Cậu Tỉnh Táo Lại Đi! - Kiều Diêu

Chương 2



Lúc trước vì để thuận tiện nên Lục Phán Phán đã thuê một căn nhà ở ngay khu chung cư bên kia đường, đối diện đại học Khánh Dương, nhưng bây giờ cô đã từ chức, thậm chí còn là từ chức trong ồn ào khó chịu, vậy nên cũng chẳng muốn mỗi ngày ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp với đám người này nữa.

Vừa hay hợp đồng thuê đã sắp hết hạn, vậy nên vừa về đến nhà, việc đầu tiên mà cô làm đó chính là vào trang web tìm kiếm một nơi ở mới.

Nhưng ngay trong cú kéo chuột đầu tiên, Lục Phán Phán đã gặp phải vấn đề an giải, chọn khu vực sinh sống.

Công việc mới còn chưa có, cô không cách nào biết được, căn nhà tiếp theo mình nên dọn vào ở sẽ nằm ở phương trời nào.

Lục Phán Phán sầu não, nằm vật xuống giường, lôi điện thoại ra gọi video với Hứa Mạn Nghiên.

Phía bên kia màn hình, Hứa Mạn Nghiên đang ngồi trước bàn trang điểm, nhe răng trợn mắt bấm lông mi.

Thấy Lục Phán Phán chẳng nói chẳng rằng, bàn tay Hứa Mạn Nghiên sững lại, “Lục Phán Phán! Mày lại chụp màn hình đúng không!”

Tốc độ nói của Hứa Mạn Nghiên vẫn còn chậm hơn tốc độ tay của Lục Phán Phán, vài ba thao tác quen thuộc, chẳng mấy chốc mà ảnh đại diện của cô được thay thành tấm ảnh chụp màn hình vừa rồi.

Hứa Mạn Nghiên thấy thế thì chẳng thèm chuốt lông mi nữa, cô lập tức lục lại tấm ảnh xấu nhất đã bị chôn dưới đáy rương hằng bao nhiêu năm trời của Lục Phán Phán, rồi nhanh chóng đổi thành ảnh đại diện mình.

Hứa Mạn Nghiên: “Vào thẳng vấn đề đi, sao hôm nay mày lại rảnh rỗi gọi cho tao?”

Lục Phán Phán: “Mày có người bạn nào mà công ty đang tuyển nhân sự không?”

Hứa Mạn Nghiên: “Tao có hỏi mấy chuyện này bao giờ đâu, mà sao thế?”

Lục Phán Phán: “Tao từ chức rồi.”

Tay cầm bút kẻ eyeliner của Hứa Mạn Nghiên thoáng run, vẽ lệch ra ngoài cả một đoạn.

Cô vừa lấy tăm bông lau đi vừa hỏi: “Đang yên đang lành sao mày lại từ chức?”

Lục Phán Phán lật người, kể lại tất tần tật mọi chuyện xảy ra suốt mấy ngày nay.

“Mẹ kiếp! Cái giống gì vậy!” Hứa Mạn Nghiên phẫn nộ đập bàn, son phấn nghiêng ngả đổ ngã tứ tung, “Tao đã bảo mày rồi, thằng cha huấn luyện viên đó là tên khốn nạn, còn cả cái đám đội viên kia của mày nữa, được nguyên một ổ qua cầu rút ván! Cứ đợi đến khi bà đây quay về đi, bà không xử đẹp chúng nó thì tên bà viết ngược!!”

“Thôi ạ.” Lục Phán Phán nói, “Đợi đến khi bà dám về rồi hãy nói.”

Thời cấp ba, Hứa Mạn Nghiên và Lục Phán Phán vừa gặp nhau đã nhận ra “Chúng ta là chị em ngưu tầm ngưu mã tầm mã” của nhau, suốt ba năm trời hai người dính nhau như hình với bóng. Sau kỳ thi đại học, Lục Phán Phán trúng tuyển vào đại học Khánh Dương, còn Hứa Mạn Nghiên chỉ đậu vào một trường cao đẳng. Nhưng vì để có thể được tung tăng với Lục Phán Phán ở cùng một trường đại học, cô đã vận dụng hết tất cả mối quan hệ của bản thân, cuối cùng cũng giành được một chiếc ghế trong ngôi trường trọng điểm này.

Nhưng dù đã tốt nghiệp được bốn năm, cô vẫn chỉ ăn tiêu ỷ lại vào đống tài sản của gia đình.

