Cậu Tỉnh Táo Lại Đi! - Kiều Diêu

Chương 62



Kết thúc trận đấu, một đội vui một đội buồn.

Đại học Thành Hòa đã ba năm liên tiếp thua ở vòng bán kết, mà lần nào cũng chỉ thiếu một chút.

Rõ ràng đã bước được một chân vào trận chung kết, nhưng vẫn lại thiếu một chút nữa.

Trần Giai Lượng ngồi một mình giữa hàng ghế, cúi thấp đầu im lặng, huấn luyện viên có nói gì với anh anh cũng không đáp lại, cuối cùng vẫn phải để hiệu trưởng Thành Hòa đích thân đến an ủi đôi câu.

Hiệu trưởng vừa quay người đi, liền đi thẳng đến chỗ Ngô Lộc.

Sau khi trao đổi vài lời với Ngô Lộc, ông cười nói: “Năm đó nếu điểm đầu vào của chúng tôi cao hơn chút nữa thì tay chủ công của đội các ông đã thuộc về chúng tôi rồi.”

Nói rồi ông lại quay sang hỏi Lục Phán Phán: “Quản lý Lục, có phải em là quản lý do Câu lạc bộ Ngân hàng Chương Hải Kim Châu* cử đến Duẫn Hòa đúng không?”

*Đây là câu lạc bộ thuộc Ngân hàng Chương Hải có chi nhánh/trụ sở chính ở Kim Châu, Liêu Ninh, Trung Quốc nhé. Tên ngân hàng có thể là sản phẩm của trí tưởng tượng thoi nhe mí bồ.

Câu lạc bộ Ngân hàng Chương Hải Kim Châu……

Sao ông ấy lại đột nhiên nhắc đến chuyện này?

“Không phải ạ.” Lục Phán Phán nói, “Cháu chỉ là quản lý cho đội bóng chuyền nam Duẫn Hòa thôi.”

“Ồ vậy à.” Hiệu trưởng nói, “Lần trước trò chuyện với liên lạc viên của Hội Bóng chuyền câu lạc bộ Ngân hàng Chương Hải Kim Châu, thầy thấy anh ấy có nhắc đến em, vậy nên thầy cứ tưởng em là quản lý ở đó được cắt cử đến Duẫn Hòa công tác.”

Giống hệt như dự định của Kim Hâm, những câu lạc bộ lớn đã bắt đầu tiếp cận các vận động viên không chuyên của các trường đại học, vậy nên không ít nơi đều đã cắt cử người liên lạc với phía nhà trường.

Xong xuôi mọi việc, Ngô Lộc chuẩn bị dẫn toàn đội trở về.

La Duy muốn đi vệ sinh, những người khác bèn đứng lại chờ.

Lục Phán Phán đứng ở đầu hàng, cô đang cúi đầu gọi cho tài xế.

Ngô Lộc liếc nhìn cô mấy lần, cứ định nói gì đó nhưng rồi lại thôi.

Lục Phán Phán vừa gọi điện thoại xong, La Duy cũng đi ra, thế là một đoàn người cùng đi thẳng về phía cổng chính. Mà từ đằng xa, Kim Hâm đang dẫn theo một người đàn ông đi về phía họ.

“Huấn luyện viên Ngô, xin chúc mừng thầy. Xem ra mắt nhìn của tôi chuẩn quá, Duẫn Hòa cứ thế mà tiến thẳng vào vòng chung kết ngay trong mùa giải này.” Kim Hâm cười tít mắt, “Mọi người làm tốt lắm, trận chung kết phải nỗ lực hết sức nhé!”

Với tư cách là một nhà tài trợ, Duẫn Hòa có thể đi đến được ngày hôm nay, Kim Hâm đương nhiên vô cùng vui mừng.

Rồi anh quay sang giới thiệu với họ người đàn ông đang đứng sau lưng anh, liên lạc viên của Câu lạc bộ Ngân hàng Chương Hải Kim Châu, tên là Giả Thiên Hoa, đại diện câu lạc bộ đến theo dõi trận đấu ngày hôm nay.

Tướng tá Giả Thiên Hoa mập mạp phốp pháp, nói chuyện mát tai, ông khen cả đội Duẫn Hòa hết lời không sót chỗ nào, khiến mọi người nghe mà nở hết cả mũi.

Nhưng thời gian cũng không còn sớm nữa, Kim Hâm nhìn đồng hồ, hỏi Lục Phán Phán: “Tối nay đi ăn bữa cơm không? Ngày mai anh phải về rồi.”

Lục Phán Phán: “Anh không ở lại xem trận chung kết à?”

Kim Hâm: “Có chút việc, không kịp nán lại xem.”

Lục Phán Phán quay đầu nhìn Ngô Lộc, ông bèn vội nói: “Ôi em cứ đi đi, thầy tự cho đám này về được.”

Thế là Kim Hâm dẫn Lục Phán Phán và Giả Thiên Hoa rời đi.

La Duy đứng sau khều tay Cố Kỳ, “Tháng này bọn họ mời chị Phán Phán ăn cơm mấy lần rồi đấy, có phải là……”

“Em chịu.” Cố Kỳ nói, “Mà sao anh phải sốt sắng thế?”

“Phải sốt sắng chứ.” La Duy thì thầm, “Đó là người đại diện của Câu lạc bộ Ngân hàng Chương Hải Kim Châu đấy…. Câu lạc bộ top một top hai cả nước, sở hữu tận mấy tuyển thủ quốc gia đấy! Người ta cứ ngấp nghé chị Phán Phán như thế, anh có thể yên lòng được à?”

Tuy giọng của La Duy nhỏ nhưng những người khác vẫn nghe được, cả đội lập tức túm tụm lại thảo luận.

Ngô Lộc đứng một bên đuổi: “Đừng có đứng đây thì thầm to nhỏ nữa, lên xe về khách sạn mau, các cậu không mệt chứ cái thân già này mệt lắm rồi.”

