Cậu Thử Mắng Lại Xem

Chương 3: Chỉ cần một trận đòn



Nếu đã yêu cầu, vậy tôi hẳn là nên đáp ứng.

Trong phòng học đột nhiên truyền đến một trận nổ vang, Lý Cầu sợ hãi vội vàng bật người dậy, tùy thời chuẩn bị xông tới, thậm chí đã chuẩn bị xong tư thế chạy đà.

Nữ sinh bên cạnh cậu ta thậm chí còn lẻn ra sau cửa, ý định muốn gọi Tiền Dương đến hòa giải.

Khi tất cả đang hoảng loạn và nín thở chờ đợi.

Cảnh Văn đột nhiên cúi xuống, nhìn thẳng vào mắt Ninh Hứa, đôi mắt đen đầy dò xét, giống như một con dao sắc bén xuyên qua bầu không khí yên tĩnh xung quanh.

Đám người chung quanh hoàn toàn bất động, Ninh Hứa chậm rãi nhướng mày, không rõ nguyên nhân mà đối mắt với hắn.

Vẻ mặt Cảnh Văn càng ngày càng kỳ quái, giống như bị ép ăn ruồi, lông mày cau lại thành một chữ “Xuyên”*, nhìn Ninh Hứa chằm chằm như không quen biết.

* Đặc điểm: Nhíu mày lại, vị trí giữa 2 chân mày xuất hiện 3 nếp nhăn dọc xuống giống hình chữ xuyên (川).



—— chết tiệt, hắn vậy mà cảm thấy giọng nói của Ninh Hứa giống hệt tên lừa đảo bán đứng hắn để lấy tiền kia?

Ninh Hứa cho rằng hắn muốn gây chuyện, khoanh tay hờ hững nói: “Cậu muốn đổi chỗ thì tự tìm giáo viên đi.”

Cảnh Văn ngoài mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng vô cùng chấn động.

—— thoạt nghe có chút giống, nhưng sau khi nghe thêm vài câu, dường như cũng không giống lắm.

Âm thanh trong phòng phát sóng trực tiếp là âm thanh bên ngoài, không có card âm thanh* và tai nghe chuyên nghiệp, tiếng ồn và âm thanh hiện tại lại rất lớn, khó mà phân biệt được đâu mới là âm thanh gốc.

* Sound card hay được biết đến là card âm thanh, có chức năng chính đó là chuyển đổi tín hiệu số thành âm thanh giúp chúng ta có thể nghe thấy được.

Hơn nữa hắn và Ninh Hứa đã không ưa nhau từ lúc mới nhập học, mỗi ngày đều lảng tránh hoặc lạnh lùng đối mắt, cả học kỳ cơ bản không nói với nhau câu nào, có lẽ rất hiếm khi được nghe cậu nói chuyện, cảm thấy có chút không thể thích ứng.

Hắn thầm nghĩ, hẳn sẽ không trùng hợp như vậy.

Trong số hơn 10 triệu người ở Lan Giang, tình cờ bạn cùng bàn của hắn lại là một tên lừa đảo, xác suất một phần mười triệu cực kì vô lý.

Hắn nghi hoặc nhìn Ninh Hứa, ánh mắt rơi xuống cánh tay khoanh trước ngực, không biết nếu mình ra yêu cầu xem tay cậu thì có bị quăng cho một quyền hay không.

Ninh Hứa chú ý tới ánh mắt từ trên xuống dưới của hắn, trên mặt không che giấu được vẻ sốt ruột.

Tề Hạo Dương vội vàng tiến lên giải quyết ổn thỏa: “Anh Văn, hay mày ngồi ở chỗ này đi? Tốt quá ha, tao với mày ngồi cạnh nhau này.”

Cậu ta ngồi ở bên phải Cảnh Văn, ngoại trừ vị trí của Ninh Hứa, những chỗ khác đều là đối tượng cần chiếu cố trọng điểm của Tiền Dương, ông từ cửa sau liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấy bọn họ đang làm gì.

Cảnh Văn liếc nhìn Ninh Hứa, ngoài dự đoán không làm khó dễ nữa, dùng chân móc ghế đẩu bên cạnh, nặng nề ngồi xuống.

Trong phòng học truyền đến tiếng thở dài thườn thượt, mọi người tiếp tục thấp giọng trò chuyện, lớp trưởng cũng làm tiếp động tác thu bài tập.