—— Vậy nên Hứa Mạn Nghiên không thể thoát khỏi cảnh bị người nhà ép hôn, không phải con trai cưng của ông trùm bất động sản thì cũng là một cậu ấm của ông lớn ngành sắt thép. Thế là cô dứt khoát cuốn gói tay nải, trốn ra đảo Maldives.

“Ờmm….” Hứa Mạn Nghiên nghẹn họng, “Đợi đến khi người nhà buông tha, tao sẽ về ngay.”

Nói rồi Hứa Mạn Nghiên tiếp tục trang điểm, Lục Phán Phán sắp xếp lại tủ quần áo, hai người cứ để điện thoại như vậy nhưng không nói thêm câu nào.

Khoảng chừng hai mươi phút sau, Hứa Mạn Nghiên nhìn vào màn hình chỉnh lại tóc, thuận miệng kể chuyện: “Mày không biết đâu, mấy hôm trước suýt chút nữa thì tao đã vi phạm nguyên tắc bản thân*.”

*翻车: Thuật ngữ mạng, ý chỉ việc bị lừa trong một mối quan hệ nào đó. Ví dụ, bồ yêu đương qua mạng với một người, đến lúc đi gặp nhau thì phát hiện ra đó là một cậu nhóc còn chưa thành niên hoặc một ông già béo ú bụng phệ chẳng hạn.

Lục Phán Phán tìm một cái bao lớn, gom hết quần áo mùa đông nhét vào đấy.

“Làm sao?”

Hứa Mạn Nghiên: “Tuần vừa rồi tao đi bar, gặp được một anh đẹp trai người Trung Quốc, cũng chẳng phải kiểu đẹp đến lóa mắt gì, nhưng mày biết không, cậu ta giống với tình đầu của tao, hơn nữa lại còn trông rất ngây thơ trong sáng, tao mới chỉ đánh mắt nhìn sang có đôi ba lần mà anh chàng đã đỏ mặt.”

Lục Phán Phán không thèm ngẩng đầu: “Đã ngủ chưa?”

Hứa Mạn Nghiên: “Ngủ rồi thì còn nói làm gì nữa!”

Lục Phán Phán cười đểu: “Thật không ngờ mày mà cũng có ngày thất thủ như hôm nay.”

“Không phải tao thất thủ!” Hứa Mạn Nghiên bực bội vò tóc mái, “Thật ra là cậu ta đã vào đến phòng tao rồi, mà tay chân cứ xoắn xuýt với nhau, tao thấy có vẻ cậu ta không biết nên bắt đầu từ đâu nên tao dẫn dắt đẩy đưa tiết tấu một chút. Tao hỏi cậu ta nóng không, cậu ta bảo nóng, thế là tao cởi luôn áo khoác cậu ta ra, kết quả, cái tên này….”

Lục Phán Phán: “Trọng điểm!”

Hứa Mạn Nghiên: “Kết quả là chứng minh thư rơi ra, thằng nhóc đó mới chỉ mười bảy tuổi?!!!! Còn vị thành niên mà phóng túng cái mẹ gì vậy trời!”

“Mày buồn cười.” Lục Phán Phán nói, “Rõ ràng là mày trêu chọc người ta trước, giờ lại quay ra trách người ta phóng túng buông thả.”

Lục Phán Phán rất hiểu Hứa Mạn Nghiên, từ khi còn nhỏ cô đã chẳng để tâm vào chuyện học hành, cứ ỷ mình giàu có xinh đẹp mà thay bạn trai như thay áo. Nhưng đó cũng chỉ là vài mối tình mong manh chóng vánh, trước giờ cô cũng không đặt nặng trong lòng. Cho dù có vậy thì cô vẫn có nguyên tắc của riêng mình.

Một không vờn hoa đã có chủ, hai không dây vào những mối tình si, ba không trêu ghẹo trẻ vị thành niên.

“Không nói chuyện này nữa.” Hứa Mạn Nghiên dán sát mặt vào màn hình, “Mà mày thu dọn quần áo làm gì vậy?”

Lục Phán Phán vừa cột xong chiếc bao to đựng toàn đồ mùa đông lại, đẩy vào góc phòng, “Tao chuyển nhà, đang tìm chỗ đây.”

Hứa Mạn Nghiên: “Mày chuyển đi đâu? Cách nhà tao xa không đấy?”

Lục Phán Phán: “Chưa biết, còn chưa có việc mới, chỉ là ngay lúc này tao không muốn ở đây thêm nữa.”

Hứa Mạn Nghiên: “Thế mày chuyển qua nhà tao đi, dù sao nhà tao cũng còn phòng trống. Lúc đầu bảo mày qua ở thì mày cứ không chịu, bây giờ nghỉ việc rồi thì qua đấy trông nhà giúp tao. Chìa khóa mày có cầm rồi đấy.”

