Cậu Và Thanh Xuân Như Một Bài Thơ

Chương 90: Loạn Không Thể Tưởng Tượng





Bữa cơm họp mặt chiều hôm ấy cuối cùng đã không xảy ra.
Tề Tranh và Bùi Thanh Phi, từng người một bị người nhà mang về nhà mình.
Tại nhà họ Tề.
Mẹ Tề ngồi trên ghế sofa mà xuất thần, hai con mắt đỏ lên, nhìn qua cũng nhận ra là bà đã khóc.

Ba Tề thì đi tới đi lui trong phòng khách, sau một hồi lâu, ông mới đi đến trước mặt Tề Tranh.
Từ đầu tới giờ Tề Tranh vẫn luôn lẻ loi, đơn độc đứng một mình giữa phòng khách, không giải thích mà cũng không chối bỏ.

Cô chờ cho cha mẹ đặt câu hỏi.
"Chuyện xảy ra từ khi nào?"
Tề Tranh không có ý định nói dối nên thẳng thắn trả lời: "Năm thứ nhất đại học."
Hai vợ chồng nhà họ Tề đều bị chấn kinh.
Vậy mà, vậy mà đã hơn hai năm rồi?
"Con...!Tại sao hai đứa các con lại có thể làm như vậy được hả?" Ba Tề vô cùng đau đớn.
Tề Tranh hít sâu một hơi, nhưng rồi đến cùng lại không nhịn được: "Chúng con đâu có làm cái gì.

Lẽ nào đến với nhau mà lại là thương thiên hại lí hay sao?"
"Con đừng có mà cưỡng từ đoạt lý!" Vì Tề Tranh chống đối một câu như vậy mà ba Tề bị khơi lên cơn lửa giận: "Đứa nào bày ra cái trò này trước?"
Tề Tranh nở nụ cười.

Cô thật không thể tưởng tượng ra được là lão Tề vậy mà lại đem cái khẩu khí thẩm vấn này ra để nói chuyện với mình.

Tề Tranh nói: "Ba, loại chuyện này đều là ngươi tình ta nguyện, đâu ra cái gì gọi là chủ mưu cùng phạm tội ở đây chứ.

Nhưng mà nếu ba nhất quyết phải nói đến chuyện này thì con mới là người chủ động trước cậu ấy.

Bùi Thanh Phi là người ba mẹ chứng kiến từ nhỏ lớn lên nên biết cậu ấy vốn chỉ biết có học hành, làm sao có thể hiểu được những chuyện này."
Tề Tranh đem tất cả trách nhiệm đều ôm vào hết ở trên người mình.
Đại khái là vì lúc này khẩu khí của cô có chút tùy ý, nên đã hoàn toàn chọc giận ba Tề.


Ông giơ tay lên như thể sắp hướng về phía Tề Tranh đánh tới.
Đây là người cha từng nâng niu mình trong lòng bàn tay, ông chưa từng một lần động đến cô, dù chỉ là một đầu ngón tay.

Nhưng hôm nay một cái tát này, Tề Tranh nhận.

Cô nhắm mắt lại.
Từ nãy tới giờ Tề Hồng vẫn ngồi im lặng từ trong phòng bếp nhìn ra, những gì đang xảy ra ở trong phòng khách cậu đều nhìn thấy hết thảy.

Vì cậu là phận làm em, không tiện xen vào vấn đề tình cảm của chị mình.
Nhưng khi nhìn thấy ba nổi giận rồi lại muốn giơ tay đánh chị, Tề Hồng lập tức phản ứng.

Gần như ngay tức khắc, chỉ sau vài bước chân, cậu đã tóm lấy Tề Tranh xoay người một cái đẩy người này ra phía sau lưng mình, đem chị gái và ba Tề tách ra.
Mẹ Tề dù vẫn còn sững sờ, nhưng khi nhìn thấy ba Tề nâng tay lên liền lập tức quát lên: "Lão Tề, ông định làm cái gì?"
Bàn tay của ba Tề đã nâng lên thật cao, cuối cùng lại dừng lại ở giữa không trung run rẩy.