Nói rồi ông bước thẳng về phía xe khách nhưng vẫn không nhịn được quay đầu nhìn về phía mà Lục Phán Phán rời đi.

Chiếc xe sang trọng dừng lại bên đường, ba người họ vừa nói cười vừa đi về phía đó.

Ngô Lộc lẩm bẩm: “Haiz, người hướng đến nơi cao, nước chảy về chỗ thấp.”

*

Tối đó, lúc Lục Phán Phán quay trở về khách sạn thì bắt gặp La Duy và Cố Kỳ đang đi ra.

“Hai người đi đâu vậy?”

Lục Phán Phán hỏi.

“Em ra ngoài mua nước….” Nói được một nửa, La Duy bỗng nói ậm ờ, “Ờ… chị Phán Phán, chị….”

Lục Phán Phán: “Sao vậy?”

La Duy lắc đầu: “Dạ không có gì.”

“Vậy hai người đi đi.” Lục Phán Phán đi về phía khách sạn, lúc lướt ngang qua người Cố Kỳ, cô khẽ kéo tay áo anh.

Cố Kỳ quay đầu lại, Lục Phán Phán dùng khẩu hình dặn dò: “Lát nữa đợi em.”

Lục Phán Phán về phòng tắm rửa, vừa mặc xong quần áo thì tiếng chuông phòng cô vang lên.

Những ngày gần đây lịch trình thi đấu dày đặc, cô và Cố Kỳ không có cơ hội ở riêng với nhau, khó khăn lắm mới rảnh được tối nay, cô lập tức chạy đến trước tủ xịt một ít nước hoa, sau đó mới ra mở cửa.

Thế nhưng người đang đứng ngoài cửa đợi cô lại là Ngô Lộc.

Khuôn mặt tươi cười của Lục Phán Phán chưa kịp thu lại, mắt mày cong cong, đôi má lúm ẩn hiện, nhìn thôi là đã thấy vui lây.

Ngô Lộc thấy Lục Phán Phán vui vẻ đến thế thì trong lòng lại càng buồn, mấy lời muốn nói cũng nghẹn lại ngay lập tức.

Ông vốn định hỏi Lục Phán Phán, có phải Câu lạc bộ Ngân hàng Chương Hải Kim Châu đến “đào” cô đi hay không.

Nhưng vừa từ bữa cơm kia trở về mà trông mặt mày cô đã hớn hở thế thì chuyện này cũng chắc đến tám chín phần rồi.

“Huấn luyện viên Ngô? Có chuyện gì sao thầy?” Lục Phán Phán hỏi.

Ngô Lộc: “Thầy…. thầy có chút chuyện muốn nói với em.”

Lục Phán Phán nghiêng người nhường đường, “Thầy vào đi ạ.”

Hai người ngồi trên sofa, Lục Phán Phán lấy cho ông một chai nước.

Ngô Lộc uống xong thì đặt chai nước trên bàn, ánh mắt vô tình lướt qua một góc tấm danh thiếp bị lộ ra khỏi ví tiền của Lục Phán Phán, “Câu lạc bộ bóng chuyền Ngân hàng Chương——”

Mấy chữ phía sau đã bị che mất, nhưng chỉ với chút thông tin đó thôi cũng đủ lắm rồi.

Ngô Lộc không còn gì để nói, lại cầm chai nước lên uống một ngụm.

So với làm việc ở một trường đại học thì làm việc trong một câu lạc bộ chuyên nghiệp đương nhiên sẽ có triển vọng hơn. Hoặc có thể là do trước kia trình độ của Lục Phán Phán vẫn chưa đủ, còn bây giờ thì cô đã hoàn toàn đủ bản lĩnh bước chân vào làm việc cho một câu lạc bộ lợi nhuận thực sự.

Ngô Lộc cảm thấy, nếu hôm nay ông chủ động nhắc đến chuyện này thì dù có mở lời như thế nào nghe cũng không phải phép.

Ông đương nhiên tiếc không muốn để Lục Phán Phán rời đi, mà một khi đã bày tỏ ý kiến, có khả năng nó sẽ khiến Lục Phán Phán cảm thấy khó xử.

Nhưng ông không thể nào nói thẳng toẹt ra rằng “Thầy ủng hộ em tiến đến một nơi tốt hơn” được, lỡ đâu Lục Phán Phán tưởng thành ông đuổi cô đi thì sao?

Nghĩ ngợi nửa ngày, Ngô Lộc cảm thấy thôi thì đừng nhắc đến nó nữa.

“Huấn luyện viên Ngô? Thầy ơi? Rốt cuộc là thầy muốn nói chuyện gì vậy ạ?” Lục Phán Phán đợi mãi mà không thấy Ngô Lộc mở lời, cô đành phải chủ động hỏi. 

Ngô Lộc chậm chạp ỡm ờ mấy tiếng, não bộ bắt đầu hoạt động hết công suất, nói gì được bây giờ?

A! Có rồi!

“Tối qua em bảo là…. em thích Cố Kỳ?”

Hai người nhìn nhau, rồi cùng ăn ý rơi vào trầm mặc.

Mãi sau, Ngô Lộc lại nói: “À thì…. nó có phải là loại thích mà thầy hiểu không?”

Chai nước lọc trên bàn bỗng nhiên rơi xuống đất, phá vỡ không gian tĩnh lặng.

Lục Phán Phán cúi người nhặt nó lên rồi đưa lại cho Ngô Lộc.

“Phải ạ.”

Ngô Lộc sững sờ, quên cả nhận lấy chai nước.

Lục Phán Phán đặt chai nước lên bàn, bình tĩnh nói: “Được một khoảng thời gian rồi ạ, em cũng không có ý định giấu thầy, chỉ là mùa giải vẫn đang diễn ra, em không muốn chuyện này sẽ tăng thêm phiền não cho thầy.”

