Cầu Xin Ngươi Vờ Làm Người Mới

Chương 52: Tử vong lộ tuyến (8)




Khiết Nhi Bất Xá
Editor : Bông cải hấp
Chương 52 : Vết máu
"Anh đây là ngại phiền toái hay là sợ làm tôi đau?"
*******************************
Giải thích là đồng sinh cộng tử cùng huynh đệ cũng hợp lý mà nhỉ?
Cậu đánh chữ muốn thay đổi câu từ để gửi đi, tin tức đối phương phát tới lại được gửi trước.
7: "Đến lúc đó lại nói."
Đến lúc đó lại nói gì? Nói là muốn cùng anh trải qua thiên trường địa cửu ở hàng ghế thứ nhất đếm ngược sao?
Thời điểm tới trạm Gác chuông là giữa trưa, buổi chiều đám người trong xe chịu đựng cơn đói mà im lặng nghĩ ngơi.
Bầu trời bên ngoài cửa sổ đang tối dần, trên trời bao phủ một tầng mây dày, một chút ánh sáng từ vầng trăng chiếu rọi trên đỉnh đầu, không gian một mảnh mờ ảo.
Cửa nối toa xe được mở ra, tiếp viên mặc đồng phục kiểu cũ xuất hiện phía sau cánh cửa.
Thẩm Thanh Thành đến gần hắn ta, ánh mắt sắc bén phát hiện trên người tên tiếp viên có gì đó không giống với lúc chiều, thời điểm cậu tìm hắn ta trao đổi thức ăn.
Cổ áo và tay áo người trước mặt đều dính vết máu.
Thẩm Thanh Thành cảm thấy kỳ quái, nếu có thứ gì khiến cậu cảm thấy hài lòng khi trải nghiệm chuyến xe này, thì đó là nhà vệ sinh.
"Hài Hòa hào" nhìn vô cùng cũ nát, rất nhiều nơi trên xe đã cũ nát đến nỗi rỉ sét, bong tróc hết sơn, nhưng lại rất sạch sẽ. Cho dù có người chơi chết đi, dấu vết liên quan đến họ vào lúc mọi người không phát hiện cũng sẽ lặng lẽ biến mất.
Thế thì tại sao trên thân thể tiếp viên của chuyến tàu "Hài hòa hào" lại xuất hiện vết máu?
Cậu nhớ rõ lần đầu tiên gặp mặt trên người đối phương không có vết máu, nhưng lại không nhớ rõ vết máu kia là đã xuất hiện từ hôm qua hay hôm nay mới xuất hiện.
Thân hình cao gầy như gậy trúc của tiếp viên lẫn trong bóng tối, miệng kéo rộng hết đóng lại mở, cất giọng nói khô khốc như giấy rách:
"Quy tắc đêm nay...... Không giới hạn nhân số......"
Vẫn là kêu người chơi chọn ra một người mà bọn họ hoài nghi nhất, hơn nữa lần này nhân số được hoài nghi còn không giới hạn.
Câu nói này thật khiến người ta dễ dàng nhớ lại bốn quỷ ảnh bên ngoài cửa sổ kia, có không ít người chơi vốn đã có tính toán lúc này xôn xao.
Tên tiếp viên giở trò với bọn họ, nhưng nếu vạn nhất thì sao?
Vạn nhất không phải như thế thì sao?
Thân ảnh tên tiếp viên nhìn đám người chơi, sau đó nở nụ cười kéo đến mang tai, Thẩm Thanh Thành nheo mắt nhìn chằm chằm nụ cười có chút khoa trương của hắn ta, nụ cười này...có chút quen thuộc a.
Giấy và bút lần thứ hai xuất hiện trước mặt người chơi, từng người mang theo tâm tư khác nhau, đều đồng loạt cầm bút điền tên.
Chỗ ngồi có người chơi sở hữu mới được ghi lại, còn chỗ không có người được điền lên cũng không được tính.
Thẩm Thanh Thành cầm lấy bút, thoáng suy tư sau đó cũng cầm lấy bút điền vị trí lên trên giấy.
