Sau trận đấu, Lạc Hiền và Duẫn Hòa ở lại giao lưu khá lâu, hai bên còn lập một nhóm wechat thêm hết các thành viên vào.
Đến khi xong xuôi mọi thứ đã là bốn giờ chiều.
Lục Phán Phán đi ra cổng nhà Bóng chuyền, Kim Hâm vẫn đang đứng đợi ở đó.
“Xong rồi à?”
“Vầng.” Lục Phán Phán hỏi, “Anh đến từ khi nào vậy?”
“Từ hiệp bốn.” Kim Hâm chỉ vào mắt Lục Phán Phán, “Anh đứng sau lưng em cả buổi, cũng chẳng hiểu mắt mũi em để đâu.”
Lục Phán Phán cười trừ, hỏi anh đến đây làm gì.
Kim Hâm bảo anh có quen biết với một vài câu lạc bộ tài trợ cho giải đấu năm nay, họ cũng đến đây theo dõi trận đấu, tuy anh không phải nhà tài trợ nhưng cũng muốn đi xem, có gì còn chuẩn bị cho câu lạc bộ của mình sau này.
Nói rồi, Kim Hâm lại hỏi: “Tìm chỗ nào ngồi một lát không? Có người bạn trong câu lạc bộ muốn gặp em.”
Lục Phán Phán chỉ tay vào mình: “Gặp em?”
Kim Hâm gật đầu: “Ừm, em đi chứ?”
Lục Phán Phán quay lại báo cho Ngô Lộc một tiếng sau đó theo Kim Hâm rời đi.
Chạng vạng, Ngô Lộc về khách sạn nghỉ ngơi, La Duy dẫn toàn đội ra ngoài ăn tối.
Trời càng ngày càng chậm tối, đã bảy giờ rồi mà phía chân trời vẫn còn cuồn cuộn mây bay.
Thức ăn đã lên hết, Tiêu Trạch Khải cầm đũa chuẩn bị động thủ thì bị La Duy giữ tay lại, “Không đợi chị Phán Phán à?”
Tiêu Trạch Khải ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ, “Muộn thế này rồi, chắc là chị ấy không đến đâu ha?”
La Duy: “Vừa nãy chị ấy còn bảo sẽ đi ăn cùng cả đội đấy.”
Nói chuyện được một lúc, Hoắc Đậu đột nhiên hỏi: “Người đàn ông ngày hôm nay có phải là bạn trai của chị Phán Phán không nhỉ?”
Cố Kỳ nâng mắt, hơi nhướng mày, “Sao anh lại cảm thấy thế?”
Hoắc Đậu: “Thì anh thấy có vẻ khá xứng đôi, kể ra bọn mình chưa từng thấy bất kỳ người đàn ông nào bên cạnh chị Phán Phán, chẳng hợp lý chút nào. Cứ cho là bạn trai của chị ấy ở thành phố khác, nhưng cũng không thể nào không có lấy một người đàn ông thường xuyên xuất hiện gần chị ấy được, đúng chưa? Có khi bạn trai của chị ấy là một người quá đáng sợ.”
Nói rồi, Hoắc Đậu còn tự cảm thán khả năng suy luận của mình, “Vậy nên anh nghĩ người vừa nãy đích thị là bạn trai của chị Phán Phán. À đúng rồi, tôi nghe bảo nhà tài trợ của chúng ta cũng chính là anh đẹp trai đó đúng không?”
Đấy, nói đến tài trợ thì sửa miệng thành anh đẹp trai luôn.
Tiêu Trạch Khải hắng giọng chẳng nói gì, La Duy thì thong thả nhấp một ngụm trà.
Không thấy ai đáp lời, Hoắc Đậu đành tự biên tự diễn tiếp: “Mắt nhìn của chị Phán Phán tốt thật đấy.”
Cố Kỳ đặt tách trà xuống, ánh mắt lạnh lùng quét qua, “Đó là anh rể của chị ấy.”
Tiêu Trạch Khải và La Duy đồng loạt ngẩng đầu, nhìn thẳng về phía Cố Kỳ.
“Anh rể á?” Giọng điệu của Hoắc Đậu có chút tiếc nuối, “Ầy, không ngờ đấy.”
Hoắc Đậu vẫn còn đang chìm đắm trong nỗi tiếc nuối của riêng mình, chỉ nghe loáng thoáng thấy Đan Húc Dương ngồi cạnh hờ hững hỏi: “Sao cậu biết?”
Cố Kỳ không nặng không nhẹ đáp: “Ngày trước có quen biết anh ấy.”
Đúng lúc này, điện thoại Cố Kỳ rung lên.
Anh lấy điện thoại ra, trên màn hình hiển thị tên người gọi là “Chị”.
Hoắc Đậu ngồi cạnh nhìn thấy liền hỏi: “Cậu còn có chị gái nữa à?”
Cố Kỳ liếc anh một cái, “Bạn gái em.”
Đôi đũa trong tay Tiêu Trạch Khải bỗng nhiên rơi xuống đất, tự nhiên anh cảm thấy mệt mệt trong người.
Hoắc Đậu: “….. Còn có kiểu lưu tên thế này nữa hả?”
