Tất cả các thành viên lùi về một bên, lắng nghe những chỉ đạo cuối cùng của huấn luyện viên trước trận đấu.
Lục Phán Phán ngồi trên khán đài, khán giả cũng bắt đầu lục tục vào sân.
Khán giả đến xem trực tiếp ở trận này đông hơn hẳn trận trước. Mới đầu Lục Phán Phán còn tưởng sinh viên trường này khá nhiệt tình, nhưng đến khi mọi người đều đã ngồi hết vào, cô mới để ý thấy khán giả nữ chiếm đại đa số.
Mấy cô gái ngồi ngay hàng ghế phía sau Lục Phán Phán ríu rít trò chuyện không ngừng, có vẻ rất phấn khích.
“Chủ công của Duẫn Hòa là ai vậy? Áo số mấy?”
“Số 7, áo số 7 đó, nhìn thấy chưa?”
“À à, thấy rồi thấy rồi, cũng tạm mà…?”
“Thế này mà còn cũng tạm hả? Đợi lát nữa cậu ấy đến gần thì nhìn kỹ lại đi.”
Nhạc Tòng Gia ngồi bên cạnh Lục Phán Phán nghe vậy thì cười hớn hở: “Xem ra khán giả đến đây hôm nay đa phần đều là vì anh chủ công nhà mình.”
Lục Phán Phán cười hùa theo nhưng không nói gì.
Lối chơi của Duẫn Hòa ngày hôm nay được điều chỉnh dựa theo cách đánh của Khánh Dương. Ngô Lộc sắp xếp cho Cố Kỳ làm chủ công chính khi hàng trên có ba tay đập và cho La Duy làm chủ công chính khi hàng trên chỉ còn hai tay đập*.
*Hai tay đập là khi libero di chuyển lên hàng trên vì trong một đội hình thi đấu bóng chuyền, libero là cầu thủ duy nhất không được tham gia tấn công.
Vậy nên ngay khi trận đấu bắt đầu, tất cả mọi người lập tức cảm thấy căng thẳng xen lẫn hồi hộp.
Kể ra cũng thật trùng hợp, mọi thành viên của Duẫn Hòa, từ Ngô Lộc, Lục Phán Phán, cho đến từng cầu thủ trong đội, dường như ai cũng đều có mâu thuẫn với người của Khánh Dương.
Đây có lẽ là sự tụ họp của những lá số tử vi xung khắc.
Trận đấu diễn ra được một lúc, Lục Phán Phán đã lờ mờ nhận ra có điều gì đó không ổn.
Nhưng vì phải tập trung ghi lại số liệu, không thể quá phân tâm, nên cô cũng chẳng suy nghĩ gì nhiều.
Những cô gái ngồi ngay phía sau Lục Phán Phán thì khác, họ chỉ chú ý đến trận đấu, hoặc đúng hơn hết là chỉ chú ý đến mỗi Cố Kỳ.
Tiếng rì rầm bàn luận nhanh chóng vang lên.
“Tay chủ công đó hung dữ quá…..”
“Phải đấy…. sao tớ cứ cảm thấy cậu ấy đánh bóng rất đáng sợ…..”
Ngón tay gõ phím của Lục Phán Phán sững lại, ánh mắt di chuyển về phía Cố Kỳ.
Trận đấu vừa mới bắt đầu Duẫn Hòa đã nhanh chóng kéo giãn điểm số.
Ngoại trừ do năng lực của Duẫn Hòa đang tiến bộ vượt bậc, thì còn do trình độ của Khánh Dương năm nay đã trượt dốc, không còn được như trước nữa.
Có thể là vấn đề từ trong khâu quản lý huấn luyện, cũng có thể là sự phối hợp giữa các thành viên bắt đầu xuất hiện những sai lệch, hoặc mọi nguồn cơn đều do huấn luyện viên gây ra. Nhưng Lục Phán Phán chẳng thèm để ý đến những chuyện đó, điều khiến cô quan tâm lúc này là lối đánh bóng nhắm vào người khác của Cố Kỳ.
