Cầu Ma

Chương 1461: Cuộc Rượu Của Kiếp Này



Trên bầu trời không thấy mặt trời, cả khung trời mông lung như lúc bách quỷ dạ hành cần trời đêm mà không phải ban ngày. Dưới màn trời này, Tô Minh đi trong thành trì, lúc tới gần cửa thành thì ngoái đầu lại nhìn hoàng cung. Chỗ đó như vẫn còn hơi thở của Đế Thiên, bên trong chất chứa quyết tuyệt tràn ngập thành trì, hòa cùng cổ thành không biết đã chết bao nhiêu năm, sống trong thế giới của mình, lừa dối lý trí nói cho bản thân chỗ này là chân thật.

Tô Minh thở dài, hắn hiểu sự cố chấp của Đế Thiên, đó là vì những cái xác đặt trong trận pháp bên cạnh ngai vàng có thể sống lại.

- Chỉ khi bản thân cho rằng chỗ này là thật thì những người mình sống lại mới không cho rằng là giả. Đế Thiên...

Tô Minh lặng im như một lần nữa nhìn vào con người có ân oán gút mắt mấy ngàn năm với mình trong thế giới Tang Tương.

- Vì người y muốn sống lại nên y chọn lạc lối, cam nguyện trầm luân tại chỗ này. Con đường của ta ở nơi đâu?

Tô Minh đi ra thành trì, lúc đến ngoài cửa thành, hắn lần nữa ngoái đầu lại nhìn thân hình không đầu tĩnh tọa trên vách tường như pho tượng.

- Đại sư huynh...

Tô Minh nhìn thân hình trên tường thành, thật lâu thật lâu. Mãi khi cậu bé trong ngực hắn mở mắt ra, Tô Minh xoay người đi xa.

Cậu bé nằm trong ngực Tô Minh, ngẩng đầu nhìn tòa thành trì, nhỏ giọng nói:

- Đại ca ca, bóng người từng xuất hiện trên thành trì là người quen của ca ca sao?

Tô Minh không quay đầu lại, lầm bầm:

- Là sư huynh của ta.

Cậu bé không nói tiếp, luôn nhìn thân hình không đầu trên tường thành.

Tô Minh không quấy rầy Đại sư huynh tu luyện, vì lựa chọn của hắn khác với Đế Thiên, đó là một con đường khác. Không phải lạc lối, là đánh vỡ hư vô, mở ra đôi mắt đi tìm thế giới thật sự.

Nếu lựa chọn lạc lối thì giờ phút này khi Tô Minh chọn xong, hắn hiểu mình sẽ thấy thân hình không đầu mở mắt ra, thấy Đại sư huynh trong ký ức. Tô Minh tin tưởng hắn có cách tìm những khuôn mặt quen thuộc trên thế giới này. Nhưng đó vẫn chỉ là giả dối, Tô Minh không muốn đi con đường như vậy, hắn muốn một con đường khác với Đế Thiên.

Con đường kia sẽ khó khăn, lâu dài. Đế Thiên chưa đi hết con đường nà lựa chọn lạc lối. Giờ phút này, dưới bầu trời âm u, trong bóng dáng khuất xa tiêu điều ẩn chứa ý chí kiên định, Tô Minh tuyệt đối không từ bỏ con đường của mình.

Đế Thiên không đi tiếp, Tô Minh thông cảm, nhưng hắn thì phải đi đến cuối đường!

Tô Minh đi ngày càng xa, mãi khi biến mất nơi chân trời, biến mất bên ngoài thành trì cổ xưa, mãi mãi... Đi xa. Nguồn tại http://Truyện FULL

Cậu bé dựa vào vai Tô Minh, nhỏ giọng nói:

- Ta nhìn thấy giọt lệ vương trên khóe mắt sư huynh của ngươi.

Tô Minh ngừng bước, quay đầu lại nhìn hướng thành trì đã không thấy bóng dáng, khẽ thở dài.

Thời gian trôi qua, mười năm, hai mươi năm, mãi khi lại một trăm năm qua đi.

