Cây Khô Gặp Xuân Về

Chương 50



Bốn người trò chuyện tới tận khuya, sau khi nhà hàng đóng cửa, Khương Nghiêm Uy vẫn đang giơ điện thoại để hai người kia cùng anh ấy và Thẩm Tri Hành đi về khách sạn.

“Thôi cúp máy nhé, Thẩm à, vẫn câu nói đó, nếu một ngày nào đó tôi không sống nổi ở quê nữa, tôi sẽ đi nhờ vả cậu đấy…”

Khương Nghiêm Uy nhếch miệng cười, dùng một tay khoác lên vai Thẩm Tri Hành: “Cậu ấy chỉ mong chúng ta đều không sống nổi nữa, chạy tới Giang Thành ngày nào cũng làm chuyên gia tư vấn tình yêu cho cậu ấy.”

“Ôi dào nếu cậu trả lương năm cho các anh em ngang với lương ở Bắc Kinh thì tôi sẽ mang cả nhà tới Giang Thành nhờ vả cậu.”

Thẩm Tri Hành cười, đã quen với cái tính nói năng bộp chộp không biết lựa lời của anh ấy từ lâu rồi: “Tôi trả gấp đôi lương một năm cho cậu, giúp con gái cậu chuyện đến trường nữa, có đến không?”

“Vãi…” Khương Nghiêm Uy nhìn chằm chằm Thẩm Tri Hành ngây người, anh ấy dùng một tay bịt tai lại, “Đừng nói nữa, đừng nói nữa, cậu nói nữa thì tôi sẽ dao động thật đấy.”

Hai năm trước Khương Nghiêm Uy mới chuyển sang căn nhà ở vành đai bốn, giờ này tàu điện ngầm dừng hoạt động rồi, không tiện về nhà lắm, anh ấy bèn gọi điện cho người nhà báo đêm nay anh ấy tới chỗ Thẩm Tri Hành ở tạm một đêm, sáng mai dậy đến công ty đi làm luôn.

Thẩm Tri Hành nói thuê phòng nữa cho anh ấy nhưng anh ấy không chịu, cứ nhất quyết nói ghế sô pha ở căn phòng đó thoải mái, đòi về phòng với anh.

Chẳng biết làm thế nào, Thẩm Tri Hành đành phải dẫn anh ấy tới quầy lễ tân để đăng ký, sau đó nhờ khách sạn kê thêm giường.

Sau khi về phòng, Thẩm Tri Hành vào nhà tắm trước, tắm rửa xong thay bộ đồ ngủ, lúc đi ra thì thấy nhân viên khách sạn đã chuyển thêm giường đơn vào rồi, đặt song song với giường lớn.

“Có cảm thấy như quay về thời đại học của chúng ta không?” Khương Nghiêm Uy nằm vật xuống cái giường đơn, “Cũng thoải mái phết đấy.”

Thẩm Tri Hành đi tới, ngồi xuống cuối giường, dùng khăn lau tóc: “Cậu không bảo nhớ thời đại học sớm, tôi khỏi cần nhờ người ta xếp thêm giường, giường hai mét chắc cũng đủ cho hai người.”

“Thế không được đâu, tôi có vợ rồi đấy.” Khương Nghiêm Uy hả hê.

Thẩm Tri Hành nhíu mày đạp anh ấy một cái, chỉ vào nhà tắm bảo anh ấy cút.

Thẩm Tri Hành lau khô tóc, dựa vào đầu giường cắm sạc điện thoại.

Mai là ngày mười lăm tháng Giêng, Thẩm Cẩm hỏi anh có chắc chắn mai về được không, nếu chắc chắn về được thì để bảo người làm cơm tối.

Anh trả lời, Thẩm Cẩm nhanh chóng gửi lại mấy bức ảnh cho anh, đó là ảnh cô ấy và Nhan Nghiên chụp ở hội chùa nguyên tiêu hôm nay.

Thẩm Tri Hành: [Ý Ý có đi cùng bọn chị không?]

Anh không thấy bóng dáng Tô Ý Tiện trong ảnh.

Thẩm Cẩm: [Không, con bé bảo trường có việc, về chung cư từ hai ngày trước rồi.]

Thẩm Cẩm nhắn câu đó xong thì không nói thêm gì nữa, cô ấy biết Thẩm Tri Hành muốn hỏi thêm gì đó, cô ấy muốn xem xem Thẩm Tri Hành cố được bao lâu thì không nhịn nổi.

Ngoài ý muốn là Thẩm Tri Hành nhắn lại rất nhanh.

Thẩm Tri Hành: [Ngày mai con bé có về không?]

Thẩm Cẩm: [Về chứ.]

Thẩm Tri Hành: [Ừm, chị ngủ sớm đi nhé.]

“Nhắn tin với gái đấy à?” Khương Nghiêm Uy quấn khăn tắm đi ra.

Thẩm Tri Hành bỏ điện thoại xuống: “Chị tôi.”

“À, chị của chúng ta à…” Khương Nghiêm Uy vén chăn lên nằm xuống, đột nhiên hỏi anh, “Cậu có Melatonin không? Cho tôi hai viên với?”

“Không có.” Thẩm Tri Hành vươn tay tắt hết đèn trong phòng đi.

