“Hà Tri Hiểu, tài liệu này cậu lấy ở đâu vậy? Có thể cho tớ mượn đi photocopy không?” Bạn cùng lớp đi ngang qua hỏi.
Hà Tri Hiểu thuận miệng đáp: “Năm đồng.”
Bạn học lập tức bỏ tiền, Hà Tri Hiểu sợ ngây người!
Nhận tiền đưa tài liệu, nó lấy một tờ khác ra, “Có lấy công dân không? Môn thứ hai giảm nửa giá.”
“Cho cậu ba đồng đấy không cần trả lại.” Bạn cùng lớp hào phóng cho nó ba đồng.
Phát tài rồi!
Hà Tri Hiểu quay đầu hỏi khắp nơi một vòng, mười phút nghỉ giữa giờ đã kí kết được với mười khách hàng, nghỉ trưa, nó chạy ra siêu thị photo hai mươi bản một hào một tờ. Trở lại phòng học, nó lại ung dung bán mấy bản in dôi cho mấy chiến hữu cũ ở dãy sau với giá cao hơn.
“Cần lí hóa cứ bảo nhé, nhưng giá cao hơn đấy, xác suất trúng tủ lên đến 80% cơ mà, có cái này cuối kì ít nhất cũng được 80 điểm… Ái ái ái ái!”
Cổ áo Hà Tri Hiểu bị xách lên từ đằng sau, nó giãy ra, đối diện với gương mặt tối sầm của Chu Hàn.
“Xuỵt, lát nữa chia cậu một nửa!” Hà Tri Hiểu đẩy cậu đi.
Về chỗ ngồi, Chu Hàn gí trán nó: “Cậu có thể chuyên tâm vào làm chuyện đứng đắn đi được không!”
“Chuyện này sao lại không đứng đắn! Ê, cậu có muốn soạn thêm đề toán lí hóa không, chia ba bảy, tớ bảy cậu ba.”
Chu Hàn: “Tan học để tớ đưa cậu về nhà, kể với bố mẹ cậu bình thường cậu đọc sách gì trong giờ học, đi thi chép bài ra sao.”
“Sao cậu chẳng biết đùa gì thế, nói chuyện thì nói chuyện, nói những cái này làm gì?”
“Học thuộc bài đi.”
“OK.”
Chiều tan học, Lý Dư gọi Hà Tri Hiểu lại, cho nó một đống bài thi: “Hỏi xin của lớp mười một mười hai đấy, học thuộc bài tự luận đi, phạm vi chỉ trong khoảng đó thôi.”
“Đáng tin không?”
“Tất nhiên rồi!”
Giờ tự học tối, Hà Tri Hiểu quay xuống nghe Chu Hàn giảng địa, Lý Hạo đề nghị đổi chỗ với nó.
Hà Tri Hiểu: “Quấy nhiễu cậu à?”
Lý Hạo gật đầu xem như thừa nhận, thật ra cũng không hẳn là quấy nhiễu, nhưng cậu ta có một phản xạ có điều kiện với Hà Tri Hiểu, trông thấy mặt nó là nhức đầu đau dạ dày.
Tri Hiểu lại quay về ngồi cùng bàn với Chu Hàn, giờ tự học lớp không quản nghiêm, miễn là học tập nghiêm túc thì đổi chỗ không tính là phá rối kỉ luật.
Giảng xong một đề, Hà Tri Hiểu cầm bài thi Lý Dư cho nó ra xem, rất nhiều câu sai không có đáp án, nó muốn nhờ Chu Hàn làm hộ.
“Đây là cái gì?”
“Bài thi cuối kì của khóa trước, Lý Dư tìm, cậu dạy tớ mấy bài này đi.”
Chu Hàn nhìn nó rồi nhìn bài thi, cầm lên thẳng tay xé toác.
“Cậu làm gì!”
“Cậu không cần cái này, học theo yêu cầu của tớ là đủ rồi.”