Ngô Lộc phải động não mấy phen mới hiểu rõ được lời cô.

“Được một đoạn thời gian rồi có nghĩa là…. hai đứa…… ờ thế này….. á?”

Ngô Lộc không biết nói thế nào, đành chạm hai đầu ngón trỏ vào nhau, diễn tả suy nghĩ của mình.

Lục Phán Phán: “…..”

Ba chữ “Là một đôi” khó nói thế cơ à?

“Vâng ạ.” Lục Phán Phán nói, “Hiện tại Cố Kỳ đang là bạn trai của em.”

Cô vừa dứt lời, Ngô Lộc lập tức há hốc miệng, ước chừng có thể nhét vừa cả quả trứng gà.

“Thật…. thật hả?”

Lục Phán Phán: “Có thể giả được hả thầy?”

Lần này Ngô Lộc còn không cả chớp mắt, sau đó ông bỗng trầm mặc thở dài.

Lục Phán Phán đã biết trước ông chắc chắn sẽ phản ứng như vậy.

Lục Phán Phán: “Huấn luyện viên, em biết những chuyện như vậy không được phép xảy ra trong đội, vậy nên em cũng đang cân nhắc đến việc….”

Ngô Lộc ngẩng đầu nhìn Lục Phán Phán, chờ cô nói hết ý sau.

Chuyện này Lục Phán Phán đã suy nghĩ từ rất lâu.

Lời Đan Húc Dương nói vào xế chiều hôm đó đã mạnh mẽ cảnh tỉnh cô. Cô vẫn luôn cho rằng tác phong làm việc của mình vô cùng gọn gàng cẩn thận, người khác sẽ không thể nhìn ra sơ hở, nhưng quả thực là cô quá ngây thơ.

Có thật là cô không thẹn với lòng không? Rất khó mà làm được.

Cô tự ngẫm lại, trong những lúc huấn luyện, cô thường sẽ không nhịn được mà lén nhìn Cố Kỳ đôi ba lần, những lúc thi đấu, khi Cố Kỳ ngã và khi các thành viên khác ngã, mức độ lo lắng căng thẳng của cô cũng hoàn toàn khác nhau.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, cô không dám chắc mình có thể công tư phân minh mãi được không.

Chỉ trong một đoạn thời gian ngắn mà Đan Húc Dương đã có thể nhận ra chuyện này, hơn nữa, lúc chất vấn cô phản ứng của anh còn vô cùng gay gắt. Đan Húc Dương chắc chắn không phải là người duy nhất biết, nếu như những người khác cũng đã biết và họ cũng tỏ ra gay gắt như vậy thì sao? Đến khi ấy cô phải làm thế nào?

Cho dù sau này Cố Kỳ rời khỏi đội bóng của Duẫn Hòa nhưng những ảnh hưởng của câu chuyện sẽ không hề biến mất.

Huống gì, hiện giờ cô còn có rất nhiều chuyện cần phải suy tính.

Lục Phán Phán: “Sau khi mùa giải kết thúc, em sẽ xin từ chức.”

Trái tim Ngô Lộc thoáng run lên, ông không thể tiếp lời.

Tuy không biết những đội bóng khác sẽ xử lý như thế nào, nhưng trước giờ ông chưa từng cấm quản lý và đội viên yêu nhau… Hơn nữa, thực ra ông luôn nghĩ, trai tài gái sắc kết đôi là chuyện quá đỗi bình thường, mọi việc cũng chẳng nghiêm trọng đến mức đấy. Ngặt nỗi, khi nói ra không phải ai cũng có thể tiếp nhận được.

Nhưng ông không ngờ rằng, Lục Phán Phán lại thẳng thắn bày tỏ ý định từ chức của mình như vậy.

Nó khiến cho Ngô Lộc không thể không suy nghĩ theo một chiều hướng khác.

Có lẽ đó đơn giản chỉ là một nấc thang mà cô tự tìm cho mình để leo xuống, để có thể đổi việc mà thôi.

“Haiz….” Ngô Lộc bỗng cảm thấy ông chẳng còn lời nào để nói nữa rồi, đầu óc ông loạn cào cào, chỉ biết thuận theo cô, “Đến khi đó tính sau vậy.”

Nói xong ông bỗng ho sặc sụa, Lục Phán Phán vừa vỗ lưng vừa dặn ông: “Huấn luyện viên Ngô, thầy hút thuốc ít thôi.”

Ngô Lộc cười bảo ông biết rồi, sau đó cầm theo chai nước rời đi.

Lục Phán Phán nhìn vào gương, chỉnh lại tóc tai một lần nữa rồi mới đi ra ngoài.

Cô vốn định ăn diện chỉn chu một chút, nhưng sự xuất hiện của Ngô Lộc đã làm lỡ không ít thời gian, mà cô lại không muốn để Cố Kỳ phải đợi mình quá lâu.

Cố Kỳ vẫn đang đứng ở ngã tư đường.

Lục Phán Phán lặng lẽ đi đến sau lưng anh, định lén lút hù anh một cái, nhưng cô vừa hé miệng thì Cố Kỳ đột nhiên quay lại, cúi đầu nhìn cô.

“Sao lâu quá vậy?”

Lục Phán Phán định bảo ban bãy có chút việc nên đến trễ, nhưng cô còn chưa kịp nói gì thì Cố Kỳ đã hỏi tiếp: “Em vừa sửa soạn lại à?”

Lục Phán Phán xấu hổ cúi đầu nghịch tóc, Cố Kỳ khom lưng nhìn cô, ngón tay nhẹ nhàng nâng cằm cô lên: “Ồ, xem ra là đã bỏ tâm bỏ sức sửa soạn một chút.”

Lục Phán Phán cảm thấy rất buồn cười: “Làm sao mà anh biết là em đã sửa soạn?”

Cố Kỳ híp mắt, mở miệng nói luôn: “Hình như em có trang điểm, còn tô chút son môi, cũng làm tóc nữa.”

