Cầu Xin Các Người Cho Con Đường Sống

Chương 82



Đúng vậy, rốt cuộc là tại sao? Rõ ràng cả nhà bác sĩ Từ mới là người bị hại, vậy mà bây giờ phải chịu trách nhiệm cho vụ tự sát của Khúc Mính.

Mục Từ Túc im lặng một hồi rồi hỏi gia đình bác sĩ Từ “Tôi có một vị đàn chị rất giỏi kiện các vụ kiện liên quan đến bạo lực mạng, nếu cô đồng ý, tôi có thể sắp xếp cho mọi người gặp mặt.”

“Ý anh là sao? Bọn họ như vậy… Thật sự có thể kiện?” Con trai của bác sĩ Từ lập tức tỉnh táo lại.

“Đúng, có thể. Có thể khởi kiện bạo lực mạng, chẳng qua là lý do đệ đơn kiện không phải bạo lực mạng, mà là một trong các tội như phỉ báng, xúc phạm danh dự hoặc xâm phạm quyền cá nhân.”

“Vậy bây giờ tôi…” Con trai bác sĩ Từ cúi đầu, cậu ta rất do dự. Cậu ta cảm thấy mình nên kiện đám người kia, nhưng lại cảm thấy bản thân không có tư cách.

Có lẽ Mục Từ Túc đã đoán ra mâu thuẫn trong lòng cậu ta nhưng không tiếp tục hỏi, chỉ nói những vấn đề liên quan mà anh biết “Không chỉ có cậu, Khúc Mính cũng giống vậy. Bạo lực mạng nhắm vào cậu bây giờ đã tạo thành phạm vi khởi tố vụ án hình sự.”

“Lên mạng phỉ báng người khác nếu thuộc một trong các trường hợp sau đây thì xác định là tình tiết nghiêm trọng theo quy định khoản 1 điều 246 trong luật hình sự.”

“Một, cùng một nội dung phỉ báng, đã được đăng công khai, số lượt xem hơn 5000 lần hoặc lượt đăng lại hơn 500 lần.”

“Hai, gây ra hậu quả nghiêm trọng như rối loạn tâm thần, tự làm hại bản thân, tự sát… cho nạn nhân hoặc người nhà của nạn nhân.”

“Vì thế các người không nên hiểu lầm loại vụ án này. Đây không phải là vụ án dân sự bình thường mà là vụ án hình sự.”

“Thế thì tại sao bọn họ lại dám làm như vậy?”

“Bởi vì các vụ án hình sự tư nhân không phải cứ tố giác là được xử lý. Vì thế có rất nhiều người bị bạo lực mạng không biết phải làm thế nào nhờ giúp đỡ. Ngoài ra, việc thu thập bằng chứng cũng tương đối khó khăn và rườm rà.”

Giống như bây giờ, nếu vụ kiện thật sự bắt đầu, đầu tiên gia đình bác sĩ Tư sẽ thu thập các bài viết sai sự thật trên mạng, sau đó thống kê số lượt xem để xác định ai là đối tượng cần buộc tội.

Nhưng thông thường, quá trình này lâu đến mức đủ để ép người ta phải phát điên.

Mục Từ Túc lấy điện thoại của mình đăng nhập vào weibo, vào ô tìm kiếm tìm tài khoản của con trai bác sĩ Từ, lập tức trên màn hình hiện ra toàn là tag ‘Hung thủ giết người’.

“Cảnh sát còn chưa có quyết định! Mày đã ép con gái nhà người ta tự sát, rốt cuộc là lòng dạ đen đúa đến cỡ nào!”

“Lúc đăng bài bóc phốt viết hay lắm mà, dắt mũi cả khối người, bây giờ đứng ra xin lỗi đi chứ!”

“Cô gái vẫn chưa chết! Nghe nói là được mẹ mày cấp cứu, bây giờ thế nào? Cả nhà mày xúm lại ăn mừng? Ông già nhà các người luôn không tỉnh lại là vì có thằng cháu tạo nghiệt!”

Từng câu từng chữ đều là mũi dao nhọn khoét sâu vào tim. Có thể nói thẳng ra là con trai bác sĩ Từ đăng bài viết khiếu nại và báo cảnh sát, đây đều là biện pháp bình thường của cậu, cuối cùng mọi chuyện nổ ra, nhưng kẻ bạo lực mạng Khúc Mính và ép cô ấy tự sát không phải là những đám đông trên mạng sao?

Mà bây giờ chuyện tự sát của Khúc Mính lại để bọn chúng có cớ đẩy hết toàn bộ tội lỗi lên đầu gia đình bác sĩ Từ.