Cậu chính là điền vị trí của mình.
Sau khi điền xong, tờ giấy nhanh chóng biến mất, sau lại xuất hiện trên tay tiếp viên.
Tiếp viên nhìn xong tờ giấy, quay đầu nhìn Thẩm Thanh Thành trong chốc lát.
Hắn ta bắt đầu công bố đáp án của mọi người.
Không ngoài dự đoán, bốn người chơi bị thấy bên ngoài cửa sổ đều dẫn đầu số phiếu, hơn nữa đứng nhất chính là Thẩm Thanh Thành.
Cái này cũng dễ lý giải, đám người Kim Đạt vốn muốn dồn cậu cùng Lục Bích vào chỗ chết, nhưng chỗ ngồi của cậu lại tương đối gần hàng đầu tiên, cho nên thời điểm bầu phiếu, số phiếu của cậu tự nhiên sẽ nhiều hơn Lục Bích.
Mặt khác, việc cậu tự bầu phiếu cho bản thân lại khiến người khác kinh ngạc.
Thẩm Thanh Thành quay đầu nhìn về sau xe, cậu chính là muốn thấy tất cả biểu tình của bọn họ, không nghĩ tới sẽ nhận được cái nhíu mày từ Lục Bích.
Cậu cong khóe môi, ý bảo đối phương đừng lo lắng.
Sau khi công bố kết quả, tên tiếp viên kéo kéo  khóe miệng không tiếng động mà cười, "Có một hành khách...... Ngoại trừ bản thân,......Đã đầu phiếu cho tất cả......"
Ai đó trong đám người chơi cúi đầu thật sâu.
Cái này còn không phải hắn ta muốn đem tất cả người chơi giết chết hết sao? Thẩm Thanh Thành nghĩ, nhưng một người bỏ phiếu cũng không thể giết chết tất cả.
"Hàng ghế thứ hai.......nhiều phiếu nhất........" tiếp viên giương đôi mắt to như hai đường chỉ nhìn về phía cậu, "9 phiếu........"
Hắc, tổng cộng có 14 người, có đến 9 người bầu cậu, thật là nâng đỡ.
Chính cậu cũng bầu mình, ừm, hơi chột dạ.
"Thế nhưng.......cậu ta không phải........." tiếp viên tiếp tục nói.
"Bầu sai người.......vì vậy sẽ bị điều đi........." Nụ cười trên khóe miệng hắn ta càng rộng hơn, khuôn mặt cũng theo đó càng thêm dữ tợn, như là đang kìm nén phẫn nộ, "Văn minh ngồi xe...... Không cho phép bôi nhọ!"
Đây là lần đầu tiên hắn ta công bố ai không phải quỷ quái ngụy trang.
Trong toa xe có không ít người sắc mặt nhất thời trắng bệch.
9 phiếu, Thẩm Thanh Thành sở hữu 9 phiếu nên sẽ bị điều xuống 9 hàng ghế.
Mặc dù Thẩm Thanh Thành tự bầu bản thân, cậu cũng không phải người ngồi sau cùng.
Có người chơi không chấp nhận chuyện này liền đứng lên định phản bác, tầm mắt hắn ta trực tiếp chạm phải cái nhìn lạnh lẽo không biểu tình của đối phương, cuối cùng kìm nén tức giận mà ngồi xuống.
Tiếp viên "hiển hách" mà cười hai tiếng, cửa xe khép lại lần nữa.
Người chơi vừa mới đứng lên lúc này lên tiếng: "Dựa vào cái gì! Dựa vào cái gì hôm nay người bầu phiếu lại là người đi đến phía sau!"
Thẩm Thanh Thành rất có hứng thú mà trả lời hắn ta: "Bởi vì tôi không phải quỷ a, có tức hay không?" Cậu mỉm cười.
Người nọ dùng sức đá chân ghế dựa, oán hận nói: "Tao sẽ không đi ra phía sau, nghĩ cũng đừng nghĩ!" Nói xong hùng hùng hổ hổ mà ngồi nguyên tại chỗ.
Những người còn lại đều im lặng đứng lên đi đến vị trí bị điều.