—— Mà kẻ bị anh nhắm đến, chính là Du Minh Húc.
Giống hệt với Quách Tề Lôi từng đấu với Duẫn Hòa trước đây, chỉ cần cơ hội đến tay, Cố Kỳ đều sẽ nhắm thẳng cậu ta mà đập bóng.
Anh khống chế bóng rất tốt, lực đập lại vô cùng mạnh, Du Minh Húc ở phía đối diện hầu như không thể đáp trả. Mỗi một cú phát bóng từ Cố Kỳ, cậu ta đều sẽ vì đỡ bóng đang bay đến với tốc độ cực cao mà phải lao người trên sân.
Nhưng thế vẫn còn nhẹ chán. Bởi cứ hễ phòng thủ lưới của Khánh Dương lộ chút sơ hở là Cố Kỳ lại không chút ngần ngại đập bóng thẳng vào mặt Du Minh Húc.
Du Minh Húc là chuyền hai của đội, mỗi lần cậu ta lúng túng hoảng loạn, cả một đội hình sáu người cũng sẽ hoảng loạn ngay.
Rất nhanh, hiệp một kết thúc với điểm số 25:17.
Khoảnh khắc tiếng còi của trọng tài vang lên, cả sân đấu bỗng yên tĩnh quái dị.
Trên sân đấu, một khi bóng đã rời khỏi tay của cầu thủ thì không còn nằm trong tầm kiểm soát của cầu thủ đó nữa, vậy nên dù có gây thương tích cho đối phương thì cũng chỉ là chuyện thường tình.
Bóng cũng như súng đạn, nó không có mắt, đó là lẽ đương nhiên, bình thường khi xảy ra những tình huống như vậy, cầu thủ đánh bóng đều sẽ tỏ ra hốt hoảng áy náy, vội vàng xin lỗi đối phương.
Nhưng ở trận đấu này, dù có ngu ngốc đến mấy thì cũng nhìn ra được là Cố Kỳ cố ý nhắm vào Du Minh Húc.
Du Minh Húc cũng chẳng phải dạng người biết nhẫn nhịn, trọng tài vừa thổi hồi còi kết thúc hiệp đấu, hắn liền lao về phía Cố Kỳ, vẻ mặt hung tợn như muốn đánh nhau. Nhưng hai người còn chưa kịp đụng vào nhau thì đã bị đồng đội cản lại.
Du Minh Húc tức điên lên, mắt trợn trừng, dùng những lời lẽ bẩn thỉu chửi bới ầm ĩ, dù bị cưỡng chế kéo về mà chân vẫn còn đạp loạn.
Tuy Cố Kỳ không có những động tác hình thể phong phú như Du Minh Húc, nhưng ánh mắt lạnh lẽo của anh cũng trông vô cùng đáng sợ.
Phùng Tín Hoài đứng ngoài sân, nhìn Cố Kỳ bằng vẻ mặt hung ác, gân xanh hai bên Thái Dương gồ lên.
Ngô Lộc đã dạy dỗ riêng Cố Kỳ một trận.
Nhưng rốt cuộc thì ông không biết rốt cuộc giữa hai người đã xảy ra xô xát gì, có mắng cũng chẳng mắng đúng chuyện đúng trọng tâm.
Chiến thuật được điều chỉnh lại, Ngô Lộc cho Thẩm Chu Sơ và Tiêu Trạch Khải thay vào vị trí số hai và ba, giải phóng Cố Kỳ ở đường chuyền số một.
Nhưng Cố Kỳ hoàn toàn không để vào tai những lời Ngô Lộc đã dặn, hiệp thứ hai anh nhắm vào Du Minh Húc càng táo tợn hơn.
Giữa hiệp, đường bóng của anh đập thẳng vào mặt Du Minh Húc, cậu ta ngã ngửa xuống sàn, máu mũi tuôn ào ào.
