Cậu Tỉnh Táo Lại Đi! - Kiều Diêu

Chương 46



Sáng hôm sau Lục Phán Phán thức dậy, tin nhắn đầu tiên trong điện thoại là của Kim Hâm.

[Kim Hâm]: Bố mẹ nhận thêm thằng con trai từ khi nào vậy?

Lục Phán Phán ngủ đến mụ mị đầu óc.

[Lục Phán Phán]: Hả??

Kim Hâm lúc này đang ngồi trong phòng chờ, chán phát chết.

[Kim Hâm]: Đêm qua có người gọi anh là anh rể.

[Lục Phán Phán]: Ai vậy?

[Kim Hâm]: Cố Kỳ chứ ai! Cái thằng nhóc trong đội bóng của em đó!

[Lục Phán Phán]: ………. Hai người gặp nhau à?

Ban đầu Kim Hâm chỉ định nhắn tin trêu cô.

Từ ngày nhà anh và nhà họ Lục kết duyên đến nay, mấy tên muốn gọi anh là anh rể càng lúc càng nhiều.

Mà đã gặp nhiều rồi thì tất tự hiểu.

Vậy nên tối qua vừa trông thấy cái bộ dạng đó của Cố Kỳ là anh đã biết ngay, lại có thêm một tên nữa muốn ủn cây cải trắng nhà mình trồng.

Lục Phán Phán đợi mãi mà chẳng thấy Kim Hâm trả lời, thế là cô lại ngây thơ gửi cho anh  một tin nữa.

[Lục Phán Phán]: Tạm thời anh đừng nói gì với bố mẹ hết nhé.

Thật ra lúc đó Kim Hâm đang bận lên máy bay.

Đợi đến khi anh đã yên vị vào ghế của mình, vừa lấy điện thoại ra xem thì lại cười đến đỏ mắt.

Tối qua Cố Kỳ cả đêm không ngủ, hai người đứng ngoài ban công trò chuyện với nhau đến khi đằng đông hửng sáng rồi mới vội vội vàng vàng tìm lái xe thuê chạy về nhà.

Còn Kim Hâm thì vẫn gắng gượng được cho đến bây giờ.

Anh đã từng giống như Cố Kỳ, từng si mê theo đuổi người mình yêu.

Mặc dù chưa nói ra thành lời, nhưng trong lòng đã âm thầm thề thốt cả trăm ngàn lần, rằng đời này nhất định phải đối xử với cô ấy thật tốt, nhất định phải trở thành chốn mà cô ấy có thể vĩnh viễn dựa vào.

Tiếc là trước khi anh trưởng thành, cơ hội đã lặng lẽ biến mất, không một dấu vết cũng không một tiếng động.

*

Kết thúc kỳ nghỉ quay trở lại trường đã là tháng hai, tháng sau giải đấu toàn quốc sẽ được chính thức khởi động.

Dựa vào điểm tích lũy trong giải đấu khu vực phía Nam, Đại học Duẫn Hòa xếp vị thứ sáu. Ở giải đấu quốc gia, chiếu theo phương pháp sắp xếp của Berger, họ được xếp vào bảng C với các đội hạng một, hạng bốn của khu vực phía Nam, và ba đội khác lần lượt là hạng một, hạng ba, hạng năm đến từ khu vực phía Bắc.

Bởi vì giải đấu từ xưa đến nay đều áp dụng phương pháp chia đội này, vậy nên Lục Phán Phán không cần phải đợi đến khi Ban tổ chức ra thông báo mà đã biết cụ thể bảng C sẽ gồm những đội nào.

Thành tích của Đại học Khánh Dương đứng vị thứ tư của khu vực phía Nam, cũng nằm trong bảng C.

Mà vòng thứ nhất của trận chung kết là đấu vòng tròn trong từng bảng, các đội đều sẽ gặp nhau một lần. Nói cách khác, trong trận đấu diễn ra vào tháng sau, Duẫn Hòa chắc chắn sẽ gặp Khánh Dương.

