Cậu Và Thanh Xuân Như Một Bài Thơ

Chương 68: Tôi Có Chứng Cứ Chứng Minh Cô Đã Bịa Đặt





Bạn cùng phòng của Bùi Thanh Phi đều là người ở thành phố S, cho nên hiện tại, trong căn phòng ngủ trống rỗng này, cũng chỉ có một mình cô mà thôi.
Ba phòng ngủ một phòng sinh hoạt chung, bên ngoài lúc này rất náo nhiệt, ồn ào, các cô gái đều đang tụ tập trong hai căn phòng còn lại để cùng chuyện trò.

Cho dù Bùi Thanh Phi có không muốn nghe, thế nhưng chắc chắn vẫn có một đôi lời bàn luận cùng tiếng cười nhạo truyền tới tận tai cô.
Bùi Thanh Phi nằm ở trên giường, bàn tay nắm một góc chăn thật chặt.

Dường như cô lại không còn thói quen ngủ một mình.

Cô cảm thấy có chút lạnh lẽo, bởi vì bên người đã không có thân thể ấm áp kia nữa.
Tề Tranh! Tề Tranh...
Nhớ đến cái tên này, bất tri bất giác nước mắt rơi ra làm ướt cái gối của Bùi Thanh Phi.
Chỉ mới xa nhau có mấy tiếng đồng hồ mà thôi, vậy mà cô đã đã bắt đầu điên cuồng nhớ nhung người ấy rồi.
Trong bóng đêm Bùi Thanh Phi mở to đôi mắt chờ thời gian trôi qua.

Sau khi nhẩm tính chuyến bay của Tề Tranh hẳn là đã đáp xuống sân bay, đến lúc này Bùi Thanh Phi mới cầm điện thoại gọi cho Tề Tranh.
Điện thoại lập tức được đón nghe, Bùi Thanh Phi hút hút cái mũi, cô cố gắng làm sao không để lộ ra giọng mũi quá nặng bởi vì đã khóc, khiến cho đối phương có thể phát hiện ra được.
"A lô! Tề Tranh, cậu đã tới nơi chưa?"
Tề Tranh đang ngồi trên chuyến xe buýt từ sân bay quay trở lại thành phố S.

Đừng nói là đến B thị rồi, căn bản là chuyến bay không hề cất cánh, con người cô vẫn còn ở trong phạm vi của thành phố S.

Địa chỉ Internet do Lưu Mộc Dương gửi tới là một diễn đàn thiếp tử, sau khi xem qua nội dung bên trong, trong lòng Tề Tranh dâng nghẹn một đám lửa.

Vừa mới đây cô đã đem vé máy bay chuyển sang chiều tối ngày mai.

Hiện tại cô nhất định phải tận mắt nhìn thấy Bùi Thanh Phi thì cô mới có thể yên tâm được.
Nhưng với những chuyện như thế này, cô không thể nói cho Bùi Thanh Phi biết.

Nếu để cho cô ấy biết chuyến bay của mình đã bị hủy bỏ, tất nhiên là cả đêm nay cậu ấy sẽ không thể ở yên một chỗ, khẳng định là phải chạy đến nhìn thấy mình thì mới yên tâm.
Ban đêm không về ngủ, là chuyện có thể lớn có thể nhỏ.


Nhưng hiện tại Bùi Thanh Phi đang bị rối tung cả lên, Tề Tranh không muốn để cho cậu ấy lại phải lật đật chạy đến với mình.
"Mình đến nơi rồi, hết thảy đều mạnh khỏe.

Bảo Bảo, cậu cứ yên tâm đi."
"Ừ, như vậy là tốt rồi."
Hai người đều không ai cúp điện thoại, chỉ là không biết nên nói cái gì vào lúc này.
Sau khi trầm mặc thật lâu, ngay trước khi kết thúc cuộc trò chuyện, Bùi Thanh Phi vội vàng nói với Tề Tranh một câu.
"Tề Tranh, mình rất nhớ cậu!"
Bùi Thanh Phi khóc.
Tề Tranh đặt điện thoại di động xuống mà có chút thất thần.
Giọng của người bên kia không hề phát ra một chút khác thường nào, thậm chí khi nghe vào tai tựa hồ người này còn cười nữa, thế nhưng Tề Tranh lại biết rất rõ là, Bùi Thanh Phi đang khóc.
"Đồ quỷ quyệt!" Tề Tranh rất ít khi nói lời thô tục, nhưng vào giờ khắc này cô lại chỉ muốn mắng kẻ nào đó.

