Cầu Xin Ngươi Vờ Làm Người Mới

Chương 26: Gương mặt giả vũ hội (3)




Khiết Nhi Bất Xá
Editor : Bông cải hấp
Chương 26 : Ảo giác
"Người lạ trong da người"
****************************
Trên mặt Cao Thư Lâm lộ ra biểu tình đau lòng, nhưng có một số việc không thể không hỏi, bởi vậy một bên trấn an cổ vũ một bên mở miệng, "Sao em không kêu lớn gọi chúng ta hỗ trợ?"
Tiểu Liễu chảy nước mắt lắc đầu, nức nở nói: "Em kêu rồi, kêu rất lâu, thế nhưng vẫn không có người tới......"
Tiểu Liễu trong hiện thực là một nữ sinh cấp ba, vốn đang nghiêm túc ôn tập chuẩn bị cho kỳ thi đại học cô căn bản không nghĩ tới sẽ bị kéo vào một trò chơi quỷ dị khủng bố thế này, nói là trò chơi, nhưng ai biết được nếu chết rồi còn có thể về nhà hay không?
Cô nhớ ba mẹ, nhớ bạn thân cùng bạn học, nhớ món canh sườn non mẹ hay nấu.
Cô vận khí tương đối tốt, hai phó bản lúc trước đều tương đối đơn giản, hơn nữa có người thấy cô tuổi vẫn còn nhỏ nên luôn chiếu cố cô, phó bản lần này càng may mắn khi gặp được Cao tỷ tỷ tốt bụng thiện lương.
Trước khi nghỉ ngơi Cao tỷ tỷ nói có chuyện gì có thể kêu tỷ ấy, Tiểu Liễu liền hơi chút an tâm mà ngủ, nhưng lại không nghĩ rằng sẽ gặp phải chuyện khủng bố như vậy.
Trời rất tối, Tiểu Liễu bởi vì sợ hãi nên không tắt đèn ngủ, bởi vậy lúc tỉnh giấc thấy rất rõ sinh vật ngoài cửa sổ.
Đó là một khuôn mặt huyết nhục mơ hồ, máu me nhầy nhụa trên khắp các bộ phận trên mặt từ mắt, mũi, miệng, giống như một người bị lột da sống.
Sinh vật kia thấy bản thân bị phát hiện liền mở miệng cười muốn bò vào trong, lưu lại trên cửa sổ một dấu tay đẫm máu, ổ khóa cửa sổ phát ra âm thanh bị cạy mở "Kẽo kẹt", càng ngày càng gia tăng tốc độ.
Tiểu Liễu hoảng sợ kêu to, cả người phát run mà kéo chăn quấn chặt bản thân, lúc sau liền nhớ tới lời dặn của Cao tỷ tỷ liền một bên kêu to một bên lảo đảo nghiêng ngả mà hướng cửa chạy ra, thế nhưng cánh cửa kia kéo thế nào cũng không ra.
Cô sợ hãi, âm thanh phía sau vang lên càng lúc càng dồn dập, cô đập cửa điên cuồng mà kêu to, liếc mắt một cái cũng không dám quay đầu lại xem, tựa hồ nhủ thầm bản thân rằng muốn đem tiếng thét chói tai hù dọa sinh vật liền không dám gần.
......
Hà Vị: "Kế tiếp liền thế nào? Em làm thế nào tránh được nó." Thứ hắn nói thẳng, biểu hiện của tiểu cô nương làm cách nào cũng sẽ không có biện pháp tránh được đồ vật kia.
Cao Thư Lâm hung hăng trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái, đem câu hỏi lặp lại một lần nữa.
Tiểu Liễu thút tha thút thít, nói: "Em không biết, em nhớ rõ bản thân vẫn luôn không ngừng gõ cửa, nhưng lại không biết vì sao ngủ mất, buổi sáng người hầu gõ cửa mới tỉnh lại."