“Tớ có nói là không học theo cậu đâu, tớ chỉ thuận tiện học thuộc cả mấy đề này thôi không được à? Học thuộc thêm không tốt à? Sao cậu độc tài thế! Đây cũng là bài tớ không biết làm mà, sao cậu có thể như vậy?”
“Cậu học thuộc theo yêu cầu của tớ là làm được mấy bài trong này rồi.”
“Không! Cậu dán lại cho tớ, bằng không tớ không học!”
Hà Tri Hiểu sắp khóc tới nơi, Chu Hàn nhìn nó bất động, Hà Tri Hiểu lấy băng dính trong hộp bút ra ném cho cậu.
Chu Hàn xếp lại bài thi, bắt đầu dán: “Đừng tưởng tớ không biết, cậu cảm thấy học thuộc mấy bài này là có thể ứng phó với thi cuối kì chứ gì.”
“Tớ không…”
“Cậu có.” Cậu nói, giọng chắc nịch, “Tớ dán bài thi cho cậu rồi, cậu học thuộc xong nêu trọng điểm cho tớ nghe, cuối tuần sau dùng đề này kiểm tra.”
“Đồ ma quỷ.”
“Ma quỷ thì ma quỷ, tớ có trách nhiệm với thành tích của cậu, Hà Tri Hiểu, cậu phải nuôi dưỡng thói quen học tập thật tốt, như vậy mới thi lên đại học được.”
Hà Tri Hiểu hầm hừ: “Tớ thi đại học hay không cậu quản làm gì!”
Chu Hàn dán xong bài thi, bỏ vào cặp mình, nhỏ giọng nói: “Đương nhiên tớ phải quản rồi, tớ hi vọng cậu có thể thi đỗ đại học.”
“Sao cậu không đi mà hi vọng thế giới hòa bình ấy!”
“Đó là nguyện vọng lớn, trước mắt, nguyện vọng nhỏ của tớ là cậu vào đại học.”
Hà Tri Hiểu nguýt, bụng nghĩ người này tự coi mình thành bố mẹ nó thật rồi.
Chu Hàn chỉ cười, tất nhiên cậu có thể đoán ra biểu cảm của Hà Tri Hiểu, cậu cũng biết đầu óc cô nhóc này sẽ chẳng rẽ ngoặt mà hiểu được ý trong lời cậu đâu, nhưng không sao, bây giờ chưa vội chọc thủng.
Hai tuần ác mộng kết thúc, cuối tuần cuối cùng trước kì thi cuối kì, Hà Tri Hiểu tự mình hoàn thành bài thi cuối kì của khóa trước dưới sự giám sát của Chu Hàn, cuối cùng đạt điểm rất lí tưởng.
Nhìn con số đỏ chót trên bài thi, Hà Tri Hiểu xúc động, “Điểm thi lần này đến hù chết mẹ tớ mất thôi, sử địa công dân mỗi môn 80, toán lí hóa cũng 80.”
Chu Hàn cũng rất vui mừng: “Không sao, lớp mười một cậu không cần phải học các môn tự nhiên nữa rồi.”
Hà Tri Hiểu: “Cũng phải! Ôi cuối cùng cũng được giải phóng, tớ mời cậu ăn nhá, mẹ tớ chi tiền, bảo tớ mời cậu đi ăn một bữa thật to!”
Lúc này là bốn giờ chiều chủ nhật, họ bắt xe đến trung tâm thương mại gần đó, rạp chiếu phim tầng một vừa tan một buổi chiếu, Hà Tri Hiểu xem bảng quảng cáo, không có phim gì mới.
Chu Hàn: “Muốn xem phim không?”
“Cũng được, hiện giờ tớ cũng chưa đói lắm, cậu thì sao?”
“Tớ cũng chưa đói, xem xong rồi ăn, cậu muốn xem phim nào?” Chu Hàn hỏi.
“Cậu chọn đi, tớ thế nào cũng được, trừ hoạt hình.”