Anh hít một cái, “À, còn xịt cả nước hoa.”

Lục Phán Phán: “…..”

Sao cô không biết mình vừa trang điểm, xong lại còn son môi nữa vậy?

“Đi thôi.” Lục Phán Phán nói, “Em muốn đi dạo.”

*

Trong lòng Lục Phán Phán có tâm sự, cô bước đi chậm rãi, đủ loại xe điện chạy vun vút xung quanh, cô vô thức ôm chặt lấy cánh tay Cố Kỳ, nũng nịu dụi má.

Cố Kỳ cúi đầu, kinh ngạc nhìn cô.

Trước đây Lục Phán Phán chưa từng có hành động này bao giờ, trông cô bây giờ hệt như một cô gái nhỏ đang nép vào lòng anh.

Ánh đèn neon hắt lên khuôn mặt Lục Phán Phán hệt như những ngôi sao đang nhảy múa, nhưng nó lại càng hiện rõ ảo não trong mắt cô.

Cố Kỳ thoáng sững lại, xoay người dẫn Lục Phán Phán rẽ sang một hướng khác.

Giang Thành về đêm vô cùng náo nhiệt, dù có là ngày đông giá rét thì hàng quán cửa tiệm cũng khá nhiều, huống gì giờ đã sắp vào hè, những khu chợ đêm nhiều vô kể.

Phía sau Trung tâm Bóng chuyền Tỉnh là một quảng trường lâu đời, hiện giờ nó đã trở thành một trong những khu chợ đêm sầm uất tấp nập nhất nơi đây.

Lục Phán Phán và Cố Kỳ đi sát phía bên phải, lướt qua từng quầy hàng, món thì kho, món thì chiên ngập dầu, món thì tẩm ướt đẫm gia vị được nướng trên củi lửa cháy lép bép, tất cả cùng oanh tạc khứu giác, mau chóng phát tín hiệu đến dạ dày của cô.

Nhưng cô lại không dám ăn, cô sợ mình ăn rồi Cố Kỳ nhìn sẽ thèm.

Mấy món ăn vặt này tuy ngon thật đấy, nhưng lại không chắc đảm bảo an toàn vệ sinh thực phẩm, cô đau bụng đi ngoài thì không sao, chứ người đứng bên cạnh này mà đau bụng đi ngoài thì toi.

Sau tất cả, Lục Phán Phán chỉ mua mỗi một ly cam vắt.

Cô cắm ống hút hút một ngụm, cảm thấy nước cam rất ngon rất tươi, thế là cô đưa cho Cố Kỳ uống thử.

Cố Kỳ cúi đầu hút một ngụm, khiếp, chua tịt cả mắt.

Lục Phán Phán lững thững đi phía trước nên không trông thấy biểu cảm đặc sắc của anh, cô hỏi, “Ngon không anh?”

Cố Kỳ cố lắm mới “Ừm” được một tiếng.

“Vậy anh uống thêm đi.”

“…..”

Thế là Cố Kỳ đành phải cầm ly nước cam chua đến nỗi kẻ mù uống vào cũng phải sáng mắt trên tay, đi hết nửa con đường.

Hiện giờ anh vô cùng hoài nghi, với khẩu vị của Lục Phán Phán, hai người ăn uống không giống nhau, sau này phải làm thế nào.

Ở đầu bên kia của khu chợ đêm là nơi dành cho người trẻ tuổi, sạp thì bán đồ trang trí thủ công, một vài sạp thì bán đồ thủ công mỹ nghệ, có sạp còn cả bán lồng đèn kéo quân.

Lục Phán Phán đi dạo với tâm thế cưỡi ngựa xem hoa, cũng chẳng để ý thứ gì, mãi cho đến khi bị một cô gái mời hàng.

“Anh đẹp trai chị xinh gái ơi! Lại đây xem ốp điện thoại chút đi, tất cả là do chúng em tự tay thiết kế đấy, đảm bảo không ai giống ai, có một không hai!”

Cố Kỳ chẳng mấy hứng thú với những thứ này, nhưng Lục Phán Phán vừa liếc mắt sang đã nhìn trúng chiếc ốp màu đen, bên trên vẽ hình một người diêm trắng.

Trước giờ cô rất thích sử dụng ốp màu đen vì nó không bị bẩn, vừa hay ốp của cô cũng đã cũ lắm rồi, thế là cô cầm nó lên xem thử, chất lượng cũng khá tốt.

Lục Phán Phán hỏi: “Cái này bao nhiêu ạ?”

Chủ sạp báo: “Một trăm tệ hai cái em nhé.”

Lục Phán Phán quay người đi, lầm bầm: “Mình mua hai cái về làm gì.”

“Ôi đây là đồ đôi mà!” Chủ sạp vội vàng lấy một cái ốp khác màu đỏ ra, bên trên có vẽ hình người diêm màu xanh dương, “Ốp này của chúng tôi là ốp thủy tinh công nghiệp tản nhiệt, chỉ riêng cái chất liệu này thôi cũng xứng với giá tiền đó rồi, mà đó lại còn là thiết kế độc quyền, một trăm tệ hai cái không đắt chút nào đâu!”

Thật ra vấn đề không phải là đắt hay không đắt.

Lục Phán Phán nhìn chiếc ốp màu đỏ kia, giờ cô mới để ý thấy thì ra đó là đồ đôi thật. Ngặt nỗi của nữ lại là cái màu đỏ, trên đầu người diêm còn vẽ thêm hai bím tóc nho nhỏ nữa.

Cách phối màu này xấu quá thể, nhưng mà người diêm trắng trên cái ốp màu đen kia lại trông rất đáng yêu.

Lục Phán Phán: “Có bán lẻ không?”

“Cái này….. Chúng tôi không bán lẻ.” Chủ sạp đánh mắt sang Cố Kỳ, nói, “Hơn nữa, bạn trai cô….”