Cô tỉnh lại phát hiện bản thân còn nằm ở cửa,  cảm thấy thật may mắn thế nhưng nghĩ lại vẫn sợ vô cùng, may mắn chính là bản thân sống sót, lại nghĩ mà sợ việc cư nhiên ở trong tình huống nguy hiểm như vậy lại ngủ mất.
Bất tri bất giác ngủ? Tiểu cô nương mặc một cái áo khoác, hốc mắt đỏ au, Thẩm Thanh Thành kinh ngạc cảm thán, tố chất thân thể không tồi a, nằm ở cửa một đêm thế nhưng lại không bị cảm.
Hà Vị: "Nhật ký kia còn ở phòng sao? Sự việc em trải qua vào tối hôm qua cùng miêu tả của chồng nữ chủ nhân lâu đài cổ giống nhau như đúc?"
Tiểu Liễu: "Nhật ký ở trong phòng em, em vẫn chưa xem xong, không biết có giống nhau hay không."
Hà Vị nhíu mày, "Chưa xem xong?"
Tiểu Liễu rụt rụt bả vai, "Em rất sợ......" Nội dung nhật ký của nữ chủ nhân quá khủng bố, cô chỉ xem một nửa cũng không dám xem tiếp.
"Tốt," Cao Thư Lâm đánh gãy lời Hà Vị, "Có phải giống nhau hay không đợi lát nữa đi lên xem nhật ký liền biết, dù sao nhật ký đặt trong phòng cũng chạy không được, so với việc này tôi cảm thấy có một vấn đề khác càng cần thảo luận hơn."
"Nếu chủ sở hữu nhật ký và Chồng cô là chủ nhân của lâu đài cổ, vậy người tối hôm qua chiêu đãi chúng ta là ai? Là chủ nhân lâu đài cổ đời tiếp theo hay......" Đồ vật lung tung nào đó không biết rõ lai lịch.
Cô nhìn nhìn 14 người chơi trước mặt ngồi vây quanh bàn dài, tầm mắt dừng lại một chút khi đảo qua Thẩm Mỹ Nhân cùng Lục Bích.
Cao Thư Lâm mở miệng, "Lục Bích, thời điểm hôm qua chúng ta thảo luận anh không có mặt, hai người lựa chọn phương thức thông quan hẳn là giải ra chuyện xưa đi?"
Lục Bích gật đầu, lạnh nhạt nói: "Đúng."
Thẩm Thanh Thành không nói chuyện, yên lặng liếc nhìn Lục Bích.
Lục Bích: "......" Đã hiểu.
Không để họ thảo luận quá lâu, bé gái tối hôm qua đã dẫn theo nam nhân Đại Hùng cao lớn cùng một đám người hầu bưng đồ ăn sáng xuất hiện.
Bé gái thay một bộ váy sặc sỡ, phối hợp cùng lông chim ngũ sắc trên đầu, bé gái ngân nga câu hát đi tới đại sảnh, nam nhân cao lớn sắc trầm mặc ít lời mà đi theo phía sau.
Một bàn đồ ăn được tôi tớ bưng lên đặt lên bàn.
Hôm nay bữa sáng của bọn họ tương đối đơn giản, là bánh mì và sữa bò, một chai nước sốt cà chua nhỏ được đặt trước bánh mì, sốt cà chua đỏ tươi sền sệt, sữa bò được đựng trong bình pha lê, tản ra độ ấm vừa phải.
Thẩm Thanh Thành bưng lên sữa bò ngửi ngửi, trong hương thơm của sữa tươi thoang thoảng một mùi tanh nồng.
"Hôm nay ngươi nhất định đã nghỉ ngơi tốt." Bé gái không biết khi nào đã đến giữa Thẩm Thanh Thành cùng Lục Bích, đang nghiêng đầu nhìn Thẩm Thanh Thành.
Thẩm Thanh Thành gật đầu, "Cảm ơn đã quan tâm, ta tối hôm qua nghỉ ngơi thực tốt."