Chu Hàn nhìn lịch chiếu, buổi chiếu gần nhất là một bộ phim kinh dị, cậu hơi suy tư, hỏi Hà Tri Hiểu có xem không.
“Không thành vấn đề, để tớ mua vé, tớ khao.”
Tri Hiểu chạy đi mua vé, mua thêm cả bỏng và Coca.
Vào rạp rồi, Tri Hiểu vốn ngồi bên trong, nhưng vì tay không tiện ăn nên đổi chỗ với Chu Hàn. Trước giờ chiếu, Chu Hàn lặng lẽ lên mạng xem thử cốt truyện phim này, thấy có spoil phút bao nhiêu tương đối đáng sợ, cậu đã có tính toán sơ sơ.
Rạp chiếu phim chủ nhật luôn rất đông, phim kinh dị tuy ít người xem nhưng đa số đều là thanh niên nam nữ, Chu Hàn nhìn quanh, tình nhân chiếm phần lớn, các cô gái đều có vẻ rất sợ, hoặc núp trong lòng bạn trai, hoặc che mắt.
Cậu nhìn sang trái, Hà Tri Hiểu đang nhai bỏng rau ráu, cậu chợt có dự cảm xấu.
Phim nhanh chóng chiếu đến cao trào đầu tiên, khán giả nữ hàng trước hãi hùng hét lên, Chu Hàn lặng lẽ dịch xô bỏng giữa hai người lên đùi mình, cánh tay trái chống trên tay vịn ở giữa nghiêng lại gần Hà Tri Hiểu hơn chút.
“Á!!!”
“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!”
Ai đang cười? Hà Tri Hiểu!
“Ớ, bỏng ngô của tớ đâu?”
Chu Hàn nhét xô bỏng vào lòng nó, ôm mặt không xem nữa. Một phút sau, có nguồn nhiệt lại gần mặt cậu, Hà Tri Hiểu cố giả giọng rùng rợn cất tiếng: “Chu Hàn ~ Cậu sợ đấy à ~”
Chu Hàn bất chợt quay phắt sang mắt đối mắt với nó, chóp mũi hai người cơ hồ chạm vào nhau, Hà Tri Hiểu ngây ra.
Chu Hàn soi thẳng vào mắt nó, tim Hà Tri Hiểu cũng ngừng đập. Hồi lâu sau, nó mới tỉnh táo lại ngồi về, thở hổn hển. Chu Hàn bắt chước dáng vẻ ban nãy của nó, xáp lại gần mặt nó, đang định mở miệng thì Hà Tri Hiểu chợt vung bàn tay đẩy mặt cậu ra…
Muốn trách phải trách ánh sáng trong rạp quá tối, cũng trách trong tình huống cấp bách, sức người mất khống chế, một cái tát giòn tan vang lên rõ mồn một, thu hút sự chú ý của người xung quanh.
“Xin lỗi… Tớ không cố ý, ai bảo cậu lại gần, tớ chỉ muốn đẩy cậu ra, xin lỗi mà.” Tri hiểu ngượng ngùng nhận lỗi.
Chu Hàn đen mặt, nói: “Người xung quanh đều cho là tớ biến thái giở trò với cậu rồi đấy.”
“Hay là… để tớ giải thích?”
“Khỏi.” Chu Hàn ôm vai nó ghìm lại, “Giải thích là che đậy, như vậy là trực tiếp nhất.”
Từ thời cha sinh mẹ đẻ đến giờ Hà Tri Hiểu chưa bao giờ bị con trai ôm! Nó chưa bao giờ bị con trai ôm! Nó hoàn toàn không biết phản ứng thế nào, ngây phỗng bị Chu Hàn ôm.
“Cậu đừng nghĩ nhiều, tớ chỉ không muốn bị người ta cho là biến thái thôi.”
Miệng cậu như ngay sát tai nó, Hà Tri Hiểu gần như cảm nhận được hơi nóng phả bên tai, ẩm ướt, nóng ấm, tim nó nhảy loạn xạ, đầu óc cũng rối tung như lẩu thập cẩm.
