Kể từ ngày Trà bùng nổ cơn giận dữ trong lòng ra mọi người trong xóm trọ bắt đầu sợ cô , các cô các chị ngày trước hay nói xấu Trà cũng bớt bớt cái miệng lại còn các anh các chú dê xồm thì cũng sợ và không giám chọc ghẹo Trà nữa, sợ chọc ghẹo cô rồi cô điên lên đâm cho vài nhát dao thế là mất toi cái mạng sống lại khổ gia đình nên không ai giám dây dưa tới hai mẹ con Trà nữa, cô mà thấy người đàn ông trong xóm trọ nào nhìn cô ngay lập tức cô trừng mắt nhìn đáp trả thế là người ta lại sợ cô và quay mặt đi, bởi ánh mắt cô rất đáng sợ cô đã nói trước rồi nếu cứ cố tình chọc ghẹo cô thì cô sẽ giết chết người đó, mọi người còn nghi ngờ Trà có vấn đề về thần kinh nên họ lại càng sợ Trà hơn và câu chuyện về ông Trung già bị Trà chém cho gần đứt bộ ấm chén cứ lan truyền khiến mọi người xung quanh nhìn Trà với ánh mắt sợ hãi.Nhưng Trà lại thấy tốt mọi người sợ xa lánh cô thì cuộc sống của cô mới bình yên được
Thời gian cứ thế trôi qua cuộc sống của Trà và mẹ đã bình yên trở lại ,một cô gái nhỏ bé như Trà trải qua sóng gió của cuộc đời Trà trở nên mạnh mẽ cứng cỏi có thể ví Trà như cây sương rồng mạnh mẽ giữa phong ba bão táp cô đủ mạnh mẽ để là chỗ dựa vững chắc cho mẹ cô, cho tới bây giờ sau gần 2 năm kể từ ngày biến cố sảy ra Trà vẫn mạnh mẽ vươn lên cô chăm chỉ làm việc và chăm sóc mẹ , hai mẹ con cô đã bám trụ ở Hà Nội tròn 2 năm rồi, hiện tại Trà đã xin làm chạy bàn ở nhà Hàng Bia Hà Nội hôm nào được nghỉ cô tranh thủ đi dọn nhà kiếm thêm cô gái quê 20 tuổi chịu khó làm ngày làm đêm để kiếm tiền nuôi mẹ , Trà không sợ khó không sợ khổ cô chỉ sợ mẹ cô yếu đi thôi, dạo này chân mẹ cô lại đau nhiều hơn bà đi lại nặng nề hơn Trà lo cho mẹ lắm cô gom tiền để đưa mẹ vào bệnh viện khám nhưng bà nhất quyết không đi, cô nịnh mẹ:
-Mẹ ơi con bảo bây giờ hai mẹ con mình đi vào viện một lát đi.
-Vào viện làm gì chứ mẹ có sao đâu ?
-Con với mẹ vào viện một lát thôi ạ, để bác sĩ khám chân cho mẹ ạ, chứ mẹ cứ ở nhà thế này con sợ không ổn mẹ ạ.
-Chân mẹ có làm sao đâu mà phải khám chứ… với lại chân mẹ bị như thế này từ lúc mẹ còn nhỏ rồi mà, bao giờ đau mẹ uống thuốc là khỏi con ạ, đi khám làm gì cho tốn tiền con ạ.
-Con thấy mẹ đi lại khó khăn hơn dạo trước mà, chân mẹ đau nhiều đúng không?
-Đâu mẹ có đau chân đâu con, đây mẹ vẫn đi bình thường như mọi khi mà con..
Bà Lành chống gậy đi đi lại lại trước mặt Trà
-Chân mẹ có đau đâu chứ, thôi con cứ đi làm đi bao giờ chân mẹ đau rồi mẹ bảo nhé, lúc đó con đưa mẹ đi khám con nhé.
-Chân mẹ không đau thật chứ?
-Thật mà con.
-mẹ không nói dối con thật chứ?
-Mẹ có bao giờ nói dối con đâu , thôi con đi làm đi không muộn.
-Vâng thế con đi làm đây ạ, trưa mẹ ăn cơm nhiều vào nhé thịt với rau con để ở bàn đó mẹ nấu cơm ăn nhé?
-ừ mẹ nhớ rồi mà.