Cố Kỳ mặc kệ anh, nhấn phím nghe.
*
Lúc Lục Phán Phán và Kim Hâm trở ra đã gần đến giờ cơm.
Kim Hâm mời cô và mấy người bạn của mình cùng đi ăn nhưng Lục Phán Phán lại liên tục từ chối, vẫn quyết định đi ăn cùng các thành viên của Duẫn Hòa.
Cô dựa theo địa chỉ họ nhắn trong nhóm chat tìm đến trung tâm thương mại, nhưng khi cô lên đến tầng năm thì lại chẳng thấy nhà hàng kia ở đâu.
Thế là cô bèn gọi cho Cố Kỳ.
“Mọi người đang ở đâu vậy?”
“Đang ăn cơm bên ngoài.”
“Em biết rồi, ý em là em đã đến trung tâm thương mại rồi nhưng lại không tìm thấy nhà hàng đó.”
“Em nhớ anh à?”
Lục Phán Phán: “?”
Cô đưa điện thoại ra trước mặt, xác định mình đã gọi chính xác cho số của Cố Kỳ.
“Em đang hỏi địa chỉ!”
“Ừm, anh cũng rất nhớ em.”
Lục Phán Phán: “…..”
Tuy không biết Cố Kỳ đang bày trò khùng điên gì nhưng cúp điện thoại là giải pháp tốt nhất.
Nghe tiếng tút tút vang lên bên tai, Cố Kỳ còn diễn tròn vai nói nốt câu cuối “Bé yêu ngoan ghê.”
Sau đó, dưới những ánh mắt khác nhau của tất cả các thành viên, có người thì sởn da gà, người thì sợ hãi, người thì khinh bỉ, anh diễn nốt cảnh cuối, rồi mới cúp máy.
Ánh mắt khinh bỉ là đến từ vị trí của Tiêu Trạch Khải.
Anh nhặt đũa của mình lên, “Bạn gái cậu gọi à?”
Cố Kỳ ngước mắt, “Anh nghe không rõ hả?”
Tiêu Trạch Khải cười ha hả mấy tiếng: “Hai người cũng quấn quýt quá nhỉ.”
Cố Kỳ: “Cũng tạm thôi, chỉ quấn quýt hơn những cặp đôi bình thường khác một chút.”
Tiêu Trạch Khải không thèm nói nữa thì đến lượt La Duy lên sàn.
Anh cười đùa: “Hai người yêu xa mà cậu không sợ có tên nào lăm le bạn gái mình à? Anh đây sợ muốn chết.”
Cố Kỳ: “Em là người đáng sợ, tính uy hiếp mạnh, nên bình thường chẳng có tên đàn ông nào dám lởn vởn gần cô ấy cả.”
Tiêu Trạch Khải thầm nghĩ: Chỉ được cái mạnh miệng.
Cậu không cho người ta vui vẻ với tên khác còn mình thì ở đây cờ màu* tung bay.
*Cờ màu ý chỉ người thứ ba.
Mỗi người ôm mỗi suy nghĩ riêng, chỉ có mỗi Hoắc Đậu nghe nãy giờ mà vẫn chẳng nghe ra chút thông tin nào, lại còn ngây thơ hỏi: “Bạn gái của cậu lớn hơn cậu à?”
Cố Kỳ: “Vâng.”
Hoắc Đậu: “Lớn hơn một chút cũng được, nhưng mà gọi chị nghe nó cứ kì kì thế nào.”
Cố Kỳ: “Anh thì hiểu cái gì.”
Hoắc Đậu hừ lạnh: “Bộ có bạn gái rồi là ngon lắm hả.”
Cố Kỳ cười đểu, “Thì đúng là ngon hơn anh mà.”
Hoắc Đậu: “…..”
La Duy nhịp nhịp ngón tay lên mặt bàn, làm như đang nói vu vơ: “Sao giờ mà chị Phán Phán vẫn chưa đến nhỉ, đồ ăn chúng ta gọi sắp nguội cả rồi.”
Vừa dứt lời, điện thoại Tiêu Trạch Khải bỗng đổ chuông, là Lục Phán Phán gọi đến.
Không biết làm sao nhưng mà trong lòng anh lại nổi lên một dự cảm chẳng lành.
“Alo? Hả? À dạ, em sẽ đến đón chị.”
Tiêu Trạch Khải cúp điện thoại, nói với mọi người: “Tôi đi đón chị Phán Phán đây.”
Sau đó, anh còn đặc biệt nhìn Cố Kỳ một cái đầy ẩn ý rồi mới chạy ra ngoài.
Lục Phán Phán đang đứng đợi ở chân cầu thang cuốn.
Tiêu Trạch Khải chầm chậm chạy tới, đứng trước mặt cô: “Lối đi ở phía sau này chị này, hơi khó tìm ha.”
Lục Phán Phán gật đầu: “Đi thôi.”
Tiêu Trạch Khải đứng im không nhúc nhích, “Chị Phán Phán….”
Lục Phán Phán quay đầu lại, thấy Tiêu Trạch Khải đang mím chặt môi, đôi mắt be bé ngờ nghệch hiện lên nét lo việc nước đau đáu việc dân.