Lục Phán Phán liệt kê hết những đội này ra, trong số sáu đội thì có hai đội trước kia đã từng đấu với Khánh Dương, cũng đồng nghĩa với việc, trong tay Lục Phán Phán hiện đã có dữ liệu của hai đội đó.

Tính thêm cả Khánh Dương nữa, vậy là có tổng cộng ba đội cô đã nắm rõ trong lòng bàn tay.

Điều này giúp Lục Phán Phán cảm thấy dễ thở hơn một chút khi sắp phải đối mặt với vòng đấu sắp tới.

Nhưng cô không ngờ rằng, trong kết quả bốc thăm được công bố vào tuần sau, Khánh Dương lại chính là đội thứ hai mà Duẫn Hòa sẽ giao đấu.

Lục Phán Phán đưa danh sách cho Ngô Lộc xem, lúc biết được đội thứ hai mà mình sẽ gặp là Khánh Dương, lòng ông cũng phức tạp vô cùng.

Dù sao huấn luyện viên của Khánh Dương – Phùng Tín Hoài, cũng là đàn em của ông, những chuyện rắc rối cong quấn giữa hai người Lục Phán Phán cũng hiểu.

Nếu như Ngô Lộc không thật lòng muốn giành chiến thắng, vậy thì Lục Phán Phán đã chẳng thể nào thấy được dáng vẻ nản lòng thối chí cùng đống tàn thuốc bên vệ đường của ông vào lần đầu tiên gặp mặt.

Suy cho cùng, cái cảm xúc lẫn lộn ngổn ngang trong lòng Ngô Lộc còn là bởi thực lực hiện giờ của Khánh Dương và Duẫn Hòa chênh nhau quá lớn.

Lục Phán Phán tiếp sức cho ông, cũng như tự đang động viên chính bản thân mình: “Thầy yên tâm, năm nay chúng ta còn giành được hạng sáu của giải phía Nam cơ mà, mạnh hơn biết là bao! Vậy nên, cơ hội đánh bại Khánh Dương của chúng ta hiện đang là 50:50.”

“Haiz, không phải chuyện đấy, thầy chỉ đang nghĩ, những đội trong danh sách này đều quá mạnh.”

“Đương nhiên là mạnh rồi! Người ta đều nằm trong top sáu giải đấu của hai khu vực mà!”

“Thì đấy, vậy nên chẳng phải chúng ta……”

“Nhưng đội chúng ta cũng nằm trong top sáu!”

Ngô Lộc cười hỏi: “Phải đấu với đồng đội trước kia của mình mà em không sợ sao?”

Lục Phán Phán nhún vai: “Sao lại phải sợ, có phải có mỗi một mình em ra sân đâu.”

Ngô Lộc bị cô chọc cười, tâm trạng đã thả lỏng không ít, nhưng cô vừa quay đầu đã thấy ngay một đống người đang nằm la liệt khắp mặt sân.

Mười mấy tên đội viên nằm quay ngang quay ngửa trên sân bóng.

Mà những chuyện này đều nằm trong dự liệu của Lục Phán Phán.

Cô và Ngô Lộc nhìn nhau bật cười, rồi bất lực đi đến chỗ bọn họ.

Kim Hâm là người nói được làm được, hai cái máy phát bóng tự động được giao thẳng đến nhà Bóng chuyền ngay ngày đầu họ về lại trường.

Lúc đó, đám đội viên nhìn thấy hai cái máy phát bóng mới toanh bỗng xuất hiện ở đây thì hưng phấn phát điên lên, chen nhau sờ sờ gõ gõ mọi ngóc ngách.

Ngày trước nhà Bóng chuyền cũng có hai cái máy phát bóng, nhưng cả hai đều đã cũ lắm rồi. Vì quá già đời nên tính năng cũng không còn ổn nữa, Ngô Lộc đã ngừng sử dụng nó từ lâu.

Mà nay Kim Hâm lại mang đến hai cái máy phát bóng tự động hiện đại nhất, không chỉ có công suất lớn mà còn có thể dựa theo những yêu cầu khác nhau để điều chỉnh chế độ phát bóng, tuy đơn giản nhưng hiệu suất lại cao.