Lý Cầu ngồi ở hàng thứ ba, do dự nói: “Để cậu ấy ngồi dưới kia tôi thấy không yên tâm chút nào hết á.”

Nữ sinh vừa nói chuyện với cậu ta tên Trác Nam, là lớp phó văn thể mỹ của lớp, cô có mái tóc ngắn hoạt bát đáng yêu, trên tóc còn thắt một chiếc nơ.

Cô nhỏ giọng nói: “Không thì ông dọn đến ngồi trước cậu ấy đi? Kỳ thực tôi cảm thấy Hứa Thần đánh nhau rất cừ, hẳn là cao hơn cả ông.”

Lý Cầu lập tức nói: “Cao hơn gì chứ? Tụi tôi cao bằng nhau mà, đều là 1m8.”

“Ồ, có lẽ do cậu ấy gầy hơn ông nên trông cao hơn.”

“...”

Lý Cầu suy nghĩ nửa ngày, vẫn là từ bỏ việc xin đổi chỗ ngồi, thuận tay rút di động gửi tin nhắn cho Ninh Hứa.

【Anh ơi, anh còn chống cự được không? Không chịu được nữa thì nhắn ngay cho em nhé.】

Ninh Hứa nhìn lướt qua thông báo, lại nhìn về phía bên tay phải, thầm nghĩ mình có lẽ không cần quá chống cự.

Cảnh Văn đã di chuyển bàn cách xa cậu 18 vạn mét, gần như dính sát vào Tề Hạo Dương, phá hỏng hoàn toàn lối đi ở giữa.

Hai người họ cúi đầu nói chuyện, không biết đang nói về điều gì.

Cảnh Văn ngẩng đầu như chưa có chuyện gì, vừa vặn bắt gặp ánh mắt của cậu, hai người không hẹn mà đồng thời dời đi, trên mặt lộ rõ vẻ chán ghét.

Tề Hạo Dương che miệng, hai mắt suýt rớt ra ngoài, “Cái gì? Mày nói giọng của cậu ta giống cái người mày hẹn hò qua mạng hả?!”

“Đi mà tìm cái ông chú đối tác thứ hai trên cái app hẹn hò trực tuyến của mày ấy, tao đã nói không phải là hẹn hò qua mạng!” Cảnh Văn giơ tay đấm cậu ta.

Tề Hạo Dương biết Cảnh Văn đã tặng hơn 150.000 nhân dân tệ cho chủ của một phòng phát sóng.

Trong kỳ nghỉ hè, Cảnh Văn bị cha hắn nhốt trong phòng nhỏ học bài, đương nhiên không nhượng bộ nên dùng di động xem phát sóng trực tiếp cả ngày, tình cờ tìm được một chủ phòng tên “Ru Sheng”.

Từ nhỏ đến lớn, Cảnh Văn dựa vào làn da trắng như tuyết, thu được vô số lời tỏ tình, mọi người đều suy đoán hắn “mặt khống”, “dáng người khống”, nhưng không ai biết hắn kỳ thực lại là một tên “tay khống”.

Rusheng này là nhân vật nổi tiếng khắp Internet, cả kênh chat hầu như đều gọi cậu ta là vợ.

Thành thật mà nói, Cảnh Văn chưa bao giờ thấy một “nữ sinh” nào ngầu như vậy: Đứng đầu trong ứng dụng Olympic Toán học, chơi game đối kháng luôn đánh cho đối thủ đều phải kêu cha gọi mẹ, một tay nhẹ nhàng phục hồi khối rubik... Không, phải nói hắn chưa từng gặp qua “nữ sinh” nào kiêu ngạo hơn cả hắn.

Tuy nhiên, khi người kia dùng bàn tay vuốt ve đầu con chó của cậu ta lại có vẻ rất ôn nhu, trìu mến và nấn ná.

Cảnh Văn ngay lập tức tặng cho người kia rất nhiều quà. Thứ nhất, hắn gần như đã bị mê hoặc, thứ hai, hắn muốn khuyến khích cậu ta tiếp tục phát sóng trực tiếp.

Sau khi biết rằng người đứng sau bàn tay đó là một nam sinh, phản ứng đầu tiên của hắn là - hắn đã bị một công ty nổi tiếng trên Internet lừa hết tiền, này mẹ nó chính là cái dây chuyền sản xuất chuyên đi lừa đảo qua mạng!

