Cầu Ma

Chương 72: Giới Man Sơn!



Sau khi Lôi Thần rời đi, trong phòng chỉ còn lại A Công và Tô Minh. Thấy A Công đến, Tô Minh vội vàng đứng dậy, lòng rất khẩn trương. Hắn không biết hành động của mình trong cửa thứ nhất Đại Thử có đúng hay không.

Trong phập phồng lo sợ, A Công khuôn mặt tươi cười ngồi đối diện Tô Minh. Nhìn thiếu niên gầy yếu, khuôn mặt thanh tú còn chút non nớt, mắt ông lóe tia hoài niệm.

"Ngươi lớn rồi…tới đây, ngồi bên cạnh A Công." Thật lâu sau, A Công nhẹ giọng nói.

"A Công." Tô Minh ngồi xuống nhìn nếp nhăn trên mặt A Công dường như nhiều thêm chút, là dấu vết năm tháng để lại, lộ ra tang thương.

"Ở cửa thứ nhất ngươi đã làm rất tốt." A Công cười sờ đầu Tô Minh, từ trong ngực lấy ra một bình nhỏ đưa cho hắn.

"Bên trong có ba giọt Man Huyết Khai Trần cảnh, ngươi hãy cất kỹ, lúc thích hợp sẽ có trợ giúp rất lớn cho ngươi. A Công có thể làm cho ngươi chỉ bao nhiêu đó." A Công nhìn Tô Minh, trong mắt lộ ra ý nghĩa mà độ tuổi như Tô Minh xem không hiểu.

"Cách hấp thu Man Huyết Khai Trần cảnh rất đơn giản, lấy Ô Huyết Trần đem Man Huyết hóa thành sương mù bao bọc toàn thân, chậm rãi hấp thu. Dùng để tẩm bộ máu thịt trong người, nhưng mỗi lần tối đa chỉ có thể hấp thu một giọt, không thể tham nhiều, cần tiến dần theo thứ tự, nếu không sẽ tổn thương bản thân." A Công nhìn Tô Minh, nghiêm túc dặn dò.

Tô Minh nhìn A Công, hắn không biết tại sao lòng có cảm giác bất an. Vẻ mặt và lời nói của A Công tràn ngập ý nghĩa Tô Minh không hiểu.

"A Công…người…" Tô Minh bản năng nhận lấy bình nhỏ đựng Man Huyết, đang muốn nói gì thì thấy A Công cười lắc đầu, nhìn hắn với vẻ mặt hiền hòa.

"Đừng lo lắng, nguy cơ bộ lạc không phải không thể giải trừ. A Công đã bàn bạc với Man Công Phong Quyến bộ lạc, chắc sẽ không xuất hiện ngoài ý muốn. Ngươi phải làm chính là chăm chỉ tu luyện. Nếu có một ngày ngươi đạt tới Khai Trần cảnh, có thể rời khỏi đây ra vùng đất bên ngoài, ngươi nhớ phải đi một chuyến Giới Man Sơn." A Công chậm rãi mở miệng.

"Giới Man Sơn… là ở đâu?" Tô Minh ngây ra, mơ hồ cảm thấy việc này có liên quan đến thân thế của mình. Nhưng A Công đột nhiên nói vậy khiến hắn ngày càng bất an, hóa thành lo âu thay thế cho chấn kinh và mờ mịt.

"Ở trong lòng ngươi…" A Công nhìn Tô Minh một cái, từ từ nói.

Tô Minh giật mình, hơi khó hiểu.

"Được rồi, việc này ngươi chỉ cần nhớ là được. Không nói nữa, A Công và Man Công Phong Quyến bộ lạc đã định rồi, sau này ngươi sẽ dùng thân phận Mặc Tô ở lại Phong Quyến bộ lạc. Man Công Phong Quyến bộ lạc sẽ bồi dưỡng ngươi và Diệp Vọng, như vậy sẽ giúp ích rất lớn cho ngươi, lớn hơn A Công, cho người có càng nhiều cơ hội bước vào Khai Trần." A Công biểu tình trầm trọng nhìn Tô Minh, thấy hắn có vẻ do dự muốn mở miệng thì nghiêm nghị nói.

