Cậu Tỉnh Táo Lại Đi! - Kiều Diêu

Chương 30



Lục Phán Phán vừa hát hết câu cuối cùng, đồng hồ cũng vừa điểm mười một giờ.

“Mọi người về ngủ nghỉ cả đi.” Lục Phán Phán nói, “Sáng mai còn phải huấn luyện nữa.”

Thấy thời gian đã hòm hòm, ai nấy cũng đã thấm mệt, toàn đội bèn thu dọn đồ đạc của bản thân chuẩn bị quay về trường.

Nhạc Tòng Gia cầm áo khoác của mình lên, ra dấu OK.

“Tuân lệnh! Về thôi.”

Lục Phán Phán cầm áo khoác trên tay, cô đợi cho mọi người ra hết, còn nhắc nhở họ kiểm tra lại xem có để quên gì không.

Sau khi tất cả cùng xuống lầu, Lục Phán Phán đi về phía con đường ngược lại.

La Duy dẫn toàn đội về trường, đám thanh niên này nhốn nháo ầm ĩ suốt đoạn đường đi, không một ai để ý đến sự lơ đễnh của Cố Kỳ.

Về đến cổng trường, cả đội bắt gặp xung quanh đều đen kịt, đến cả ngôi trường cũng chìm trong bóng tối.

“Có chuyện gì thế bác?” Tiêu Trạch Khải chạy qua, nhằm sấp trên ô cửa phòng bảo vệ, “Mất điện rồi ạ?”

Bác bảo vệ soi đèn pin ra nói: “Ừ, nghe bảo là máy móc trục trặc, cả khu này đều mất điện hết.”

Cố Kỳ vốn chỉ đang đứng một bên thờ ơ nghe chuyện, nhưng vừa thấy bác bảo vệ nói cả khu này đều mất điện, anh đột ngột ngẩng phắt đầu, nhìn về hướng xa xa.

Khu chung cư ở đó lúc này tối đen im lìm, không còn rực sáng ánh đèn điện như ngày thường nữa.

“Em có chút chuyện, mọi người cứ về trước đi nhá.”

Cố Kỳ quẳng lại một câu rồi xoay người chạy mất, để lại một đám thanh niên ngơ ngác nhìn theo.

*

Lục Phán Phán đi được nửa đường thì phát hiện mất điện, vừa hay anh chủ quán ăn vặt ven đường đang bận rộn buôn bán cho khách phải lôi máy phát điện ra chạy, đồng thời gọi điện thoại cho bên chung cư hỏi thăm tình hình.

Lục Phán Phán đứng một bên, đợi anh chủ gọi điện xong thì hỏi ngay: “Anh ơi, sao lại mất điện vậy? Bao giờ thì có lại?”

Anh chủ đáp: “Họ nói là xảy ra sự cố đường dây điện, đã lập tức gọi người đến sửa rồi, trong vòng nửa tiếng nữa sẽ có điện lại thôi.”

Lục Phán Phán trầm ngâm suy tính, dù sao cũng chỉ có nửa tiếng, so với việc phải mò mẫm trong bóng tối thì không bằng ngồi đây đợi một lát.

Hơn nữa Hứa Mạn Nghiên còn đang què dở, không thể bắt nó chạy xuống đón mình được.

Thế là cô gọi một ly nước, ngồi xuống chiếc bàn trống ngay trước cửa tiệm lướt điện thoại.

Vài phút sau, Lục Phán Phán cảm thấy có ai đó lao vút qua mặt mình.

Cô ngẩng đầu nhìn theo, nhưng trời tối quá cô nhìn không rõ, chỉ mơ hồ cảm thấy người này có vẻ rất cao, lại còn chạy rất nhanh.

Nửa tiếng lướt qua trong một cái chớp mắt, mà điện vẫn chưa có lại, Lục Phán Phán bắt đầu sốt ruột.

Anh chủ quán cũng gọi điện hỏi lại, bên đó nói vẫn chưa sửa xong.