Cô dành cho mình chút thời gian để mà mắng chửi, bởi vì đêm nay cô còn có rất nhiều việc phải làm.
Lưu Mộc Dương gấp gáp trở về ngay trong đêm đó.
Tề Tranh gửi tin nhắn cho cô nói là mình lo lắng cho Bùi Thanh Phi, mà Lưu Mộc Dương cũng là như vậy.
Chỉ có điều, sau khi đẩy cửa đi vào, cô thấy Bùi Thanh Phi đã ngủ rồi.

Người này mang lên tai nghe, cả người co rúc ở trong chăn.
Lưu Mộc Dương ghé sát tai vào gần hơn thì loáng thoáng nghe được từ trong tai nghe phát ra tiếng nhạc.

Đó là một bài hát đã có từ lâu rồi, cô cũng từng được nghe qua.

Hình như bài hát này có tên là Vòng xoáy.

Nhưng trong ấn tượng của cô thì đây là bài tình ca song ca nam nữ, tại sao ở đây lại không nghe thấy giọng hát của nam? Lẽ nào ai đó đã ra phiên bản khác?
Vừa đầy nghi hoặc trong lòng Lưu Mộc Dương vừa tắt đi nút phát, sau đó cô cẩn thận giúp Bùi Thanh Phi tháo xuống tai nghe.
Sáng sớm ngày hôm sau, khi Lưu Mộc Dương vừa mới mắt mở ra thì thấy Bùi Thanh Phi đã thức dậy.
Cô gấp gọn chăn, rửa mặt, mặc lên người bộ quần áo đơn giản cùng một cái áo gió, ôm sách vở vào trong ngực rồi chuẩn bị đi ra ngoài.
Lưu Mộc Dương cố hết sức muốn từ trên mặt Bùi Thanh Phi nhìn ra được một chút khác thường.

Thế nhưng, cho dù đã cố gắng cả buổi, cuối cùng cô vẫn phải cam chịu thất bại.
Không có yếu ớt! Không có bất lực! Mà vẫn là cái dáng vẻ bình đạm như trước.
"Thanh Phi, cậu hãy chờ tớ một chút! Để tớ đi cùng với cậu." Lưu Mộc Dương vội vàng gọi to.
"Hả? Được thôi." Bùi Thanh Phi không có cự tuyệt, cô tựa ở bên giường mình đợi người này.
Đánh răng rửa mặt, mặc quần áo, mất mười phút là giải quyết xong.
"Được rồi, chúng ta đi thôi." Lưu Mộc Dương nói.
Nhưng Bùi Thanh Phi lại không hề nhúc chích.

Cô chỉ là hơi ngoẻo cái đầu, động tác trông có chút đáng yêu, chỉ chỉ cái đầu của Lưu Mộc Dương: "Cậu, định cứ như vậy mà đi ra ngoài?"
Lưu Mộc Dương thông qua cửa kính nhìn lại mình, thứ đập vào mắt là gương mặt của chính mình cùng cái ổ gà trên đầu...
Thuận tay từ đầu giường tháo xuống cái mũ lưỡi trai rồi đội lên đầu, cô hỏi: "Bây giờ thì đã được chưa?"
Nhìn một màn buồn cười như vậy đúng là Bùi Thanh Phi đã bị chọc cười.

Cô gật gật đầu: "Chỉ cần cậu cao hứng là được rồi."
Bầu không khí nặng nề bị quét sạch sẽ.

Dường như những tin đồn ở trên diễn đàn ngày hôm qua cứ như là chưa từng tồn tại vậy.
Hai cô gái cùng kết bạn đi ra ngoài, kết quả là vừa đi qua ngã tư đường dưới lầu ký túc xá, thật không khéo khi các cô lại đụng vào Tăng Lâm.
Tăng Lâm cùng Hứa Tuệ, hai cái người Tiêu không xa Mạnh, Mạnh bất ly Tiêu.