Lục Phán Phán: “Sao thế?”
Tiêu Trạch Khải ngập ngừng mãi, cuối cùng lại chẳng nói gì.
“Không có gì ạ, chúng ta đi thôi, mọi người đợi chị lâu lắm rồi đấy.”
Lục Phán Phán: “………”
Sao hôm nay ai cũng kỳ lạ thế nhở, chẳng lẽ là vì thua trận?
*
Trên bàn ăn, Lục Phán Phán cố ý không ngồi cạnh Cố Kỳ.
Mặc dù không biết vì sao hôm nay anh lại đột nhiên lên cơn, nhưng cứ cách xa anh một chút thì chắc chắn là một quyết định sáng suốt.
“Đã bảo là không cần đợi chị rồi mà.” Lục Phán Phán nói, “Mọi người mau ăn đi, xong sớm về nghỉ ngơi sớm, ngày mai chúng ta còn có một trận đấu nữa đấy.”
Đang ăn nửa chừng, Hoắc Đậu đột nhiên lên tiếng: “Chị Phán Phán, chị phải quản Cố Kỳ cho chặt vào.”
Tay cô thoáng run lên, vừa duỗi ra để gắp thức ăn thì lại phải ngập ngừng thu về, “Cậu ấy làm sao?”
Hoắc Đậu: “Cậu ta ác ý trọng thương đồng đội.”
Lục Phán Phán nhìn về phía Cố Kỳ: “Vậy là sao?”
Cố Kỳ vô cùng điềm tĩnh đáp: “Em chịu.”
“Cậu cố ý khoe khoang tình yêu nồng cháy của mình trước mặt bọn anh hòng làm tổn thương bọn anh.” Hoắc Đậu nghiêm túc bổ sung thêm, “Chỉ mới ban nãy thôi chị ạ.”
Lục Phán Phán: “……..”
Hoắc Đậu: “Đã sắp được ăn cơm rồi mà cậu ta còn ngồi đó “em nhớ anh lắm, anh cũng nhớ em lắm”. Chị nghe xem có sến không? Có mất hứng ăn không?”
Lục Phán Phán: “Đúng là sến thật.”
Hoắc Đậu nhìn Cố Kỳ với vẻ mặt đắc thắng, Cố Kỳ quay đầu sang hướng khác mặc kệ anh.
Những người khác đều cười nắc nẻ, chỉ có mỗi Tiêu Trạch Khải là vẻ mặt u ám.
Hết cứu, cái đội này hết cứu rồi.
*
Ăn xong, mọi người cùng đi về khách sạn, xem như đi bộ tiêu thực.
Lục Phán Phán và Cố Kỳ đi tận cuối hàng.
Ánh đèn đường khiến cho chiếc bóng của mỗi người chồng chéo lên nhau, tiếng cười đùa vang lên chưa từng dừng lại.
Cố Kỳ đi bên cạnh Lục Phán Phán, tra hỏi cô bằng âm lượng mà chỉ có hai người mới có thể nghe thấy: “Sến?”
Lục Phán Phán mím môi không đáp.
Cố Kỳ lại hỏi: “Mất hứng ăn?”
Lục Phán Phán nhìn thẳng về phía trước, vẫn vô cùng điềm nhiên: “Câu này không phải em nói nhé.”
Thấy Cố Kỳ không nói gì, cô bèn bước chậm lại, nhẹ giọng nói: “Là do anh thích cảm giác kích thích, liên quan gì đến em.”
Bên đường người đi đi về về như mắc cửi, không ít người ngoái lại nhìn họ.
Cả đội đi ngay đằng trước, cách đó còn chưa tới hai mét.
Hô hấp của Lục Phán Phán như ngừng lại ngay tức khắc.
Vùng lãnh địa sau cánh môi mềm bị anh càn quét không chút kiêng dè, mà đôi tay nhỏ nhắn của cô chỉ có thể chống lên trước ngực anh.
Chỉ sau vài giây ngắn ngủi, hai người đã bị tụt lại rất xa.
Cố Kỳ thu lại thế tấn công, trước khi rời đi còn cắn lên khóe môi cô một cái.
Đúng lúc đó, Hoắc Đậu cũng quay đầu gào lên: “Hai người kia, đi mau lên, đi gì mà chậm thế không biết!”
Đầu óc Lục Phán Phán vẫn còn đang đình công, nhịp tim đập mạnh mẽ chưa chịu chậm lại.
Cố Kỳ trả lời Hoắc Đậu: “Đến ngay đây! Vừa nói chuyện một lúc!”
Thân là chủ công, vai trò của Cố Kỳ trong đội bóng rõ như mặt trời ban trưa, bất kể là Lục Phán Phán hay Ngô Lộc thì cũng đều rất thích trò chuyện cùng anh, vậy nên Hoắc Đậu cũng chẳng thấy có gì lạ, nghe xong thì quay đầu đi tiếp.
Cố Kỳ nghiêng đầu thì thầm với cô bằng tông giọng trầm thấp mê hoặc: “Đây mới gọi là cảm giác kích thích.”
*
Trận đấu ngày hôm sau, Duẫn Hòa đấu với đội hạng bốn giải Miền Bắc.