Khi ấy Lục Phán Phán đứng một bên nhìn dáng vẻ hưng phấn tột độ của bọn họ còn lắc đầu cảm thán.

——— Quá ngây thơ, còn chưa biết được hai cái máy phát bóng tự động này sẽ đại diện cho điều gì cơ mà.

Bây giờ bọn họ yêu thích nó vì hiệu suất cao, nhưng sau này chắc chắn họ sẽ quay ra căm hận nó, cũng chỉ vì cái hiệu suất cao.

À không, chưa cần tới hai chữ “sau này”, chỉ mới được vài ngày mà toàn đội ai cũng đã hận không thể cẩu luôn hai cái máy ấy đi.

Ngày trước Ngô Lộc không dùng máy phát bóng trong lúc huấn luyện, đối với những hạng mục như “Đập bóng dứt điểm”, mỗi ngày một người hai trăm quả là đã nhiều lắm rồi, vì dù sao cậu muốn đập bóng một lần thì thành viên bắt cặp cũng phải phát bóng một lần, còn chưa tính thêm việc chạy đi chạy lại nhặt bóng nữa.

Nhưng bây giờ đã có máy phát bóng công suất cao, cậu chỉ cần đứng yên ở đó, bóng sẽ tự động bay ào ào qua, còn chẳng có thời gian để thở nữa là.

Ngô Lộc đương nhiên cũng sẽ tăng số lần huấn luyện những hạng mục thường nhật này lên.

Tiêu Trạch Khải nằm ngay gần nhất, tay chân dang rộng hết cỡ thành hình chữ đại (大) nằm phè trên sàn.

“Lộc Lộc, không ổn rồi, em thật sự không ổn rồi, tay của em không nhấc lên nổi nữa!!!”

Thẩm Chu Sơ nằm ngay cạnh Tiêu Trạch Khải, quần áo ướt đẫm, mặt toàn mồ hôi.

“Lộc Lộc, chúng ta vẫn nên đập hai trăm quả mỗi ngày thôi, bốn trăm quả em thấy em không ổn. Không mấy thầy đập chết em đi này.”

Thấy Tiêu Trạch Khải và Thẩm Chu Sơ đi đầu, mấy người khác cũng kêu rên ầm ĩ.

Trên người họ, ai cũng có đủ loại vết thương ngoài da do quá trình huấn luyện gây ra, tuy là không đến nỗi ảnh hưởng đến vận động hằng ngày nhưng phải huấn luyện với cường độ cao như vậy đúng thật là rất mệt mỏi.

Mà bản thân Lục Phán Phán cũng tin rằng, bọn họ than cánh tay sắp nhấc lên không nổi nữa chẳng phải là những lời than vãn cố ý phóng đại.

Cô im lặng không nói gì, quét mắt quan sát toàn đội.

Cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Cố Kỳ.

Anh ngồi ở phía cuối hàng, một chân co lại, cánh tay chống lên chân, cúi đầu thở dốc, mồ hôi xuôi theo sườn mặt chảy xuống cổ, như thể vừa dầm mưa về.

Lục Phán Phán biết anh cũng đang rất mệt.

Tuy rằng sức bùng nổ của anh mạnh mẽ, sức bền vô cùng ổn định, nhưng rốt cuộc thì anh cũng không phải là sinh viên Thể thao.

Cô vòng qua đám thanh niên nằm ngổn ngang đi về phía anh, lúc đi ngang qua Đan Húc Dương cô bỗng dưng ngồi xuống hỏi.

“Cậu vẫn ổn chứ?”

Đan Húc Dương cũng đang thở hồng hộc, mồ hôi tuôn như mưa.

Bình thường cậu trầm tính ít nói, lại rất chịu khó cần cù, chưa từng cất lời kêu than. Vậy nên Lục Phán Phán mới tính rằng, nếu như Đan Húc Dương cũng cảm thấy cường độ huấn luyện như vậy là quá tải, vậy cô sẽ bàn bạc lại với Ngô Lộc để giảm khối lượng xuống.