"Nhưng mà…A Công, tôi không muốn ở lại Phong Quyến bộ lạc, tôi…"

A Công nói lời quá đột nhiên khiến Tô Minh chẳng có tâm lý chuẩn bị, không ngờ sẽ là như vậy. Nếu hắn sớm biết cửa thứ nhất Đại Thử sẽ gây nên biến đổi trước mắt, hắn tuyệt đối không tranh đoạt thứ hạng quá cao. Hắn sốt ruột còn chưa nói dứt lời đã thấy mắt A Công lóe tia sắc bén.

"Tô Minh! Việc này A Công đã quyết định, sau này ngươi nhất định phải ở tại đây!" A Công nghiêm khắc nói.

Tô Minh im lặng nhưng mắt rõ ràng lộ ra bướng bỉnh.

Nhìn sự bướng bỉnh trong mắt Tô Minh, A Công thầm than, biểu tình dịu xuống, chăm chú nhìn hắn, từ từ nói.

"Tô Minh, Ô Sơn bộ lạc cách Phong Quyến bộ lạc không xa, ngươi có thể tùy lúc trở lại." Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Tô Minh cắn môi, không biết nên nói cái gì.

"Hơn nữa A Công đã quyết định, Ô Sơn bộ lạc sẽ gia nhập Phong Quyến bộ lạc, rời khỏi Ô Sơn, tại ngoài thành đá dựng lên bộ lạc mới. Kỳ thật cách ngươi rất gần." A Công nói tiếp.

"Nhưng mà A Công, tôi không muốn trở thành tộc nhân Phong Quyến bộ lạc, tôi thuộc về Ô Sơn bộ lạc!" Tô Minh chần chờ một chút, nhỏ giọng nói.

A Công im lặng nhìn Tô Minh, hồi lâu sau lại mở miệng.

"Tô Minh, A Công để ngươi ở tại Phong Quyến bộ lạc, trừ vì tốt cho ngươi ra còn có ẩn ý khác. Thân phận ngươi biến cao, tu vi mạnh hơn, tựa như Diệp Vọng, cũng có thể từ bên ngoài giúp đỡ Ô Sơn bộ lạc. Chẳng lẽ ngươi không muốn giúp ích cho Ô Sơn bộ lạc?"

"Tôi…" Tô Minh ngẩn ra.

"Cứ vậy đi, việc này không vội, ngươi cũng không cần đắn đo quá lâu. Đợi tất cả đều kết thúc, đợi Ô Sơn bộ lạc di chuyển thì lại ra quyết định. Đến lúc ấy A Công sẽ đích thân đưa ngươi, thậm chí ngươi không cần ở trong thành đá mà là ngụ tại Ô Sơn bộ lạc, như vậy đã được rồi chứ?" A Công mỉm cười xoa đầu Tô Minh.

Thế này Tô Minh mới thở ra, ngẫm nghĩ xong nghe lời gật đầu. Nếu là như thế thì hắn có thể chấp nhận. Trong lòng Tô Minh, bộ lạc của mình chỉ có một, đó chính là Ô Sơn bộ lạc.

"Được rồi, nếu ngươi không tham gia thi đấu sắp tới, mấy ngày nay cứ ở lại Phong Quyến làm quen hoàn cảnh nơi đây. Đợi đám Bắc Lăng thi xong hết Đại Thử, chúng ta sẽ cùng nhau trở về bộ lạc." A Công mỉm cười đứng dậy.

Ông không hỏi rốt cuộc Tô Minh làm sao mà đạt tới thứ bậc đó, cũng không hỏi sự lĩnh ngộ đối với sáu hàng số, mà là mỉm cười nhìn Tô Minh thật lâu, xoay người rời đi.

Tô Minh nhìn bóng lưng A Công dần khuất xa, tấm lưng kia có sự tang thương, khiến lòng Tô Minh chẳng biết vì sao chợt nhói đau.

Mãi đến khi A Công rời đi, trong phòng chỉ còn lại một mình Tô Minh. Hắn yên lặng ngồi đó, nhớ lại từng lời A Công vừa nói, trong lòng có suy nghĩ riêng.

"Mình còn chưa đủ mạnh…mình phải mạnh mẽ lên!!!"

Thật lâu sau, Tô Minh nghiến chặt răng, biểu tình kiên quyết. Dù hắn nhìn không thấu ý nghĩa trong mắt A Công, nhưng hắn có thể cảm nhận được sự việc không giống như A Công đã nói, bộ lạc gặp nguy hiểm không dễ dàng giải trừ.