Bọn họ đã hẹn nhau cùng trở về lấy sách giáo khoa, khi nhìn thấy Lưu Mộc Dương cùng Bùi Thanh Phi, Tăng Lâm liền đứng lại lớn tiếng kêu lên: "Ơ! Cứ tưởng là ai cơ chứ! Thì ra là hoa khôi của hệ tân văn chúng ta a."
Hôm nay tại trường đại học Hãn Văn này, cụm từ hoa khôi của hệ tân văn có độ mẫn cảm cực cao.

Một câu này của Tăng Lâm vừa buông ra, lập tức có rất nhiều ánh mắt từ bốn phương tám hướng dồn tới đây, rơi lên trên người Bùi Thanh Phi.
Nhưng Bùi Thanh Phi lại chỉ là thờ ơ đi qua trước mặt Tăng Lâm, xem người này như là không khí vậy.
Thứ Tăng Lâm khó chịu nhất là bị người khác khinh thường.

Thấy Bùi Thanh Phi xem mình như là người qua đường không thèm nhìn đến, vẻ mặt của cô liền có chút vặn vẹo.
"Bùi Thanh Phi! Cô cảm thấy thế nào, khi tôi đã chụp được ảnh của cô vô cùng xinh đẹp như vậy a."

Nói xong câu này, lập tức Tăng Lâm liền thấy hối hận.

Thật sự là mình đã quá vọng động rồi, chỉ vì muốn chọc giận Bùi Thanh Phi mà đã tự khai ra chính mình là người khởi xướng chuyện này.
Thế nhưng, dù lời đã nói đến mức này rồi, vậy mà người ta vẫn là đầu cũng không quay lại, một ánh mắt cũng không thèm bố thí cho.
Không nghe thấy? Làm sao có chuyện như vậy được!
Tăng Lâm vốn là cố ý khiến cho người ta bị chê cười, kết quả ngược lại chính mình lại làm trò cười cho thiên hạ.
Ban nãy, khi thấy đối phương nói năng lỗ mãng như vậy, Lưu Mộc Dương còn muốn bốp chát lại đôi lời, hung hăng cầm oán hận mà ném trả lại Tăng Lâm.

Ấy vậy nhưng cô lại được chứng kiến Bùi Thanh Phi dễ dàng bốn lạng đẩy ngàn cân, đâu còn cần đến cô làm cái gì.
"Ha ha ha...!Quá thú vị!" Lưu Mộc Dương vừa cười thật lớn vừa vỗ tay, học theo bộ dáng của Bùi Thanh Phi, cô bày ra cái vẻ càn rỡ mà đi qua trước mặt Tăng Lâm.
Lưu Mộc Dương loáng thoáng nghe thấy động tĩnh sau lưng mình.
"Đây chờ xem các người còn có thể kiêu ngạo được đến bao lâu nữa!"
Lời nói thì rất vênh váo, chỉ có điều chỉ là miệng cọp gan thỏ mà thôi.
Hôm nay, nguyên một buổi sáng này, bài học của hệ tân văn đều là bài giảng chuyên ngành, tất cả mọi người cùng tụ tập tại giảng đường số một, nơi có thể chứa được đến hơn trăm người.
Thực tế thì hệ tân văn không có nhiều sinh viên đến như vậy, nhưng mà Hãn Văn lại rất bao dung với những người đến dự thính.

Trong khi khoa Báo chí lại là ngành học có ưu thế nhất của đại học Hãn Văn, đương nhiên là có rất nhiều người cảm thấy hứng thú muốn nghe.

Cho nên mỗi khi có bài giảng chuyên ngành, nhất là khi người dạy lại là giáo sư nổi danh, người ta đều sẽ cố ý sắp xếp tại giảng đường này.
Bùi Thanh Phi cùng Lưu Mộc Dương đi ra ngoài từ rất sớm, cho nên chiếm được chỗ ngồi thật tốt.
"Cậu không nhìn thấy cái miệng của Tăng Lâm lúc nãy, vì tức giận mà nó bị méo xệch sang một bên." Lưu Mộc Dương nhìn có chút hả hê.
"Vì cái gì?" Bùi Thanh Phi lấy làm khó hiểu.
Lưu Mộc Dương bị kẹt thật rồi, thật đúng là ứng với câu nói kia: bình thường thì sự vô ý lại càng làm cho người ta đau đớn hơn.
"Cô ta làm những việc này lẽ nào cậu lại không thấy tức giận? Cái thiếp mời kia..." Lưu Mộc Dương chống cằm hỏi.
"À ha.