Đan Húc Dương vuốt mồ hôi trên mặt, ngẩng đầu đáp: “Em thấy vẫn ổn.”

“Thật không?” Lục Phán Phán hỏi, “Cậu không cần phải nói giảm nói tránh, nếu cậu cảm thấy huấn luyện như vậy quá nặng, huấn luyện viên Ngô sẽ cân nhắc tình hình mà giảm cường độ cho phù hợp.”

Đan Húc Dương lắc đầu: “Em có nói giảm nói tránh đâu, em thấy vẫn ổn, thật đấy.”

Cậu nhìn thẳng vào Lục Phán Phán, ánh mắt vô cùng nghiêm túc chân thành.

“Vậy được, cậu nghỉ ngơi đi.”

Lục Phán Phán tiếp tục đi về phía trước, lúc đã sắp đến bên cạnh Cố Kỳ, cô bỗng đi vòng rộng ra, đứng ngay sau lưng anh.

Lục Phán Phán khom lưng, chọc lên vai anh.

“Game over rồi à?”

Cố Kỳ không quay đầu, cũng chẳng đáp lại.

Thấy thế cô bèn nghiêng đầu sang nhìn anh, nhưng ngay khi Lục Phán Phán mới vừa thoáng thấy cái sống mũi thẳng tắp kia thì Cố Kỳ bỗng đột ngột quay đầu, chóp mũi sượt qua chóp mũi cô.

Tiếp xúc gần gũi bất ngờ ập đến, hơi thở nóng rực của anh dường như vừa chạm lên gò má cô.

Lục Phán Phán hốt hoảng rụt người lại, còn kịp trông thấy điệu cười như tiểu nhân đắc ý của anh.

Cố ý!

“Tôi đang hỏi cậu đấy.” Lục Phán Phán tỏ vẻ nghiêm túc, “Cường độ như vậy có ổn không?”

Lục Phán Phán cứ nghĩ Cố Kỳ cũng sẽ trả lời giống như Đan Húc Dương, nói rằng bản thân thấy khá OK không có vấn đề gì, nhưng không ngờ anh lại ngẩng đầu thẳng tắp, thản nhiên đáp: “Đúng thế, mệt lắm rồi.”*

*Câu này Cố Kỳ đang trả lời cho câu hỏi “Game over rồi à?” của Lục Phán Phán ở phía trên.

Anh nói như vậy lại khiến Lục Phán Phán không biết phải tiếp lời thế nào.

Trong ấn tượng của cô, Cố Kỳ và Đan Húc Dương vẫn có điểm khác nhau. Đan Húc Dương sẽ cảm thấy khổ cảm thấy mệt, sẽ thể hiện điều đó ra bên ngoài, nhưng sẽ không bao giờ phàn nàn hay tỏ thái độ hậm hực cáu gắt. Còn Cố Kỳ thì lại là kiểu “Tôi sao cũng được”, bảo anh tăng cường huấn luyện thì anh sẽ tăng cường huấn luyện, thậm chí còn khiến người khác khó lòng nhận ra, rằng trong lúc huấn luyện anh cũng biết mệt.

Vậy nên ngay khi nghe anh thẳng thắn bảo mình đang rất mệt, Lục Phán Phán đã lập tức ngồi thụp xuống, hàng lông mày cau chặt.

Yêu cầu huấn luyện thường nhật của Khánh Dương ngày trước thấp hơn thế này một chút, vì Lục Phán Phán nghĩ nền tảng của Duẫn Hòa yếu hơn Khánh Dương nên cô mới bàn bạc với Ngô Lộc tăng cường mức độ huấn luyện trước giải đấu.

Bây giờ phải làm sao mới tốt đây?

Lục Phán Phán đang đau đầu suy nghĩ thì Cố Kỳ bỗng đột nhiên đứng dậy, hai cánh tay thả lỏng đung đưa trong không trung.

“Nhưng mà chị yên tâm, tôi đã hứa là sẽ mang cúp quán quân về cho chị.” Cố Kỳ cúi đầu nhìn cô, “Tôi nói được làm được.”

