Lúc nghe tọa đàm, Nhan Tử Mịch tìm thông tin vị khách hàng mà đàn anh nhờ.
Là một doanh nhân đầu tư tên Uông Cửu, Nhan Tử Mịch thử vào group chat ba người nhà cậu hỏi xem, không ngờ bố thế mà thật sự có quen biết, còn khá thân thiết.
Bố hỏi làm sao, Nhan Tử Mịch liền giải thích đơn giản câu chuyện.
Vì thế tiếp theo đó, bố gửi cho Nhan Tử Mịch một đoạn văn dài rất dài vào wechat, đều là đề nghị dành cho Nhan Tử Mịch.
Nhan Tử Mịch nghiêm túc xem, cuối cùng gửi cho bố một cái ok.
Nhan Tử Mịch không phải là không thể xử lí tốt chuyện này, nhưng trung gian là đàn anh, có lẽ hơi ngại ngùng, cậu không muốn nợ một cái nhân tình.
Có cách này của bố, chuyện này liền trở nên đơn giản hơn nhiều.
Cất điện thoại đi, Nhan Tử Mịch nhàm chán bò lên bàn.
"Tử Mịch." Tiểu Cương đột nhiên gọi cậu.
Nhan Tử Mịch xoay đầu: "Hả?"
Tiểu Cương đột nhiên lộ ra vẻ mặt hóng hớt: "Đàn anh gần đây có nói cái gì với cậu không?"
Tiểu Cương nhìn lên phía trên, cũng bò lên bàn nói với Nhan Tử Mịch: "Hôm anh ấy đi tôi hỏi anh ấy rồi, anh ấy thừa nhận với tôi."
Nhan Tử Mịch ồ một tiếng.
Tiểu Cương cười một cái: "Thế còn cậu? Cậu thấy thế nào?"
Nhan Tử Mịch: "Cậu cảm thấy tôi có cảm giác gì?"
Tiểu Cương gật đầu: "Cũng đúng."
Mới là bạn cùng phòng một tháng, bây giờ vẫn qua lại lâu thế này, trừ phi có chuyện, Nhan Tử Mịch căn bản không nhắc tới đàn anh, có thể có cảm giác gì chứ.
Tiểu Cương haizz một tiếng, dù sao cũng ở chung phòng sắp hai năm, ít nhiều vẫn không hi vọng yêu đơn phương thành công.
Cậu ta lại hỏi: "Nếu như đàn anh theo đuổi cậu thì sao?"
Nhan Tử Mịch lắc đầu: "Sẽ không."
Tiểu Cương lại nói: "Công việc của đàn anh khá vất vả, nghe anh ấy kể rằng, gần đây hình như đang làm sale, nói là vất không khác gì chó, còn phải đón tiếp lãnh đạo, làm việc vặt cho lãnh đạo, còn cần thường xuyên uống rượu."
Nhan Tử Mịch gật đầu.
Tiểu Cương cười, nói đây là làm cái gì vậy.
Nhưng cậu ta lại nhớ tới một chuyện khác, vì vậy sát lại gần: "À Tử Mịch, tôi nghe nói cậu dạo gần đây có quan hệ tốt với Bùi Hoán khoa toán."
Nói tới Bùi Hoán, vẻ mặt của Nhan Tử Mịch không giống nữa.
Nhan Tử Mịch cười: "Làm sao?"
Tiểu Cương nhướn mày với Nhan Tử Mịch.
Nhan Tử Mịch càng cười: "Làm gì vậy?"
Tiểu Cương lại nói: "Trước đây Chu Hoa từng thổ lộ với Bùi Hoán, chuyện này cậu biết rồi nhỉ?"
Nhan Tử Mịch: "Tôi biết."
"Thế......" Tiểu Cương nghĩ rồi hỏi: "Cái nơi như khoa toán có cong hả?"
Nhan Tử Mịch lắc đầu: "Tôi không biết" Cậu lại nói: "Có lẽ là không có."
Tiểu Cương lại: "Thế......?"
Nhan Tử Mịch: "Thì không thể làm bạn?"
Tiểu Cương: "À......cũng không phải không được."
Khoảng một lúc, Tiểu Cương lại nói: "Bẻ cong anh ta! Cậu có thể!"
Nhan Tử Mịch cười không nói tiếp.
Tọa đàm này thật sự buồn ngủ, Tiểu Cương vừa mới nói chuyện với Nhan Tử Mịch xong, giây tiếp theo liền bò lên bàn ngủ thiếp đi.
Cái bàn nhỏ chật hẹp này, mệt cho cậu ta còn có thể ngủ ngon tới vậy.
Nhan Tử Mịch lại buồn chán, cậu vô thức ấn mở wechat Bùi Hoán, không nghĩ rằng trùng hợp tới vậy, Bùi Hoán thế mà gửi tin nhắn tới.
fire: [Kết thúc chưa?]
