Hứa Mạn Nghiên cũng bật đèn bàn bên mình lên, “Là ai vậy? Tao không đoán được!”
“Người mày gặp ở quán lẩu hôm mày về nước ấy.”
“Là cái người đẹp trai đó đó hả?”
“Ừ.”
“Trông cậu ta có vẻ hơi non…. nhỉ?”
“Ừ, hai mươi.”
Hứa Mạn Nghiên đột nhiên im bặt, ánh mắt nhìn Lục Phán Phán như thể đang nhìn một người xa lạ.
“Mày bị ma nhập quỷ dẫn hả??? Không thể nào! Với tính cách của mày sao có thể đi thích một người nhỏ hơn mình tận mấy tuổi được!!”
Lục Phán Phán không tiếp lời, Hứa Mạn Nghiên càng nghĩ càng thấy khó hiểu, “Chẳng phải gu của mày là kiểu trưởng thành trầm tĩnh sao? Sao giờ lại thành thế này?”
Lục Phán Phán trợn mắt: “Mày còn yêu đương qua mạng được mà tao lại không thể yêu đương với em trai nhỏ tuổi được à?”
“Hai cái này có giống nhau không?” Hứa Mạn Nghiên cãi, “Tao yêu đương qua mạng nhưng tao…. Khoan…. Mẹ nó tao không có yêu qua mạng! Mày đừng ăn nói lung tung?!”
“Ừ ừ ừ, mày không yêu đương qua mạng.”
Lục Phán Phán chui vào trong chăn cười giễu: “Mày chỉ thiết lập một mối quan hệ vô cùng thân mật qua mạng mà thôi, vừa lòng mày chưa?”
“Cái miệng này của mày sao vậy hả?”
Hứa Mạn Nghiên cũng chui vào trong chăn bắt đầu cào cấu Lục Phán Phán, hai người ầm ĩ nửa ngày mới đình chiến đi ngủ.
Sáng hôm sau, báo thức còn chưa kêu Lục Phán Phán đã tự tỉnh.
Thời gian xông xênh, cô vệ sinh cá nhân xong xuôi rồi thì đủng đỉnh đi làm đồ ăn sáng.
Đang làm được một nửa thì Hứa Mạn Nghiên đi ra với đôi mắt ngái ngủ, cô ngáp dài, thấy Lục Phán Phán đang bận rộn trong phòng bếp thì nghẹn họng: “Mày bị làm sao vậy? Yêu đương ghê gớm vậy à? Dậy sớm thế làm gì?”
Lục Phán Phán đang lo cho cái chảo thịt của mình, mặt không cảm xúc.
“Mày còn đứng đấy nói tao nữa à? Sáu rưỡi rồi đấy, giờ mà còn chưa đi thì liệu mày có kịp lên máy bay không?”
Hứa Mạn Nghiên hốt hoảng chạy đi đánh răng rửa mặt, lúc trở ra còn chẳng thèm trang điểm, vội vàng kéo chiếc vali nhỏ đã chuẩn bị từ tối qua, đi ra ngoài.
Lúc đứng xỏ giày ở huyền quan, cô vẫn không quên phàn nàn: “Sao dạo này lắm người kết hôn thế không biết?! Dạo này ngày lành tháng tốt à?”
Hai phút sau, cánh cửa đóng lại.
Lục Phán Phán ngước mắt khẽ cười, bắt đầu áp chảo phần thịt thứ hai.
Trên bàn vừa bày đủ hai phần ăn sáng, chuông cửa đúng lúc vang lên.
Người hôm nay đến đây ăn sáng là người mà đêm qua cô đã hẹn.
Lục Phán Phán đi ra mở cửa thì thấy Cố Kỳ đang đen mặt đứng đó.
“Anh sao vậy?”
Lục Phán Phán nép qua một bên, Cố Kỳ lững thững bước vào nhà.
“Trên đường gặp một vài người bạn.”
“Sau đó thì sao?”
“Bọn họ hỏi anh đi đâu.”
“Anh trả lời như thế nào?”
“Anh nói anh đi dạo.”
Lục Phán Phán ngồi vào bàn ăn, ủ ly sữa bò trong tay.
“Trả lời ổn đấy chứ.”
Cố Kỳ ngẩng đầu nhìn Lục Phán Phán, tóc tai rũ xuống.
“Nhưng bọn họ lại nhìn anh như thể anh bị thiểu năng.”
“Sao lại vậy?”
“Có ai mà sáng sớm trời còn chưa tỏ đã ra ngoài đi dạo chưa?”
“…….”