Tớ đã xem cái thiếp mời kia rồi.

Bất quá tớ chỉ thấy thất vọng mà thôi." Bùi Thanh Phi nói.
Bạn cùng phòng ở ký túc xá vậy mà lại làm ra loại chuyện như thế này, dù có là ai cũng sẽ cảm thấy thất vọng a.

Lưu Mộc Dương muốn nói chút gì đó để động viên Bùi Thanh Phi, kết quả là người này lại nói tiếp: "Là sinh viên của đại học Hãn Văn, vậy mà một chút năng lực phân biệt thị phi cũng không có, điều đó làm cho tớ thật sự là rất thất vọng."
Được rồi! Là do Lưu Mộc Dương suy nghĩ nhiều mà thôi.
Sinh viên hệ tân văn lục tục nối theo nhau tiến vào.
Thân hình của Tăng Lâm cùng Hứa Tuệ rồi cũng xuất hiện ở cửa ra vào.

Cũng không biết là có phải cố ý hay không, khi hai người này lại chọn chỗ ngồi ở ngay bên tay phải Bùi Thanh Phi cùng Lưu Mộc Dương, chỉ cách nhau một lối đi nhỏ.
Rõ ràng là quan hệ vốn đã không tốt, vậy mà lại còn hết lần này tới lần khác nhất định phải tiếp cận gần đến như vậy.

Thật đúng là quá đủ đáng ghét đi mà! Lưu Mộc Dương thầm phỉ nhổ trong lòng một hồi.
Thời gian một buổi trôi qua rất nhanh, chẳng bao lâu tiếng chuông tan học đã vang lên, giáo sư liền nói với mọi người câu gặp lại sau.
Thế nhưng mọi người còn chưa kịp từ trên chỗ ngồi đứng dậy thì một giọng nói sạch sẽ, gọn gàng vang lên bên ngoài cửa ra vào.
"Giáo sư ngài khỏe chứ ạ? Xin hỏi chương trình lên lớp của ngài kết thúc rồi phải không ạ?"
Lưu giáo sư của hệ tân văn là một người hoà nhã, dễ gần.

Cô khẽ đẩy cặp kính trên sống mũi của mình nhìn nhìn cô gái xinh đẹp đang đứng ở trước mặt mình.
Người này nhất định là không phải sinh viên của khoa Báo chí các cô rồi.

Bởi vì người ta sẽ khó lòng quên đi một cô gái đặc biệt như vậy được.

Với đôi mắt dường như biết cười này, nhất định sẽ lưu lại cho cô ấn tượng không dễ quên.
"Hiện tại đã kết thúc rồi.

Vị bạn học này, em có chuyện gì không vậy?" Lưu lão sư hỏi.
Sau khi có được câu trả lời khẳng định chắc hắn, cô gái kia vừa cười vừa trả lời: "Không quấy rầy ngài là tốt rồi.

Em có một số việc hiện tại muốn nói với mọi người một chút."
Tình huống này thường hay gặp ở các trường đại học.

Trường đại học là cái nơi có các hoạt động muôn màu muôn vẻ: có Hội học sinh, Đoàn thanh niên cùng với đủ loại tổ chức, cho nên thường hay xuất hiện mấy việc như cần làm như điều tra, trưng cầu ý kiến...!linh tinh gì đó, vì vậy mà cũng không mấy ai lấy làm lạ.
Lưu giáo sư dọn dẹp thứ gì đó xong liền đi ra cửa, đem không gian để lại cho các sinh viên.

Bởi vì ngồi tại vị trí phía trước đương nhiên Tăng Lâm cũng nhìn thấy một màn này.

Không hiểu sao cô cảm thấy cô gái đứng trên bục giảng kia có chút quen mắt.

Trong khi cô chú ý tới người này, hiển nhiên người này cũng đã chú ý đến cô.
"Xin mọi người dừng bước một chút, tôi muốn làm sáng tỏ một chút sự việc vừa xảy ra." Người nọ từ trên bục giảng đi xuống, từng bước một hướng về phía Tăng Lâm đi tới.
Sinh viên của hệ tân văn đều không hiểu đang có chuyện gì xảy ra, nhưng vì trong lòng sẵn có sự hiếu kỳ, ai cũng không hề rời khỏi chỗ ngồi.