Trà vừa đi ra ngoài thì bà Lành ngồi khuy xuống
“á đau quá”
Cái chân đau của bà dạo này đau nhức tới nỗi bà không ngủ được nhưng bà không muốn con gái bà tốn tiền vì bà nên bà không đi khám, con gái bà đi làm kiếm tiền vất vả vừa phải nuôi bà vừa phải mua thuốc cho bà uống hàng tháng rồi tiền ăn uống tiền nhà trọ còn để ra được vài đồng bạc giờ lại đưa bà vào viện khám thì lấy tiền đâu ra nên trước mặt con gái bà cố tỏ ra chân bà không đau bà không sao cả nhưng thực tế chân bà đau buốt và không sắp tê liệt tới nơi rồi
Bà Lành ngồi khóc lặng lẽ sao ông trời lại bất công với bà như vậy, bà sống hiền lành tử tế như vậy tại sao ông trời lại để bà mang bệnh tật để bây giờ bà là gánh nặng của con gái bà ngay từ nhỏ sinh ra bà đã mang cái chân bệnh tật bên mình và mang theo cả cuộc đời bà cũng chính vì cái chân bệnh tật mà không một người đàn ông nào muốn lấy bà cả… như vậy cũng phải thôi vì có ai muốn vác cái gánh nặng lên vai đâu.. cũng may cho bà vì bà có một người con gái hiếu thảo là Trà con gái bà chưa bao giờ nói nặng với bà một câu nào cả con gái bà hiếu thảo với bà tới mức người ngoài nhìn vào còn phải ghen tỵ , nhiều người cũng có con nhưng mà con họ không chăm sóc họ không hiếu thảo với họ , bà Lành thật may mắn , nhưng bà thấy Trà vất vả vì bà quá bà lại thấy rất đau lòng bà thấy mình quá bất tài vô dụng lại là gánh nặng của con nên con gái bà mới vất vả như vậy..
Bà Lành lấy số tiền mà Trà đưa cho bà để dành ra đếm tất cả được 40 triệu đó là số tiền dành dụm còn lại của con gái bà , nếu bây giờ bà vào viện chữa chân thì số tiền này chưa chắc đã đủ vậy bà Lành quyết định không chữa chân bà để số tiền tiết kiệm đó lại cho con gái để sau này con gái bà đi lấy chồng còn có một ít vốn mang theo, bà già rồi bà chết cũng không đáng tiếc nữa con gái bà còn trẻ cuộc đời còn dài nên nhất định phải có tiền phòng thân.
Đếm tiền xong bà cất cẩn thân vào tủ rồi đi nấu cơm, cái chân đau nhức tới tận xương tuỷ khiến bà không đứng vững nổi nữa bà ngồi khuỵ xuống nước mắt bà giàn giụa
“Ông trời ơi xin hãy tha cho con… ông đừng bắt con phải đau đớn như vậy nữa, xin hãy cho con sức khoẻ con muốn ở bên cạnh con gái con lâu hơn, xin ông hãy thương xót cuộc đời con con xin ông đấy”
Nhưng lời cầu xin của bà ông trời không nghe thấy ông vẫn bắt bà phải chịu đau đớn khổ sở… bà không biết bà có thể gắng gượng tới bao giờ
….
Một tuần nữa trôi qua những cơn đau hành hạ bà Lành khiến bà không thể chịu nổi nữa nhưng bà vẫn cắn răng chịu đựng và không nói với Trà, Trà bận đi làm cả ngày tối về cô vẫn thấy mẹ vui vẻ ăn ngủ bình thường nên cô không hề hay biết ban ngày khi cô đi làm ở nhà mẹ cô vật lộn với cơn đau nhiều như thế nào bà để dành thuốc giảm đau tới tối mới uống nên khi Trà đi làm về cơn đau của bà Lành đã giảm đi nhờ thuốc giảm đau liều cao nên Trà không hay biết gì cả.
Nhưng khi cơn đau đã quá sức chịu đựng bà Trà đã tìm tới cái chết để giải thoát cho mình , bà nghĩ khi bà chết đi thì con gái bà không phải khổ vì bà nữa, gánh nặng cuộc đời của con gái bà sẽ giảm đi
Buổi sáng Trà đi làm bà Lành đi ra ngõ nhờ chú xe ôm mua hộ thuốc chuột bà nói với chú xe ôm là mua hộ bà 3 gói bột thuốc diệt chuột vì ở phòng của bà nhiều chuột quá mà ở xóm trọ ẩm thấp nên nhiều chuột thật, anh xe ôm mua cho bà Lành ba gói thuốc chuột và dặn bà mỗi lần trộn một gói thuốc với nửa bát cơm để bẫy chuột bà Lành cám ơn rồi mang thuốc chuột về phòng sau đó bà Lành đóng cửa lại rồi trộn cả 3 gói thuốc vào một cốc nước nhỏ rồi bà đổ thằng vào miệng , nước đắng ngắt nhưng bà Lành cố gắng uống hết luôn..sau đó bà bắt đầu đau bụng và buồn nôn vì sợ nôn ra số thuốc chuột thì mất công nên bà đã lấy kẹo ra ăn cho ngọt miệng sau đó bà lên giường nằm.. cơn đau cứ giằng xé cơ thể khiến bà Lành ngất đi…