Lục Phán Phán còn đang lưỡng lự, Cố Kỳ đứng bên cạnh đã nhanh chóng trả tiền.

Chủ sạp cười híp mắt, bỏ hai cái ốp vào túi đưa cho Cố Kỳ: “Anh đẹp trai chiều bạn gái thật đấy.”

Lúc đi qua sạp này, Lục Phán Phán nhỏ giọng nhắc anh: “Hai cái ốp này hơi đắt, lần sau anh đừng tiêu tiền lung tung nữa.”

Cố Kỳ xách cái túi trên tay, hờ hững nói: “Tiêu tiền cho em thì sao lại gọi là tiêu lung tung được?”

Anh cúi đầu nhìn lướt qua cái túi, nói tiếp: “Mới có một tí tiền này mà em đã nói anh tiêu lung tung, nếu sau này anh mua thứ gì quý giá hơn nữa chắc em sẽ bảo anh tiêu sài hoang phí quá nhỉ?”

Không đợi Lục Phán Phán trả lời, anh vẫn tự biên tự diễn tiếp: “Mà cho dù em có bảo anh tiêu sài hoang phí thì anh vẫn sẽ tiêu tiền cho em, thế nên anh khuyên em, tốt nhất là em nên quen dần từ bây giờ đi.”

Lục Phán Phán bị mấy câu chấn chỉnh lẫn lộn cùng mấy lời trách yêu của anh làm cho váng đầu.

“Ồ…. thế đến lúc đó người ta mắng em là cô vợ phá gia thì làm sao?”

“Không thể nào.” Cố Kỳ tuyên bố, “Tốc độ kiếm tiền của anh chắc chắn sẽ bỏ xa tốc độ phá gia của em.”

Lục Phán Phán cúi đầu cười, đoạn cô thì thầm hỏi: “Cố Kỳ, anh có đồng ý đến câu lạc bộ chuyên nghiệp huấn luyện thử không?”

Cố Kỳ bỗng đứng sững lại, cúi đầu nhìn Lục Phán Phán.

“Em nói sao?”

Giữa những âm thanh ồn ào của chợ đêm, giọng cô vang lên vô cùng rõ ràng.

“Chắc anh cũng biết mấy ngày gần đây người của Câu lạc bộ Ngân hàng Chương Hải Kim Châu tìm em mãi, thật ra họ muốn đưa anh đi huấn luyện chuyên nghiệp, nhưng nghĩ thấy mùa giải còn chưa kết thúc, họ vì không muốn chuyện này ảnh hưởng đến cuộc thi nên mới tìm đến em.”

Mỗi một mùa giải giành cho sinh viên Đại học đều sẽ có những câu lạc bộ đến tìm kiếm nhân tài mới, trước đây đã từng xuất hiện tiền lệ bên câu lạc bộ đến nói chuyện trực tiếp với sinh viên, sau đó người này vì vui sướng nhất thời mà lỡ tiết lộ ra bên ngoài, câu chuyện truyền đi xôn xao, gây ra những ảnh hưởng nhất định đến hiệu suất của các trận đấu sau đó.

Cố Kỳ hỏi: “Vậy em trả lời họ thế nào?”

Lục Phán Phán kéo tay anh đi tiếp, “Em chỉ có thể giúp anh xử lý những chuyện râu ria chứ không thể giúp anh ra quyết định được. Bởi vì em hiểu rất rõ, vận động viên bóng chuyền thực ra chẳng kiếm được bao nhiêu tiền, cứ cho là anh là vận động viên hàng đầu trong nước thì so với chuyên ngành Tài chính của anh, thu nhập vẫn chẳng khác nào hạt cát giữa sa mạc.”

“Vậy em thì sao?” Cố Kỳ nói, “Em cũng tốt nghiệp chuyên ngành Tài chính, nhưng chẳng phải vì đi làm trái ngành nên thu nhập cũng không cao đó sao?”

Lục Phán Phán vươn tay nghịch mấy chiếc chuông gió treo ở sạp hàng, âm thanh leng keng vang lên.

“Bởi vì em thích nó, trên thế giới này, không phải chỉ có công việc đúng chuyên ngành lương cao mới là một công việc hoàn hảo.”

“Anh cũng thế.”

Lục Phán Phán ngẩng đầu, bắt gặp đốm đèn đường rơi vào trong mắt anh, đôi mắt ấy sáng ngời như đang đứng dưới ánh mặt trời rực rỡ.

“Ý anh là…. anh đồng ý đi?”

“Ừm.”

Lục Phán Phán vui mừng khôn xiết, dù chuyện đó vốn đã nằm trong dự liệu của cô.

Cô đã từng thấy được dáng vẻ của anh trên sân bóng, đó là dáng vẻ tỏa sáng chói mắt, nhiệt huyết bừng bừng.

Đó chính là dáng vẻ mà cô thích nhất, mà Cố Kỳ chắc có lẽ cũng vô cùng hưởng thụ cảm giác ấy khi được đứng trên sân bóng.

Điều duy nhất khiến cô bận lòng có lẽ là Cố Kỳ sẽ không vì lựa chọn con đường khó khăn gian khổ mà quyết định từ bỏ con đường có tương lai xán lạn phía trước.

*

Câu chuyện này dừng lại trong chuyến đi dạo của hai người, lúc quay về, Lục Phán Phán nhớ ra cái ốp điện thoại, bèn bảo Cố Kỳ đưa nó cho cô.

“Để anh giữ cho.” Lục Phán Phán cũng chẳng mua gì khác, chỉ có mỗi cái túi nhỏ này, Cố Kỳ nói, “Dù sao em cũng chẳng chịu dùng cái này chung với anh.”

Lục Phán Phán đen mặt, “Ai bảo thế.”

Cô với tay lấy chiếc ốp màu đen, vừa thay ốp vừa nói: “Nhưng mà em muốn lấy cái màu đen, cái màu đỏ kia xấu quá.”