Tất cả mọi người đều muốn nhìn một chút cái pretty girl với dáng người thanh lệ, dung nhan xinh đẹp này rốt cuộc là muốn nói cái gì.
"Thì ra là cô! Chính cô là người đã làm cái việc này a!" Lời này rõ ràng là dành riêng cho Tăng Lâm.

Bởi vì đồng thời với câu nói kia là một bức ảnh đã được in màu không hề có một khách khí nào khi gần như đập vào ngay trên mặt Tăng Lâm.
"Cái gì a?"
"Đó là cái gì vậy?"
Nơi xa các tiểu đồng bạn cùng vươn cổ lên.

Bọn họ đều cố gắng nhìn cho rõ trên tờ giấy kia có cái gì.
Mà người ngồi ở gần bên cạnh Tăng Lâm thì không khỏi thét lên một tiếng kinh hãi.

Bọn họ đã được nhìn thấy tận mắt bức ảnh được phóng to lên bằng tờ giấy A4 kia.

Còn không phải là tấm hình của Bùi Thanh Phi đã trở thành hot topic trên diễn đàn hay sao.
Người vừa tới không phải là ai khác mà đúng là Tề Tranh.

Cô khoác lên vai chiếc ba lô của mình, trên tay còn cầm theo một phần tư liệu, cả người dường như có chút phong trần mệt mỏi, duy chỉ có đôi mắt của cô là vẫn sáng rực lên.

Lúc này ánh mắt ấy nhìn chằm chằm về phía Tăng Lâm, cứ như là muốn đem đối phương ăn sống nuốt tươi vậy.
Mà Tăng Lâm rút cuộc cũng đã nhớ tới người kia là ai rồi.

Ngày đó tại khách sạn Vườn hoa, chính cô đã cùng người kia đụng vào nhau, mà đứng bên cạnh mình lúc đó lại là...
"Đúng vậy đấy! Chính là cô ta! Buổi sáng hôm nay cô ta còn hỏi Thanh Phi kia mà.

Cô ta còn nói có đúng là cô ta đã chụp được bức ảnh rất đẹp hay không nha." Lưu Mộc Dương cảm thấy cực kỳ sảng khoái.

Cái giây phút nhìn thấy Tề Tranh đem bức ảnh kia dán lên trên mặt Tăng Lâm, cô chỉ hận không thể đứng lên tặng cho người này một tràn vỗ tay mà thôi.
Nghe xong lời này của Lưu Mộc Dương, con mắt Tề Tranh hơi híp lại, sau đó cô đem cả xấp tư liệu thật dày trên tay mình ném lên trên mặt bàn ở ngay trước mặt Tăng Lâm, bàn tay cô có chút hung dữ khi ấn lên bờ vai Tăng Lâm.
Tăng Lâm muốn tránh ra nhưng rồi lại bị Tề Tranh dùng sức đè xuống.

Vì vậy mà cô không thể không mặt đối mặt với từng tờ giấy đang được ra ở ngay trước mặt kia.

Trước đó cô đã từng chữ, từng chữ gõ lên trên diễn đàn, hiện tại chúng đã được in ra, tất cả đều được bày ra trước mặt cô.
"Bao nuôi? Cô nói là Thanh Phi bị bao dưỡng, vậy cô có chứng cứ không?" Tề Tranh tức giận hỏi.
Đương nhiên là Tăng Lâm không có chứng cứ rồi.

Cô chỉ là dựa vào ý kiến chủ quan mà cho rằng Bùi Thanh Phi một cái sinh viên một nghèo hai trắng vậy mà lại có thể xuất hiện ở một nơi như khách sạn Vườn hoa, đương nhiên chỉ có thể làm giao dịch có quan hệ tới tình cùng sắc rồi.
Căn bản là Tề Tranh lại không cho cô ta có cơ hội mở miệng.

Cô nói mà như súng bắn liên thanh vậy: "Cô không có! Bởi vì cái này căn bản là do cô bịa đặt mà thành.

Nội dung là do cô tự thêu dệt, bức ảnh là do cô chụp lén có đúng không? Nhưng tôi lại không giống cô! Tôi có chứng cứ chứng minh cô đã bịa đặt.".