Cậu Tỉnh Táo Lại Đi! - Kiều Diêu

Chương 17



Cố Kỳ biết Lục Phán Phán cố tình trêu mình, mà bây giờ cô cũng chẳng muốn trò chuyện nữa, vậy thì anh còn có lý do gì để nấn ná lại đâu.

Nghĩ vậy anh đứng thẳng dậy, định đi.

Lục Phán Phán ở phía sau đột nhiên lên tiếng: “Cố Kỳ, tại sao cậu lại học bóng chuyền vậy?”

Cố Kỳ dừng lại, quay đầu nhìn cô.

Cô cũng đang nhìn anh.

“Tôi chỉ có chút tò mò, cậu rất có thiên phú, lại từng được huấn luyện viên chuyên nghiệp dẫn dắt kèm cặp, giá trị của cậu chắc chắn không hề thấp. Vốn đã tốn bao nhiêu tâm huyết như thế, sao lại không chọn vào một trường Thể thao?”

Trung Quốc trước giờ vẫn luôn áp dụng phương pháp đào tạo vận động viên ba cấp độ “Trường thể thao – Tuyển thiếu niên – Tuyển quốc gia”, hầu hết những vận động viên ưu tú đều nhập học ở những trường đào tạo Thể dục thể thao ngay từ khi còn bé. Tuy rằng những năm gần đây giáo dục thể chất được cải cách, tạo điều kiện cho không ít vận động viên là sinh viên đại học có cơ hội bộc lộ bản thân, nhưng sự thật thì vẫn là vậy, những vận động viên hiện giờ đang đứng trên đỉnh cao của kim tự tháp, dường như đều xuất thân từ chính sách đào tạo ba cấp độ này.

Cố Kỳ hơi nghiêng đầu, “Tôi thích bóng chuyền, nhưng không có nghĩa là tôi muốn trở thành vận động viên bóng chuyền.”

Cũng đúng.

Lục Phán Phán nghĩ, người ta cũng học hành giỏi giang, tương lai có thể sẽ trở thành tinh anh trong ngành Tài chính. Nếu đã vậy thì tội gì phải gia nhập giới Thể thao để chịu khổ chịu cực?

Cô lại nói: “Nếu là như vậy, thì cậu không cần phải lãng phí thời gian cho đội nữa đâu, tôi khuyên thật lòng đấy.”

Ánh trăng bàng bạc hòa với ánh đèn đường vàng vọt đổ xuống, hơi men của cô đã vơi đi phần nhiều, gò má cũng chỉ còn phơn phớt hồng.

Lục Phán Phán nói tiếp: “Ở lại cũng chẳng để làm gì.”

Dường như Cố Kỳ đã tức giận, Lục Phán Phán thấy anh vừa nghe xong lời cô nói thì xoay người bỏ đi luôn, có lẽ anh cho rằng cô đang đuổi anh.

Không phải vậy, cô muốn lên tiếng giải thích, nhưng ngay lúc đó, cô bỗng thấy màn hình điện thoại của mình sáng lên.

La Duy gọi đến.

Lục Phán Phán nhận điện thoại.

“La Duy à? Bây giờ tôi đang có chút chuyện, lát nữa sẽ gọi lại cậu sau.”

“Chìa khóa tôi không cầm.”

Vừa nghe thấy tên La Duy, bước chân Cố Kỳ lập tức khựng lại.

Lục Phán Phán cúp máy đang định đứng dậy đuổi theo thì thấy Cố Kỳ quay lại đây, ngồi xuống bên cạnh cô.

Cố Kỳ: “Ban đầu chính chị là người muốn tôi gia nhập đội bóng, sao bây giờ chị lại muốn tôi rời đi?”

Lục Phán Phán: “Không phải, tôi ……….”

Thôi bỏ đi.

Cố Kỳ im lặng ngồi đó, nhưng không thể chỉ ngồi mãi vậy mà không nói gì được.

“Chị quên mang chìa khóa vậy, tối nay chị phải ngồi ngoài này cả đêm à?”

Lục Phán Phán liếc anh, “Cậu cảm thấy tôi sẽ làm vậy à?”

Đương nhiên là không rồi.

Giọng anh bỗng nhiên trầm xuống: “Vậy chị định đến khách sạn đặt phòng?”