Sau khi Hứa Mạn Nghiên tốt nghiệp, gia đình mua cho cô một căn nhà có hướng nhìn ra bờ sông, không chỉ là tiện cho cuộc sống sinh hoạt, mà còn ở ngay sát vách trường đại học hàng đầu về Kinh tế – Tài chính, đại học Duẫn Hòa.

Lục Phán Phán vừa nghĩ đến đấy thì đồng ý luôn.

Ngày hôm sau, Lục Phán Phán liên hệ với một công ty dịch vụ chuyển nhà, vận chuyển toàn bộ đồ đạc sang nhà Hứa Mạn Nghiên.

Phòng ngủ phụ của căn nhà này vẫn luôn để trống cho Lục Phán Phán, thi thoảng cô cũng có ghé qua một vài lần, giường nệm đều đã có sẵn, vậy nên cô chỉ cần sắp xếp sơ qua đồ dùng cá nhân nữa thôi là mọi thứ đã đâu vào đấy.

Bận rộn cả một buổi sáng, Lục Phán Phán đặt thức ăn ngoài rồi đánh một giấc ngủ trưa. Lúc cô tỉnh dậy, ánh chiều tà đã xuyên qua tấm rèm mỏng, đổ sắc vàng xưa cũ lên ga giường.

Tiết trời đầu tháng năm, không nóng cũng không lạnh, rất thích hợp để du xuân.

Từ đây còn có thể nghe thấy tiếng chuông báo hiệu tan học yếu ớt vang vọng, trong lòng Lục Phán Phán khẽ lay động, cô thay một bộ đồ thoải mái, đi về phía đại học Duẫn Hòa.

Khuôn viên trường bốn bề cổ kính, tản ra hơi thở bức người của những bộ não thiên tài, nhìn mấy cái đầu bóng loáng đang ngồi trên thảm cỏ tay cầm sấp giấy, tranh cãi nhau đến đỏ mặt tía tai, Lục Phán Phán thậm chí còn cảm thấy nghẹt thở.

Đi dạo quanh sân vận động một vòng, rồi lại hóng gió bên bờ hồ trứ danh của đại học Duẫn Hòa thêm một lát, cô cảm thấy cả người khoan khoái hơn hẳn. Chớp mắt mây đen đã che khuất thái dương, e là trời sắp mưa rồi.

Mưa mùa hạ luôn bất ngờ không báo trước, khiến cho người ta trở tay không kịp.

Có những người, dưới cơn mưa tầm tã, sẽ gặp gỡ mối lương duyên của mình, nhưng cũng có những người, dưới cơn mưa tầm tã, sẽ trở thành con gà nhúng nước.

Lục Phán Phán hân hạnh là người thuộc vế sau.

Mưa càng lúc càng lớn, mới đầu chỉ là lất phất giọt ngã giọt bay, bây giờ lại là những giọt nước vô tình lạnh lẽo vỗ bôm bốp lên mặt cô không chút thương tiếc.

Thế là cô đành phải đặt một chuyến xe, nhưng tài xế lại gọi lại cho cô, nói ông không được chạy xe vào khuôn viên trường.

Đang lúc sầu não, tiếng chuông tan học bỗng vang lên, sinh viên tuôn ra ào ào từ tòa nhà giảng đường trước mặt. 

Lục Phán Phán bất đắc dĩ lánh tạm dưới mái hiên nhỏ của mái, vừa mới đứng vào cô đã nhìn thấy trong đình có một lò nướng đang đỏ lửa, củ khoai lang to bằng nắm tay lăn qua lăn lại trên vỉ nướng, lớp vỏ mỏng bên ngoài đã phồng lên nứt cả ra, làm lộ phần thịt khoai vàng óng, làn khí nóng hôi hổi bốc lên cao. Mỗi một sợi hương thơm tỏa ra dường như đều đang kêu gào tên Lục Phán Phán.

Cô gõ nhẹ lên cánh cửa, ông chủ ngẩng mặt lên khỏi cái điện thoại.

“Mua gì?”

Lục Phán Phán chỉ vào lò nướng: “Củ khoai lang nướng này ạ.”

Ông chủ đặt điện thoại xuống, đứng dậy, lấy chiếc túi giấy chuẩn bị gắp khoai gói lại cho cô. Bỗng nhiên ông ngẩng đầu nhìn lướt qua phía sau lưng của Lục Phán Phán, động tác cũng dừng lại.

“Khoai này….”

Bỗng có ai đó vỗ nhẹ lên vai cô.