Lúc này một giọng nữ khóc lóc vang lên: "Kim Đạt, là anh nói có thể lấy được hành lý của bọn họ tôi mới bầu theo anh, bây giờ tôi sợ quá, tôi không muốn đi đến phía sau."
Một cô gái tóc dài lôi kéo tay áo Kim Đạt, trên mặt đầy nước mắt.
Kim Đạt cẩn thận tránh đi cái tay bị thương của bản thân, sau đó một phen đem đối phương đẩy ra, không kiên nhẫn nói: "Đi đi đi, người khác nói cái gì cô làm cái đó à, tôi đây kêu cô đem hành lý đưa tôi sao cô không đưa đi? Đừng nghĩ sẽ đổ hết mọi chuyện lên đầu của tôi!"
Cô ta lảo đảo một chút, lại bắt lấy Kim Đạt, "Anh không thể như vậy! Là anh thề son thề sắt mà đảm bảo cậu ta là quỷ nên tôi mới bầu!"
"Nói trắng ra còn không phải là muốn hành lý của người khác sao? Đừng đem bản thân tẩy sạch đến trắng tinh như vậy," Kim Đạt lạnh giọng cười nhạo, hắn ta bóp cổ tay đối phương, cho đến khi sắc mặt đối phương vì đau đớn mà vặn vẹo mới buông tay, "Lão tử hiện tại tâm tình không tốt, đừng tới trêu chọc tôi!"
"Nhường một chút, cản đường quá." Thẩm Thanh Thành kéo rương hành lý cùng bện túi đi qua, lễ phép nói.
Kim Đạt thấy là cậu, hừ một tiếng xoay người đi.
Cô gái tóc dài ôm lấy cổ tay co rúm lại mà trốn đến một bên.
Trải qua một phen điều chỉnh, mấy hàng ghế phía trước cơ hồ không có dư lại bao nhiêu người chơi, phần lớn đều tập trung ở phía sau.
Thẩm Thanh Thành vốn đang ở hàng thứ hai, lại bị điều 9 hàng nên ngồi vào hàng thứ 11.
Trùng hợp chính là Lục Bích bị bầu 5 phiếu nên cũng ngồi ở hàng thứ 11.
Thẩm Thanh Thành dẫn theo hành lý đi đến hàng thứ 11 ngồi cạnh nam nhân, miệng nở nụ cười, "Xin chào, tôi có thể ngồi ở đây không?"
Lục Bích: "Không thể." Thực tế lại đứng dậy cho Thẩm Thanh Thành đi vào vị trí phía trong.
Lục đại ca của cậu da mặt mỏng như vậy, sợ ràng chính là cái bánh trung thu da tuyết.
(Ý là ngoài lạnh trong nóng.)
Cậu nhìn hành lý bên chân.
Lục Bích: "Vào đi, để tôi."
Vì thế Thẩm Thanh Thành liền yên tâm thoải mái mà đi vào ngồi xuống, Lục Bích đem hành lý sắp xếp ổn thỏa sau đó mới trở lại chỗ ngồi.
Thẩm Thanh Thành tiếp tục câu chuyện, "Trước tiên không biết xưng hô như thế nào, kẻ hèn họ Thẩm, mới từ nước ngoài trở về, vẫn chưa quen thuộc hoàn cảnh nơi này."
Lục Bích chịu đựng cơn đau đầu, "Họ Lục, câm miệng."
Cậu gật đầu, "Tốt nha."
Bên này một mảnh yên tĩnh, phía trước động tĩnh lại rất rõ ràng.
Người chơi thân hình kiện mỹ bộ dáng vô cùng muốn đánh người, buổi chiều hắn ta có nói qua ai dám đầu hắn hắn liền giết chết người đó.
Lúc ấy không ai trả lời, thời điểm bỏ phiếu lại vẫn có mấy người điền vị trí chỗ ngồi của hắn ta.
Vì thế hiện tại hắn ta đang phẫn nộ mà vén tay áo lên tìm người tính sổ, người nào đưa ra hành lý hối lộ có thể cho một cơ hội, không cho ngoan cố hắn liền tẩn cho một trận.