Ngô Lộc hiện đã bị lèo nhèo đến mức chẳng còn cứng rắn nổi nữa.

Ông vốn là một người dễ mềm lòng, phen này lại trông thấy đám học trò của mình huấn luyện đến nỗi mệt thở như chó, ông lại nhớ đến những ngày mình còn ở trong trường thể thao.

Mệt mỏi quá độ, ngay cả bản thân ông còn không thể kiên trì được.

Ngay lúc Ngô Lộc không biết phải mở lời thế nào thì phía bên kia sân bỗng vang lên tiếng động.

Ông quay đầu lại, thấy Cố Kỳ và Đan Húc Dương đang đứng ở vị trí số bốn và số sáu, bắt đầu tập luyện tấn công từ hàng sau.

Những người khác cũng đã nhìn thấy.

Tiêu Trạch Khải gào lên, dãy dụa trên sàn bóng: “Bộ hai người là quỷ hả!!! Là quỷ hay gì!!”

Hoắc Đậu cũng muốn được bật khóc thật to, anh bổ nhào lên người Tiêu Trạch Khải: “Gặp phải những tên đồng đội như này, ngày tháng sau này của tôi khó mà sống tiếp! Hu hu hu hu!”

Ngô Lộc thấy vậy, trong lòng hạ quyết tâm, ông đá vào mông Hoắc Đậu một cú đầy yêu thương.

“Đứng dậy! Mấy cậu nhìn Cố Kỳ đi! Người ta không phải sinh viên Thể thao mà còn kiên trì hơn mấy cậu đấy!”

Ngô Lộc lại liếc qua La Duy, “Đội trưởng La còn nằm ườn đấy chưa chịu dậy à?”

La Duy khóc không ra nước mắt, lúc đứng lên còn tiện tay tóm luôn Tiêu Trạch Khải, “Nhanh lên! Tiếp tục huấn luyện mau!”

Hoắc Đậu ngồi bệt trên sàn, vò đầu bứt tóc: “Lộc Lộc, đội chúng ta được phân vào bảng C, phải đấu với những đội hạng một, hạng ba, hạng năm của giải đấu phía Bắc. Bọn họ quá kinh khủng, chỉ mỗi cái chiều cao thôi đã đủ ghê rồi. Thầy nói xem, bây giờ chúng ta nước đến chân mới nhảy thì còn có tác dụng không?”

Lời Hoắc Đậu vừa nói cũng chính là tiếng lòng của tất cả những người ở đây.

Lọt vào top hai mươi bốn cả nước đương nhiên là điều đáng mừng, nhưng vì theo danh sách phân tổ, ngay vòng đấu vòng tròn đầu tiên đối thủ mà bọn họ phải chạm trán lại là đội hạng hai, hạng bốn của khu vực phía Nam và cả những đội mũi nhọn của miền Bắc.

Kinh nghiệm thực chiến không nhiều, áp lực như núi.

Ngô Lộc lấy hơi thổi một hồi còi thật chói tai, giục những người còn đang ngồi trên sàn mau đứng dậy, “Có nhảy vẫn tốt hơn là không nhảy.”

Ông không nhiều lời, tuyên bố tiếp tục huấn luyện, đám thanh niên đang nằm la liệt trên sàn bị La Duy lôi hết dậy, chia thành hai đội đứng trước lưới, lại bắt đầu luyện tập.

Hai đội lần lượt thực hiện tấn công, mỗi người đánh ba quả rồi nhanh chóng chạy về phía cuối hàng. Trừ vài ba người vẫn còn duy trì được trạng thái thì những người còn lại đều miễn cưỡng xem như đã đánh qua lưới.

Không chỉ là miễn cưỡng về mặt thể lực.

Lục Phán Phán đứng phía sau quan sát, hô lớn: “Mọi người cố lên!”