Cứ đợi mãi thế này cũng không biết bao giờ mới có điện, thôi bỏ đi, Lục Phán Phán tự động viên bản thân, cô bật đèn pin trên điện thoại lên, đứng dậy tiếp tục đi về nhà.

Còn chưa đi được mấy bước cô đã va phải một người đi đến từ hướng chính diện.

“Cố Kỳ?!” Lục Phán Phán hỏi, “Sao cậu vẫn còn ở đây?”

Cố Kỳ còn kinh ngạc hơn cả cô: “Sao chị vẫn còn ở đây?”

Lục Phán Phán: “Mất điện rồi nên tôi ngồi đây đợi một lúc, còn cậu? Sao muộn vậy rồi mà còn ở ngoài đường?”

Cố Kỳ không nói gì.

Lục Phán Phán có chút tức giận.

Mấy ngày trước cô đã dặn đi dặn lại cả đội cả trăm ngàn lần, buổi tối không được ra ngoài chơi, phải cố gắng giữ gìn sức khỏe thật tốt. Cố Kỳ thì hay rồi, cô mới cho nhóm các anh nghỉ phép một buổi là anh đã ăn chơi thả phanh, giờ này rồi mà còn chưa về ký túc xá ngủ nghỉ, lượn lờ mãi bên ngoài.

Lục Phán Phán mím môi, vượt qua Cố Kỳ đi thẳng về phía trước.

Còn chưa đi được hai bước, cổ tay cô đã bị người nào đó kéo lại.

Cố Kỳ đưa mắt nhìn xung quanh, “Hay để tôi đưa chị về? Đoạn đường từ đây về nhà chị tối lắm.”

“Không cần.” Lục Phán Phán giãy ra thoát khỏi tay anh, “Dù gì thì lời chị nói cậu cũng chẳng để vào tai, cậu cứ đi chơi tiếp đi, chị không quản nổi cậu.”

Cô nói xong thì bước đi luôn, Cố Kỳ lại tiến lên thêm hai bước, nói với theo bóng lưng của Lục Phán Phán: “Bên đó bây giờ rất tối! Hàng quán vì mất điện nên đã dọn dẹp hết rồi, đèn đường cũng không sáng điện!”

Bước chân cô vẫn không dừng lại.

Người phía sau lại nói tiếp: “Lỡ đâu trên đường có một cái hố, hoặc chị dẫm phải một thứ gì đó mềm mềm, chị……”

“Phải đấy.” Lục Phán Phán ngoài mặt thì cười nhưng trong tâm không cười, “Lỡ đâu giữa đường lại nhảy ra một người muốn khoe cơ bụng thì sao?”

Cố Kỳ: “….”

Lục Phán Phán nói xong lời này thì có hơi hối hận.

Tuy rằng Cố Kỳ nửa đêm nửa hôm không về ký túc xá khiến cô tức giận, nhưng lần này người ta cũng thật lòng vì lo cho cô.

Lục Phán Phán hít sâu một hơi, quay người bước về phía anh.

“Cậu về nghỉ ngơi sớm đi.” Lục Phán Phán nói, “Không phải cậu đã nói sẽ mang giải quán quân về cho chị hay sao? Hành động này của cậu là vô kỷ luật. Không nghỉ ngơi đàng hoàng thì làm sao giành được giải quán quân? Hay đó chỉ là lời nói chót lưỡi đầu môi của cậu cho vui thôi?”

Cố Kỳ hơi khom lưng, nhỏ giọng nói: “Vừa rồi tôi biết mất điện, lo chị đi một mình sẽ hoảng sợ nên mới vội vàng chạy qua đây tìm.”

Bỗng, đèn đuốc tứ phía bật lên, cả thế giới như được thắp sáng.

Bên tai vang vọng tiếng dân cư xung quanh hô hào, đèn neon bảng hiệu chớp nháy.

Giữa bóng đêm, Lục Phán Phán không nhìn thấy vẻ mặt Cố Kỳ, nhưng thời khắc này, cô lại thấy được bóng hình mình phản chiếu rõ nét trong ánh mắt anh.