Dù sao hai người cũng sắp không ở chung trong một đội bóng nữa rồi, không cần phải giấu giấu diếm diếm, cứ để cho mọi người từ từ khám phá ra thôi.

Cố Kỳ dường như vẫn chưa tin, còn cố chấp hỏi lại lần nữa: “Em nói thật à?”

Lục Phán Phán không trả lời, thẳng tay đẩy cái ốp màu đỏ cho anh, “Anh dùng cái này đi.”

Cố Kỳ không nói năng gì, lập tức lôi điện thoại ra thay ốp.

Trước giờ anh không có thói quen dùng ốp điện thoại, chê nó vừa phiền lại vừa sến.

Nhưng bây giờ nhìn cái ốp màu đỏ này, tuy cách phối màu có hơi kỳ quặc, trên đầu người diêm còn có hai cái bím tóc con ngô ngố, nhưng có trông thế nào cũng vẫn thấy nó xinh đến lạ.

Đổi ốp xong Lục Phán Phán chuẩn bị về phòng nhưng Cố Kỳ lại không có ý định đó.

“Mình đi dạo tiếp đi.”

“Còn dạo gì nữa?” Lục Phán Phán nói, “Em thấy anh có hứng thú chút nào đâu.”

Cố Kỳ: “Bây giờ anh có rồi.”

Nói rồi anh lại kéo Lục Phán Phán quay lại khu chợ đêm.

Lúc đi ngang qua sạp hàng bán ốp điện thoại ban nãy, Cố Kỳ còn đứng lại chọn thêm hai cặp nữa.

Chủ sạp vừa bỏ túi vừa xởi lởi tiếp chuyện: “Tôi đã bảo hàng nhà chúng tôi vừa đẹp lại vừa rẻ mà. Anh đẹp trai à, sau này nhớ ghé thường xuyên nhé.”

Lục Phán Phán đứng bên cạnh không ngừng ngăn cản: “Sao anh lại mua nữa! Anh mua thêm làm gì? Em cũng chỉ có mỗi một cái điện thoại thôi.”

“Thì để dành dùng dần.” Cố Kỳ kéo tay Lục Phán Phán đi tiếp, đi ngang qua sạp bán cốc sứ, anh chỉ tay vào một bộ cốc màu xanh biển nhạt, hỏi cô, “Mua cặp này nhé?”

Lục Phán Phán: “Khi nãy đi ngang qua anh bảo nó xấu chết đi được cơ mà.”

Cố Kỳ: “Em nghe nhầm đấy.”

Anh mua cặp cốc sứ kia, quay đầu sang lại thấy ly giữ nhiệt couple.

Thấy anh chuẩn bị xuống tay, Lục Phán Phán cuống cuồng ngăn lại: “Chẳng phải anh nói chỉ có người trung niên và người già mới cần dùng ly giữ nhiệt sao?”

Cố Kỳ khom lưng chọn hai chiếc ly in hình mèo con, trả lời cô: “Bây giờ anh đang ở độ tuổi trung niên.”

Lục Phán Phán: “……..”

May mà hết sạp này là không còn sạp nào bán đồ đôi nữa.

“Muốn mua nữa không?” Lục Phán Phán thấy anh xách một túi đồ to đùng thì lên tiếng thách thức, “Anh còn tiền thì anh cứ mua tiếp đi, để em xem anh còn tìm ra được món đồ đôi nào nữa không.”

Cố Kỳ bắt đầu nhìn ngó tứ phương, rồi đột nhiên mắt anh sáng lên, chỉ tay về một gian hàng phía xa xa.

“Cái đó có tính không?”

Lục Phán Phán nhìn theo phía anh chỉ.

Cửa hàng sản phẩm dành cho người lớn.

“………”

*

Lúc hai người quay về đã gần chín giờ.

“Mau về ngủ nghỉ thôi, hôm nay đấu tận năm hiệp, chắc anh mệt lắm rồi.”

“Cũng tạm.”

“Em ngồi bên sân theo dõi thôi mà còn mệt chết đi được.”

“Vất vả cho em quá.”

Lúc hai người băng qua ngã tư, có một nhóm người từ nhà hàng phía đối diện đi ra.

Trong số đó có Vương Lạc Trinh, vừa nhìn thấy Lục Phán Phán, anh đã lớn tiếng gọi.

Lục Phán Phán dừng bước nhìn sang, thấy Vương Lạc Trinh đang vẫy tay với cô.

Cố Kỳ đi về phía sảnh khách sạn: “Anh vào đó đợi em.”

“Ừm, được.”

Cố Kỳ vừa rời đi là Vương Lạc Trinh đã băng qua vạch kẻ đường đến trước mặt cô.

“Anh nghe nói đội của em vào chung kết rồi?”

Lục Phán Phán gật đầu, “Vâng.”

“Chúc mừng nhé.”

Lục Phán Phán: “Muộn thế này rồi mà bây giờ các anh mới đi ăn à?”

“Ừm, nhiệm vụ hỗ trợ lần này của bọn anh xem như cũng đã hoàn thành nên mọi người tổ chức một buổi liên hoan chia tay. Nói đến chuyện này…..”  Vương Lạc Trinh chậm rãi hỏi, “Còn hai ngày nữa mới diễn ra trận chung kết, cùng nhau đi ăn bữa cơm được không?”

Lục Phán Phán chỉ tay vào mình: “Chỉ có em với anh thôi ạ?”

Lời này ý tứ không rõ, có người sẽ hiểu đó là một lời từ chối khéo, nhưng cũng có người sẽ hiểu là đối phương đang nhấn mạnh muốn được đi ăn riêng.

Và đương nhiên, Vương Lạc Trinh là người thuộc vế sau.

Anh cười nói: “Ừm, chỉ có anh với em thôi. Vậy tối mai nhé?”

Lục Phán Phán có chút do dự, “Thế…. em có thể dẫn bạn trai em đi cùng được không?”