Tề Hạo Dương nháy mắt không thể tin được, “Không thể nào, mày xác định sao? Giọng của cậu ta chẳng qua là giọng địa phương bình thường, cứ cho là giống nhau đi. Lừa mày... Mày có nhắc tới chủ phòng kênh livestream hả? Có khi lại là giọng là của người khác, chỉ nói có mấy câu rất dễ bị nhầm lẫn, ngoài giọng nói với bàn tay, cậu ta còn có đặc điểm đặc thù nào khác không?”

Cảnh Văn cau mày nói: “Cậu ta có một con chó tên là Ăn đồ hộp.”

“Phì, tên gì mà dị vãi, trước tao còn tưởng con Loki nhà mày đã đủ quái.” Tề Hạo Dương cười cười.

Cảnh Văn khinh thường nói: “Loki nhà tao không quái, rất đẹp trai hiểu không?”

Loki là chú chó đực Alaska của nhà hắn, hai tuổi, có vẻ ngoài oai vệ.

“Quên đi, tao bị tên tiểu tử kia làm cho tức đến hoa mắt rồi, cùng thành phố nhưng chưa chắc sẽ cùng một khu, không thể trùng hợp như vậy được.” Cảnh Văn lắc đầu, hướng ra cửa nói: “Đi vệ sinh?”

“Đi vệ sinh” của các nam sinh là mật mã bí mật cho việc “vào nhà vệ sinh để hút thuốc”.

Tề Hạo Dương hiểu ý, bỏ thuốc vào túi, cùng hắn đi ra ngoài.

“Ở nhà mày hút thuốc thế nào? Cô không ngửi thấy sao? Cô mà ngửi được chắc chắn sẽ phát hỏa cho mà coi.” Tề Hạo Dương hỏi.

Cảnh Văn thản nhiên đáp: “Lên sân thượng.”

...

Vài ngày trước khi khai giảng có rất nhiều việc cần giải quyết, Ninh Hứa với tư cách là học sinh đứng thứ hai trong học kỳ trước phải phát biểu trong lễ khai giảng và buổi họp phụ huynh của lớp.

Ninh Hứa đóng vai trò là thành viên ủy ban học tập của lớp, việc trong học kỳ mới đều cần cậu hỗ trợ xử lý.

Sau hai ngày làm việc bận rộn, nhất thời đã quên mất việc phát sóng trực tiếp.

Tối thứ Tư xong tiết tự học về nhà, có thím Trương là hàng xóm gần đó đến thăm, bà đang cùng Ngải Khắc phàn nàn về hàng xóm của bọn họ.

Nhìn thấy Ninh Hứa vào cửa, Ngải Khắc vội vàng vẫy tay ra hiệu, “Mau lại đây, uống một ít canh ngọt đi.”

Bà bưng ra một bát canh vịt hầm bách hợp, Ninh Hứa chào thím Trương rồi chậm rãi ngồi xuống uống canh.

Ngải Khắc là một nhà thiết kế thời trang, bà tự mở studio cho riêng mình nên hầu hết thời gian đều chỉ làm việc ở nhà, trong nhà họ còn có một dì giúp việc nhưng bà vẫn thích tự mình nấu ăn cho Ninh Hứa hơn.

Mỗi ngày xong tiết tự học buổi tối trở về, cậu đều sẽ uống một bát canh ngọt giống như vậy.

Hai người phụ nữ một bên vừa húp canh một bên vừa nói chuyện phiếm.

"Chị có biết nhà họ chuyển đến đây từ lúc nào không?" Ngải Khắc hỏi.

Thím Trương nói: “Khoảng ba năm trước, nhà bên đó hình như cũng giống nhà cô, cũng là để thuận tiện cho đứa con đi học. Ôi, người phụ nữ kia sao lại dám nói nhà cô trang trí ầm ĩ được. Nhà cô ta lúc trước còn ầm ĩ hơn kia kìa. Lúc đó, tôi nghe loáng thoáng rằng nhà họ còn vận chuyển đồ bằng máy bay tới.”

“Nhắc tới cũng kì lạ thật, tôi thường đụng phải cô ta lúc dắt chó đi dạo, nhưng chưa từng nhìn thấy chồng của cổ.” Ngải Khắc nói.