Lục Phán Phán quay đầu lại nhìn, thứ đầu tiên lọt vào tầm mắt cô là một chiếc hoodie màu đen.

Vai rộng eo hẹp, dáng rất chuẩn.

Sau đó, Lục – mê chân – Phán Phán lại hơi cúi đầu liếc qua đôi chân của người nọ ——— Được! Quá được! Cực kỳ được!

Làm việc trong đội tuyển bóng chuyền nam bao nhiêu năm nay, cô rút ra được một kết luận: Chân của vận động viên bóng chuyền nam mà đứng thứ hai thì không ai dám dành đứng thứ nhất.

Mà người này chắc chắn sở hữu đôi chân của một vận động viên bóng chuyền.

Sau cùng cô mới ngẩng đầu nhìn mặt người ta.

Màu tóc đen gọn gàng ngay ngắn, khuôn mặt trắng nõn sạch sẽ, mày kiếm mũi cao môi mỏng, đường nét góc cạnh cứng cỏi, duy chỉ có đôi mắt đào hoa hơi nhếch lên còn mang theo cảm giác mơ màng ngái ngủ, càng khiến cho khuôn mặt ấy tăng thêm phần biếng nhác nhưng lại rất đỗi dịu dàng.

Lục Phán Phán hoàn tất quá trình đánh giá con người trong vòng không quá ba giây, ngay sau đó, cô dùng ánh mắt dò hỏi thể hiện nghi vấn trong đầu mình.

Vỗ vai tôi làm gì?

Người nọ nâng tay lên, trong tay giữ một chiếc dù.

“Cho cô.”

“Hả?” Lục Phán Phán chớp chớp đôi mắt, dưới cơn mưa, đôi mắt ấy lại càng long lanh yêu kiều hơn bình thường.

Anh lại đẩy chiếc dù về phía cô.

“Mưa to quá, cô cầm dù đi.”

Từ nhỏ đến lớn, Lục Phán Phán nhận được không biết bao nhiêu lần bắt chuyện thả thính từ người khác giới, vậy nên cô cũng không quá bất ngờ, mà ngược lại còn vô cùng bình tĩnh nhận lấy chiếc dù, nói: “Cảm ơn anh, vậy anh cho tôi số điện thoại đi, lần sau đến đây tôi sẽ trả lại nó cho anh.”

Người nọ khẽ cau mày, Lục Phán Phán không dám chắc có phải cô vừa nhìn thấy một thoáng sốt ruột lướt qua trên gương mặt anh hay không.

“Không cần, đây là dù công cộng của tòa nhà giảng đường bên kia, cô cứ trả thẳng về đấy là được.”

Đối phương đã nói như vậy, Lục Phán Phán tất nhiên cũng không cố chấp, cô lại nói thêm một câu cảm ơn rồi bật dù đi vào làn mưa trắng xóa.

Đợi đến khi đã đi được mấy mét, cô mới chợt phát hiện ra hình như có gì đó thiếu thiếu, khoai lang nướng của mình đâu?

Vừa quay đầu, cô đã nhìn thấy chàng trai kia đang chỉ vào củ khoai lang thơm nức mũi duy nhất còn sót lại trên lò nướng của ông chủ.

“Phiền ông quá.”

Ông chủ: “Củ cuối cùng rồi, suýt chút nữa thì bán mất, may mà cậu đến vừa kịp lúc.”

Lục Phán Phán: “………..”

Đột nhiên cô cảm thấy mình vừa bị sỉ nhục bởi một củ khoai lang nướng.

*

Nhận khoai, trả tiền, Cố Kỳ xoay người bước vào màn mưa.

Khi những giọt mưa lạnh lẽo vỗ lung tung lên mặt mình, anh mới bắt đầu hoài nghi có phải mình là một thằng đần?

Vừa rồi khi đi đến gần mái hiên, nhìn thấy sườn mặt nhỏ nhắn thanh tú, nhưng mái tóc đã ướt nhẹp vì nước mưa của một cô gái, cô ấy đang cố kiễng chân, chỉ tay vào củ khoai lang nướng cuối cùng trên vỉ, đôi mắt long lanh ánh nước như thể đã tám đời rồi chưa từng được ăn khoai lang nướng. Lúc ấy, trong lòng anh bỗng nảy sinh khao khát muốn bảo vệ.

Dọc đường quay về, Cố Kỳ vẫn luôn suy nghĩ về một vấn đề.

Cái khao khát muốn bảo vệ kia, là nảy sinh khi anh nhìn thấy cô gái mắc mưa ướt lướt thướt hay là vì củ khoai lang nướng béo thơm cuối cùng trên bếp lò?