"Muốn biến mạnh, trong thời gian ngắn khó thể tiếp tục huyết hỏa trùng trùng, chỉ có luyện dược. Cái này cần rất nhiều thạch tệ…" Tô Minh nhíu mày, hiện giờ hắn thiếu thốn nhất là tiền tài.

"Phải làm sao đây. Lúc trước đã bán ra Thanh Trần Dược một lần, không biết có khiến ai chú ý không. Nếu không đi bán sẽ không có tiền. Nhưng nếu có người chú ý thì sẽ không thể lần nữa bán đan dược." Tô Minh nghĩ hết cách nhưng vẫn không ra.

"Thôi, chỉ có thể hỏi A Công một ít thạch tệ…" Tô Minh thầm thở dài. Vốn hắn không muốn cho A Công thêm gánh nặng, dù sao dựa theo kế hoạch thì lần này hắn cần thạch tệ số lượng rất lớn.

Tô Minh đứng dậy đang muốn đi tìm A Công, bỗng nhiên hắn ngừng bước chân, trong đầu lóe tia sáng.

Tô Minh đứng giữa phòng, mắt lấp lóe, suy nghĩ kia ngày càng rõ ràng. Chốc lát sau, Tô Minh lại ngồi xuống, đắn đo suy nghĩ thật lâu, từ trong ngực lấy ra một cái bình nhỏ.

Bên ngoài bình có tia sáng lượn lờ, bên trong chính là máu xanh lúc trước hắn cướp từ chỗ Ô Sâm, bị hắn dùng ánh trăng hóa tơ quấn lấy, không lộ ra chút hơi thở nào.

Hiện giờ hắn cầm bình nhỏ, hai mắt dần sáng ngời, trong đầu dấy lên một suy nghĩ hắn suy tư kỹ càng dần ra quyết định.

"Vật này nhất định rất quan trọng với Ô Sâm! Hơn nữa có nghe Bắc Lăng nói, Ô Sâm ở trong Phong Quyến bộ lạc sánh ngang với Thần Xung, chỉ dưới Diệp Vọng! Người như vậy, lúc trước Đại Thử đều là ba hạng đầu, nhưng hiện giờ gã chỉ xếp hạng mười hai. Coi như là bởi vì Tất Túc xuất hiện, gã không thể tiến vào ba hạng đầu nhưng sẽ không rơi khỏi mười hạng. Hiện giờ xảy ra biến đổi như vậy, chỉ có một giải thích, người này bị suy yếu! Chỉ có bản thân gã yếu đi mới xảy ra vấn đề, nếu không thì sẽ không biểu hiện như thế trong Đại Thử, cũng không thể nào giấu tài vào lúc đó. Lấy thân phận như gã, không cần làm thế!" Tô Minh thì thào, đầu óc bắt đầu phân tích.

"Vậy xem ra gã có năm phần khả năng là bởi vì mất đi…vật này!" Tô Minh hai mắt lóe tia sáng nhìn bình nhỏ trong tay, khóe môi cong lên nụ cười.

"Ô Sâm là tinh anh thế hệ sau trong Phong Quyến bộ lạc, chắc nhà gã giàu lắm…" Nụ cười trên mặt Tô Minh càng thêm rạng rỡ.

"Nhưng vật này rốt cuộc là gì mà quan trọng với gã như thế." Tô Minh suy tư nhưng không hành động thiếu suy nghĩ, mà là tĩnh tọa điều dưỡng. Thời gian trôi qua, mãi đến khi bên ngoài hoàn toàn tối đen, trăng sáng treo cao thì Tô Minh mới mở mắt ra.

"Hiện giờ có thể nghiên cứu rồi."

Tô Minh không do dự nữa, cầm lấy bình nhỏ vung lên. Bỗng chốc tơ trăng trên bình tản ra. Tô Minh để bình nhỏ gần sát mình, mở ra nắp bình, cẩn thận nhìn.

Máu xanh trong bình hơi sẫm màu, dường như thời gian dài không trở về người Ô Sâm, mất đi nhan sắc và linh tính.

"Trước tiên phải xem vật này có lợi ích gì với mình không đã. Nếu không có ích thì mới tiến hành bước tiếp theo được."

Tô Minh chẳng hề chần chờ đổ ra máu trong bình. Máu tươi bềnh bồng trước mặt hắn, chẳng hề lộ ra mùi tanh của máu, giống như nó không phải là máu.

Nhìn chằm chằm nó, Tô Minh túm lấy nó, chậm rãi đặt ở giữa trán.