Cậu Sợ Cậu Phải Giả Vờ

Chương 10: Cậu hiểu rồi



Trời mưa hai ngày liên tiếp vào thứ bảy và chủ nhật, có một hoặc hai tiết học vào sáng thứ hai.

Nơi ở của Ôn Tư Nguyên cách đại học C không xa lắm, nhưng phải mất ít nhất hai mươi phút đi xe buýt.

Vì vậy, Ngô Lộc Minh dậy sớm với cơn đau đầu còn chưa khỏi hẳn.

Tắm rửa xong đi ra ngoài cửa, cậu thấy Ôn Tư Nguyên đang ngồi trước bàn trà trong phòng khách, bỏ hạt kỷ tử vào tách trà.

Ôn Tư Nguyên vẫn đang mặc đồ ngủ, tóc có chút lộn xộn, hiển nhiên là vừa mới ngủ dậy.

Nghe được động tĩnh, anh ngẩng đầu nhìn Ngô Lộc Minh, chào hỏi: “Muốn đến trường?”

Ngô Lộc Minh gật đầu, vừa đi về phía Ôn Tư Nguyên vừa thu dọn đồ đạc trong cặp: “Anh Nguyên sáng nay có tiết nào không?”

Ôn Tư Nguyên đáp lại, có lẽ là thấy Ngô Lộc Minh đang vội bước đi, nên lại hỏi: “Có cần tôi tiễn cậu không?”

Ngô Lộc Minh thu dọn cặp sách đeo lên lưng, lấy điện thoại ra quơ quơ, cười nói: “Không cần, bảy phút nữa sẽ có chuyến xe buýt tiếp theo, bây giờ đi xuống là vừa.”

Nói xong, cậu giơ tay lấy chiếc bình giữ nhiệt màu trắng gạo ở góc bàn lên.

Chiếc bình giữ nhiệt vừa mới mua ngày hôm qua, để pha trà an thần mà Ôn Tư Nguyên đưa cho cậu.

Loại trà an thần do Ôn Tư Nguyên đưa có hiệu quả đáng kinh ngạc.

Việc Ngô Lộc Minh khó ngủ vào những đêm mưa là chuyện bình thường, khoảng mười lần thì có lẽ có năm sáu lần là tỉnh dậy vì đau đầu.

Một khi tỉnh dậy, cậu sẽ không thể ngủ lại được trong suốt đêm còn lại.

Hai đêm qua, Ngô Lộc Minh uống trà an thần của Ôn Tư Nguyên, mặc dù trạng thái ngủ vẫn không tốt lắm, nhưng sau khi tỉnh dậy vào lúc nửa đêm, cậu có thể ngủ lại được một lúc.

Cậu mở bình ra và lấy một bình nước.

Ôn Tư Nguyên vừa mới thêm hạt kỷ tử vào cốc, vừa định đóng nắp lại sẵn tiện hỏi Ngô Lộc Minh: “Cậu có muốn một ít không?”

Ngô Lộc Minh một tay, cầm bình nước muốn lấy lại, cậu nhanh chóng ý thức được mình đang làm gì, mỉm cười nói: "Được, cảm ơn anh Nguyên.”

·

Đến trường sớm hơn so với dự kiến rất nhiều.

Bốn lớp sáng nay đều là nhiều lớp tập trung lại của toàn bộ khoa Toán.

Khi Ngô Lộc Minh đến, hầu hết các ghế trong giảng đường có sức chứa hơn hai trăm người vẫn còn trống.

Chọn một chỗ ở hàng giữa ngồi xuống, cậu lấy điện thoại ra chụp vị trí gửi qua cho Tiền Vi Sướng.

Năm sáu phút trôi qua, mọi người lần lượt bước vào lớp.

Gần đến năm phút cuối cùng, bóng dáng của Tiền Vi Sướng mới xuất hiện ở cửa phòng học.

Tiền Vi Sướng nhanh chóng tìm được Ngô Lộc Minh ở cửa, hai ba bước chạy lại chỗ ngồi của mình và dừng lại, vẻ mặt cậu sửng sốt, giơ tay chỉ vào chỗ ngồi: “Bình giữ nhiệt này là của ai?”