Có dư âm từ trận đấu với đại học Lạc Hiền ngày hôm trước, Duẫn Hòa đấu với đội này thuận buồm xuôi gió hơn rất nhiều, giành chiến thắng với tỉ số 3-1.
Lúc này, Lục Phán Phán kiểm tra lại kết quả của những trường khác trong bảng, hiện giờ Duẫn Hòa đã đủ điểm vượt qua vòng loại, vậy nên trận tiếp theo đấu với đại học Lư Phúc – đội xếp hạng hai giải Miền Bắc sẽ không quá áp lực, dù thắng hay thua đều không ảnh hưởng đến việc họ tiến vào vòng tứ kết, mà chỉ ảnh hưởng đến điểm tích lũy của vòng bán kết mà thôi.
Buổi trưa ngày diễn ra trận thi đấu với đại học Lư Phúc, Lục Phán Phán bất ngờ nhận được điện thoại của Lục Dục Thành.
Trong điện thoại ông bảo mình vừa mới đến một trường đại học ở Giang Thành tham gia giao lưu nghiên cứu, muốn cùng Lục Phán Phán ăn một bữa cơm.
Lục Phán Phán đương nhiên sẽ không từ chối, cô chuẩn bị sơ qua rồi mau chóng ra ngoài.
Lục Phán Phán đưa Lục Dục Thành đến một nhà hàng về những món đặc sản ngon nhất mà cô mới ăn gần đây. Trong bữa cơm, Lục Dục Thành nghe Lục Phán Phán nói buổi chiều còn có một trận đấu nên sau khi ăn xong cũng không giữ cô lại nói chuyện lâu thêm.
Lục Phán Phán đi ăn về thì đến thẳng nhà thi đấu.
Giải đấu năm nay đã đi đến vòng tứ kết, đối thủ phía sau sẽ còn mạnh hơn đối thủ trước đó, mà Lục Phán Phán lại càng lúc càng tỏ ra điềm tĩnh.
Cho dù có thắng hay không, Duẫn Hòa có thể đi đến được đây đã là một bước nhảy vọt về chất, hơn nữa, hiện giờ họ đã thành công ghi danh vào vòng tứ kết.
Thế nên ở trận đấu này, dù Duẫn Hòa thua với tỷ số 2:3, nhưng bầu không khí của toàn đội cũng chẳng mấy suy sụp.
Bởi họ biết họ đã vượt qua vòng loại, nên thua trận này cũng chỉ xem đó như là một bài học, chuẩn bị thật tốt cho trận tứ kết sắp tới.
Kết thúc trận đấu còn chưa đến ba giờ, mọi người đều lục tục quay về khách sạn nghỉ ngơi, đến tối sẽ cùng nhau ra ngoài ăn cơm xả hơi, thư giãn.
Lục Phán Phán không về khách sạn mà đi cùng Kim Hâm đến một nơi khác.
Lần trước gây gổ đánh nhau, vì tính chất sự việc không quá nghiêm trọng nên đám côn đồ đó chỉ bị tạm giam năm ngày, hôm nay vừa đúng là ngày mà bọn chúng được thả.
Lục Phán Phán và Kim Hâm đợi chúng ở trước cửa đồn, đồng hồ vừa điểm, họ đã trông thấy gã mặt sẹo chém dẫn đầu bước ra.
Một chiếc xe van đậu bên đường đợi bọn chúng.
Kim Hâm vỗ vai Lục Phán Phán, ra hiệu để anh ra đó xử lý, cô cứ đứng trong góc này đợi là được.
Kim Hâm thong thả bước về phía đám côn đồ, cùng lúc đó, một chiếc xe đen sang trọng cũng chạy theo anh.
Lục Phán Phán biết đó là người do Kim Hâm tìm đến, tuy không rõ lai lịch thế nào nhưng cô hiểu rõ, muốn cạy miệng đám côn đồ kia mà nhờ tới cảnh sát thì chắc chắn sẽ chẳng có kết quả.
Vài người từ trên xe bước xuống, họ ăn mặc đường hoàng lịch sự đứng vây quanh Kim Hâm, tán gẫu đôi câu với tên mặt sẹo, sau đó Lục Phán Phán thấy tên mặt sẹo leo lên chiếc xe sang kia cùng nhóm Kim Hâm.
Khoảng chừng mười phút sau, Kim Hâm và tên mặt sẹo cùng xuống xe, còn nói chuyện với nhau trong bầu không khí vô cùng hòa nhã, sau đó anh mới đi về phía Lục Phán Phán.
Lục Phán Phán hỏi: “Xử lý xong rổi ạ?”
Kim Hâm lắc chiếc điện thoại trên tay: “Khai hết rồi, anh đã cũng quay phim lại, còn có cả lịch sử chuyển khoản nữa.”
Lục Phán Phán: “Anh nói rõ hơn chút đi.”
Kim Hâm nhếch mép: “Em đoán không sai, cái thằng cháu của lão Phùng gì đó đã thuê bọn chúng gây sự, còn đặc biệt dặn dò đừng ra tay nặng quá, dọa một chút là được, mục đích là muốn ảnh hưởng đến trận đấu tiếp theo của đội em.”