Đúng vậy, đây chính thủ đoạn thường thấy của các anh hùng bàn phím. Vì tự xem mình là sứ giả chính nghĩa nên bọn chúng chẳng bao giờ đi xin lỗi. Chỉ cần tội lỗi được đẩy sang nạn nhân khác thì bạo lực mạng lại tiếp tục xảy ra, bọn chúng có thể dùng chính nghĩa mới để bù đắp cho cái sai của chính nghĩa cũ.

“Ảnh chụp màn hình đơn giản không thể gửi cho văn phòng công chứng được, bây giờ tôi sẽ chỉ cho cậu cách lưu bằng chứng hiệu quả.” Mục Từ Túc ngồi bên cạnh con trai bác sĩ Từ, anh cầm điện thoại chỉ cậu cách làm cụ thể.

Khi nhìn những lời lẽ mắng chửi trên màn hình, Mục Từ Túc có thể cảm nhận rõ cậu thanh niên bên cạnh mình đang run rẩy trong vô thức.

Cậu ta sợ. Lời lẽ đầy ác ý đập thẳng vào mặt, mỗi một nét chữ dấu câu tạo thành cũng chỉ quanh quẩn một câu ‘Mày đi chết đi’.

Khi cậu ta tìm thấy ảnh của ông ngoại mình bị photoshop (ps) thành ảnh thờ trong đống ác ý kia, trong thoáng chốc con trai bác sĩ Từ suýt chút nữa làm rớt điện thoại trong tay.

“Sao bọn họ dám? Tại sao có thể? Tất cả là do tôi làm! Không phục thì tìm tôi đây này! Muốn ps ảnh thờ thì lấy hình của tôi! Đối xử với một ông cụ như thế để làm gì?”

“Bọn họ đang nghĩ cái gì vậy?” Con trai bác sĩ nhìn lượt chia sẻ của bài viết đến tận một ngàn hai thì hai mắt cậu đỏ lên.

Nhưng không chỉ có nhiêu đó, tiếp tục lướt xuống phía dưới, quả nhiên ảnh của mẹ cậu, cha cậu và cả cậu đều bị ps cực kỳ độc ác.

Tấm hình đen trắng được đặt hờ hững trong khung ảnh, ánh mắt trống rỗng giống như đang mời gọi cậu ta đến với thế giới bên kia.

‘Đáng chết!’, ‘Tội phạm giết người!’, “Vừa ngu ngục vừa độc ác!’, những câu nói này không ngừng quanh quẩn trong đầu cậu ta, như thể trong thoáng chốc, con trai bác sĩ Từ thật sự có ý định muốn làm theo lời bọn chúng.

Nhưng một giây sau, cậu ta nhìn thấy ánh mắt quan tâm của cha mẹ mình.

“Luật sư Mục…” Cậu ta khó khăn hỏi Mục Từ Túc “Nếu tôi kiện, kiện đám người đó thì có thể thắng không?”

Cậu ta hỏi chính là những bức ảnh bị ps này. Nhưng Mục Từ Túc không nhận vụ kiện này nên không thể cho cậu ta câu trả lời.

Nhưng con trai bác sĩ Từ lại vô cùng cố chấp “Chính là giả sử, giả sử nếu anh đứng ra khởi kiện vụ án thì tôi có thể thắng không?”

Cậu ta biết mình làm người khác khó chịu, nhưng có những lúc nếu không có chút hy vọng nào thì cậu ta khó mà kiên trì bước tiếp. Mục Từ Túc thấy vậy thì im lặng một hồi, cuối cùng vẫn là trịnh trọng tuyên bố “Có thể.”

“Cảm ơn anh.” Con trai bác sĩ Từ cúi đầu cảm ơn Mục Từ Túc, tâm tình vốn kích động cũng dần bình tĩnh lại trước lời cam kết của Mục Từ Túc.

Chỉ như thế mãi đến một lúc lâu sau, cậu ta mới hoàn toàn tỉnh táo lại rồi bắt đầu nói về chuyện ngày hôm đó.

“Vì thế cậu chắc chắn ông ngoại mình không ăn cái gì khác, đúng không?”

“Đúng vậy. Vì ông ngoại tôi có một thói quen đặc biệt, ông không đồ ăn trên máy bay, chỉ ăn thức ăn tự mình làm. Khẳng định không có vấn đề. Hơn nữa xét theo thời gian và mức độ tiêu chảy thì chỉ là món bánh đào chiên mới ăn không lâu.”

“Lúc đầu mẹ tôi nghi ngờ liệu có phải là vì ông ngoại lớn tuổi, nhất thời tham ăn nhiều nên mới như vậy. Nhưng sau khi chẩn đoán xong thì cũng chỉ có đào chiên, nên tôi mới lên mạng tố cáo.”

