết rốt cục đã trải qua bao nhiêu kỷ nguyên.

Hắn thấy tinh không trên cánh phải khởi nguyên, thấy tinh không trên cánh trái hủy diệt, thấy hai cánh chập lại tạo thành kiếp nạn và sinh mệnh đồng thời xuất hiện.

Đích xác như một cái gương, trong gương và ngoài gương giống nhau như đúc.

Dường như đã là pháp tắc từ viễn cổ, không ai có thể thay đổi được, chỉ có thể vận chuyển vĩnh hằng như vậy. Trong hủy diệt và tân sinh, tìm kiếm không ra nhưng vẫn khát vọng vĩnh hằng.

Cho tới khi có một kỷ nguyên, bên trong tinh không của cánh trái, Tô Minh thấy một sinh mệnh ra đời. Đây chỉ là một phàm nhân tầm thường. Phàm nhân này tiến dần tới đỉnh cao, trở thành thiên tài trong cả tinh không.

Tu vi của hắn không gì sánh kịp. Thậm chí Tô Minh nhìn lại, người này chính là người mạnh nhất trong vô số kỷ nguyên xuất hiện tại hai cánh của con bướm!

Đồng thời người này ra đời tì tinh không bên cánh trái cũng xuất hiện một hắn khác. Hai người bọn họ vốn tách rời nhưng khi người ở cánh phải thành đệ nhất thì người ở cánh trái cũng đứng trên đỉnh phong.

Thời đại này, hai cánh chập lại, trước khi thế giới bị hủy diệt, hắn lựa chọn một bản thân khác ở cánh trái, trở thành sinh mệnh dung hợp đầy đủ đầu tiên trong thế giới bươm bướm!

- Tên của hắn là Tam Hoang!