Ngô Lộc Minh cầm lấy bình giữ nhiệt: “Của tao.”

Tiền Vi Sướng có vẻ kinh ngạc: “Anh bắt đầu dùng bình giữ nhiệt từ khi nào?”

“hôm qua.”

“Không, ý em là tại sao anh đột nhiên……”

“Mọi người yên lặng đi! Người đều tới gần đủ rồi đúng không?” Giọng nói từ phía trước cắt đứt lời của Tiền Vi Sướng.

Biết lớp trưởng sẽ thay giáo viên điểm danh trước năm phút, cậu đành phải ngồi xuống trước.

Trong phòng học im lặng, lớp trưởng cầm lấy danh sách và bắt đầu gọi tên từng người một.

Ngô Lộc Minh giơ một tay lên bàn đỡ đầu, nhắm mắt lại.

Tiền Vi Sướng từ trong cặp lấy ra một cuốn sách, liếc cậu một cái: “Tối hôm qua anh làm cái gì? Nhìn anh giống như ngủ không đủ giấc.”

“Dậy sớm để bắt xe buýt.” Ngô Lộc Minh ngáp dài.

Tiền Vi Sướng đang định nói tiếp thì người ngồi ở hàng đầu đột nhiên hét lên “Ở đây”.

Nghe thấy lớp mình được gọi tên, cậu ngừng nói.

Hai người đang yên lặng không lâu sau, phía sau đột nhiên vang lên tiếng nói chuyện của hai nữ sinh.

“Sao lại bơ phờ thế? Tối qua cậu đi ra ngoài bắt trộm à?”

“Không phải, mình……”

“Cậu bị làm sao?”

Giọng nói của người thứ hai hơi trầm xuống: “Gần đây mình có thích một người.”

“ WTF? Có chuyện gì đang xảy ra vậy! Là bạn học cùng trường với chúng ta sao? Trông như thế nào? Có ảnh chụp không?”

Người thứ hai im lặng hồi lâu, cuối cùng dùng giọng có phần khó nói: “Anh ấy không phải người trường chúng ta, không có ảnh, Anh ấy là trợ lý của bố mình.”

“Trợ lý của bố cậu? Anh ta bao nhiêu tuổi?”

Sự im lặng càng dài hơn: “30.”

“Đệt? Bao nhiêu chứ?” Người đầu tiên không khỏi cao giọng lên một chút, sau đó nhanh chóng hạ giọng, “Cậu thích người đàn ông đó thiệt hả?”

“30…… Cũng không tính là già lắm phải không?”

“Nếu cậu ba mươi thì anh ta không tính, nhưng cậu chỉ có hai mươi thôi chị em à.”

Lần thứ ba im lặng, sau đó là tiếng thở dài: “Tình yêu đến rồi, ai có thể ngăn cản được?”

“Nói thích rồi?”

Lại một tiếng thở dài: “Chưa, có vẻ như anh ấy không thích mình lắm.”

“Tại sao nói như vậy?”

“Hôm qua anh ấy đến nhà mình gặp bố mình, mình đặc biệt mặc một chiếc váy hở bụng gợi cảm, nhưng anh ấy nói với mình rằng bên ngoài trời đang mưa to và thời tiết khá lạnh, anh ấy kêu mình mặc thêm quần áo để tránh ……bệnh tiêu chảy.”

Ngô Lộc Minh ban đầu không để ý nhiều đến cuộc trò chuyện giữa hai người, cho đến khi nghe thấy chữ" mặc thêm quần áo" mới ngước mắt lên chú ý một chút.

Trong lúc phân tâm, cậu giơ tay mở chiếc bình giữ nhiệt trước mặt để nước nóng bên trong tản bớt nhiệt.

Đột nhiên, phía sau truyền đến một tiếng cười, hiển nhiên không có cách nào nhịn tiếp được.

“Anh ta đang đối xử với cậu như một đứa trẻ và không hề tỏ ra hứng thú với thân thể của cậu chút nào?”