Nói đến đây, Kim Hâm lại thấy khôi hài: “Thời đại nào rồi mà đám học sinh bây giờ vẫn còn chơi mấy cái trò năm đó bọn anh chơi nữa.”
Lục Phán Phán lại hỏi: “Còn Phùng Tín Hoài thì sao?”
Kim Hâm: “Phùng Tín Hoài đương nhiên sẽ không ra mặt, nhưng vụ này ông ta không thể thoát khỏi trách nhiệm đâu. Tiền mà thằng nhóc đó chi là do ông ta chuyển thẳng vào tài khoản bọn kia.”
Vừa nói, anh gửi video và ảnh chụp lịch sử giao dịch cho Lục Phán Phán: “Có hết trong điện thoại em rồi đấy.”
Lục Phán Phán gật đầu: “Vậy đi thôi.”
Kim Hâm lại hỏi: “Em định xử lý thế nào?”
“Anh yên tâm.” Lục Phán Phán nói, “Em sẽ không ăn miếng trả miếng đâu, dăm ba cái trò vặt vãnh, sử dụng những thủ đoạn bất chính trả thù đối thủ cạnh tranh hả? Em chỉ cần làm ầm chuyện này lên Liên đoàn Bóng chuyền cũng đủ cho bọn chúng một đòn nhớ đời rồi.”
Kim Hâm: “Vậy cũng được, nhưng có điều anh vẫn không hiểu. Thằng nhóc kia nhỏ tuổi xốc nổi thì thôi không nói, còn cái lão Phùng gì đó sao mà cũng như thằng đần thế?”
“Bản chất của ông ta vốn đã vậy, bọn em đả thương cháu trai của ông ta, ông ta có thể nuốt trôi cục tức này sao?”
Kim Hâm biết rõ đầu đuôi câu chuyện, anh không phủ nhận: “Là do Cố Kỳ sai trước, chuyện này giải quyết thế nào?”
Lục Phán Phán nói: “Bọn em đã phạt cậu ấy rồi, nếu như bên Ủy ban có ý kiến gì với quyết định này, Duẫn Hòa cũng sẽ không phản bác.”
Kim Hâm cau mày: “Rõ ràng là em biết….. Này, anh thấy em thiên vị tên nhóc này lắm đấy.”
Lục Phán Phán cụp mắt, cô im lặng một thoáng rồi mới lên tiếng: “Không phải em thiên vị, mà là có rất nhiều chuyện vốn đã lẫn lộn giữa tình và lý, không thể có công bằng tuyệt đối được. Như anh vừa nói, chuyện này là do Cố Kỳ sai trước, vậy còn cháu trai của Phùng Tín Hoài xúc phạm nhục mạ em thì sao, Cố Kỳ làm vậy chẳng phải đã hòa rồi ư? Cậu ta chịu thiệt trên sân đấu thì tức tối không phục, vậy lúc em chịu thiệt thì biết tìm ai phân xử cho đây?”
Kim Hâm không muốn tiếp tục nói chuyện này với Lục Phán Phán nữa, “Thôi không nói chuyện này nữa. Đi, anh dẫn em đi ăn một bữa thật ngon, vất vả mấy ngày nay rồi, phải nghỉ ngơi cho đàng hoàng.”
“Khoan đã.” Lục Phán Phán nói, “Bố vừa đến Giang Thành, để em gọi bố đi cùng.”
“Để anh gọi cho.” Kim Hâm vừa nói vừa cầm điện thoại lên, “Tránh lát nữa bố nghe điện thoại của em chạy đến cùng ăn tối mà trông thấy mặt anh thì lại không vui.”
Kim Hâm tiên tri như sấm, Lục Dục Thành vừa bắt máy đã nói Hội nghị Nghiên cứu vẫn chưa kết thúc, cũng không biết còn kéo dài đến bao giờ, nên sẽ không đi ăn cùng họ được.
*
Chẳng phải Lục Dục Thành kiếm cớ từ chối đi ăn cùng Kim Hâm và Lục Phán Phán, mà là vì Hội nghị vẫn chưa kết thúc thật.
Nội dung của Hội nghị lần này rất nhiều, từng vị giáo sư đã có tuổi lên bục phát biểu, tốc độ nói vừa chậm, nội dung bài phát biểu lại chi tiết, chớp mắt một cái là đã kéo dài từ hai giờ chiều đến tận bảy giờ tối.
Buổi giao lưu Nghiên cứu kết thúc, Lục Dục Thành còn được mấy vị giáo sư khác giữ lại, trao đổi thêm một lúc lâu.
Đến lúc trở ra, bầu trời đã tối đen rồi.
Lục Dục Thành sờ vào trong túi, ông không mang bất kỳ viên kẹo nào.
Ông có bệnh huyết áp thấp, bình thường trong túi áo sẽ luôn có hai viên kẹo đề phòng trường hợp khẩn cấp, nhưng lần này đi công tác không có Tô Hòa Thuận bên cạnh, bản thân ông cũng chẳng để ý chuyện này. Chịu đói quá lâu, Lục Dục Thành cảm giác sức lực toàn thân như bị rút cạn, chỉ có thể chậm chạp lê từng bước, cố ra được đến cổng trường là có thể gọi xe về.