“Chu Hàn.”
“Ơi?”
“Cậu buông ra được không? Tớ không thích như vậy.”
Phim còn một nửa, Hà Tri Hiểu không ăn bỏng ngô cũng không xem, Chu Hàn bảo ra ngoài trước, nó cũng không chịu đi, cứ thế ngồi im lìm.
Trái tim Chu Hàn dần nguội ngắt trong sự im lặng cúi đầu của nó, cảm giác bị từ chối tệ thật.
Hết phim, đèn bật, chiếu sáng khuôn mặt đỏ lựng của Hà Tri Hiểu. Chu Hàn nhịn cười, Hà Tri Hiểu đứng dậy rời đi. Ra tới cửa rạp, Hà Tri Hiểu quay đầu lại nhìn sàn nhà nói láu: “Tớ phải về ăn cơm đây bái bai.”
Nó bỏ chạy thật nhanh, Chu Hàn đuổi theo sau kéo tay nó lại, Hà Tri Hiểu vô thức định giãy, Chu Hàn đã kéo xong khóa cặp cho nó, nói: “Ngày mai phải thi rồi, Hà Tri Hiểu, mong cậu vứt bỏ tạp niệm, đừng để bị dọa quên sạch mất kiến thức vất vả mấy ngày nay nhớ được.”
“Tạp niệm cái gì! Ai bị dọa quên!”
“Ý tớ là nội dung đáng sợ trong phim, cậu đang nói gì thế?”
“Tớ xem phim ma từ bé, còn lâu mới sợ!”
Nó xoay người định đi, Chu Hàn giữ nó, Hà Tri Hiểu hơi nóng nảy.
“Nghỉ ngơi tử tế, ngày mai cố lên, cậu mà thi không được tớ sẽ đau lòng lắm.”
“Xí, chờ vào hè làm bài tập cho hai người đi!”
***
Loạn rồi, loạn hết rồi. Bữa tối Hà Tri Hiểu chỉ ăn được nửa bát, bố mẹ lo lắng hỏi nó có phải áp lực học tập quá nặng không, Hà Tri Hiểu nói là sắp thi nên căng thẳng.
Buổi tối, nó về phòng nghỉ ngơi từ sớm, đọc truyện một hồi, óc càng loạn hơn.
Gỡ rối trước đi.
Đi xem phim với con trai! Nhưng không phải hẹn hò, chỉ là vì không đói nên tiện đường xem phim giết thời gian mà thôi, bởi vì nó cũng muốn chơi thêm một lúc bên ngoài thả lỏng tinh thần.
Bị con trai ôm vai! Nhưng chuyện có nguyên nhân mà, chỉ là giỡn chơi xóa bỏ hiểu lầm của người chung quanh mà thôi.
Có thể quàng vai bá cổ với con trai không? Chu Hàn là con trai, Lý Dư cũng vậy, còn rất nhiều đứa con trai khác có quan hệ tốt với nó, cũng đều từng tay đấm chân đá quàng vai bá cổ nhau, thế nên, bạn bè khác giới có thể tiếp xúc chân tay đơn giản, không có ý tứ gì khác.
Nghĩ nhiều rồi, ngủ thôi.
Hà Tri Hiểu nằm thẳng, mãi mà không ngủ được, cứ cảm thấy thiêu thiếu gì đó? Bình thường trước khi ngủ nó thôi miên thế nào ấy nhỉ?
Điện thoại đổ chuông, ma quỷ gọi!
“Gì hả?”
Hà Tri Hiểu cáu kỉnh bắt máy.
“Tiễn Phật tiễn tới Tây Thiên, đêm trước thi củng cố lại kiến thức cho vững cái nào.”
Chuyện kể quen thuộc trước khi ngủ bắt đầu, Hà Tri Hiểu dần vào giấc trong giọng nói của Chu Hàn.