Thím Trương buôn chuyện: “Chồng nó thỉnh thoảng mới về. Lần nào đứa nhỏ nhà đó cũng thi trượt. Hai vợ chồng gặp nhau bàn biện pháp đối phó. Người chồng kia đến dạy cho đứa nhỏ một bài học.”

Ngải Khắc lắc đầu phản đối: “Không thể chấp nhận được. Tuy tôi và Ninh Bá Vĩ cũng ở hai nơi khác nhau nhưng cũng đành. Cuối tuần anh ấy sẽ đưa Nguyễn Nguyễn đến đây. Một nhà không thể suốt thời gian dài không gặp mặt.”

Thím Trương nói: “Cho nên đứa nhỏ nhà nó rất phản nghịch. Đánh nhau quậy phá suốt ngày. Nghỉ hè nó bị nhốt ở nhà để học, thậm chí còn phá cửa sổ để trốn. Tôi tình cờ gặp qua thằng bé kia một lần.”

Ngải Khắc tựa hồ nhớ tới cái gì, “Aiz, thật là! Nói đến đây liền nhớ tới sân thượng nhà tôi có đặt một bình hoa, không biết là bị ai làm bỏng chết, lá cây đều cuốn lên hết! Đoán chắc là do tên tiểu tử nhà đối diện.”

“Làm bỏng chết? Nhà hàng xóm hút thuốc sao ạ?” Ninh Hứa tùy ý hỏi.

Cậu ăn một con vịt mẹ quay, hương vị mềm mại ngọt ngào xông thẳng vào khoang miệng.

Ngải Khắc khịt mũi, “Mẹ cũng cảm thấy đứa nhỏ kia hút thuốc, lại nhớ đến lúc trước cả vườn hoa lài bị cha con làm bỏng chết.”

Ninh Hứa ăn xong canh ngọt, nói với bà: “Tối nay con lên xem một chút.”

Loại thiếu niên bất lương này, đơn thuần chỉ cần một trận đòn là đủ.

Ngải Khắc không yên tâm dặn dò: “Cẩn thận một chút, đừng cùng đứa bé kia xung đột.”

Thím Trương hàn huyên thêm vài câu, sau đó mang theo một cái phích đựng canh ngọt rời đi.

Ninh Hứa đứng dậy đi lên lầu, Ăn đồ hộp vẫy vẫy đuôi muốn đi theo, lại bị cậu đuổi về ổ.

Ngải Khắc không bỏ cuộc tiếp tục huấn luyện nó ở tầng dưới, “Luna, Luna, lại đây, lần sau gọi con là Luna, con nhất định phải cùng ta nói chuyện, có biết không?”

Sân thượng nhà bọn họ ở tầng 3 phía trên cùng, bởi vì cách bố trí rất gần nhà bên cạnh, hầu như có thể thò chân đi qua.

Trên sân thượng tối lửa tắt đèn, chỉ có một vầng trăng tròn đẫm máu*.

* Khi xảy ra nguyệt thực toàn phần, Trái Đất di chuyển vào giữa Mặt Trăng và Mặt Trời. Lúc này hiện tượng tán xạ Rayleigh khiến Mặt Trăng có màu đỏ, gọi là Trăng Máu.

Ninh Hứa sờ soạng đến bức tường ngăn với nhà hàng xóm, chậu hoa của Ngải Khắc đặt hơi xiêu vẹo, nghiêng cả sang nhà bên cạnh. Quả nhiên do vị trí của nó quá gần, người nọ cho rằng đó là chậu hoa của mình nên trực tiếp ấn đầu thuốc lá vào trong.

Ninh Hứa lẳng lặng đứng đợi, năm phút trôi qua, mười phút trôi qua.

Ngay khi cậu nghĩ ngày mai hẳn tiếp tục đến bắt người, cánh cửa đối diện kêu cọt kẹt, một bóng người lao ra.

Người nọ chạm vào bức tường hoa một cách quen thuộc, lấy ra một chiếc bật lửa.

Rắc.

Ngọn lửa yếu ớt thắp sáng đêm dài.

Hắn kẹp điếu thuốc hít một hơi thật sâu, tàn thuốc lập lòe giống như những ngọn lửa chập chờn trên đầu ngón tay.

Ninh Hứa đưa tay sờ lên vai hắn.