Bác sĩ Từ đưa giấy khám bệnh của ông cụ cho Mục Từ Túc xem. Mục Từ Túc xem xong thì cảm thấy kì lạ.

“Anh tin lời giải thích của Khúc Phương Trai?” Hơn phân nửa là vì chuyện của Khúc Mính, dù không có người ở đây thì gia đình bác sĩ Từ cũng không dám tùy tiện nói ra cái nhìn của mình.

“Khúc Ái Quốc là thân chủ của tôi, ông ấy luôn một mực kêu oan, tôi sẽ tìm ra chân tướng của vụ án vì ông ấy. Đây là chức trách nghề nghiệp của tôi.” Mục Từ Túc giải thích đơn giản, sau đó nhìn kỹ lại bệnh án của ông cụ. Đột nhiên có một chi tiết hấp dẫn sự chú ý của Mục Từ Túc.

Hình như thời gian không đúng.

Bánh đào chiên của Khúc Phương Trai rất đắt khách, vì thế thường vào năm giờ chiều là bán hết sạch. Ông cụ hạ cánh xuống sân bay Yến Kinh lúc tám giờ tối, mà con trai bác sĩ Từ lại đi mua đào chiên khi đang trên đường ra sân bay đón ông cụ, thời gian này không thể nào mua được!

Mục Từ Túc quay đầu hỏi cậu ta “Cậu xác định là mua trong cửa hàng Khúc Phương Trai?”

“Đúng vậy! Cả Yến Kinh chỉ có một cửa hàng duy nhất.”

‘Là nhân viên cửa hàng đưa cho cậu? Vào thời gian đó mà còn đào chiên để bán à?”

“Có chứ! Tôi mua ngay tại tiệm đó mà. Không, không đúng, hình như cũng không phải là ở trong tiệm?” Sắc mặt của con trai bác sĩ Từ đột nhiên trở nên khó coi.

“Không thể nào… Đó là nơi công cộng nhiều người mà!”

Vào thời điểm đó đào chiên bán đắt như tôm tươi, lúc con trai bác sĩ Từ xếp hàng mua, trước mặt cậu còn ba người khách nữa, đến lượt cậu thì vừa vặn hết sạch. Sau đó con trai bác sĩ Từ gọi điện cho bạn gái để than phiền xui xẻo.

“A!!! Làm thế nào đây? Lần này bị ông đánh chắc luôn. Đều tại tối hôm qua thức khuya quá nên hôm nay ngủ một mạch đến tối.”

Kết quả là cậu ta vừa mới cúp điện thoại thì có một người phụ nữ mặt mũi hiền lành đi từ trong cửa hàng và đưa bánh đào chiên trong tay mình cho cậu ta “Nhà tôi gần đây, ngày nào cũng ăn nên ngán. Ông cụ nhà cậu không dễ dàng gì về được cố hương, cầm lấy biếu ông cụ đi!”

Con trai bác sĩ Từ nghe rõ, người phụ nữ này là người mua được hộp bánh cuối cùng.

“Vì thế cậu đã mua lại chỗ bánh đó từ tay cô ta?” Mục Từ Túc bắt được trọng điểm.

“Đúng, nhưng tính ra tôi vẫn là mua tại tiệm. Chính mắt tôi trông thấy nhân viên cửa hàng đưa cho cô ta, sau đó cô ta đưa nguyên hộp bánh chưa bóc lại cho tôi!”

Bác sĩ Từ cũng nóng nảy “Sao con không nói sớm? Cảnh sát đã hỏi nhiều lần nhưng sao con không nói ra chi tiết này?”

“Làm sao con biết được? Mọi người đều ở trong tiệm mà! Thế chẳng lẽ người phụ nữ kia mới là có vấn đề chứ không phải bánh đào chiên?”

“Không chắc chắn, nhưng cậu đừng lo, nói chuyện này với cảnh sát trước đã. Chuyện còn lại, chúng tôi sẽ đi điều tra, cậu đừng nên áp lực quá.” Mục Từ Túc vội vàng lắc đầu với bác sĩ Từ rồi dặn họ những chuyện cần làm tiếp theo.

“Nếu có thể thì bây giờ không nên lên mạng. Hôm nay hơi trễ, sáng mai tôi sẽ nhờ đàn chị liên lạc với mọi người, chị ấy sẽ nói cho mọi người biết cách cụ thể để khởi kiện vụ án bạo lực mạng.”