Lục Phán Phán không hiểu vì sao Cố Kỳ lại tỏ ra kinh ngạc và ánh mắt nhìn cô có chút tò mò chỉ để hỏi một câu vô cùng dĩ nhiên như thế. 

Mà thôi, mạch não của cậu trai này vốn đã không được bình thường.

Nhưng khi Lục Phán Phán nhìn lại anh thêm lần nữa, cô lại cảm thấy hình như mình nghĩ hơi nhiều rồi.

Rõ ràng là người ta rất bình thường.

“Trông tôi giống một người có tiền lắm à?” Lục Phán Phán nói, “Đương nhiên là tôi đang đợi người ta mang chìa khóa đến rồi.”

Nếu như Cố Kỳ không nghe lầm, thì vừa rồi trong điện thoại, Lục Phán Phán có nói với La Duy rằng cô không có chìa khóa.

Phụ nữ các chị thẳng thắn quá nhỉ?

Thay đổi mục tiêu còn nhanh hơn thay áo.

Cố Kỳ cúi thấp đầu, im lặng hồi lâu rồi đột nhiên lên tiếng: “Chị có biết La Duy có một người bạn gái đã ở bên nhau sáu năm rồi không?”

Lục Phán Phán: “Tôi biết chứ, nghe nói là đang yêu xa.”

Vãi! Biết rồi mà còn thế này?

Không ổn rồi, Cố Kỳ cảm thấy mình cần phải dũng cảm đứng ra cứu vãn người anh đội trưởng và người chị quản lý trước khi hai người họ bước chân vào con đường suy đồi đạo đức này.

Tôi không vào địa ngục thì ai vào?

Cố Kỳ quả thực muốn phát bài nhạc《Tình yêu hiến dâng》cho chính mình.

“Chị ơi.”

Lục Phán Phán vuốt vuốt lỗ tai.

Không biết vì sao mỗi lần Cố Kỳ gọi cô là “Chị ơi” là lỗ tai của cô đều cảm thấy ngứa ran.

Lục Phán Phán nghiêng đầu nhìn anh, trong đôi mắt sâu thăm thẳm ấy là đôi đồng tử như chất chứa cả dải ngân hà.

Khoảnh khắc đó, Lục Phán Phán bỗng thoáng thất thần.

Lục Phán Phán: “Sao vậy?”

Cố Kỳ: “Ngày mai chị có muốn đi xem phim với tôi không?”

Lục Phán Phán: “Hả?”

Vừa dứt lời, một tiếng hét vọng đến.

“Cô Lục!”

Tiếp sau đó, một người phụ nữ trung niên mặc chiếc váy liền thân màu nâu vừa chạy đến vừa thở hồng hộc.

“Cô Lục! Cô đợi lâu lắm rồi phải không? Tôi bị kẹt xe dọc đường nên đến muộn.”

Bà ấy là bảo mẫu của nhà Hứa Mạn Nghiên, vì trước đây bà đã từng gặp Lục Phán Phán nên giờ mới nhận ra cô.

“Không sao đâu ạ, phiền cô đêm hôm phải chạy đi chạy lại một chuyến.”  Lục Phán Phán nhận lấy chìa khóa, luôn miệng nói cảm ơn.

Sau khi bảo mẫu rời đi, Lục Phán Phán mới nhớ ra Cố Kỳ vẫn còn đang đứng sau lưng cô, liền hỏi: “Ban nãy cậu bảo phim gì?”

Cố Kỳ: “………….”

Một cơn gió đêm bất chợt thổi qua, Cố Kỳ có cảm giác như mình vừa được rửa mặt bằng nước lạnh, đột nhiên tỉnh táo hẳn ra.

Chị ta thay đổi mục tiêu là chuyện tốt kia mà.

Chuyện tốt, ừm, đúng, đó là chuyện tốt.

Anh nhìn theo bóng lưng của bảo mẫu ở phía xa, trong cái khó ló cái khôn, anh nói: “Lưỡi cưa 8, chị đi xem không?”

Lục Phán Phán: “…………….”

“Không đi.”

Cố Kỳ lại được thở phào.

“Vậy tôi về trường đây.”

Anh sửa sang lại cổ áo rồi xoay người đi mất.

Nhưng vừa đi được hai bước, người phía sau bỗng hét toáng lên: “Khoan đã!”