Ước nguyện của ông khi muốn trở thành cảnh sát chính là để bảo vệ mọi người, vậy nên làm sao ông lại có thể động thủ đối với con gái mình được đây? Dù cho không có Tề Hồng ngăn cản cùng vợ khuyên can, đối với cô con gái mình vẫn xem là bảo bối suốt hai mươi năm nay làm sao cũng không thể xuống tay được.
Vì không có chỗ để phóng thích lửa giận trong lòng, ba Tề xoay người cầm lấy một cái ly trên bàn vung tay ném mạnh xuống nền nhà.
Tiếng chiếc ly thủy tinh bị đập vỡ tan thành rất nhiều mảnh nhỏ bay khắp nơi vang lên quanh quẩn trong căn phòng trống rỗng.
Tề Tranh không có cảm nhận được bàn tay cha mình hạ xuống.

Khi cô mở mắt ra nhìn thì thấy em trai đang đứng chắn trước mặt mình, nhìn thấy mẹ đang nắm chặt cánh tay của cha mà khóc không thành tiếng, còn có cặp mắt vì phẫn nộ cùng bất lực mà trở nên đỏ thẫm của lão Tề, bản thân Tề Tranh vì đã để mọi người phải thất vọng mà cũng bật khóc.
Ngay giữa cái lúc tất cả mọi người vẫn đang ngẩn người ra ấy, Tề Hồng lập tức kéo Tề Tranh vào phòng riêng rồi khóa trái cửa lại.
Cả căn nhà an tĩnh đến mức, tất cả mọi người đều nghe thấy tiếng chốt cửa cùm cụp một tiếng.

Đây là lần đầu tiên trong nhà có người khóa cửa mà mẹ Tề lại không lên tiếng phản đối.
Tề Hồng để cho Tề Tranh ngồi ở trên giường, còn cậu thì đứng ở ngay trước mặt Tề Tranh.
Tầm mắt của Tề Tranh vừa vặn chạm đến cánh tay của cậu, trên cánh tay ấy có một cái vết rách, trên đó có máu đang rỉ ra.
Tề Hồng nhìn theo ánh mắt của Tề Tranh, sau đó tự mình lau đi: "Khả năng là vừa nãy bị mảnh kính vỡ chạm đến, không có việc gì đâu."
Miệng vết thương rất cạn, sau khi bị Tề Hồng chùi qua một lượt đã không còn rướm máu ra nữa.

Nhưng Tề Tranh vẫn hết sức cố chấp khi kéo Tề Hồng ngồi lên trên giường của mình.

Từ dưới gầm giường cô lấy ra một cái hòm thuốc chữa bệnh trông khá là giản dị rồi giúp Tề Hồng xử lý miệng vết thương.
Cho tới bây giờ những lần hai chị em ở bên nhau đều chưa từng lần nào yên tĩnh như vậy, yên tĩnh đến nỗi Tề Hồng cảm thấy không quen.

Cậu hắng giọng một cái rồi nói với Tề Tranh: "Chị cũng đừng quá kinh ngạc về lão Tề.

Hôm nay ông ấy tức đến bị chập mạch mà thôi.

Chứ kỳ thật thì ông ấy rất thương chị.

Chị đừng ghi hận ông ấy."
Tề Tranh gật gật đầu, vì mới vừa khóc xong, hai con mắt còn ửng đỏ: "Chị biết rồi.

Đáng lý ra ban nãy chị cũng không nên chống đối ông ấy như vậy."
Để làm sinh động bầu không khí Tề Hồng vừa cười vừa nói giỡn: "Lại nói tiếp, nếu như hôm nay em mới là người nói với lão Tề những lời này, rằng mình đã thích một cậu con trai thì chỉ sợ là lão Tề sẽ lập tức lôi trang bị từ trong phòng ngủ đi ra, rồi từ trong nhà một đường ra đến cửa tiểu khu cho em một trận nhừ tử rồi cũng nên."
Tề Tranh bị chọc đến phì cười.

Cái kiểu tưởng tượng này của Tề Hồng nha...
Đúng thật là lão Tề có thể làm ra được mà.
Sau khi cười xong, trong lòng Tề Tranh bỗng nhiên có chút áy náy.