Những người chơi bị hắn ta đánh đều đang kêu la thảm thiết, có người hỏi: "Có hai người chơi không đi xuống đằng sau ngồi, không biết có vấn đề gì không?"
Có người trả lời: "Không biết, nhưng mà nếu xui xẻo xảy ra chuyện cũng là bọn họ gặp phải đầu tiên đi? Lại nói, những lời này anh có dám nói với cái người chơi lực lưỡng kia không?"
Người nọ liền nói: "Vẫn thôi quên đi, không ai nhắc đến thì thôi." Hắn cũng không muốn trở thành con chim thử nghiệm.
Lần này vốn nên có hai người chơi cùng nhau ngồi ở sau cùng, nam người chơi không đi, người chơi nữ thấy nam người chơi không đi, cô ta cũng đánh bạo không đi.
Người chơi không ngồi vào vị trí được điều có xảy ra chuyện gì hay không?
Thẩm Thanh Thành cảm thấy tỷ lệ này rất lớn, bằng không việc đổi chỗ ngồi liền trở nên không có ý nghĩa.
Thế nhưng sự việc cũng giống như lời người kia nói, sự tình vẫn chưa phát sinh, ai lại tình nguyện nói ra làm con chim thử nghiệm.
Cậu nghĩ nghĩ một lúc sau đó lấy hai ngân châm ra, một cây giữ lại, một cây đưa cho Lục Bích, "Thấy tôi ngủ gà ngủ gật thì đâm tôi một cái."
Lục Bích không nhận.
Thẩm Thanh Thành: "Anh đây là ngại phiền toái hay là sợ làm tôi đau?"
Lục Bích: ".......Ở tình huống bình thường tôi sẽ không ngủ."
Nhưng hai ngày trước đó Lục Bích cũng đã ngủ, cho nên tình huống cũng không bình thường.
Việc này không thể điều chỉnh được.
Thẩm Thanh Thành xem xét đầu ngón tay trắng như tuyết của mình, muốn nghĩ một biện pháp cần thiết, nếu không chỉ vài lần nữa chắc sẽ quăng luôn ngón tay quá!
Sau đó không chút lưu tình hung hăng đâm xuống một châm.
Vắt ra một vài giọt máu bôi vào giữa lông mày và hai thái dương, huyệt của cả hai, Thẩm Thanh Thành nói: "Không biết có tác dụng hay không."
Sau đó cậu xem xét bộ dáng hiện tại của Lục Bích, khuôn mặt đối phương tuấn mỹ lạnh lùng, giữa mày xuất hiện một nốt ruồi son, cậu tức khắc cười ha ha, cười xong, "Đừng nói, còn khá đẹp đó."
Trong miệng thì nói người khác đẹp, Thẩm Thanh Thành không biết bản thân sau khi điểm nốt ruồi son đã nổi bật đến thế nào.
......
Đêm dần khuya, âm thanh trầm thấp của người chơi từ từ không nghe thấy nữa, lại có tiếng ngáy vô cùng rõ ràng vang lên đều đều.
Thẩm Thanh Thành che miệng ngáp một cái, rất nhanh liền nghiêng đầu ngủ mất.
Lục Bích thì muộn hơn một tí, hắn mệt mỏi mà lay lay sóng mũi, cuối cùng cũng không chống lại nổi cơn buồn ngủ mà nhanh chóng thiếp đi.
Ánh đèn trên đỉnh xe lập lòe rồi chợt tắt, âm thanh đều lắng đọng lại, tất cả đều chìm vào bóng tối vô tận.
Chát.
Chát.
Bên tai ẩn ẩn truyền đến âm thanh gậy trúc va chạm.
Thẩm Thanh Thành mê màng nâng lên mí mắt, vị trí cách mặt cậu mười centimet, cậu hướng mắt nhìn, khuôn mặt đối diện cũng đang ngước lên, đó là một gương mặt máu tươi đầm đìa đang liệt miệng cười.
Bỗng chốc, ánh mắt của gương mặt tươi cười đối diện trực tiếp ánh mắt của cậu...