Vì để an ủi Cố Kỳ, Lục Phán Phán cầm một lát bánh mì nướng lên, đưa đến trước miệng anh.
Cố Kỳ sửng sốt, “Em đang bù đắp cho anh đấy à?”
“Thế có ăn không?”
“Không ăn, chẳng có thành ý gì cả.”
Lục Phán Phán đặt luôn lát bánh mì xuống, cúi đầu uống sữa.
Thấy cô không nói thêm gì, Cố Kỳ sầu não thở dài, rồi tự cầm lát bánh mì lên gặm.
Quả nhiên, chị thì vẫn là chị, nóng tính thật đấy.
Uống hết ly sữa ấm, Lục Phán Phán vừa ăn sandwich vừa nói: “Qua hết khoảng thời gian bận rộn này em định sẽ dọn ra ngoài ở.”
“Tại sao?”
“Hiện giờ em đang ở cùng bạn thân.”
“Ở cùng bạn thân thì làm sao?”
“Không tiện.”
…….
Cái dĩa trên tay suýt thì rơi, Cố Kỳ ngẩng đầu nhìn chằm chằm Lục Phán Phán: “Có chuyện gì mà không tiện?”
Cô chậc một tiếng, “Không phải chuyện mà anh đang nghĩ đâu.”
Cố Kỳ dứt khoát đặt dĩa xuống, vẻ mặt nghiêm trọng như đang bàn chuyện quốc gia đại sự: “Thế chuyện của em là chuyện gì?”
Lục Phán Phán bị anh nhìn đến chột dạ, cô vội vùi đầu ăn sandwich.
Vài giây trôi qua, ánh mắt chòng chọc trên đỉnh đầu vẫn chưa hề di chuyển.
Lục Phán Phán ngẩng đầu trộm liếc anh một cái, thấy anh nghiêm túc quá mức, cô đành cắn răng: “Ờ… đúng là cái chuyện mà anh nghĩ đấy.”
Giờ thì đến lượt Cố Kỳ nói không nên lời.
Anh cứ nhìn Lục Phán Phán chằm chặp, mãi đến khi cô đứng dậy hạ lệnh đuổi khách.
“Anh ăn xong chưa? Xong rồi thì về trường đi, lát nữa em đến.”
Nhìn Cố Kỳ ngây ngốc đứng dậy đi về phía cửa nhà như kẻ khờ, Lục Phán Phán không nhịn được bật cười.
Thực ra cô vốn đâu có ý đó.
Ban đầu chuyển vào đây ở cùng Hứa Mạn Nghiên chỉ là kế sách tạm thời, khi ấy cô bận quá, không có thời gian rảnh tìm nhà.
Hiện giờ công việc đã ổn định, cô đâu thể ở nhờ nhà Hứa Mạn Nghiên mãi được, vậy nên từ lúc về quê đón Tết cô đã bắt đầu suy nghĩ đến chuyện tìm nhà rồi.
Vừa rồi Lục Phán Phán nhắc đến chuyện này chẳng qua là vì muốn tìm đề tài nói chuyện mà thôi, nào có ngờ Cố Kỳ lại nghĩ theo hướng đó.
Mà cô chẳng biết trong đầu mình nghĩ cái gì mà cũng hùa theo lời anh nói cho được.
Lúc dứt lời cô còn tự cảm thấy mình như bị mất não.
Nhưng khi nhìn thấy bộ dạng mất hồn mất vía của Cố Kỳ, nỗi sầu não của cô cũng tẩu tán trong tích tắc, thậm chí còn nghĩ sao không nói thêm vài để câu trêu anh.
“Về mau đi.” Lục Phán Phán vỗ nhẹ lên ngực anh, “Nhớ phải luyện tập chăm chỉ đó.”
Cố Kỳ đột nhiên vòng tay ôm lấy Lục Phán Phán, ghì chặt cô trước ngực mình.
“Được, anh sẽ luyện tập chăm chỉ.” Cố Kỳ thì thầm bên tai cô, “Và sẽ không khiến “chị” phải thất vọng.”
Lục Phán Phán: “… Anh nói cái gì vậy?”
Cố Kỳ: “Là ý mà “chị” đang nghĩ đó.”
Lục Phán Phán: “…”
Tuyệt, chứng nhận đây là một người đàn ông học một biết mười.
*
Hứa Mạn Nghiên vừa xuống máy bay là chạy ngay đến khách sạn nơi tổ chức hôn lễ, cô đặt một phòng, vừa thả đồ xuống là bắt đầu trang điểm luôn.