Nhưng vừa ra đến cổng trường, ông bỗng cảm thấy hoa mắt chóng mặt, âm thanh bên tai hư ảo như bị hút vào chân không, bước chân cũng như đang dẫm lên không khí, rồi ông bất ngờ ngã lăn xuống đường.
Cái ngã đó đã khiến cho của Lục Dục Thành tỉnh táo trở lại, nhưng cả người ông lúc này đổ đầy mồ hôi lạnh, mặt trắng bệch, đôi môi tím tái, trông rất đáng sợ.
Xung quanh có lác đác vài sinh viên đi qua, có người đang đứng ngó qua bên này nhưng lại do dự không biết có nên tiến lên hỏi thăm hay không.
Ngay lúc Lục Dục Thành đang giãy giụa để cố gắng đứng dậy, thì trước mặt ông bỗng xuất hiện một bóng đen.
“Bác ơi, bác làm sao vậy?”
Lục Dục Thành ngẩng đầu, trông thấy một thanh niên mặc quần áo thể thao đang khom lưng nhìn mình.
Đã có người chủ động tiến đến hỏi thăm, Lục Dục Thành đương nhiên sẽ không sĩ diện mà từ chối, nhưng đến khi hé miệng toan nói, ông mới phát hiện ra giọng mình đang run lên bần bật: “Bác không…. không sao, cháu trai… cháu có thể tìm…. tìm giúp bác chút nước đường…. hay gì đó…. được không?”
Cố Kỳ ngồi xổm xuống, móc được một viên kẹo cứng vị quýt từ trong túi áo ra, anh xé vỏ, sau đó đưa cho Lục Dục Thành.
“Cháu chỉ có cái này thôi.”
“Được, được.”
Lục Dục Thành vẫn còn chưa đứng lên nổi, nhưng trong đầu lại đang nghĩ, cậu thanh niên này trông cao to khỏe mạnh như vậy mà sao lại mang theo kẹo bên mình? Lẽ nào cũng bị huyết áp thấp như ông sao?
Một viên kẹo ngọt không thể có tác dụng ngay được, trên trán Lục Dục Thành rịn một lớp mồ hôi lạnh, đôi môi vẫn tái nhợt không chút huyết sắc.
Cố Kỳ dáo dác nhìn chung quanh, nói: “Hay cháu đưa bác đi bệnh viện nhé?”
Lục Dục Thành sửng sốt: “Ôi, không cần đâu phiền hà vậy đâu….”
“Chắc bác bị hạ đường huyết phải không?” Cố Kỳ nói, “Ở gần đây có trung tâm y tế, cháu đưa bác qua đó truyền glucose cũng được.”
Lục Dục Thành suy nghĩ một hồi rồi đồng ý.
Dù sao ông cũng đang ở nơi đất khách, không có ai bên cạnh chăm sóc, đến bệnh viện vẫn là an toàn nhất.
Cố Kỳ đỡ Lục Dục Thành đứng dậy, đi đến bên đường bắt xe.
Sau khi lên xe, Lục Dục Thành cảm thấy mình đã đỡ váng đầu hơn, bèn gọi điện thoại cho Lục Phán Phán.
“Bố ạ? Có chuyện gì thế bố?”
“Vừa nãy bố bị hạ đường huyết, phải đến bệnh viện truyền đường, con đến bệnh viện một chuyến đi.”
Lục Dục Thành báo địa chỉ xong thì nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Đến trung tâm y tế, Cố Kỳ đỡ Lục Dục Thành vào trong lấy số, rồi tìm một chiếc giường cho ông nằm.
Y tá bận rộn làm việc, Lục Dục Thành dù đang rất yếu nhưng vẫn không quên cảm ơn Cố Kỳ.
“Lần này cảm ơn cháu nhiều lắm, hiện giờ bác đã không sao rồi, nếu cháu có việc bận thì cứ về trước đi.”
Cố Kỳ nhìn đồng hồ, nói: “Cháu đợi con gái bác đến rồi sẽ về ngay.”
Lục Dục Thành nhìn Cố Kỳ, mặc dù cảm thấy cơ thể mệt mỏi rã rời, nhưng trong lòng lại ấm áp vô cùng.
Cố Kỳ cong môi, “Bác mà tống tiền cháu thì cháu bỏ chạy luôn.”
Anh quay đầu cười nói, “Cháu chạy nhanh lắm đấy.”
Lục Dục Thành bị Cố Kỳ chọc cười: “Thế cháu đã có vợ chưa?”
Cố Kỳ nói: “Cháu vẫn chưa đủ tuổi kết hôn đâu, mà sao vậy ạ? Bác muốn giới thiệu bạn gái cho cháu sao?”
Lục Dục Thành vừa định mở lời liền nghe thấy Cố Kỳ nói: “Nhưng cháu đã có bạn gái rồi.”