Trên mặt bé gái lộ ra thần sắc cao hứng, bất quá ba giây sau liền nghe người trước mặt nói: "Nhưng ta lại bị dị ứng sữa bò."
Nét mặt bé gái lập tức cứng đờ.
Thẩm Thanh Thành ra vẻ có lỗi, "Thật là xấu hổ, không nên lãng phí, không bằng ly sữa bò này ngươi liền uống đi." Nói xong đem ly đưa đến trước mặt nó.
"Câm miệng! Câm miệng!" Bé gái thét chói tai, giống như một con chim bị rút hết lông.
"Ứng Anh." Nam nhân phía sau hô một tiếng.
Bé gái liền ngậm miệng, âm u mà nhìn mọi người, tiếp theo lại nở nụ cười hừ hừ ca, "Ai cũng trốn không thoát, ai cũng trốn không thoát......" Vừa hát vừa theo nam nhân rời khỏi đại sảnh.
Trong đại sảnh, nhóm người hầu chia làm hai bên đứng sau lưng từng người chơi, người chơi trên bàn nhìn nhau trầm mặc.
Cao Thư Lâm nhìn Thẩm Mỹ Nhân đem sữa bò bỏ đi cũng không có ý định động vào món ăn khác, liền mở miệng, "Thẩm Mỹ Nhân, cậu vì sao không ăn."
Không chỉ có bản thân không ăn, cũng không cho Lục Bích ăn, cô hai mắt nhìn nam nhân bên cạnh không tiếng động mà phối hợp.
Thẩm Thanh Thành không dấu diếm, bất quá cậu biết cho dù có nói người khác cũng không nhất định sẽ tin, "Chỉ là cảm giác không phải đồ ăn dành cho người."
"Đừng hỏi ta, đây chính là trực giác."
Cao Thư Lâm quả nhiên không tin, không chỉ cô ta, những người khác cũng không tin.
Có người cười nhạo một tiếng, "Không phải đồ ăn cho người, ý cậu là nói chúng tôi không phải người?"
Tối hôm qua hắn ta thật đúng là bị người này hù không dám ăn nhiều, kết quả chưa đến nửa đêm liền đói bụng, buổi sáng lên lại thấy, những người ăn nhiều cung không xảy ra chuyện gì.
Hôm nay lại bị hù tiếp hắn ta liền đổi tên thành Thẩm Mỹ Nhân!
Thẩm Thanh Thành nhún vai, nên nói cậu đều nói, người khác không tin cậu cũng không có biện pháp.
Cậu quay đầu hướng nam nhân cảm động nói: "Lục đại ca, anh thật tốt." Không chứng cứ nói như vậy vẫn tin tưởng tôi, cùng những người hoài nghi tôi là đồ yêu diễm đồ đê tiện một chút cũng không giống!
Sườn mặt góc cạnh của Lục Bích bỗng nhiên cứng đờ.
Bữa sáng qua đi, ngoại trừ Thẩm Thanh Thành cùng Lục Bích người chơi khác ít nhiều đều đụng qua đồ ăn trước mặt, lúc sau bọn họ liền lên lầu tới phòng Tiểu Liễu xem quyển nhật ký hư hư thực thực của nữ chủ nhân lâu đài cổ.
Cùng người chơi ở phó bản trước không giống nhau, từng người hành động, phó bản này Hà Vị cùng Cao Thư Lâm không đối phó nhau, nhưng bọn hắn đối với chuyện thông quan cũng sẽ có đó trình độ ăn ý, ví dụ như sẽ cùng trao đổi manh mối.
Thẩm Thanh Thành cũng tương đối thích phương pháp sau hơn, nếu cậu lựa chọn phương thức thông quan giải ra chuyện xưa loại này sẽ thích hợp hơn.
Sổ nhật ký trong lời nói của Tiểu Liễu không được đầy đủ, nửa sau quyển sổ bị xé bỏ, trong khi nửa đầu chủ yếu là nói về những hiểu biết của bà chủ trong đêm chồng nói chuyện với cô.