Cả khán đài ồ lên, Phùng Tín Hoài là người xông ra trước nhất, đội nhân viên y tế tại hiện trường cũng vội vã chạy theo.
Trận đấu tạm dừng, Ngô Lộc tạm thời chưa để ý đến Cố Kỳ mà chạy sang bên sân Khánh Dương hỏi thăm tình hình, nhưng ông còn chưa kịp tới gần thì Du Minh Húc đã được đỡ dậy, rời khỏi sân.
Với trạng thái này, chắc chắn cậu ta không thể tiếp tục ra sân trong trận này được nữa.
Ngô Lộc về lại phần sân của Duẫn Hòa, trừng mắt nhìn Cố Kỳ nhưng lại không dám quát lớn tiếng: “Cậu làm sao vậy hả?!”
Cố Kỳ không đáp, anh quay đầu nhìn về phía Lục Phán Phán trên khán đài.
Lục Phán Phán vốn đang nhìn anh, thấy anh quay đầu lại, cô cũng chẳng hề rời mắt.
Cố Kỳ mấp máy môi, còn chưa kịp nói câu nào thì trận đấu lại tiếp tục.
Ngô Lộc không thay Cố Kỳ.
Tuy rằng ông vô cùng tức giận nhưng tỉ số hai đội vẫn đang trong tình trạng chưa định rõ, ông không muốn cho Cố Kỳ rời sân.
Hơn nữa, nếu ông thay người vào lúc này thì chẳng khác nào đang thừa nhận thành viên đội mình cố ý đả thương người khác, chỉ khiến cho đối phương càng thêm tức giận mà thôi.
Hiệp hai kết thúc với điểm số 25:16 nghiêng về đội Duẫn Hòa, Ngô Lộc ngay lập tức cho Cố Kỳ rời sân.
Ông chẳng nói chẳng rằng, thậm chí còn không nhìn Cố Kỳ lấy một cái mà chỉ bảo anh lên khán đài ngồi.
Thấy Cố Kỳ đi đến, Lục Phán Phán cũng không nói gì, cô cầm laptop đi về phía Ngô Lộc, lúc hai người lướt qua vai nhau, cô còn chẳng thèm nhìn anh.
Hiệp thứ ba bắt đầu, Lục Phán Phán quay về vị trí cũ.
Cố Kỳ ngồi ngay cạnh Lục Phán Phán nhưng ánh mắt cô từ đầu đến cuối đều chỉ nhìn xuống sân đấu, không nói câu nào.
Đã mấy lần Cố Kỳ muốn mở lời, nhưng vừa thấy vẻ mặt lạnh băng của cô, anh lại thôi không nói nữa.
Nhóm Nhạc Tòng Gia ngồi một bên còn cảm nhận được rõ ràng rằng Lục Phán Phán đang tức giận.
Hơn nữa là vô cùng tức giận.
Mà họ cũng hiểu vì sao cô lại tức giận.
“Chị Phán Phán, thực ra…..”
Nhạc Tòng Gia vừa định nói đỡ cho Cố Kỳ vài câu thì đã bị Lục Phán Phán cắt ngang.
“Đi khởi động đi.” Lục Phán Phán nói, “Đan Húc Dương vừa bị thương, huấn luyện viên Ngô chuẩn bị thay cậu ấy.”
Nhạc Tòng Gia nhìn sang Cố Kỳ, thấy anh vẫn bình thản theo dõi trận đấu thì không nói gì thêm, đi qua một bên làm nóng người.
Mấy thành viên khác cũng rục rịch muốn mở lời, họ đang suy nghĩ xem nên nói thế nào thì Lục Phán Phán lại lên tiếng: “Các cậu cũng nghiêm túc theo dõi trận đấu đi, hiệp ba rồi, đừng phân tâm nữa.”
“……..”
Không ai dám hó hé.