Cuối cùng cũng cạy được miệng nhà bác sĩ Từ, Mục Từ Túc còn định suy nghĩ xem có nên lập tức lấy camera giám sát ngày đó của Khúc Phương Trai không. Lần trước khi tìm Khúc Mính, Mục Từ Túc nhớ trước cửa hàng Khúc Phương Trai có gắn một cái camera.

Sau đó, anh tiếp tục hỏi thêm vài chi tiết rồi mới rời đi. Nhưng khi Mục Từ Túc sắp ra khỏi cửa thì con trai bác sĩ Từ bỗng nhiên gọi anh lại.

“Luật sư Mục!”

Mục Từ Túc quay đầu, con trai bác sĩ Từ đuổi theo hai, ba bước, trong mắt cậu ta đỏ hoe và tràn ngập sự kinh hãi “Nếu đúng thật là người phụ nữ kia đã ra tay, thì tôi… Chính tôi đã hại Khúc Mính, phải không?”

Là cậu ta hại Khúc Mính? Vấn đề này vốn không thể trả lời được. Bị tổn hại báo cảnh sát là chuyện thường tình, vì tức giận mà đi trút giận than phiền cũng là chuyện thường tình, huống chi Khúc Phương Trai cũng không phải là thanh giả tự thanh. Ngày đó đúng thật là phát hiện dầu bẩn trong cửa hàng của họ.

(Thanh giả tự thanh: thành ngữ, một người vô tội sẽ tự nhiên chứng minh bản thân vô tội, cho dù người đó không lên tiếng thanh minh gì cho bản thân.)

Vụ án này lẽ ra có thể được giải quyết bằng pháp lý, nhưng bây giờ lại khiến người bị hại biến thành kẻ hại người.

Khúc Mính dùng mạng sống đổi lấy một cơ hội nghịch đảo dư luận, chẳng lẽ bây giờ muốn cả nhà bác sĩ Từ cũng dùng mạng sống để đổi lấy cơ hội làm dư luận câm miệng?

Mục Từ Túc thở dài “Không phải cậu sai, là dư luận đã đi sai hướng.”

Con trai bác sĩ Từ không lập tức đáp lại, mà là cẩn thận suy ngẫm lời nói của Mục Từ Túc, sau đó cậu ta trả lời “Tôi biết anh an ủi tôi, nhưng cảm ơn anh. Nếu hung thủ thật sự không phải Khúc Phương Trai, tôi sẽ chuộc lỗi cho tất cả những gì mà tôi đã làm.”

Mục Từ Túc cảm thấy câu nói này có chỗ lạ, không khỏi nhìn con trai bác sĩ Từ lâu hơn một chút.

Nhưng vẻ mặt của cậu thanh niên trước mắt này lại vô cùng bình tĩnh, điều đó càng làm trong lòng anh cảm thấy bất thường. Sau khi ra khỏi cửa, Mục Từ Túc suy nghĩ một lát rồi nhắn tin cho bác sĩ Từ, kêu cô nhớ chú ý tình huống của con trai mình.

Mục Từ Túc nhận được tin hồi đáp thì mới rời khỏi nhà bác sĩ Từ đến đồn cảnh sát.

Lúc Mục Từ Túc đến đồn cảnh sát thì đã hơn chín giờ tối, anh đến xin được xem camera giám sát ở trước cửa hàng Khúc Phương Trai vào ngày hôm đó.

Nhưng cũng thật trùng hợp là không có.

“Tại sao?”

“Lúc đó nạn nhân báo án, chúng tôi phát hiện trong phòng bếp của Khúc Phương Trai có dầu bẩn, với lại trong cửa hàng có nhiều khách, không ít người làm ầm ĩ náo loạn cả lên, phần cứng của camera bị hư hại, cho nên không có cách nào.”

“Làm phiền anh, tôi biết rồi.” Mục Từ Túc rời khỏi đồn cảnh sát, anh ngẫm nghĩ lại toàn bộ sự việc thì luôn cảm thấy kì lạ.

Cho dù bắt được lỗ hổng nhưng cũng không thể dựa vào đó để bảo lãnh Khúc Ái Quốc ra, trừ khi phải có bằng chứng mới.

Nhưng đó là chuyện xảy ra trước tết, thời gian đã qua hơn nửa tháng, làm gì còn có ai còn giữ lại chỗ bánh đào chiên hôm đó của Khúc Phương Trai?

Khoan đã, không đúng! Có người vẫn còn giữ! Mục Từ Túc sực nhớ ra lần đầu tiên khi anh và Phó Chiêu bắt taxi đến Khúc Phương Trai, người tài xế kia nói có một công ty mua bánh với số lượng lớn.

Nếu chỗ bánh đó vẫn chưa bị xử lý thì thật sự có thể đem về kiểm tra.