Nhưng cô không nhìn thấy những thứ đó, vì vậy cô suy đoán chồng mình đã gặp ảo giác vì việc căng thẳng trong khi viết tiểu thuyết.
Cô đem suy đoán của mình nói cho chồng nghe, chồng cô cũng bắt đầu nghi ngờ, nhưng hắn ta cho rằng vấn đề của bản thân không nghiêm trọng nên không muốn đi gặp bác sĩ, nên chỉ mua một chút thuốc an thần tự uống.
Người chồng không muốn vì việc nửa đêm cứ thức giấc sẽ ảnh hưởng việc vợ mình nghỉ ngơi, vì thế hai người bắt đầu phân phòng ngủ.
Thế nhưng bệnh của chồng cô cũng không chuyển biến tốt đẹp.
Hắn ta bắt đầu liên tục suốt đêm bị hình ảnh mà Tiểu Liễu nhìn thấy làm bừng tỉnh, người vợ trước mặt giống như đang khoác da của một người xa lạ, trên lầu ở phòng bên cạnh, đằng sau hắn ta, một người thứ năm trong lâu đài cổ đang theo dõi hắn ta.
Hắn ta nghi thần nghi quỷ, ban ngày cũng xuất hiện ảo giác, có khi một giây trước đang còn cùng vợ nói chuyện, giây tiếp theo mặt liền dữ tợn giơ tay lên đánh vợ, nhưng chờ thê tử bị đánh đến kêu trong đau đớn, hắn ta sẽ đột nhiên bừng tỉnh.
Người chồng rất thống khổ, hắn ta không muốn thương tổn vợ và con của mình.
Hai vợ chồng có hai đứa nhỏ, một nam một nữ, bé gái bảy tuổi, bé trai mới hai tuổi, người vợ không có nói cho hai đứa nhỏ biết tinh thần cha chúng đang có vấn đề, cô im lặng trong đau khổ, chỉ dặn dò chúng không được đi quấy rầy cha làm việc.
Cho đến có một ngày, con gái lớn hỏi cô: "Người đêm qua tiến vào phòng của cha là ai?"
Lâu đài cổ ngoại trừ bốn người bọn họ căn bản không có người khác, mà buổi tối ngày hôm trước cô ngủ tương đối sâu.
Hà Vị: "Cho nên nam chủ nhân nhìn thấy thứ kia không phải ảo giác."
Nơi này là game kinh dị, không phải ảo giác mới bình thường chứ? Thẩm Thanh Thành nghĩ thầm. Nội dung nửa sau nhật ký bị xé đi, không thể phán đoán lúc sau còn có phát sinh sự việc ngoài ý muốn hay không.
Cao Thư Lâm: "Tuyến câu chuyện của phó bản này đại khái chính là triển khai xung quanh một nhà bốn người này đi?"
Hà Vị: "Không vội, trước nhìn xem."
Cao Thư Lâm nhìn nhìn Hà Vị, không phản bác, tại đây khắp nơi đều đầy rẫy nguy hiểm t, cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.
Bên kia Hà Vị cùng Cao Thư Lâm thương lượng an bài người thu thập manh mối như thế nào, bên này Thẩm Thanh Thành chọc chọc Lục Bích, "Lục Bích, tôi đói bụng."
Aizz, quần áo quá dày, cậu hiện tại chọc Lục Bích hắn chưa chắc có cảm giác mà phản ứng lại.
Lục Bích đang xem bức tranh sơn dầu trên tường, cùng tranh trong phòng tương đối giống nhau, bức tranh sơn dầu này màu sắc cũng rất tươi sáng và sặc sỡ, một con cáo lông đỏ đang nằm trên sỏi đen với đôi mắt nhắm nghiền, bộ lông sáng và bụng hơi phình ra.
Người bên cạnh xoa bụng lầm bầm, đôi mày xinh đẹp cau lại tạo một độ cung hoàn hảo, hắn thu hồi ánh mắt, nói: "Đợi lát nữa đi phòng bếp nhìn xem."