An Phi Thuận được thay vào sân nhưng trạng thái không tốt, hiệp ba Duẫn Hòa thua.
Lúc mọi người đang vây quanh Ngô Lộc nghe ông dặn dò, chỉ có mỗi Cố Kỳ ngồi trên khán đài không nhúc nhích.
Nhạc Tòng Gia vốn định gọi anh sang cùng, những nghĩ một hồi vẫn là thôi.
Lục Phán Phán đứng cạnh Ngô Lộc, sau khi nghe ông nói xong, cả đội cùng chụm tay hô khẩu hiệu.
Lúc trở về khán đài, cô vẫn không nói tiếng nào.
Hiệp bốn bắt đầu, Ngô Lộc cho Nhạc Tòng Gia ra sân thay cho Đan Húc Dương, ở hiệp này An Phi Thuận cũng đã tiến vào trạng thái tốt nhất, điểm số hai bên truy đuổi gắt gao, nhưng cuối cùng Duẫn Hòa vẫn đạt đến điểm mốc trước, thuận lợi thắng toàn trận.
3-1, lại giành được thêm ba điểm về tay, một thành tích vừa đẹp, trận tiếp theo của vòng bảng họ cũng chẳng cần phải thấp thỏm lo sợ nữa.
Nhưng niềm vui chiến thắng của Duẫn Hòa cuối cùng lại bị sự việc của Cố Kỳ thổi bay, Ngô Lộc cũng chẳng tài nào vui nổi.
Đội Khánh Dương bên kia thì khỏi phải nói, không những bị người ta xỉ nhục mà còn thua thảm bại, đến cả nghi thức bắt tay sau trận đấu họ cũng không thèm thực hiện, Phùng Tín Hoài cứ thế dẫn đội của mình đi thẳng.
Khán giả đến xem cũng ngửi được mùi thuốc súng giữa hai bên, vậy nên sau khi trận đấu kết thúc họ cũng chẳng nán lại mà lục tục kéo nhau ra về.
Nhóm phóng viên của trường muốn được phỏng vấn mấy câu đều bị La Duy uyển chuyển từ chối.
Trận đấu này, tuy thắng nhưng lại chẳng mấy vui vẻ.
Ngô Lộc lặng thinh dẫn mọi người rời khỏi nhà thi đấu.
Dù có nhiều chuyện cần phải nói đến mấy, ông cũng sẽ không nói ở những đông người.
Ra khỏi nhà Bóng chuyền, Lục Phán Phán nhìn thấy đội Khánh Dương đang lần lượt lên xe.
Du Minh Húc vẫn còn đang tức sôi máu, không biết cậu ta nói gì với đồng đội mà vừa thấy đội Duẫn Hòa đi ra, cậu ta đã lập tức lao đến.
Phùng Tín Hoài ném chai nước khoáng trên tay, nổi trận lôi đình.
Lục Phán Phán không nghe rõ bọn họ nói gì, nhưng cô biết rõ, Phùng Tín Hoài dù có tức giận đến mấy cũng sẽ không cho phép học sinh của mình gây hấn giữa chốn đông người, sau cùng thì Du Minh Húc cũng vẫn bị lôi lên xe.
Mà cảnh này bên Duẫn Hòa lại trông thấy toàn bộ.
Ngô Lộc lạnh mặt hỏi Cố Kỳ, “Hôm nay xảy ra chuyện gì?”
Lục Phán Phán biết Ngô Lộc đang chuẩn bị giáo huấn anh thì ném lại một câu “Em đi mua chai nước” rồi nhanh chóng đi về phía tạp hóa nhỏ ven đường.
Dù thế nào, cô cũng sẽ chủ động tránh mặt khi Cố Kỳ bị mắng.
Ai cũng biết đồng cảm mà thôi, nếu đổi lại đó là cô, cô cũng sẽ không muốn người yêu nhìn thấy mình đang trong tình trạng bị người khác giáo huấn.