Cô dâu của hôn lễ hôm nay là người chị họ đã sắp mười năm không gặp của cô, nghe đâu bảo là gả cho một người làm nghiên cứu khoa học. Cả nhà cô ai cũng vừa ý với người này, đến cả mẹ Hứa Mạn Nghiên còn ép cô phải tham dự hôn lễ cho bằng được, bà bảo nhỡ đâu lại tình cờ gặp được một nhà khoa học nào ở đó thì sao?
Thái độ của Hứa Mạn Nghiên đối với suy nghĩ của mẹ là —— mấy nhà khoa học đó có thể nhìn trúng con gái của mẹ ư?
Nếu như không phải có một người bạn cũ mời cô đến thành phố này chơi mấy hôm thì Hứa Mạn Nghiên tuyệt đối sẽ chẳng bao giờ xuất hiện ở những nơi như vậy.
Chẳng qua là tuân mệnh đến tham dự lễ cưới mà thôi.
Đến trưa, khách khứa nhập tiệc.
Hứa Mạn Nghiên tìm đại một bàn ở góc hẻo lánh ngồi xuống, xung quanh cô toàn là những người xa lạ, nhưng được cái số người đến thả thính đãi bôi thì cũng khá nhiều.
Đã đủ các thể loại đàn ông đến bắt chuyện làm quen thì chớ, đằng này còn có cả hàng đống các bà mẹ muốn đến sắp xếp xem mắt cho con trai nhà họ.
Vừa tiếp hết bàn này là lại có thêm hai bà mẹ khác đến hỏi xin số điện thoại của Hứa Mạn Nghiên.
Còn chưa kịp động đũa đã hết hứng ăn rồi.
Hứa Mạn Nghiên mất kiên nhẫn nhìn lên sân khấu, cô dâu chú rể vừa trao nhẫn cưới cho nhau, đương lúc đang ôm hôn say đắm.
Cô cố ngồi thêm một lúc nữa, trên bàn giờ chỉ còn lại đĩa nộm rau củ và mứt, còn bác gái ngồi phía bên tay trái của Hứa Mạn Nghiên thì đã khoe trọn thành tích cậu con trai từ lúc tiểu học cho đến đại học luôn rồi.
Lúc này, màn hình chiếu trên sân khấu đang phát những thước phim được gửi từ bạn bè thân thích không thể góp mặt ở buổi lễ ngày hôm nay.
Hứa Mạn Nghiên ngồi nghe một lúc lâu mà vẫn chưa rõ được, rốt cuộc mẹ chú rể đang bận thực hiện nghiên cứu ở Nam Cực hay Bắc Cực? Thôi thì cô cứ vỗ tay theo khách mời phía dưới là được rồi.
Video tiếp theo là từ nhóm bạn đại học của chú rể.
Nhóm người đó khen chú rể từ trên xuống dưới không sót chỗ nào, hệt như lấy cuộc đời của anh ta làm tư liệu viết luận rồi đi thuyết trình vậy. Hứa Mạn Nghiên nghe không hiểu chữ nào, thôi thì cô cứ vỗ tay theo h mời phía dưới là được rồi.
Video thứ ba, thầy chủ nhiệm cấp ba của chú rể bắt đầu thuật lại chú rể đã vất vả khổ luyện thành tài như thế nào. Mà phàm là những loại chuyện như vậy, Hứa Mạn Nghiên vừa nghe đã thấy da đầu tê rần.
Cô không thể ngồi đây lâu hơn được nữa.
Tiền mừng cũng gửi rồi, người cũng đến rồi, bây giờ lặng lẽ chuồn về chắc không sao đâu ha?
Nói là làm, cái suy nghĩ ấy chỉ vừa mới chớm nở trong đầu thì Hứa Mạn Nghiên đã thò một chân ra ngoài rồi.
Cô vòng qua bàn, cúi thấp người đi sát góc tường.
Nhưng cô mới vừa ra đến cửa, thùng loa sau lưng bỗng vang lên một giọng nói.
“Chúc anh họ tân hôn hạnh phúc! Em rất tiếc vì phải đi học nên không đến dự đám cưới của anh được. Hi vọng ngày tháng sau này của hai anh chị hòa hợp ấm êm, sớm sinh quý tử!”
Chiếc video này rất ngắn, ngắn đến nỗi Hứa Mạn Nghiên vừa quay đầu lại thì đã chiếu sang video khác rồi.
Cô đứng đơ ở cửa mất mấy giây, trong đầu lặp đi lặp lại giọng nói ban nãy.