Cố Kỳ đưa lưng về phía Lục Phán Phán, phất tay tiêu sái: “Tôi phải về thật, bọn tôi còn có giờ giới nghiêm.”

Lục Phán Phán cầm lấy điện thoại vội vàng đi đến cạnh Cố Kỳ.

“Tôi về cùng cậu.”

Lúc lấy được chìa khóa Lục Phán Phán mới nhớ ra, vừa rồi La Duy gọi hỏi cô có giữ chìa khóa của nhà Bóng chuyền không thì cô lại chẳng để ý, đáp “Không có” xong thì cúp máy luôn.

Nhưng La Duy lại vừa gửi tin nhắn cho cô.

“Chị Phán Phán, nói ra thì có hơi mất mặt, nhưng mà em và Đan Húc Dương đang bị nhốt trong nhà Bóng chuyền.”

“Đi thôi.” Lục Phán Phán vội vàng, bước hai bước đã vượt lên trước Cố Kỳ, “Nhóm La Duy bị nhốt trong nhà Bóng chuyền rồi, tôi phải đi xem thế nào.”

Cố Kỳ: “…………”

Thôi được.

Vẫn là La Duy.

Hai người cùng về trường, sau đó tìm bảo vệ mượn chìa khóa rồi mới đi đến nhà Bóng chuyền.

Lục Phán Phán mở khóa, khẽ khàng đẩy cửa vào, tiếng bóng đập xuống sàn thoát ra bên ngoài.

La Duy và Đan Húc Dương đang tập đệm bóng, không ai để ý thấy cánh cửa đã được mở ra.

Đêm khuya, bốn bề vắng lặng không một tiếng động, chỉ có mỗi ngọn đèn nho nhỏ đang nỗ lực chiếu sáng.

La Duy và Đan Húc Dương đứng thế tấn, hai người một cao một thấp, ở giữa sân bóng, dáng vẻ ấy trông có phần cô quạnh.

Trong một cái thoáng qua, Lục Phán Phán chợt cảm thấy cảnh tượng này rất đỗi quen thuộc.

Ba năm trước, lần đầu tiên đội tuyển Khánh Dương vượt qua vòng loại giải đấu toàn quốc, Lục Phán Phán đã cùng họ bay đến phía Bắc, nghênh chiến với đại học Thể dục thể thao Gia Thực trên sân khách.

Kết quả của năm đó như thế nào cô đã không còn nhớ rõ, nhưng cô sẽ vĩnh viễn không quên được đêm hôm ấy. Gần sát ngày thi đấu, trong đội có thành viên bị đau bụng, cô bèn đưa cậu ta đến phòng y tế trường Gia Thực khám, trên đường quay về, lúc đi ngang qua nhà Bóng chuyền của Gia Thực, cô bỗng nghe thấy những tiếng đập bóng vọng ra.

Khi ấy cô còn cố ý xem thử đã là mấy giờ, đồng hồ chỉ mười hai giờ ba mươi phút khuya.

Át chủ bài của đại học Thể dục thể thao Gia Thực là nhảy cầu, họ đã đóng góp cho nền nhảy cầu nước nhà không biết bao nhiêu quán quân thế giới, nhưng với họ, bóng chuyền lại là một nhược điểm chí mạng.

Lần đó tuy đấu ở sân nhà nhưng họ thua đại học Khánh Dương với tỉ số 1-3.

Vậy nên, đứng dưới góc độ của đội thắng cuộc, khi nghe được những thanh âm vang vọng ấy truyền ra từ nhà Bóng chuyền của đối thủ, Lục Phán Phán đã thật lòng nghĩ rằng, đội bóng này rồi sẽ tiến rất xa.

Có đôi khi linh cảm là một điều vô cùng kỳ diệu, nhưng những điều như linh cảm thì lại không thích hợp đối với giới Thể thao.

Lục Phán Phán biết rõ, thành tích của một vận động viên hay một đoàn thể không thể chỉ dùng những thứ linh cảm hay vận may mà kết luận được.

Nhưng ở giải đấu vừa rồi, họ thực sự đã lọt vào vòng bán kết.

Lục Phán Phán không nghĩ rằng, cùng một cảnh tượng, cô lại có thể lần nữa được nhìn thấy nó xuất hiện ở Duẫn Hòa.