Lão Tề vốn là cái người nóng nảy, cho tới bây giờ việc nuôi dạy con trai đều hết sức tùy tiện.

Tề Hồng đúng là cái người không có vận tốt mà, từ nhỏ đã luôn phải hứng lấy những lời dạy dỗ của mẹ, chỉ cần hơi có chút không nghe lời, lão Tề sẽ không một chút nào kiên nhẫn, cứ như vậy mà trực tiếp động thủ, tuyệt không nói một hai.
Đời này của lão Tề, tất cả kiên nhẫn cùng yêu thương, ngoại trừ dành cho người vợ của mình, phần còn lại đều trút hết cho cô.

Nếu nói Tề Tranh là một con búp bê làm bằng thủy tinh, được lão Tề nâng niu trong lòng bàn tay mà lớn lên tuyệt đối là không quá đáng.
Nhưng vào lúc này đây, chính con búp bê thủy tinh này lại phá vỡ trái tim lão Tề.


Ấy vậy mà lão lại không thể nói ra thành lời, không thể chạm vào.

Như thế thì không biết lão đã phải chịu không biết bao nhiều đè nén đây.
Trong khi Tề Thanh không lên tiếng, đột nhiên Tề Hồng hỏi cô: "Chị! Đây là chị rất nghiêm túc hay sao?"
"Cái gì?" Dòng suy nghĩ bất ngờ bị đánh gãy, nhất thời Tề Tranh có chút không có kịp phản ứng.
"Chị và chị Thanh Phi ấy mà! Các chị là rất nghiêm túc hay sao?" Tề Hồng hỏi bằng cái giọng hết sức nghiêm túc.
Miệng vết thương đã được băng bó kỹ, tuy rằng nhìn vào thì thấy xiêu xiêu vẹo vẹo rất khó coi.

Tề Tranh vừa dọn dẹp hòm thuốc chữa bệnh vừa quay đầu lại trịnh trọng nhìn vào đôi mắt Tề Hồng.
"Tề Hồng này, nói thật là kỳ thật hiện tại chị lại cảm thấy trong lòng hết sức thoải mái."
Thoải mái?
Dù có là như thế nào thì cũng không nên xuất hiện cái từ này a.
Tề Tranh đã nhìn thấu sự buồn bực này của Tề Hồng.

Cô chậm rãi giải thích: "Đúng là như vậy đấy.

Hiện tại chị lại cảm thấy hết sức thoải mái.

Em không biết đó thôi, sau khi chị quyết định cùng Thanh Phi đến với nhau rồi, chị đã không có lúc nào lại không nhớ tới một vấn đề: đó là làm sao nói với người trong nhà, với em, với ba mẹ rằng bọn chị yêu nhau.

Làm như thế nào mới có thể khiến cho người nhà của mình dễ dàng tiếp nhận, làm thế nào mới có thể để cho tất cả mọi người không một ai bị thương tổn đây.

Nhưng mà, việc này thật sự quá khó khăn.

Trong suốt hai năm qua, trái tim chị lúc nào cũng treo lơ lửng, đã rất nhiều lần chị mơ tới chuyện xảy ra giống như hôm nay vậy, sau đó sẽ vì trong mộng mà giật mình tỉnh lại.

Cái tâm trạng lo lắng này đã đuổi theo chị từ rất lâu rồi."
Tề Hồng bỗng nhiên mở miệng: "Cho nên chị mới có thể liều mạng như thế từ sau khi lên đại học?"
Người khác học đại học đều hết sức nhàn nhã, chỉ có Tề Tranh là như thể được chích máu gà vậy.

So với thời học cấp ba lại còn tranh đua hơn rất nhiều.
"Không cố gắng thì phải làm sao bây giờ? Không cố gắng thì chị và Thanh Phi sẽ không có tương lai." Tề Tranh đứng dậy.
Khi các cô mua đồ xong rồi trở lại, ánh dương vẫn còn treo ở phía tây bầu trời.