Trong thế giới từng huy hoàng, Tô Minh đã đi ba trăm mùa xuân thu, từng năm từng năm, ngày qua ngày. Tô Minh đi qua phế tích, qua sông núi, qua sa mạc, qua từng khối đại lục. Mãi khi trên đại lục thứ sáu, trước một ngọn núi, Tô Minh ngừng lại, nhắm mắt. Dưới bầu trời đêm nhấp nháy ánh sao, Tô Minh tĩnh tọa.

Lại qua mười năm.

Mười năm tĩnh tọa, khi Tô Minh mở mắt ra, thế giới như đã khác đi đôi chút. Tô Minh không để ý tu vi của mình, không xem xét cụ thể là cảnh giới gì, dường như tất cả đã không quan trọng với hắn. Tô Minh không chú trọng tu vi của mình mà là cảm ngộ, tu vi cùng sức chiến đấu chỉ là thứ kèm theo trong quá trình cảm ngộ, không phải điểm chính.

- Đi.

Tô Minh đứng dậy, cậu bé kéo vạt áo đi theo hắn. Hai người cùng đi xa. Thời gian trôi qua sẽ không thay đổi vì một ai, dần dần lại là chín mươi năm.

Tô Minh đã ở trong thế giới này bốn trăm năm, hắn đi đến đại lục thứ bảy. Mặt đất có màu đen, nhìn kỹ thì không có núi, không có sông, không có thảm thực vật, chỉ có màu đen mênh mông như bị nguyền rủa. Nhìn từ xa, đất đen không có núi non tựa như biển đen nhưng không gợn sóng, giống tử hải.

Có lẽ trên mặt biển như vậy tồn tại một con thuyền cổ xưa vĩnh hằng, trên thuyền có Diệt Sinh lão nhân trong ký ức của Tô Minh khoanh chân tĩnh tọa.

Khi Tô Minh đạp trên đại lục, hắn nhỏ giọng nói:

- Hắn ở đây.

Trên đại lục này, Tô Minh không cố ý tìm kiếm, thật sự nhiên cảm giác được hơi thở của Đại hoàng tử, hoặc nên nói là... Lâm Đông Đông. Hơi thở đó hỗn tạp, có sinh mệnh của Diệt Sinh lão nhân, cũng ẩn chứa hơi thở Lôi Thần, bạn thuở nhỏ của Tô Minh, con trai của Tô Hiên Y.

Cậu bé kéo vạt áo Tô Minh, nhỏ giọng nói:

- Chúng ta sẽ gặp gỡ không?

Tô Minh cúi đầu vuốt tóc cậu bé, thì thào:

- Hắn sẽ gặp chúng ta.

Tô Minh bước đi xa, mãi khi hắn bước trên đại lục thứ bảy tới mùa đông năm thứ mười bốn, tuyết bay lất phất, bước chân không tạm dừng luôn đi tới. Dần dần đất biến thành màu trắng, Tô Minh thấy ngọn núi thứ nhất trên đại lục. Đó là ngọn núi như bàn tay ai đâm thẳng lên mây mù. Đó là Ô Sơn trong ký ức của Tô Minh.

Có lẽ núi này vốn không tồn tại, bị người sáng tạo ra sừng sững đứng đây. Tô Minh nhìn thấy dưới núi có một gian nhà, bên ngoài có một người khoanh chân ngồi. Ánh mắt đầu tiên thấy là Đại hoàng tử, nhưng ánh mắt thứ hai gã trở thành Lôi Thần.

Tô Minh đến gần, Lôi Thần mở mắt ra.

Lôi Thần mỉm cười nói:

- Ngươi đến rồi.

Tô Minh yên lặng đứng đó, hồi lâu sau mặt lộ nụ cười, khoanh chân ngồi cạnh Lôi Thần.

Tô Minh hỏi:

- Bọn họ đâu?

- Sau khi đi đến thế giới này thì chúng ta tách ra, ta cũng không biết bọn họ đi đâu.

Lôi Thần vung tay phải lên, giữa gã và Tô Minh hiện ra mấy vò rượu.

Lôi Thần nhỏ giọng nói:

- Đã lâu rồi... Chúng ta không cùng nhau uống rượu nhỉ? Ta nhớ lúc ở Ô Sơn chúng ta trộm rượu của A Công, chôn dưới núi.

Trong mắt Lôi Thần tràn đầy nhớ lại.

