Tư Mã Cần y phục không chỉnh tề quỳ trên mặt đất, lôi kéo Tư Mã Ngung khóc cầu y tha thứ cho Khổng Chiêu Minh.
Vốn Lý Trường An muốn dùng roi đặc chế không gây thương tổn gân cốt, lại bị Tư Mã Ngung khiển trách, nói trẫm hiện tại không phải đang đùa giỡn với hắn mà muốn trừng phạt hắn, phải dùng roi thường, không được lưu tình.
Vì thế Khổng Chiêu Minh bị trói trên giá gỗ, mặt hướng Tư Mã Ngung, thân mình trần trụi chịu hình. Lý Trường An cầm lấy trường tiên quất mạnh, dùng sức đánh vào bả vai và lưng của hắn.
“Trẫm hỏi ngươi, ngươi thân là sư phó trẫm cắt cử lên lớp giảng bài, là con cháu thánh duệ, thế nhưng dám can đảm cường bạo hoàng tử, còn muốn *** loạn trong lúc quốc tang, trái nghịch thiên lý, ngươi có biết tội của ngươi đáng chết vạn lần không?”. Tư Mã Ngung không chút để ý Tư Mã Cần mà quát to.
“Thần biết tội, nhưng thần sẽ không hối hận”. Khổng Chiêu Minh nhịn đau trả lời câu hỏi của hoàng đế. Phía sau nóng rát cùng đau đớn. Một văn thần không phải võ tướng như hắn bị đánh đến như vậy, tưởng như sắp ngất đi, thế nhưng trong lòng lại không hề hối hận về hành vi đã làm. Dù có lặp lại một lần nữa, mọi chuyện sẽ vẫn như cũ mà thôi.
“Tốt lắm, vậy nếu trẫm dùng xe áp giải ngươi ra ngoài phố cho thị chúng xem, rồi xử tử ngươi trước mặt mọi người trong Khổng gia, ngươi còn có thể không hối hận?”. Tư Mã Ngung cười nhạt nhìn người trước mặt.
“Thần vẫn không hối hận. Thần chỉ khẩn cầu Thánh Thượng tha thứ cho Cần Nhi”. Khổng Chiêu Minh phun ra một ngụm máu tươi. Còn đến hai mươi bản, hắn gần như sắp tiêu đời, thế nhưng hắn vẫn còn quan tâm đến tiểu thê tử của mình.
“Phụ hoàng, xin người tha thứ cho hắn. Vốn là Cần Nhi kê đơn hãm hại hắn, hắn mới có thể cùng ta có quan hệ như vậy. Phụ hoàng nếu quả thực phải xử tử hắn, phụ hoàng nhất định phải xử tử cả Cần Nhi. Lòng ta đã xem hắn như phu quân của mình”. Tư Mã Cần vì cứu mạng của Khổng Chiêu Minh, không tiếc đem mọi chuyện nói thẳng ra.
“Thánh Thượng, cứ giết ta, không cần giết hắn”. Khổng Chiêu Minh gần như đã hấp hối nhưng vẫn còn đau khổ cầu xin.
“Yên tâm, ai cũng sẽ không giết. Trường An, dừng tay đi”. Thanh âm Từ Húc từ phía sau truyền đến khiến mọi người cả kinh.
“Lão nô cẩn tuân ý chỉ”. Lý Trường An biết sự tình có biến chuyển, lập tức đình chỉ.
“Húc Nhi, sao ngươi lại tới đây?”. Tư Mã Ngung đứng lên, ôm lấy ái thê.
“Ngung, ta thấy ngươi tới gặp con lâu như vậy, cho nên mới tự mình đến xem thử đã có chuyện gì xảy ra? Tại sao ngươi lại đánh Khổng sư phó?”. Từ Húc nhìn Tư Mã Cần vẫn đang quỳ trên mặt đất, muốn đứa con nói ra chân tướng.
“Mẫu hậu, cầu ngươi cứu phu quân Cần Nhi, phụ hoàng muốn xử tử hắn”. Tư Mã Cần biết chỉ có mẫu hậu mới có thể khuyên phục phụ hoàng.
“Ngươi thực tình yêu Khổng Chiêu Minh?”. Từ Húc cười khanh khách hỏi đứa con.
“Nhi thần thương hắn, tuy rằng hắn trên giường đối đãi nhi thần rất thô bạo”.
“Nếu nói thô bạo, phụ hoàng ngươi cũng là phi thường thô bạo, không phải ta cũng thương hắn sao?”.
“Húc Nhi, sao có thể đánh đồng được?”. Từ Húc thế nhưng lại ở trước mặt mọi người nói xấu mình, Tư Mã Ngung liền kháng nghị.
“Ngung, hôn nhân đại sự của nhi tử, có thể để mẫu thân như ta quyết định không?”. Từ Húc ôn nhu nói, nhưng ngữ khí thì rõ ràng là không chấp nhận chữ “không”.
“Đương nhiên có thể”. Tư Mã Ngung nghĩ nghĩ, ta có thể không đáp ứng sao? w●ebtruy●enonlin●e●com “Khổng Chiêu Minh là con cháu thánh duệ. Nói về gia thế, nhân phẩm, học vấn hắn đều tốt. Tuy rằng tuổi tác lớn hơn Cần Nhi rất nhiều, lại là thầy của Cần Nhi, nhưng nếu bọn họ yêu nhau thì chuyện gì cũng đều không thành vấn đề. Huống hồ gạo đã nấu thành cơm, cho dù Cần Nhi khi chính thức gả đi là mười ba tuổi, tương lai phía trước thế nào thì tùy vào các ngươi. Ngung, ngươi nghĩ thế nào? Ta là cẩu nô cũng có thể làm hoàng hậu, thân đệ tử là thân vương gả cho lão sư là đại thần, chắc cũng không vấn đề gì”. Từ Húc tiến lên một bước nói, khiến cho Tư Mã Ngung không thể phản đối.
“Được rồi, cứ làm như vậy đi. Trường An, thả Khổng khanh xuống, truyền ngự y. Húc Nhi, như vậy ngươi vừa lòng chưa? Không cần nhắc lại chuyện trước kia, trẫm sẽ đau lòng”. Tư Mã Ngung quyết định khuất phục.
Lý Trường An lập tức tuân lệnh.
“Được rồi, Ngung, chúng ta về trước, cho bọn họ không gian riêng đi. Ta đang đợi ngươi đấy”. Từ Húc hôn lên hai má Tư Mã Ngung, phần thưởng là để cho hoàng đế sủng ái hắn.
“Cám ơn mẫu hậu thành toàn chúng ta”. Tư Mã Cần nói.
“Đồ ngốc, ngươi còn gọi là nương nương sao? Mau gọi mẫu hậu đi”. Tư Mã Cần sinh khí nhắc nhở vị hôn phu.
“Thần tạ ơn phụ hoàng, mẫu hậu đã tứ hôn”. Khổng Chiêu Minh suy một ra ba, gọi luôn Tư Mã Ngung là phụ hoàng, khiến hoàng đế trừng mắt nhìn hắn.
“Nhớ rõ phải đối đãi tốt với Cần Nhi, nếu không trẫm sẽ không bỏ qua cho ngươi”. Tư Mã Ngung nói xong nhanh chóng ôm lấy Từ Húc rời đi, quay về phòng ngủ chuẩn bị sủng hạnh hắn.