Không biết từ lúc nào, mặt trời đã khuất núi, màn đêm lặng lẽ bao trùm lên mọi nơi.
Tề Tranh nhìn ra phương xa rồi nói với Tề Hồng: "Hôm nay bị mẹ bắt gặp rồi, tảng đá kia vốn treo trong lòng chị rốt cuộc cũng đã rơi xuống.

Nếu như em lại còn muốn hỏi có phải là chị rất nghiêm túc hay không thì chị chỉ có thể nói thế này mà thôi: trong cuộc đời này chị không có chuyện nào nghiêm túc bằng chuyện này."
"Chị Thanh Phi cũng vậy hay sao?" Tề Hồng xác nhận lại một lần nữa.
Thanh Phi sao?
Tề Tranh không biết bên nhà họ Bùi hiện tại ra sao, nhưng mà cho tới bây giờ, so với chính mình, gia hỏa này lại còn cố chấp hơn nhiều.

Lúc trước hai người cùng tranh đoạt búp bê, nếu là Tề Tranh thì chỉ cần đưa cho cô bất cứ con nào liền có thể vui cười hớn hở được rồi, nhưng Bùi Thanh Phi lại cực kỳ bướng bỉnh, nếu không phải con mình mong muốn từ ban đầu kia thì nhất định không được, ai nói cái gì cũng không nghe.
Tên gia hỏa này thích mình như vậy rồi, hỏi có phải cậu ấy cũng rất nghiêm túc hay không thì thật ra có chút dư thừa.
Tề Tranh không có trả lời, mà chỉ là cười cười.
Đáp án đã hết sức rõ ràng, Tề Hồng thở dài một tiếng.
Tề Tranh an ủi cậu em của mình: "Không cần phải lo lắng như vậy.

Bọn chị sẽ không sao đâu.

Vấn đề này rồi cũng sẽ được giải quyết.

Hãy có lòng tin với chị mày đây."
Đầy mặt là cái vẻ tiếc hận, Tề Hồng dò xét Tề Tranh: "Làm sao chị ấy lại nhìn trúng chị được nhỉ?"
Tề Tranh: "...???"
Tựa hồ Tề Hồng còn cảm thấy chưa đủ nghiền, cậu ai oán thở dài một cái rồi mới nói: "Chị nói xem làm sao chị ấy lại nhìn trúng chị được đây.

Chị thì có chỗ nào tốt chứ? Thật sự là một đóa hoa nhài..."
Phần còn lại kia, nếu Tề Tranh lại để cho người này nói ra khỏi miệng thì cô không phải là Tề Tranh nữa.
Cái bầu không khí ủ dột vừa rồi được vài câu vui đùa của Tề Hồng quét đi sạch sẽ, hai chị em lại cùng nhau đùa giỡn trong không gian nhỏ hẹp.
Sau một hồi đùa vui ồn ào rồi trở nên mệt mỏi, Tề Tranh nằm ở trên giường, mắt nhìn Tề Hồng ngồi ở trên ghế cô vừa cười vừa mắng: "Đến cùng mày có còn là em trai của chị mày hay không đây."

Tề Hồng ngả cả người lên trên ghế, cậu dùng cánh tay gác lên thành ghế: "Đương nhiên rồi, huyết mạch tương liên mà."
Những lời này Tề Hồng nói hết sức nghiêm túc, mà Tề Tranh nghe cũng hết sức nghiêm túc.
"Thực xin lỗi, vì đã để cho cả nhà phải lo lắng." Tề Tranh nói.
Tề Hồng lắc đầu: "So với em thì sự lo lắng của cha mẹ mới là thật đấy."
Tề Tranh lại đã quá hiểu.

Mặc kệ là mẫu thân thất vọng hay là phụ thân tức giận, xét đến cùng đều là đối với cô lo lắng cùng không cách nào hiểu nổi mà thôi.
Tề Tranh nghiêng đầu nhìn về phía em trai: "Còn em đây, em không cảm thấy bất ngờ hay sao?"
Tề Hồng suy nghĩ một chút: "Một chút mà thôi.