Nhan Tử Mịch thực ra cũng buồn ngủ, Bùi Hoán thế mà tìm cậu, cậu lập tức tỉnh táo lại.
Nhan Tử Mịch: [Không có, còn nói dài lắm]
Nhan Tử Mịch: [Buồn ngủ quá]
fire: [Là tọa đàm gì?]
Nhan Tử Mịch cầm điện thoại lên, chụp màn hình lớn phía trước một cái gửi qua.
fire: [Tọa đàm các nhà nghệ thuật gia]
Nhan Tử Mịch cười, cậu hỏi Bùi Hoán: [Thế thầy Bùi đang làm gì thế?]
fire: [Thầy Bùi đang uống gió Tây Bắc]
Nhan Tử Mịch không hiểu nghĩa câu này, lúc đang muốn hỏi, trên bục giảng đột nhiên vang lên tiếng vỗ tay như sấm, Nhan Tử Mịch ngẩng đầu phát hiện tọa đàm kết thúc rồi.
Bảo sao tiếng vỗ tay to thế, Nhan Tử Mịch vỗ theo hai cái rồi gọi Tiểu Cương bên cạnh dậy.
Tiện báo cho Bùi Hoán: [Em xong rồi]
Giảng đường phút chốc náo nhiệt lên, so với lúc lười nhác, hiển nhiên mọi người càng vội vàng rời đi.
Nhan Tử Mịch chen vào trong dòng người, tốn mất vài phút mới hít được không khí trong lành.
Lại cầm điện thoại lên, cậu phát hiện Bùi Hoán gọi cho cậu ba cuộc điện thoại.
Không biết chuyện gì gấp thế, Nhan Tử Mịch còn chưa trả lời, cuộc điện thoại thứ tư gọi tới.
Nhan Tử Mịch nhận điện thoại trước, nói với đầu bên kia "đợi chút", tiếp đó cách xa dòng người, tìm một chỗ tương đối yên tĩnh lôi tai nghe ra.
"Hử?" Đeo tai nghe xong, Nhan Tử Mịch hử một tiếng với Bùi Hoán,
Bùi Hoán thế mà học cậu: "Hử?"
Nhan Tử Mịch bật cười, hỏi: "Làm sao?"
Bùi Hoán: "Không có việc gì thì không thể gọi?"
"Có thể" Nhan Tử Mịch đương nhiên nói: "Có thể" Cậu nói xong hỏi "Gió Tây Bắc gì."
Bùi Hoán cười: "Không có gì, tôi đang hóng gió ở ban công."
Nhan Tử Mịch hơi không lí giải được: "Hóng gió ở ban công? Tại sao?"
Bùi Hoán: "Muốn hóng."
Nhan Tử Mịch vẫn không hiểu: "Sao mà đột nhiên muốn hóng gió?"
Bùi Hoán lại không trả lời câu này mà hỏi Nhan Tử Mịch: "Buổi tối chỉ nghe tọa đàm hả?"
Nhan Tử Mịch cười: "Chứ không thì sao?"
Bùi Hoán không nói tiếp: "Tọa đàm nói cái gì? Tôi còn chưa từng nghe tọa đàm của sinh viên nghệ thuật."
Nhan Tử Mịch nghe hiểu, thời gian rảnh rỗi mà, Bùi Hoán muốn về cùng cậu.
"Không có gì, là một thầy giáo rất giỏi giảng một ít chuyện về sự sáng tạo của nghệ thuật."
Bùi Hoán tiếp lời: "Sau đó giảng cậu buồn ngủ."
Nhan Tử Mịch bật cười: "Đúng" Cậu bổ sung thêm câu: "Nhưng không phải chỉ mình em buồn ngủ, đằng sau ngủ một loạt."
Bùi Hoán: "Woa, vậy bạn học Nhan Tử Mịch rất giỏi."
Nhan Tử Mịch: "Đâu có."
Quãng đường tiếp theo, hai người câu được câu chăng nói cái này, nói cái kia, hoàn cảnh xung quanh Nhan Tử Mịch cũng càng ngày càng yên tĩnh.
"Nhan Tử Mịch." Lúc đi qua một bức tượng, Bùi Hoán đột nhiên gọi tên cậu.
Nhan Tử Mịch: "Hử?"
Trên tay Nhan Tử Mịch cầm một nhành cây dài vừa nãy nhặt được, lúc này đang vô thức vung vẩy qua lại.
Cậu cho rằng Bùi Hoán sẽ nói một vài câu chuyện tán dóc, không nghĩ rằng Bùi Hoán mở miệng lại là: "Cậu chưa có bạn trai chứ?"
Nhành cây lập tức bị Nhan Tử Mịch đánh vào cái cây nhỏ bé bên cạnh.
"Không có" Nhan Tử Mịch ngay lập tức phủ nhận, cũng nghi hoặc: "Anh nghe nói được gì thế?"