Lục Phán Phán mua một chai nước ở tiệm tạp hóa, nhưng chưa thấy Ngô Lộc gọi điện thoại tìm mình nên cô đành ngồi xuống chiếc ghế dài đặt ngay trước cửa tiệm đợi.
Lục Phán Phán lấy điện thoại ra chơi, vài phút sau, cô bỗng cảm thấy trước mặt mình có một bóng đen.
Cô ngẩng đầu, bắt gặp Vương Lạc Trinh trong chiếc áo blouse trắng đang đứng đó nhìn cô cười.
“Bác sĩ Vương, sao anh lại ở đây?” Lục Phán Phán kinh ngạc hỏi, “Anh đi công tác à?”
Vương Lạc Trinh: “Cũng gần vậy. Mấy ngày nay Giang Thành đang tổ chức giải tranh tài thể thao, vì tài nguyên y tế không đủ nên bọn anh được điều đến đây để hỗ trợ.”
Vương Lạc Trinh ngồi xuống bên cạnh Lục Phán Phán, hỏi: “Còn em? Chẳng phải trận đấu kết thúc rồi sao? Sao còn chưa về?”
Lục Phán Phán nghĩ đến Cố Kỳ, nụ cười bỗng chốc nhạt dần, “Đội viên của em đang đi vệ sinh, em ở đây đợi họ.”
Vương Lạc Trinh: “Chuyến này em ở đây bao lâu?”
Lục Phán Phán: “Vòng loại bảng kết thúc thì bọn em về, những vòng đấu tiếp theo sẽ quay lại đây. Trong vòng hai tháng tới chắc phần lớn thời gian đều sẽ ở đây.”
Nói xong cô lại ngại ngùng bật cười, “Có điều em không ngờ là bọn em cứ một đường thẳng tiến như vậy.”
Từ sau ngày nhận ra tài khoản game của nhau, đây là lần đầu tiên hai người chính thức gặp mặt, nói một thôi một hồi, chủ đề câu chuyện lại vẫn quay về game.
Thấy thời gian đã trôi qua được một lúc lâu, Lục Phán Phán cứ chốc chốc lại nhìn điện thoại, thầm nghĩ sao mãi mà Ngô Lộc vẫn chưa gọi cho cô.
Vương Lạc Trinh nhìn thấy hành động này của cô liền đứng dậy đi vào tạp hóa, “Vừa gặp em là anh đã quên mất mình đến đây làm gì luôn.”
Lúc nói, anh đã đứng trước tủ lạnh của tạp hóa, lấy hai chai nước khoáng, tính tiền xong thì thuận tay đưa cho Lục Phán Phán một chai.
Lục Phán Phán lắc lắc chai nước trên tay, nói: “Em có rồi.”
“Vậy à, anh không để ý. Mà lỡ mua rồi, thôi em cứ cầm lấy đi.”
Vương Lạc Trinh mỉm cười nhẹ nhàng, giọng nói êm tai, khiến cho người ta cảm thấy nếu còn từ chối anh nữa thì thật bất lịch sự.
Vậy là Lục Phán Phán đành nhận lấy chai nước, nhìn anh cười: “Em cảm ơn. Kể ra thì ở trong game anh đã giúp đỡ em rất nhiều đấy, hồi mới bắt đầu chơi, đồ trang bị của em đều nhờ anh lấy cho cả, em còn chưa có dịp cảm ơn anh đây. Sau này có cơ hội em mời anh một bữa cơm nhé?”
“Ừm, sau này sẽ có nhiều cơ hội.” Vương Lạc Trinh gật đầu, thuận tay lấy điện thoại ra, “Phải rồi, chúng ta lưu lại số điện thoại của nhau chứ nhỉ? Để lỡ mai kia đội viên của em gặp phải tình huống khẩn cấp còn có thể tìm anh, dạo này anh cũng khá rảnh.”