Lục Dục Thành cười: “Vậy thì bác cũng chỉ đành có lòng mà không có sức. Bác có một đứa con gái, nhưng nó còn lớn hơn cả cháu, làm sao mà bác giới thiệu cho cháu được. Chỉ là bác cảm thấy……”
Ông nhìn Cố Kỳ từ trên xuống dưới một lượt, “Cô gái nào được gả cho cháu chắc chắn sẽ rất hạnh phúc.”
Vừa dứt lời, trên hành lang truyền đến tiếng bước chân vội vã, ngay sau đó, cánh cửa bị đẩy mạnh ra, Lục Phán Phán và Kim Hâm cùng chạy vào.
“Bố ơi!”
“Bố! Bố sao rồi?”
Hai giọng nói cất lên cùng một lúc, bấy giờ Lục Phán Phán mới chú ý đến Cố Kỳ đang đứng bên giường bệnh.
Cố Kỳ: “….. Bố?”
Lục Phán Phán: “……..?”
Hiện trường rơi vào im lặng, và Lục Dục Thành là người lên tiếng phá vỡ sự im lặng ấy.
“À, bố đã nói với hai đứa rồi đấy, có một chàng trai đưa bố đến bệnh viện.”
Không cần Lục Dục Thành phải giải thích, Lục Phán Phán và Kim Hâm cũng đã đoán ra được, chỉ là họ đang kinh ngạc quá mức, không ngờ người mà ông nhắc đến lại là Cố Kỳ.
Nhưng việc quan trọng nhất ngay lúc này là sức khỏe của Lục Dục Thành, Lục Phán Phán và Kim Hâm đã hỏi qua y tá, sau khi biết được ông chỉ bị hạ đường huyết, ngoài ra không còn vấn đề gì nghiêm trọng thì mới an tâm thở phào.
Lục Dục Thành truyền dịch một lúc cơ thể đã hồi phục được phần nào, nói chuyện đã có sức hơn.
“Phán Phán, con phải cảm ơn người ta cho đàng hoàng đấy nhé.”
Lục Phán Phán không biết nên bày ra vẻ mặt gì, mãi sau cô mới nói: “Bố, cậu ấy là thành viên của đội con, con quen mà.”
Cố Kỳ nghe vậy lập tức nhìn về phía Lục Phán Phán, sự khó hiểu giăng đầy đôi mắt anh.
Anh thật sự không hiểu, tại sao ở trước mặt bố, Lục Phán Phán lại chỉ nói mỗi chữ “quen”? Không tiện công khai trong đội thì thôi, nhưng tại sao ở chỗ bố mình mà cô cũng không dám thừa nhận chuyện của hai người?
Lục Dục Thành vẫn đang cười phớ lớ: “Có quen cũng phải cảm ơn cho đàng hoàng.”
“Con biết rồi mà.”
Lục Phán Phán xoay người định nói vài lời với Cố Kỳ nhưng lại thấy trong mắt anh là những cảm xúc bất an, mất mát chồng chéo.
Cô mấp máy môi mấy lần, sau cùng chỉ nói: “Hôm nay cảm ơn cậu, cậu cứ về trước đi, buổi tối chị sẽ đến tìm cậu nói chuyện.”
Cố Kỳ vẫn ngẩn người nhìn Lục Phán Phán, sau khi xác định cô không còn gì muốn nói với mình, anh xoay người rời đi ngay lập tức.
Lục Phán Phán quay lại dém chăn cho Lục Dục Thành, Kim Hâm đứng sau lưng cô, “Để anh làm cho.”
Lục Phán Phán rụt tay về, rồi cô bỗng xoay người chạy vụt ra khỏi phòng.
Cố Kỳ vẫn chưa đi xa, Lục Phán Phán đuổi theo, giữ tay anh lại.
Anh quay đầu nhưng không nói gì, Lục Phán Phán đành mở lời: “Hôm nay đột ngột quá, em không ngờ hai người lại gặp nhau theo cách này, mà bố em lại đang bị bệnh, em không thể nói thẳng với bố được.”
Cố Kỳ nhướng mày.
Vậy thì sao?
Lục Phán Phán nói tiếp: “Bố em không thích em yêu người nhỏ tuổi hơn.”
Biểu cảm của Cố Kỳ đã dần dịu lại, nhưng trong mắt vẫn còn hàng vạn cảm xúc đan xen, sau cùng lại chỉ gom thành tiếng thở dài bất lực.
“Thôi được rồi.”
Lục Phán Phán lại vội vàng nói: “Nhưng mà anh yên tâm, bố mẹ em đều là những người thấu tình đạt lý.”
Cố Kỳ vẫn không tiếp lời.
Lục Phán Phán cúi thấp đầu, không hiểu vì sao mà khóe mắt cay cay.
“Cố Kỳ…. có phải em khiến anh thất vọng lắm đúng không?”
Khoảng thời gian này, cô luôn cảm thấy Cố Kỳ lúc nào cũng là người chịu nhiều thiệt thòi hơn.
Rõ ràng anh có bạn gái nhưng lại cứ phải giấu giấu diếm diếm như thể đó là mối quan hệ đáng xấu hổ.
Một chàng trai hai mươi tuổi đã phải nín nhịn đến độ nào mà ngày hôm qua mới ngang nhiên nói mấy lời sến súa như vậy trên bàn ăn trước mặt toàn đội?