Giọng thứ hai vang lên có chút chán nản: “Ừ, vậy nên mình rất lo lắng, mình lo lắng đến nỗi cả đêm qua không ngủ được.”

Tiếng cười rất lâu không ngừng.

Mãi cho đến khi vài người được gọi tên, giọng nói đầu tiên mang theo tiếng cười kìm nén mới vang lên: “Người mà cậu coi trọng, không phải là loại ông già suốt ngày ngâm hạt kỷ tử trong bình giữ nhiệt đúng không?”

Một khoảng lặng dài.

Ngô Lộc Minh lập tức không còn buồn ngủ, liếc nhìn chiếc bình giữ nhiệt đang tỏa hơi nóng trước mặt như thể bị một mũi tên bắn vào đầu gối.

Tiếng cười từ phía sau càng lúc càng vang dội, cậu giơ tay cầm lấy bình giữ nhiệt, chậm rãi uống một ngụm trà kỷ tử bên trong.

Khá ngọt.

“Không thể nào, đó thực sự là sự thật? Người đàn ông này sẽ không mặc quần áo mùa thu bên trong bộ vest chứ?”

Lại là một hồi im lặng: “Cậu không hiểu đâu, bây giờ không giữ ấm cho tốt, sau này mắc bệnh thấp khớp rất cao.”

Ngô Lộc Minh trong cổ họng một ngụm nước nghẹn lại, chưa kịp nuốt xuống đã phun hết ra ngoài.

Tiền Vi Sướng ở một bên bị nước bắn tung tóe, kinh hãi ngồi dậy: “Chuyện gì thế này?”

May mắn thay nước không bắn vào người cậu ta nhiều, mà phần lớn đều đổ xuống đất.

Ngô Lộc Minh vội vàng lấy một tờ giấy đưa cho cậu: “Xin lỗi, tao bị sặc.”

Tiền Vi Sướng cầm lấy tờ giấy, đang định nói thì đột nhiên lau đến thứ gì đó, cậu dùng giấy cầm lên, nhìn thấy vết đỏ nằm trên tờ giấy, cậu trợn mắt kinh ngạc: “Mẹ kiếp? Hạt kỷ tử?!”

Tiếng kêu của Tiền Vi Sướng trực tiếp thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh.

Một cái đầu ló ra từ phía sau: “Kỷ tử? Ai uống trà kỷ tử vậy?”

Ngô Lộc Minh nhận ra giọng nói của cô gái nói chuyện đầu tiên, cậu nghiêng đầu nhìn sang bên, và thấy đó là một cô gái có mái tóc ngắn trong lớp họ, tên là Hồ Văn Doanh.

Ngồi cạnh Hồ Văn Doanh là một cô gái tóc dài cùng lớp tên là Dư Mộng Đinh.

Tiền Vi Sướng giơ ngón tay chỉ vào Ngô Lộc Minh.

Hồ Văn Doanh đầy ẩn ý nhìn Ngô Lộc Minh một lúc, liền nhìn đi chỗ khác và mỉm cười với hai người, rồi rút đầu lại.

Tiền Vi Sướng lau nước trên người xong ngồi xuống, cũng không thèm nghịch điện thoại, cầm lấy bình của Ngô Lộc Minh tò mò nhìn: “Ngô Lộc Minh, hai ngày nay anh đi cải tạo ở đâu? Tại sao không chỉ dùng bình giữ nhiệt, mà còn uống kỷ tử?”

Ngô Lộc Minh thản nhiên đáp lại một câu: “Lúc dạo siêu thị tình cờ nhìn thấy nên liền mua.”

Vừa dứt lời, giáo sư bước vào từ cửa trước.

Trong phòng học lập tức trở nên yên tĩnh trở lại.

Một lúc im lặng trôi qua, hai cô gái ngồi ở hàng sau lại bắt đầu nói chuyện nhỏ nhẹ.

Hồ Văn Doanh: “Cậu nhìn xem, mình cảm thấy cái này đáng tin cậy.”