Nụ cười của Vương Lạc Trinh thoáng chốc cứng đờ, cái gật đầu sau đó dường như chỉ dựa vào phản xạ vô điều kiện từ đại não, “Được chứ.”

Lục Phán Phán nói tiếp: “Vậy em chọn được địa điểm rồi sẽ gọi báo cho anh nhé, hôm đó em mời, anh không được giành với em đâu đấy.”

Lúc này Vương Lạc Trinh đã trở về lại dáng vẻ ngày thường, anh lịch sự mỉm cười nhưng ý cười không thể lan vào đáy mắt.

“Được.”

Sau khi chào tạm biệt với Vương Lạc Trinh, Lục Phán Phán đi vào sảnh của khách sạn, Cố Kỳ lúc này đang ngồi dựa trên ghế sofa, đôi mắt nhắm chặt, dường như chỉ vừa thiếp đi.

Lục Phán Phán khom lưng ngắm dáng vẻ anh lúc mơ ngủ, những sợi tóc đen nhánh xuôi theo động tác của cô khẽ khàng trượt xuống, lướt qua chóp mũi Cố Kỳ.

Anh đột nhiên mở to mắt, nhìn thẳng vào mắt cô.

Đó vốn sẽ là một bức tranh vô cùng đẹp.

Cho đến khi Cố Kỳ mở miệng ra hỏi: “Chồng cũ tìm em làm gì vậy?”

Lục Phán Phán: “…”

Luận về phá hỏng bầu không khí, mấy anh trai thẳng xứng đáng là nhà vô địch.

Nếu để cô là một người đàn ông, thì cô biết chắc chắn lúc này đúng ra hai người nên hôn nhau mới phải.

Lục Phán Phán không đáp lời, cô đứng thẳng dậy, đi về phía thang máy.

Cố Kỳ theo phía sau, lải nhải không ngừng: “Khi nào em mới ly hôn? Bây giờ luôn được không? Tầng dưới khánh sạn này có một quán net đó.”

Ra khỏi thang máy, Lục Phán Phán quay đầu nói: “Biết rồi em biết rồi, nhưng trước khi ly hôn anh phải cùng em đi ăn bữa cơm với anh ấy đã.”

Vừa dứt lời, Lục Phán Phán cũng ngẩn ra.

Gì mà ly hôn với không ly hôn chứ! Cô sắp bị Cố Kỳ tẩy não tới nơi rồi!

Cố Kỳ cười khoái trá: “Không thành vấn đề, xem như đó là bữa cơm chúc mừng.”

Lục Phán Phán: “…..”

Lục Phán Phán đi đến trước phòng mình, lấy thẻ phòng mở cửa, nói: “Anh vào đây chia đồ đã.”

“Ừm.”

Hai người vào phòng, ngồi trên ghế sofa, chia hết những món đồ đôi ngày hôm nay mua về ra.

Hai tay Cố Kỳ xách hai cái túi nên không còn tay để mở cửa.

Lục Phán Phán đành ra mở cửa cho anh, nhưng chỉ vừa mới hé cửa ra một chút, cô bỗng đóng sập lại.

Cố Kỳ nhìn cô với vẻ mặt khó hiểu: “Em làm gì vậy?”

Lục Phán Phán nhón chân nhìn vào mắt mèo trên cánh cửa: “Đan Húc Dương đang ở ngoài nói chuyện điện thoại.”

Cố Kỳ: “Cho nên?”

Lục Phán Phán: “Anh đợi một lát nữa rồi ra.”

Cố Kỳ: “…..”

Anh đặt hết đồ trong tay xuống, quay lại sofa, gục đầu uất ức.

“Anh còn tưởng em muốn chuyển anh từ trong bóng tối ra ngoài ánh sáng chứ.”

Lục Phán Phán quay lại nói: “Nhưng cũng không thể để mọi người bắt gặp anh đêm hôm khuya khoắt đi ra từ phòng em được, hơn nữa…. Đan Húc Dương rất nhạy cảm, cậu ấy đã từng tỏ thái độ vô cùng gay gắt về chuyện của chúng mình. Vậy nên anh ngồi trong này đợi một lúc đi.”

“Thật hả?” Cố Kỳ trợn tròn mắt, “Anh ấy biết rồi?”

Lục Phán Phán gật đầu.

Cố Kỳ nghĩ một hồi rồi cũng thỏa hiệp.

“Đành vậy thôi.”

Nửa tiếng trôi qua, Đan Húc Dương vẫn chưa đi.

Lục Phán Phán thầm nghĩ, chắc hẳn Đan Húc Dương đã phải chịu những đả kích tâm lý rất lớn từ những chuyện xảy ra trong mấy ngày gần đây.

Dựa trên kinh nghiệm của cô, người có tính cách như Đan Húc Dương có lẽ đang trò chuyện cùng người vô cùng thân thiết với mình, bằng không cuộc trò chuyện không thể nào kéo dài trong một hai tiếng như thế này được.

Cố Kỳ cũng nghĩ thế, anh ngáp một hơi dài, hỏi: “Anh tắm ở đây được không?”

Lục Phán Phán: “Phòng em hết khăn tắm mất rồi.”

Cố Kỳ lại nằm vật ra giường, “Lát nữa về anh tắm sau vậy.”

Anh không tắm nhưng Lục Phán Phán thì muốn tắm lắm rồi.

Bận rộn cả một ngày trời, cô chỉ ngồi theo dõi trận đấu thôi mà người đã đổ đầy mồ hôi, bây giờ vừa mệt vừa buồn ngủ, chỉ ước gì có thể ngã thẳng xuống giường ngủ luôn cho rồi.

“Vậy em đi tắm đây.”

Cô vừa dứt lời, Cố Kỳ lập tức ngồi bật dậy, dán mắt lên cánh cửa phòng vệ sinh.