—— Giống! Cực kỳ giống với giọng của “Tìm Trên Kiếm Dưới”!
Hiệu quả phát thanh của dàn loa ở hội trường này y hệt với âm thanh phát ra từ tai nghe của game, đến cả cách ngắt nghỉ câu cũng rất giống.
Hứa Mạn Nghiên lấy điện thoại ra nhìn vài lượt.
Không thể đâu?
Cô lại vòng ngược trở vào, đi thẳng đến chỗ người điều chỉnh âm thanh ở cạnh sân khấu.
Video chiếu thêm mười phút nữa, Hứa Mạn Nghiên vẫn đứng phía sau chờ.
Mãi đến khi cô dâu chú rể xuống sân khấu, khi người phụ trách âm thanh tắt thiết bị chuẩn bị dọn dẹp ra về, Hứa Mạn Nghiên mới lên tiếng chào hỏi: “Xin chào.”
Người phụ trách âm thanh: “À? Cô là?”
Hứa Mạn Nghiên: “Xin hỏi, anh có thể phát lại video vừa rồi thêm lần nữa được không ạ?”
Người phụ trách âm thanh nhìn cô với vẻ mặt đề phòng: “Đã phát xong hết rồi, cô muốn làm gì?”
“Vậy….” Hứa Mạn Nghiên nghĩ ra một cách khác, “Anh có thể gửi riêng cho tôi video đó được không?”
*
Cuộc hẹn hò sáng sớm của Lục Phán Phán và Cố Kỳ vẫn tiếp tục diễn ra trong êm đẹp thêm vài ngày, Lục Phán Phán vẫn cứ đinh ninh rằng chuyện này kín bưng không chút sơ hở, nhưng không ngờ nó vẫn bị người khác phát hiện ra.
Buổi chiều hôm đó, Cố Kỳ có tiết, không đến nhà Bóng chuyền.
Tiêu Trạch Khải tranh thủ thời gian nghỉ giải lao mò lên văn phòng Lục Phán Phán.
“Chị Phán Phán……”
Lục Phán Phán đang đặt nhà hàng, khách sạn cho cả đội ở giải đấu toàn quốc, ánh mắt cô tập trung lên màn hình máy tính, không để ý đến Tiêu Trạch Khải, đương nhiên cũng không thấy được vẻ mặt nghiêm trọng của anh lúc này.
“Ừ, chuyện gì vậy?”
“Em cảm thấy…… tâm lý của Cố Kỳ hình như không ổn…..”
Toàn bộ lực chú ý của cô bị câu nói của Tiêu Trạch Khải dẫn đi ngay lập tức, trái tim bắt đầu đập dữ dội, trong lòng nổi lên một dự cảm chẳng lành.
Quả nhiên, giây tiếp theo, cô nhìn thấy Tiêu Trạch Khải u sầu nói: “Mấy ngày nay, người trong tòa ký túc xá của bọn em hôm nào cũng thấy Cố Kỳ ra ngoài lúc trời còn chưa hửng sáng, hỏi thì cậu ấy chỉ nói là muốn đi dạo….”
Lục Phán Phán: “…….”
Tiêu Trạch Khải tiến lên một bước, mày cau chặt, “Làm gì có ai ra ngoài đi dạo lúc gà còn chưa gáy thế đâu? Chị xem có phải cậu ấy bị gì rồi không?”
Lục Phán Phán không đáp, Tiêu Trạch Khải lại bổ sung: “Sáng nay em cũng lại gặp, em nói để em đi cùng nhưng cậu ấy nhất quyết không chịu, chỉ muốn đi một mình. Chị xem có khi nào cậu ấy…..”
“Chị sẽ nói chuyện riêng với cậu ấy.” Lục Phán Phán cắt ngang, “Cảm ơn cậu đã quan tâm.”
Tiêu Trạch Khải yên tâm hẳn, gật đầu nói: “Nên làm thôi ạ, đều là đồng đội của nhau cả mà.”
Đi đến trước cửa, Tiêu Trạch Khải lại quay đầu nói: “Chị Phán Phán, giả như tâm lý cậu ấy có vấn đề gì thật…. thì chị phải tận tâm khuyên nhủ cậu ấy nhé, mà nếu như gần đây cậu ấy có mong muốn nguyện vọng gì thì chị cũng cố hết sức đáp ứng cho cậu ấy luôn chị nhé. Cậu nhóc ấy cũng chẳng dễ dàng gì. Haiz….”
Lục Phán Phán: “… Được, chị biết rồi, cậu xuống huấn luyện tiếp đi.”