Giọng cô vang như tiếng chuông đồng, vọng khắp nhà Bóng chuyền: “Các cậu là vận động viên, sự tồn tại của các cậu chính là vì hai chữ chinh phục. Người khác có thể tận hưởng an nhàn, nhưng các cậu sinh ra là để bươn qua mưa gió, vượt qua khó khăn. Cả nước có hơn một trăm đội tuyển bước vào trận tranh tài, mỗi một đội đều ôm theo khát vọng chiến thắng ra sân, mỗi một đội đều có thể giành được chiếc cúp quán quân danh giá về tay, còn chúng ta mới chỉ đi đến top hai mươi bốn đội mạnh nhất, nắm trong tay chưa đến năm phần trăm khả năng. Trong khái niệm xác suất, đây chỉ là một tỷ số vô cùng bé nhỏ. Nhưng trong mỗi trận đấu, mỗi một đội bóng đều đang tranh thủ từng chút biến cố của tỷ số nhỏ bé ấy, và thi đấu thể thao sẽ mãi là câu chuyện các đội tranh giành từng phần trăm xác suất một. Cả một đời của vận động viên đều là cố gắng giành lấy năm phần trăm ấy, vì chỉ khi đã trải qua cảm giác được đứng trên đỉnh cao vinh quang không ai bì kịp, thì khi đó các cậu mới thực sự trải nghiệm được niềm vui sướng tột cùng của thi đấu thể thao.”

Hai hàng người đồng loạt quay lại nhìn Lục Phán Phán.

“Vậy nên, cho dù chỉ có chưa đến năm phần trăm hi vọng, chị mong mọi người cũng đừng nản lòng nhụt chí, được chứ?” Lục Phán Phán nói.

Tất cả đều dừng lại, mang theo tiếng thở dốc vì huấn luyện mệt mỏi mà nhìn về phía cô, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.

Lục Phán Phán nhìn Cố Kỳ, cô cười nói: “Chủ công của chúng ta, cậu có lòng tin đó không?”

Cố Kỳ khẽ cười: “Tôi đã nói đáp án với chị từ lâu rồi.”

Lục Phán Phán ngẩn người một lúc mới hiểu ra.

—— Cho dù chỉ còn năm phần trăm hi vọng, tôi cũng sẽ không bỏ cuộc.

Kiểu đàn ông có ham muốn chinh phục như vậy, thật là con mẹ nó cuốn hút quáaaa.

Lục Phán Phán có cảm giác như sợi dây cuối cùng trong lòng cô đã lung lay chực đứt, cô thậm chí còn đang muốn nhào vào lòng người đàn ông kia ngay lập tức để được cảm nhận trái tim cháy bỏng của anh ở khoảng cách thật gần.

Trong lòng đang ầm ầm cuộn sóng, vậy nên đáy mắt của cô cũng không thể giữ nổi vẻ điềm nhiên kia nữa.

Cô ngẩng đầu đón lấy ánh nhìn nóng rực của Cố Kỳ, cất giọng: “Tôi tin tưởng cậu, đồng thời cũng vô cùng chờ mong.”

Tác giả:

Mọi người đều đang thúc giục cho hai người ở bên nhau đi, tuy đúng là sắp rồi, chỉ còn vài ngày nữa thôi, nhưng lần này thiết lập nhân vật nữ chính và hoàn cảnh gia đình không giống với những truyện trước. Trước khi Phú Quý Nhi phá vỡ những băn khoăn trăn trở cuối cùng trong lòng Phán Phán thì cô ấy sẽ không dễ dàng thỏa hiệp đâu. Vì dù sao, không cần biết đó có phải là tình chị em hay không, thì trong tình yêu chúng ta có rất nhiều thứ cần phải dung hòa mà, tôi không muốn đặt những ngăn trở ấy vào trong tình yêu, vậy nên dạo gần đây tôi chăm chỉ thế này còn không phải vì muốn hai người họ sớm được ở bên nhau sao, hahahahahaha. Dù sao thì tôi cũng rất muốn viết về những ngày tháng yêu đương của Phú Quý Nhi, vì tôi nghĩ cậu ấy có dục vọng khá cao.
— QUẢNG CÁO —