Rất nhanh, tiếng nước chảy ào ào và hương sữa tắm thơm dịu cùng lách qua khe cửa tản ra ngoài, quẩn quanh trên chóp mũi Cố Kỳ.

Anh nhắm chặt mắt, hít vào thật sâu, sau đó lại nằm vật xuống giường.

*

Lục Phán Phán tắm xong mặc đồ ngủ đi ra, việc đầu tiên mà cô làm đó là đi kiểm tra mắt mèo, Đan Húc Dương không còn ở đó nữa rồi.

Cô thở phào, vừa quay đầu đã thấy Cố Kỳ đang nằm trên giường mình ngủ ngon lành.

Lục Phán Phán chầm chậm bước qua, ngồi xuống mép giường, ngắm Cố Kỳ đang say ngủ một lần nữa.

Chắc hôm nay anh mệt lắm nhỉ, đấu tận năm hiệp, hiệp nào cũng bùng nổ thế cơ mà.

Lục Phán Phán cúi gần đến Cố Kỳ nhưng lại không nỡ gọi anh dậy.

Đương nhiên cô cũng không thể để anh qua đêm ở đây, nếu không ngày mai cô sẽ khó mà giải thích với bạn cùng phòng của anh.

Thôi thì để anh ấy ngủ thêm một lát vậy.

Lục Phán Phán sờ lên tóc mình.

Còn khá ướt, nhưng cô không muốn bật máy sấy lên, sợ tiếng ồn sẽ đánh thức Cố Kỳ.

Lục Phán Phán không biết mình đã ngồi bên giường bao lâu, chỉ biết rằng bây giờ cô cũng rất buồn ngủ, nhưng tóc vẫn chưa khô thì cô không thể đi ngủ được, còn phải nhớ đợi lát nữa gọi Cố Kỳ dậy trở về phòng.

Cơ mà, một khi cơn buồn ngủ đã ập đến thì có muốn chống đỡ thế nào cũng sẽ không cưỡng được, sơ sẩy một cái là cô đã nằm luôn xuống giường.

Vừa lim dim được một tẹo Lục Phán Phán bỗng mở giật mình tỉnh lại, mơ màng mở mắt.

“Thình….thịch”  âm thâm truyền đến tai vô cùng rõ ràng.

Bây giờ thì Lục Phán Phán đã hoàn toàn tỉnh táo.

Cô nhìn Cố Kỳ, hàng lông mi của anh rung rung.

Tiếng tim đập đã vang như tiếng sấm rồi mà vẫn cố giả vờ.

Lục Phán Phán ghé sát vào tai Cố Kỳ, nỉ non: “Anh có biết lúc ở trên sân bóng trông anh đẹp trai đến mức nào không?”

Lông mi anh lại rung lên.

Lục Phán Phán nói tiếp: “Anh khi ấy chói mắt như mặt trời, sự chú ý của mọi người dường như đều bị anh hút đi mất.”

“Nhưng chỉ cần nghĩ đến anh là của em, là em lại cảm thấy sung sướng vô cùng.”

“Có phải em chưa từng thổ lộ tình cảm của mình với anh đúng không?”

“Ừm…. Để em nghĩ xem nào, anh thích nghe em nói “Em thích anh” hay là “Em yêu anh”?”

Nghe đến đây, cuối cùng Cố Kỳ cũng không nhịn được mà mở choàng mắt.

Khoảnh khắc ánh sáng trong phòng chiếu vào mắt anh, Lục Phán Phán bỗng bật cười.

Cô biết rõ là anh đang giả vờ nên cô mới cố ý nói mấy câu ấy.

Cố Kỳ vươn tay kéo cô vào lòng.

Cái cằm cọ trên mái tóc còn ẩm ướt của cô, giọng điệu kèm theo chút ngái ngủ lười biếng, vừa khàn lại vừa trầm, “Cái nào cũng được, anh không kén chọn.”

Lục Phán Phán chống khuỷu tay nhổm người dậy, ngón tay vẽ một vòng tròn trước ngực Cố Kỳ.

“Em thích ….” Cô dừng một lúc, “Trái tim chân thành và lương thiện của anh.”

“Em yêu…. dáng vẻ cố gắng hết mình giành lấy từng điểm trong mỗi trận đấu của anh.”

“Em sẽ mãi mãi khắc ghi…. ánh mắt hiên ngang ngạo nghễ sau mỗi cú ghi bàn của anh.”

Nói rồi cô dựa lên lồng ngực Cố Kỳ, im lặng.

Lồng ngực anh phập phồng lên xuống ngày càng mãnh liệt

Anh vòng tay ra sau lưng cô, nhè nhẹ vỗ về, hệt như đang chạm vào một kho báu.

Lục Phán Phán ngẩng đầu hôn anh.

Môi lưỡi quấn quýt lúc nông lúc sâu, lực mỗi lúc thêm nặng, chất chứa dục vọng.

Cố Kỳ lật người, đè Lục Phán Phán xuống.

Ánh mắt hai người nhìn nhau, cũng không biết có phải do đèn quá sáng, hay do đôi mắt của mình đã phủ một lớp dục vọng, mà bóng dáng của Cố Kỳ trong mắt cô, bỗng trở nên mơ hồ.

Lục Phán Phán vòng tay ôm cổ Cố Kỳ, ngẩng đầu dụi vào cằm anh.

Lắng nghe nhịp thở của anh, lắng nghe nhịp tim của anh, cảm giác cơ thể như đang lơ lửng giữa trời cao và đất bằng, rồi chầm chậm chìm xuống.

Nhưng Cố Kỳ lại chỉ cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên khóe môi cô.

“Em gầy quá, hôm nay sẽ không động vào em.” Cố Kỳ cắn môi cô, “Lỡ mà làm chậm trễ công việc của quản lý Lục thì tôi chẳng biết phải giải thích thế nào đâu.”

Tác giả: Không ai bắt anh giải thích hết!!!