Không biết khi ấy bản thân cô đã rung động đến nhường nào, mà chỉ trong một cái chớp mắt, cô dường như nhìn thấy sân bóng vắng vẻ này lại chật cứng không còn chỗ ngồi, tiếng vỗ tay rầm trời vang như tiếng sấm, người người kích động bật dậy hò reo.

Lục Phán Phán nắm chặt tay nắm cửa, theo dõi hai người họ thật chăm chú.

Cố Kỳ đứng sau lưng cô cũng lẳng lặng nhìn theo.

Vài phút sau, La Duy và Đan Húc Dương tạm dừng để nghỉ ngơi uống nước. Gió đêm từ ngoài cửa tràn vào, bọn họ bất giác quay đầu lại thì thấy Lục Phán Phán và Cố Kỳ đã đứng ngay đó từ bao giờ.

La Duy xấu hổ đi đến giải thích với cô: “Tối nay Cố Kỳ bảo có chuyện nên về trước, lúc em và Đan Húc Dương đi vệ sinh, bác bảo vệ tưởng không còn ai nên đã khóa cửa, vô tình nhốt bọn em lại.”

Lục Phán Phán thả lỏng tay cầm, đưa chìa khóa cho La Duy.

“Sau này cậu tự khóa cửa đi.”

La Duy nhìn chìa khóa trên tay mình mà ngơ ngác.

“Hả? Đưa chìa khóa cho em giữ á?”

Lục Phán Phán nhìn xung quanh, “Chỉ có hai người các cậu thôi sao?”

La Duy chỉ vào Cố Kỳ đang đứng bên cạnh cô, “Hôm nay thì chỉ có ba người bọn em thôi.”

Lục Phán Phán: “Không phải hôm nay là thứ bảy sao?”

La Duy và Đan Húc Dương nhìn nhau: “Thứ….. thứ bảy thì không được tập bóng ạ?”

Lục Phán Phán: “Sáng nay mấy giờ các cậu đến đây?”

“Chắc là tám giờ hơn.” La Duy trịnh trọng hứa, “Cuối tuần sử dụng xong nhà Bóng chuyền bọn em chắc chắn sẽ dọn dẹp vệ sinh sạch sẽ.”

Ánh mắt cô chậm rãi lướt qua hai người họ, khóe môi dần cong lên.

“Gần mười một giờ rồi, về sớm còn nghỉ sớm.”

La Duy và Đan Húc Dương gật đầu: “Dạ, bọn em dọn dẹp một lát rồi về ngay.”

Thật ra cũng chẳng có gì nhiều để phải dọn dẹp, bọn họ chỉ cần ném hết bóng vào trong xe đẩy, sau đó lại kéo xe vào góc sân, xong xuôi là có thể xách balo lên đi về.

Trên đường chẳng còn mấy người, cho dù đèn điện đều bật sáng trưng nhưng vẫn cảm thấy vô cùng vắng lặng.

La Duy nói: “Chị Phán Phán, muộn thế này rồi, hay để em đưa chị về nhá.”

Lục Phán Phán không muốn phiền hà người khác, nhưng ngoài trời đã tối đen như hũ nút, dọc đường lại chẳng còn mấy ai, cô cũng muốn có người đưa mình về.

Lúc Lục Phán Phán còn đang do dự chưa quyết thì Cố Kỳ bỗng nhiên lên tiếng: “Để em.”

Lục Phán Phán nhìn qua anh, “Thôi, ký túc xá của cậu cách xa cổng trường, vòng vèo lắm.”

Nói rồi cô nhìn sang La Duy: “Vậy thì phiền cậu nhé?”

La Duy nhanh nhảu đáp: “Không phiền, phiền gì đâu ạ. Em là đàn ông con trai, chuyện nên làm mà. Hơn nữa cũng là vì bọn em nên chị mới phải chạy đến đây một chuyến giữa đêm hôm khuya khoắt thế này.”

Hai người cứ cười cười nói nói như vậy rồi đi mất.

Để lại Cố Kỳ đứng sau nhìn theo rất lâu, mãi đến khi Đan Húc Dương vỗ vai anh nói, “Đi thôi.”

*

Trên đường về.

La Duy xách chiếc túi đeo chéo, mắt nhìn thẳng, hỏi cô: “Chị Phán Phán, năm nay Khánh Dương cũng lọt vào vòng bán kết toàn quốc phải không?”

Lục Phán Phán nhẹ giọng đáp: “Ừm.”