Ai ngờ Thẩm Thanh Thành nghe xong lại hoài nghi đánh giá hắn, "Anh có đã giấu tôi ăn ngon một mình không ?"
Lục Bích : "Sao?"
Thẩm Thanh Thành: "Bằng không tại sao anh lại không đói bụng!"
Lục Thích: "......"
"Thẩm Mỹ Nhân," không rõ chân tướng Hà Vị ra tiếng đánh gãy câu chuyện của hai người, "Chúng ta quyết định hôm nay trước tiên thu thập manh mối trong tòa nhà này, cậu có muốn cùng tìm với tôi không?"
Kiến trúc lâu đài cổ rất phức tạp, nơi bọn họ cư trú chỉ là một trong số tòa nhỏ của lâu đài này, lâu đài gồm năm tầng, người chơi ở tầng hai, nữ nhân xinh đẹp tối hôm qua xuất hiện khả năng chỉ có thể ở tại một trong ba lầu trên cùng, cho nên khi bọn họ tìm manh mối cần chú ý việc tránh gặp phải đối phương.
Hà Vị là người chơi dẫn đầu người phe thứ nhất, từ đầu tới chân đều biểu hiện bộ dáng vô cùng trầm ổn đáng tin cậy, bởi vậy hắn ta chủ động đề nghị muốn mang theo Thẩm Mỹ Nhân khiến không ít người chơi lộ ra biểu tình khó chịu.
Ngay cả bản thân Hà Vị cũng cảm thấy sẽ không bị cự tuyệt.
Nhưng mà Thẩm Thanh Thành vốn cũng không đi theo lẽ thường, chỉ thấy cánh tay cậu  vòng qua ôm lấy cánh tay Lục Bích, ngữ khí khẩn trương nói: "Không cần, tôi có Lục đại ca rồi."
Lục Bích liếc cánh tay đang bị ôm lấy, không làm ra vẻ cự tuyệt.
Việc này làm cho lời nói Cao Thư Lâm vốn muốn mời Lục Bích liền nghẹn ở cổ họng.
Ngay lúc bầu không khí đang dần trở nên khó xử, bên ngoài người hầu vốn xuất quỷ nhập thần gõ cửa , "Chủ nhân phân phó ta mang các khách nhân đi làm quen hoàn cảnh xung quanh, thỉnh nhóm khách nhân đi cùng ta."
Hà Vị hắng giọng nói, "Thỉnh thay ta đa tạ ý tốt của quý chủ nhân, nhưng chúng ta trước tiên muốn nghỉ ngơi trong phòng."
Người hầu lặp lại một lần, "Chủ nhân phân phó ta mang các khách nhân đi làm quen hoàn cảnh xung quanh, thỉnh nhóm khách nhân đi cùng ta."
Kế tiếp Cao Thư Lâm cũng lên tiếng, người hầu bên ngoài trước sau chỉ lặp lại trong miệng câu kia.
Hà Vị cùng Cao Thư Lâm đành phải tạm thời  thay đổi kế hoạch, đa số mọi người sẽ cùng người hầu đi làm quen hoàn cảnh xung quanh, còn một vài người lén rời đi sau đó lên lầu xem xét.
Không tới vạn bất đắc dĩ, xé rách mặt cùng đám NPC tuyệt đối không phải lựa chọn tốt đẹp.
Kế hoạch tiến hành rất thuận lợi, người hầu chỉ lo đi phía trước dẫn đường, tựa hồ vẫn không phát hiện đội ngũ người chơi phía sau thiếu đi vài người.
Thẩm Thanh Thành cùng Lục Bích chính là một trong số mấy cái người chơi thiếu kia.
Bọn họ tránh đi mọi người sau đó tìm đến phòng bếp, nằm ngoài dự đoán của Thẩm Thanh Thành, phòng bếp vô cùng sạch sẽ, hoàn toàn không có những thứ đồ vật "Không sạch sẽ" mà cậu tưởng tượng.