“Được thế thì tốt quá!” Lục Phán Phán vội vàng lấy nhận lấy điện thoại của anh, lưu số của mình vào, “Từ sau khi Trọng Gia Nguyệt đi công tác, nhiều lúc đội viên chấn thương đúng là rắc rối hơn thật.”
Lục Phán Phán nói chuyện hăng say với Vương Lạc Trinh mà hoàn toàn không để ý dưới tàng cây bên kia đường, Cố Kỳ đang đứng nhìn họ.
Vương Lạc Trinh: “Vậy ngày mai em…..”
Đúng lúc này, Ngô Lộc gọi đến, Lục Phán Phán nhận điện thoại chỉ nói đôi câu rồi cúp máy, sau đó mới quay sang hỏi lại: “Gì ạ?”
“Cảm ơn anh, huấn luyện viên gọi điện giục em rồi, em về trước nhé.”
Lục Phán Phán vừa chào tạm biệt với Vương Lạc Trinh vừa đi thẳng về phía bên kia đường.
Cô không hề nhìn thấy Cố Kỳ còn ánh mắt của Cố Kỳ vẫn luôn dừng ở trên người Vương Lạc Trinh.
Vương Lạc Trinh nhìn theo bóng lưng Lục Phán Phán, anh khẽ cười rồi quay người đi về hướng ngược lại.
Cố Kỳ cụp mắt, cũng xoay người rời đi.
*
Trên đường về khách sạn, bầu không khí trong xe vô cùng ngột ngạt.
Cố Kỳ ngồi ở hàng dưới cùng, còn Lục Phán Phán ngồi hàng trên.
Dọc đường chẳng ai nói ai câu nào, chỉ có mỗi La Duy lén lút nhắn tin cho Lục Phán Phán, báo cô biết ban nãy Ngô Lộc đã nói gì với Cố Kỳ, và trong những trận sắp tới của vòng đấu bảng ông sẽ không cho Cố Kỳ ra sân nữa.
Hình phạt này không tính là nặng, Ngô Lộc kỳ thực cũng vẫn còn nương tay chán.
Lục Phán Phán nghĩ, nếu đổi lại là cô, chắc chắn cô sẽ không xử lý nhẹ nhàng như vậy.
Cô có niềm yêu thích bóng từ khi còn nhỏ, trận Big Three nào cũng xem. Trong mỗi trận đấu, bên cạnh những hành vi gian lận phạm luật, Lục Phán Phán còn vô cùng ngứa mắt với những lối chơi xấu, cố ý gây thương tích cho đối thủ.
Về đến khách sạn, Lục Phán Phán là người xuống xe đầu tiên, những thành viên khác cũng nhanh chân xuống theo.
Sau khi Cố Kỳ xuống xe, cô nói: “Đi theo chị.”
Những người khác nghe thấy nhưng chẳng ai ý kiến gì, lũ lượt kéo nhau vào khách sạn.
Lục Phán Phán đứng bên đường đợi Cố Kỳ.
Anh chậm rãi bước đến, đứng trước mặt cô.
“Anh có điều gì muốn nói không?”
Lục Phán Phán hỏi.
Cố Kỳ đang định lên tiếng, thì điện thoại của Lục Phán Phán bỗng đổ chuông.
Cô lấy ra xem, trên màn hình hiển thị người gọi tới là Vương Lạc Trinh.
“Alo, bác sĩ Vương. Có chuyện gì ạ?”
Đầu dây bên kia nói mấy câu, Lục Phán Phán ngẩng đầu nhìn lướt qua Cố Kỳ, đáp lại: “Trận đấu ngày mai kết thúc bọn em còn phải ở lại phục bàn, chắc là không có thời gian trống đâu. Vâng vâng, vâng ạ, vậy được, cảm ơn anh.”
Tắt máy, Lục Phán Phán hít một hơi thật sâu, cô hỏi lại: “Hôm nay anh làm sao vậy?”