La Duy lại hỏi: “Em thấy thành tích trước kia của họ cũng không tốt, làm sao mà họ có thể tiến bộ nhanh như vậy?”

Lục Phán Phán: “Vì họ đã rất nỗ lực luyện tập.”

La Duy hơi nghiêng đầu nhìn lướt qua cô, làn môi mím chặt, không nói gì.

Hai người im lặng đi thêm một đoạn nữa, La Duy lại hỏi: “Em nghe nói, khán đài của giải đấu toàn quốc năm nay có tới hai nghìn năm trăm chỗ ngồi, có thật vậy không chị?”

“Ban đầu thì đúng thế thật.” Lục Phán Phán nhẹ nhàng mỉm cười, “Nhưng đến trận chung kết thì sẽ là năm nghìn ghế.”

La Duy há hốc miệng, mãi sau mới nói nên lời: “Nhiều vậy ạ? Lại còn có cả truyền hình trực tiếp nữa, chắc sẽ hồi hộp lắm chị ha?”

“Đến lúc vào trận rồi thì còn ai để ý đến xung quanh có bao người theo dõi chứ?” Lục Phán Phán nói, “Nhưng trên khán đài có nhiều người hô hào cổ vũ thì đúng thế thật.”

La Duy gật đầu không nói thêm gì.

Đi đến dưới sảnh chung cư, La Duy định quay đầu về thì Lục Phán Phán đột ngột gọi anh lại.

“La Duy!”

La Duy xoay người: “Sao ạ?”

Lục Phán Phán: “Cậu muốn tiến vào trận chung kết không?”

La Duy vô thức liếm môi, ngập ngừng đôi ba giây mới đáp lại: “Ai mà lại không muốn chứ? Là một vận động viên mà không muốn đoạt cúp vô địch thì còn gọi gì là vận động viên nữa?”

Thấy Lục Phán Phán không nói gì, La Duy lại nói thêm: “Đan Húc Dương cũng vậy. Trông bình thường cậu ấy lầm lì ít nói vậy thôi, nhưng em biết rõ, hơn ai hết, cậu ấy thực sự muốn giành được chức vô địch. Cậu ấy là con nhà nông, ngày bé được theo học Thể dục vốn đã chẳng dễ dàng, trải qua bao nhiêu năm tôi luyện khổ cực, vậy mà nay đến cả một chiếc huy chương cũng chưa từng được chạm vào.”

Lục Phán Phán thở dài, cô bước lên bậc thềm, phất tay về phía anh: “Cậu mau về đi, về nghỉ ngơi sớm, sáng ngày mai phải nỗ lực tập luyện! Chúng ta rồi sẽ giành được chức vô địch.”

Bàn tay phải của La Duy nắm chặt lại, đấm lên khoang ngực đang cuồn cuộn nhiệt huyết.

“Chị cứ yên tâm!”

*

Một mình quay về trường, nhưng La Duy lại cảm thấy toàn thân mình căng tràn nhựa sống, những bước chạy dẫm lên màn đêm đen kịt, đuổi kịp giây cuối cùng của giờ giới nghiêm.

Anh vừa trèo lên giường vừa xem điện thoại.

Vừa vào wechat đã thấy tin nhắn của Cố Kỳ nhảy đến tới tấp.

[Đừng yêu tôi, vô nghĩa thôi]: Anh về ký túc xá chưa?

[Đừng yêu tôi, vô nghĩa thôi]: Vẫn còn đang ở bên ngoài à?

[Đừng yêu tôi, vô nghĩa thôi]: Ngoài trời tối như vậy, anh không sợ sao?

[Đừng yêu tôi, vô nghĩa thôi]: Sắp đến giờ giới nghiêm rồi, anh mau chạy về trường đi.

[Đừng yêu tôi, vô nghĩa thôi]: Đừng nói là anh vẫn đang ở bên ngoài đấy nhé? Sáng mai anh định không đi huấn luyện à?

[Đừng yêu tôi, vô nghĩa thôi]: Cả đêm không về là sẽ bị ghi tên lại đấy.

Sao cứ có cảm giác đội bóng vừa bị một tên kỳ quặc trà trộn vào vậy?

Tác giả:

Ể? Dương Quốc Phúc mà mọi người cũng không biết sao? Dương Quốc Phúc chính là quán lẩu cay hấp dẫn lòng người đó!!!