Cô dường như cảm thấy, trái tim mình đã đập chệch mất một nhịp.

“Cậu……….”

“Tôi về đây.” Cố Kỳ bỗng lùi về sau một bước, anh cười nói, “Phải về kịp giờ giới nghiêm.”

Nói rồi anh quay người chạy mất.

Lục Phán Phán ngây người đứng đó.

Cố Kỳ chạy được vài bước đột nhiên xoay người lại, vẫy tay với cô. 

“Chị yên tâm, tôi chắc chắn sẽ lấy được giải quán quân về cho chị!”

Anh chạy ngược mấy bước, ánh mắt kiên định lại kiêu ngạo, đèn điện sáng rực quanh đó tựa như biến thành phông nền mà nhạt nhòa đi hẳn.

Lục Phán Phán hoàn hồn, cô bối rối gật đầu lia lịa rồi xoay người rời đi.

*

Lục Phán Phán cầm áo khoác trên tay bước vào nhà, Hứa Mạn Nghiên vừa hay đang cà nhắc cà nhắc thử quần áo.

“Mày thấy thế nào?” Hứa Mạn Nghiên dang hai tay ra, “Cái áo hoodies này đẹp không?”

Lục Phán Phán đang rất mệt, cũng không thèm nhìn lấy một cái chiếu lệ mà nằm rạp xuống sofa, “Đẹp.”

Nói rồi cô bỗng nhìn thấy ly trà sữa để trên bàn, thế là cô với tay cầm ly trà sữa hút sột xoạt hết non nửa.

“Cái hoodies này là phiên bản giới hạn đó.” Hứa Mạn Nghiên đứng trước gương ngắm nghía đủ mọi góc độ của chiếc áo mới, “Thời tiết mà lạnh hơn chút nữa, mặc thêm áo khoác ngoài trông cũng đẹp.”

Cô vừa quay đầu lại đã nhìn thấy ngay chiếc áo kaki túi hộp mà Lục Phán Phán ban nãy tiện tay vắt ngang sofa.

“Ế, đưa áo của mày đây cho tao thử đi.”

Lục Phán Phán chộp chiếc áo ném qua, Hứa Mạn Nghiên khoác lên, nhíu mày lầm bầm: “Rộng thế, sao cái tay áo này dài quá vậy?”

Đoạn cô ngẩng đầu nhìn vào gương rồi lại cong môi cười tự thưởng: “Nhưng trông cũng ra gì phết đấy! Phong cách bạn trai này cũng không tồi.”

Lục Phán Phán bỗng sững người.

Cô đứng dậy đi đến bên cạnh Hứa Mạn Nghiên cẩn thận nhìn lại một lượt, đây đâu phải là áo khoác của cô!

Tâm tư lập tức trôi dạt về lúc còn đang ở phòng bao quán karaoke, Lục Phán Phán chắc chắn một trăm phần trăm cô và Cố Kỳ đã lấy nhầm áo khoác của nhau.

Cô bất lực cười khổ.

Sao mà máu cún thế không biết!

“Mày cười gì đấy?” Hứa Mạn Nghiên hỏi, “Mày mua cái áo khoác rộng như này từ khi nào vậy hả?”

“Không có gì.” Lục Phán Phán nói, “Của sinh viên, tao lấy nhầm thôi.”

Hứa Mạn Nghiên cởi áo khoác ra trả lại cho Lục Phán Phán.

Cô cầm lấy đi vào phòng ngủ, định bụng tìm một cái túi bỏ vào, ngày mai sẽ mang trả lại cho Cố Kỳ.

Đang gấp chiếc áo lại, một vật gì đó bỗng trượt ra khỏi túi.

Lục Phán Phán cầm lên xem thử, hóa ra là viên kẹo trái cây.

Còn là viên kẹo vị quýt nữa chứ.

Lục Phán Phán lại phì cười.

Đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn thích ăn cái này.