Ánh mắt Cố Kỳ dừng lại trên chiếc điện thoại của cô, anh không trả lời câu hỏi vừa rồi, “Bác sĩ ban nãy tìm em có chuyện gì?”
Lục Phán Phán tức đến bật cười, “Em đang hỏi anh đấy, anh nghĩ đi đâu vậy? Rốt cuộc là cả ngày hôm nay anh đang nghĩ cái gì trong đầu vậy hả?”
Cố Kỳ nâng mắt nhìn cô mà không nói lời nào.
Lục Phán Phán bực bội vuốt ngược tóc sang một bên, “Cố Kỳ, em vẫn luôn cho rằng anh khác với những tên cầu thủ lưu manh kia. Em đã từng nói, tôn trọng đối thủ là nguyên tắc hàng đầu trên sân đấu. Bất luận đối phương đã có những hành động đáng khinh thường đến mức nào, nhưng phiền anh phải luôn tôn trọng chính bản thân mình, tôn trọng vị trí chủ công của anh. Vậy mà hôm nay anh đã làm gì? Có phải anh muốn dùng chính quả bóng chuyền đó đập chết cậu ta hay không? Có phải anh chỉ nghĩ được đơn giản thế thôi đúng không?”
Cố Kỳ vẫn nhìn Lục Phán Phán chuyên chú.
Khuôn mặt anh không hề có bất kỳ biểu cảm hối lỗi nào, cũng chẳng để lộ ra vẻ tủi thân oan ức.
Điều này lại càng khiến Lục Phán Phán tức giận hơn. Ít nhiều gì thì anh cũng phải giải thích một hai câu đi chứ! Bây giờ anh muốn thế nào? Hay anh vẫn cảm thấy những gì mình làm là đúng?
“Đúng, đúng là em đã thấy hai đội xảy ra mâu thuẫn trước trận đấu, em cũng biết thanh niên các anh tuổi trẻ nông nổi, hơn thua tới cùng, nhưng giải quyết mâu thuẫn bằng cách này là không được! Trận đấu với Đại học Khoa học và Công nghệ, anh vờn Quách Tề Lôi trên sân, em có nói gì anh không? Vậy mà hôm nay anh lại giống hệt cái tên dã man ấy, nhất quyết phải khiến cho người khác bị thương. Thế thì có khác gì Quách Tề Lôi đâu chứ? Hơn nữa, lực đập bóng của mình mạnh đến độ nào anh còn không rõ sao? Lỡ như cú bóng của anh khiến cậu ta chấn động não thì phải làm sao? Anh đã từng nghĩ đến hậu quả chưa?” Lục Phán Phán đã không còn bình tĩnh được nữa, thậm chí ngữ điệu còn có thêm vài phần chua ngoa, “Mà anh và cái tên chuyền hai của Khánh Dương đó mới chỉ gặp nhau lần đầu! Giữa hai người có thể có mối thâm thù đại hận gì mà có thể khiến anh ra tay nặng như vậy chứ? Chẳng lẽ chỉ vì chút mâu thuẫn đó thôi sao? Có đến mức đấy không? Hay là do dạo gần đây thành tích tốt nên trạng thái lâng lâng, tự cảm thấy bản thân có thể dùng cách này để trả đũa đối phương?”
Lục Phán Phán nói một hơi, thầm nghĩ chắc những gì mình vừa nói Cố Kỳ cũng chẳng nghe lọt tai câu nào.
Cô điều chỉnh lại cảm xúc nhịp thở, nhìn thẳng Cố Kỳ, nhấn mạnh từng chữ: “Cố Kỳ, hôm nay anh khiến em vô cùng thất vọng.”
Bốn bề tĩnh lặng trong tích tắc.
Lục Phán Phán nói nhiều như vậy, duy chỉ mỗi câu này biến thành quả bom vừa rút chốt, nổ tung trong đầu anh.
Anh bỗng cảm thấy rất khó thở.
Hàm răng cắn chặt, Cố Kỳ xoay người rời đi, không nói tiếng nào.