Nói thật nhé, từ nhỏ đã đi theo sau chị và chị Thanh Phi chạy ngược chạy xuôi như vậy rồi, nếu lại có một ngày hai người các chị mỗi người lại tìm về cho em một người không quen biết làm anh rể...!Đến lúc đó thì em mới đúng là không thể tưởng tượng nổi."
Trong lòng của Tề Hồng, không ai có thể xứng đôi với hai người chị này của cậu.
Đương nhiên rồi, ngoại trừ các cô với nhau.
Trong phòng một lần nữa khôi phục sự yên tĩnh.
Tề Tranh cố gắng đi tới bên cạnh giường, cô thật muốn xuyên thấu qua bức tường này nghe được chút động tĩnh nào đó ở phía bên kia bức tường, chỉ tiếc là một chút động tĩnh cũng không có.
Thời gian trôi qua càng lâu Tề Tranh lại càng lo lắng.
"Em nói xem, hiện tại bên phía Thanh Phi là như thế nào rồi?" Tề Tranh cực kỳ bất an.

Bùi Thanh Phi lại không có đứa em trai nào, để vào lúc mấu chốt có thể đem cậu ấy che chở phía sau lưng, chỉ cần một câu huyết mạch tương liên là đã có thể cho cậu ấy sự ủng hộ lớn nhất rồi.

Bây giờ cậu ấy cũng chỉ có chính mình một thân một mình, đối mặt với toàn bộ mưa gió.
Nghĩ tới đây, Tề Tranh lại cảm thấy tràn đầy lo lắng.
Tề Hồng cũng là khuôn mặt tang thương.

Thấy Tề Tranh đứng ngồi không yên như vậy, Tề Hồng cũng không khỏi trở nên lo lắng.
Nhà họ Tề cực kỳ căng thẳng, thậm chí còn có một cái ly thủy tinh phải bỏ mạng.
Thế nhưng nhà họ Bùi lại một mực im lặng, thậm chí một nhà ba người bọn họ vẫn ăn cơm tối trước đã, sau khi rửa xong bát đĩa rồi mới bắt đầu nói đến chuyện này.
Trên bàn ăn của nhà họ Bùi phủ lên một chiếc khăn trải bàn màu vàng nhạt có những bông hoa tinh xảo.

Hai vợ chồng họ Bùi ngồi ở bên tay phải, còn một mình Bùi Thanh Phi ngồi ở bên tay trái, bầu không khí rất là nghiêm túc.
Mẹ Bùi hết nhìn con gái của mình rồi lại nhìn sang ông chồng.

Bà chợt nhớ ra trước đây hình như đã có lần Bùi Sĩ Phương từng nói qua với mình, hai đứa đều đã lớn rồi không nên lại ngủ cùng một chỗ.

Nhưng lúc đó bà đã không để chuyện này vào trong lòng, mà chỉ cho rằng chẳng qua là con gái nhà mình và Tề Tranh có quan hệ rất tốt mà thôi.
Dù có làm cách nào bà cũng không thể nghĩ ra, mọi chuyện vậy mà sẽ lại phát triển đến nước này.
Bùi Sĩ Phương là người lên tiếng trước: "Chuyện này bắt đầu từ khi nào? Có phải là năm nhất hay không?"
Năm thứ nhất đại học cũng chính khi có một lần ông nhận ra hai đưa nhỏ này dường như đã có những hành động thân mật quá mức.
Bùi Thanh Phi lắc đầu.
Bùi Sĩ Phương không khỏi thấy bất ngờ: "Cấp ba?"
"Không phải." Bùi Thanh Phi lại lắc đầu.
"Thật ra là từ lúc nào?" Lần này là mẹ Bùi mở miệng.

Vốn tự nhận là người hiểu rõ con gái vậy mà căn bản nó lại không phải như mình nghĩ, mẹ Bùi khiếp sợ đến cực điểm.
"Năm lên lớp 7."
Đáp án này vừa ra, cả hai vợ chồng nhà họ Bùi đều ngây ngẩn cả người.

Là một người như Bùi Sĩ Phương, vốn ngay cả trong tưởng tượng cũng luôn là tao nhã, ổn trọng, vậy mà giờ phút này cũng là vẻ mặt kinh ngạc.
Câu trả lời này của Bùi Thanh Phi, thật sự là khiến người ta không thể tưởng tượng nổi..