Dư Mộng Đinh: “Đây là cái gì?”

“Mình vừa tra được ở trên mạng, một trăm cách để theo đuổi những người đàn ông dưỡng sinh.”

Giáo sư trên bục đang bật máy tính, và yêu cầu mọi người lật sang phần cuối của buổi học trước.

Ngô Lộc Minh lật xong cuốn sách, nhìn chằm chằm nội dung một lúc, rồi từ từ lấy điện thoại ra từ trong túi.

“Lướt xuống, cậu xem mục thứ ba này.”

Ngón tay Ngô Lộc Minh nhẹ nhàng lướt trên điện thoại.

“Khi bạn chắc chắn rằng đối phương không có hứng thú với mình, bước đầu tiên cần làm lúc này là từ từ tiếp cận đối phương, trong quá trình tiếp cận đối phương, hãy khơi dậy mong muốn được bảo vệ của đối phương.”

“Mong muốn bảo vệ? Làm thế nào để khơi dậy điều này?”

Ngô Lộc Minh lại cầm bình giữ nhiệt, nhìn chằm chằm vào điện thoại, chậm rãi nhấp một ngụm trà kỷ tử.

“Nhìn vào 3.2.1 này, có vẻ như những người cần được bảo vệ thường sẽ rụt rè và dễ sợ hãi, chẳng hạn như……”

“A a a a a a!”

Một tiếng hét bỗng phát ra từ hàng giữa và hàng sau, đang tìm kiếm nguồn gốc của âm thanh phát ra, Ngô Lộc Minh quay lại và nhìn thấy những người ở hai hàng phía sau lần lượt đứng dậy khỏi chỗ ngồi của mình.

Tiền Vi Sướng vừa mới lẩm bẩm“Chuyện gì vậy”, giây tiếp theo cậu nhảy dựng lên, hét lớn lui về lối đi nhỏ, kinh hãi trợn to hai mắt nhìn xuống đất.

Ngô Lộc Minh theo tầm mắt của Tiền Vi Sướng, nhìn thấy một con côn trùng to bằng nắm tay trẻ con đang bò dưới chân cậu.

Vẻ ngoài của con côn trùng này thực sự rất khó coi, chẳng trách khiến nhiều người sợ hãi nhảy lên nhảy xuống như điên.

Ngô Lộc Minh không thay đổi vẻ mặt đặt bình giữ nhiệt xuống, nhặt một cuốn vở cũ vô dụng lên, dùng động tác lưu loát đập chết lũ bọ, sau đó lấy ra vài tờ giấy, nhặt xác côn trùng và cuốn vở cùng ném vào thùng rác.

Sau khi vứt nó đi, cậu đi đến cửa sau và rửa tay. Khi cậu rửa tay xong quay lại, nhìn thấy Hồ Văn Doanh đang kéo Dư Mộng Đinh và nói với vẻ mặt nghiêm túc: “ Cậu có nhìn thấy không? Đây là một trường hợp tốt. Bước đầu tiên để khơi dậy mong muốn được bảo vệ —— sợ sâu bọ, màn biểu diễn vừa rồi của Ngô Lộc Minh là một trường hợp hoàn toàn phản diện.”

***(反面 có âm hán là Phản Diện, tức là “mặt ngược lại” Với nghĩa đó, mẫu câu này thể hiện hai mặt đối lập (một mặt xấu, một mặc tốt) của một vấn đề.

Hồ Văn Doanh nói, tầm mắt quét qua một lượt, cuối cùng dừng ở một nơi nào đó, cô giơ tay chỉ: “Nhìn xem, đó mới là bài mẫu chính xác và chuẩn mực.”

Ngô Lộc Minh nhìn theo hướng cô chỉ, phát hiện cô đang chỉ Tiền Vi Sướng.

Tiền Vi Sướng, một người đàn ông cơ bắp với làn da màu đồng, và chiều cao hơn 1 mét 8, lúc này, đang sợ hãi đến mức mặt tái mét, toàn thân run rẩy và nấp sau một cô gái gầy gò trước mặt, đầu co rúm lại.