“Không phải đâu, em làm sao vậy?” Cố Kỳ khom lưng, nâng cằm cô lên, “Sao lại buồn rồi?”
“Không phải, em đang thấy tủi thân thay cho anh.”
“Em cũng cảm thấy anh tủi thân à?”
“Ừm.”
“Nhưng em chỉ nói suông như vậy thì đâu có tác dụng gì?”
Lục Phán Phán lại cúi gằm mặt, “Em sẽ bù đắp cho anh mà.”
Cố Kỳ: “Em định bù đắp thế nào bây giờ?”
Có trời đất chứng giám, Cố Kỳ chỉ đang hỏi cô một cách vô cùng chân thành.
Nhưng có thể là do hành lang quá yên tĩnh, hoặc do giọng nói của anh quyến rũ trời sinh, khiến cho Lục Phán Phán bỗng chốc đỏ mặt.
“Dù sao thì em cũng sẽ bù đắp cho anh!”
Cố Kỳ gật đầu: “Ừm, vậy anh sẽ đợi xem Phán Phán nhà chúng ta bù đắp cho anh thế nào, nhé!”
Giọng điệu của anh đã khôi phục lại sự thong dong của ngày thường, không còn nặng nề như ban nãy nữa.
“Thật ra anh cảm thấy vấn đề không nghiêm trọng như em đang nghĩ đâu.”
“Sao cơ?”
“Vì vừa rồi bố em còn bảo, cô gái nào được gả cho anh chắc chắn sẽ rất hạnh phúc.”
Lục Phán Phán: “…..”
Bố cô đúng là kiểu người điển hình cho câu chỉ biết nói mà không biết nghĩ đến người khác.
Lục Phán Phán ngẩng đầu nhìn anh, trong đôi mắt kia đang dần hiện ra ý cười.
“Dù thế nào thì ấn tượng đầu tiên của bác về anh đã vô cùng tốt, sau này qua cửa chắc sẽ không khó lắm đâu, đúng không.”
Lục Phán Phán bật cười, giơ tay về phía anh.
Cố Kỳ khom lưng, cô áp trán lên trán anh, hai tay ôm bên hai bên má.
“Còn có em ở đây mà.”
*
Lục Phán Phán và Kim Hâm ở lại đến khi Lục Dục Thành truyền dịch xong thì đưa ông về khách sạn.
Sau đó Kim Hâm lại chở Lục Phán Phán về khách sạn mà cô ở.
“Chuyện anh nói với em dạo gần đây em suy nghĩ đến đâu rồi?”
Lục Phán Phán cúi gằm mặt bước đi không đáp lời.
Kim Hâm lại hỏi: “Em biết đấy, mọi chuyện anh làm chỉ vì muốn tốt cho em mà thôi, em cứ suy nghĩ cẩn thận đi.”
“Vầng.” Lục Phán Phán nói, “Em sẽ về hỏi Cố Kỳ xem anh ấy có đồng ý đến câu lạc bộ huấn luyện thử không.”
Kim Hâm vừa tức vừa buồn cười: “Nhiều lúc anh thật không hiểu nổi em đang nghĩ cái gì trong đầu nữa.”
Lục Phán Phán: “Haiz, không phải em không suy nghĩ cẩn thận đâu, chỉ là…. bây giờ thì chưa được, em không muốn để lại bất cứ tiếc nuối nào cả.”
Kim Hâm: “Biết rồi biết rồi, nói tới nói lui. Mà chuyện Cố Kỳ ngày hôm nay em định lúc nào thì nói với bố mẹ?”
Lục Phán Phán: “Đến khi giải đấu kết thúc đi, em sẽ đưa Cố Kỳ về nhà một chuyến.”
Kim Hâm sững người tại chỗ, “Em còn định đưa cậu ấy về nhà á?”
Lục Phán Phán quay đầu hỏi vặn: “Chứ không thì sao?”
Kim Hâm tặc lưỡi, hai người đã đi đến trước cửa khách sạn.
Kim Hâm: “Em là đang chuẩn bị tạo bất ngờ bố mẹ hay là đang chuẩn bị tạo cú sốc đấy?”
Lục Phán Phán: “Thật ra thì vấn đề chẳng nghiêm trọng như anh nghĩ đâu.”
Kim Hâm: “Ồ?”
Lục Phán Phán: “Hôm nay bố còn bảo, cô gái nào được gả cho Cố Kỳ chắc chắn sẽ rất hạnh phúc.”
Kim Hâm: “Thế thì em cứ đi nói với bố, em chính là cô gái được gả cho Cố Kỳ, rồi xem thử bố sẽ phản ứng thế nào.”
Lục Phán Phán: “Thì sao? Đó là lời bố tự nói mà, chắc bố sẽ không tiêu chuẩn kép đâu ha?”
Kim Hâm chỉ cười mà không đáp.
Lục Phán Phán nhe răng trợn mắt: “Em cứ nói em sẽ gả cho Cố Kỳ đấy. Đến khi đó em sẽ bảo, bố, toàn là lời bố tự mình nói đấy nhá.”
Đúng lúc này, sau lưng hai người vang lên một giọng nói.