Chuyện lần này không nhẹ cũng không nặng, nhưng đối phương lại làm ra chuyện lén lút, còn là đêm tối gió lớn như vậy, tác dụng răn đe không kém gì tận mắt nhìn Sadako từ trong toilet trèo ra đứng trước mặt khiêu vũ.

Người nọ run lên, nguồn sáng duy nhất mang theo những ánh lửa cùng tia chớp rơi xuống đất.

Ngay lập tức, hắn ta thực hiện một hành động theo bản năng sau khi bị bắt - nắm lấy cổ tay của Ninh Hứa, cố gắng ném cậu qua vai.

Ninh Hứa phản ứng kịp, tay kia chống ra sau, vừa lật người vừa khéo léo giải quyết cú ngã ở vai, đồng thời vung chân ra, đá vào khớp gối của hắn.

Đối phương khịt mũi, hiển nhiên không ngờ lại đụng phải một cao thủ khó tính.

Hai người duỗi tay, trong đêm tối thậm chí không nhìn rõ năm ngón, bắt đầu va chạm.

Cả hai bên đều không nhận rõ được ai với ai, chỉ có thể né tránh theo tiếng nắm đấm gió lướt qua má, giữa những đòn tấn công và phòng thủ, khớp xương cứng rắn va vào nhau, bị ngăn cách bởi lớp da mỏng, khiến cả hai đều đau đớn.

Khi cơn đau tăng lên, tính khí của họ cũng vậy, ngày càng nhanh hơn.

Ninh Hứa nhìn thấy cơ hội thích hợp, đấm vào gò má của đối phương.

Anh chàng đó cũng là một người cứng rắn, không nói một lời, hắn ta vặn cánh tay cậu ra đằng sau, cùng cú đấm mà hắn tung ra, ấn cả nửa thân trên của cậu xuống nền bê tông.

Lực tay này thực sự rất tàn nhẫn, hai người khăng khăng chiến đấu với nhau, đích xác là muốn phân thắng bại.

Mùi thuốc lá thoang thoảng trong gió, Ninh Hứa giãy giụa hai lần, cuối cùng không thoát ra được.

Người phía sau cười lạnh một tiếng, tháo cà vạt trên cổ ra, giống như muốn trói hai tay của cậu lại.

Lúc này, một giọng nữ từ cầu thang truyền đến, “Tiểu tử, để mày ở trong phòng ôn tập, mày lại bò lên sân thượng làm cái gì?”. Có người bước lên cầu thang.

Người nọ sững người, Ninh Hứa nhân cơ hội thoát khỏi xiềng xích, dùng hết sức lao về phía trước, đẩy hắn ta vào bức tường xi măng.

Vào lúc đó, khoảng cách giữa hai người họ cực kỳ gần, có thể nghe thấy hơi thở của đối phương.

Ninh Hứa nghe thấy người đối diện mình nặng nề thở dốc, hơi nóng phun ra trên mi mắt gầy gò, gần như người này phải cao hơn cậu tới năm mười phân.

Hắn nắm lấy chiếc cà vạt quấn quanh cổ tay cậu, định trói cậu lại.

Khoảnh khắc đầu ngón tay chạm vào chất liệu lụa mỏng, hắn có chút sững sờ.

Cái chạm này có cảm giác như dejavu*.

* Hiện tượng dejavu là cảm giác mà một người cảm nhận rằng mình đã sống qua hoàn cảnh đó trong quá khứ.

“Mày đừng có mà để tao bắt được...” Người phụ nữ kia lại lẩm bẩm nói, khóa cửa truyền đến một tiếng cạch nhẹ.

Người nọ giật lấy cà vạt, dùng hết sức đẩy Ninh Hứa ra, dùng đôi chân dài của mình trượt xuống đường ống!

Cùng lúc đó, trong tích tắc, đèn trên sân thượng bật sáng.

Người nọ trượt xuống nhanh đến nỗi chỉ vài giây sau, hắn ta đã biến mất trong bãi cỏ ở tầng dưới.

Ninh Hứa thả lỏng người, trong lồng ngực truyền đến tiếng tim đập điên cuồng, xoa xoa cổ tay đau nhức, ngẩng đầu liền bắt gặp một khuôn mặt xa lạ mà kinh ngạc.

Phía đối diện, người kia ngoài ý muốn nhìn cậu, “Cậu... Cậu là?”

Ninh Hứa nhàn nhạt chào hỏi: “Chào dì ạ.”