Tô Minh yên lặng, một lúc sau cầm vò rượu lên đặt bên môi nhưng không thấy có rượu trong vò, nó trống rỗng. Bên Lôi Thần, Tô Minh thấy rõ ràng khóe môi gã chảy xuống giọt rượu rơi trên mặt tuyết. Hình ảnh này khiến vẻ mặt Tô Minh đau thương, hắn chậm rãi đặt vò rượu xuống.

- Sao không uống? Ngươi có biết vì lần này chúng ta uống rượu ta đã đợi ngươi... Bốn trăm năm.

Lôi Thần cười nhìn Tô Minh, vẻ mặt dần xuất hiện tang thương.

Tô Minh nhìn Lôi Thần, nhỏ giọng nói:

- Tại sao?

- Mệt mỏi, mệt từ tận trong tim. Nhiều năm qua rồi, mệt, rất mệt.

Lôi Thần lộ vẻ mặt cay đắng, cầm lấy vò rượu lại uống hớp lớn, thở hắt ra.

Lôi Thần nở nụ cười nói:

- Như bây giờ rất tốt, ta rất thỏa mãn. Nơi này có ngươi, có A Công, có phụ thân, có tộc nhân Ô Sơn, cũng có thế giới của ta.

Dường như Lôi Thần rất thỏa mãn.

- Điều duy nhất ta tiếc nuối là đã rất lâu không uống rượu cùng ngươi. Kiếp trước ngươi và ta là huynh đệ, đời này ngươi có muốn cùng ta uống hết cuộc rượu này không?

Tô Minh yên lặng, cậu bé bên cạnh hắn hồi hộp kéo áo Tô Minh, dường như sự lựa chọn của hắn rất quan trọng với cậu bé.

Hạo Hạo nhìn Tô Minh, nói:

- Đại ca ca, đừng chọn...

Cậu bé mới dứt lời thì Tô Minh đã cầm vò rượu lên. Tô Minh chậm rãi khép mắt, thời gian lặng lẽ trôi qua, chỉ có bông tuyết rơi, không để ý thời gian đến và đi, tuyết vẫn rơi xuống đất.

Khi Tô Minh lại mở mắt ra, hắn thấy bông tuyết đầy trời, thấy Ô Sơn, thấy Lôi Thần. Tô Minh như thấy bên ngoài gian nhà là bộ lạc quen thuộc, trong bộ lạc A Công đang nhìn bên này. Còn có Bắc Lăng, Trần Hân, từng khuôn mặt quen thuộc nhìn Tô Minh.

Tô Minh cúi đầu, vò rượu trong tay hắn không rỗng mà có rượu, nhưng cậu bé bên cạnh hắn đã biến mất.

Tô Minh nhìn Lôi Thần, uống từng hớp rượu, mặt lộ nụ cười, nụ cười như đã giải phóng mệt mỏi, tan biến nặng nề. Tô Minh cùng Lôi Thần, cùng bằng hữu thứ nhất trong đời, cùng huynh đệ ở dưới Ô Sơn, trong bộ lạc cùng nhau uống rượu.

Thời gian trôi qua, từ ban ngày đến đêm tối, chỗ Lôi Thần và Tô Minh quanh quẩn tiếng cười. Họ uống từng vò rượu, nói năm tháng đã qua, nhắc lại tươi đẹp từng có.

Lôi Thần cười đặt vò rượu xuống:

- Ta còn nhớ lần đầu tiên trông thấy Bạch Linh, ha ha ha ha ha ha! Nói đến thì nếu không phải hôm đó chúng ta đi chợ của mấy bộ lạc chắc ngươi sẽ không gặp được nàng.

- Ta cũng nhớ khi đó ngươi thích một cô nàng, nhưng ta thường không mấy đồng ý ánh mắt của ngươi.

Nụ cười của Tô Minh thật đẹp, như đã từng ngây thơ không dính bụi trần.

Lôi Thần nghe vậy bật cười, lắc đầu cảm thán rằng:

- Khi đó còn trẻ, ta thấy ngươi và Bạch Linh thân thiết nên cũng muốn tìm người làm bạn, không hiểu sao cảm thấy nàng không tệ nhưng giờ ngẫm nghĩ, ta không thể nhớ ra tên nàng là gì.