Khương Nghiêm Uy thở dài: “Bây giờ tôi không uống thì không ngủ được, bọn thằng Vu cũng vậy. Có lúc bọn tôi cảm thấy cậu cứ như không cùng độ tuổi với bọn tôi ấy, nhưng thôi coi như ai cũng có nỗi muộn phiền riêng của mình…”

“Có phải cậu do dự vì cậu cảm thấy mình lớn tuổi hơn cô gái đó không ít đúng không? Theo tôi thì đây không phải vấn đề to tát gì, cùng lắm thì chúng ta bắt đầu dưỡng sinh rèn luyện từ bây giờ thôi, nỗ lực bứt phá từ năm hai mươi tám tuổi tới tận khi thành ông lão trăm tuổi.”

Khương Nghiêm Uy vươn tay xoa bả vai cứng ngắc, tiếp tục luyên thuyên: “Tôi làm việc mấy năm mà bệnh tật đầy người, viêm quanh khớp vai, thoái hóa đốt sống cổ, viêm bao gân… Bình thường đi làm mười giờ tối về được đến nhà là tốt lắm rồi, chưa biết chừng hôm nào đó tăng ca toi luôn. Nhưng cậu thì khác, nếu cậu không muốn làm nữa thì tìm quản lý chuyên nghiệp là được, dù sao cũng kiếm đủ tiền rồi.”

Khương Nghiêm Uy vươn tay vỗ lên đệm Thẩm Tri Hành, coi như vỗ vai anh.

“Nghĩ thoáng ra, thanh niên thời nay khổ quá, sức khỏe người này kém hơn người kia. Mà cậu có ưu thế ở mặt này, thật đấy.”

Anh ấy lảm nhảm một thôi một hồi, lúc đầu Thẩm Tri Hành còn đáp lại một hai câu, về sau mãi một lúc lâu chẳng thấy có động tĩnh gì.

“Ngủ rồi à?”

“Này, chưa ngủ thì đáp lại tôi một câu đi chứ…”

“Ngủ thật đấy à?” Khương Nghiêm Uy gãi đầu, nhỏ giọng lầm bầm, “Không phát tướng, không rụng tóc, không mất ngủ… So sánh với nhau đúng là khiến người ta tức chết, đáng đời cậu phải phiền não vì tình.”



Ngày hôm sau, Thẩm Tri Hành thức dậy vào lúc gần tám giờ, gọi bữa sáng mang tới tận phòng cho hai người.

Anh vệ sinh cá nhân xong thì bắt đầu dọn đồ, vừa kéo vali lên thì đúng lúc nghe chuông báo thức của Khương Nghiêm Uy vang lên.

“Dậy đi.” Thẩm Tri Hành cầm gối ôm đập lên người anh ấy hai cái, “Dậy ăn sáng.”

Khương Nghiêm Uy chẹp miệng mấy lần rồi lật người ngủ tiếp.

Thẩm Tri Hành cúi đầu nhìn anh ấy: “Cậu sắp muộn làm rồi.”

Khương Nghiêm Uy bừng tỉnh: “Mấy giờ rồi?”

“Tám giờ hai mươi.” Thẩm Tri Hành đẩy vali ra cửa, đi ăn sáng trước, “Lát nữa tôi đưa cậu tới công ty rồi ra thẳng sân bay luôn.”

“Được.” Khương Nghiêm Uy nhanh chóng đánh răng rửa mặt rồi ngồi vào bàn ăn, ngốn hết một cái bánh sandwich vào bụng như hổ đói rồi nhìn chằm chằm vào phần trong đĩa Thẩm Tri Hành.

Thẩm Tri Hành đưa đĩa cho anh ấy: “Cậu ăn đi, tôi đến sân bay ăn sau.”

Anh uống nốt ngụm sữa bò cuối cùng, đứng dậy thu dọn túi hành lý xách tay ở bên cạnh.

“Thư ký của cậu đâu?” Khương Nghiêm Uy hỏi anh.

“Về rồi.”

Chiều hôm qua xong hết công việc, tất cả nhân viên được nghỉ giải tán ngay tại chỗ, mấy quản lý các phòng ban thì vẫn phải về công ty đợi mệnh lệnh.

Trong số họ có mấy người còn chẳng về nhà dịp Tết, Thẩm Tri Hành thấy áy náy nên đồng ý bắt đầu từ tết Nguyên Tiêu bù cho họ gấp đôi ngày nghỉ có lương, hôm qua còn phát lì xì tết cho từng người.

Vốn dĩ hôm qua thư ký muốn ở lại, chờ đưa Thẩm Tri Hành lên máy bay rồi mới bay về quê nhưng Thẩm Tri Hành nói không cần, bảo anh ấy mua vé chuyến bay gần nhất mà đi về.

Ăn sáng xong, hai người cùng nhau xuống tầng, Thẩm Tri Hành tới quầy lễ tân trả phòng, nhân viên nói xe họ gọi giúp anh đã đến rồi.

Khương Nghiêm Uy ra khỏi cửa, nhìn thấy xe MPV chuyên dụng đơn giản mà tự nhiên thì hơi ngạc nhiên: “Tôi còn tưởng cậu bắt nhân viên chi nhánh nào đấy tới tiễn cậu nữa chứ.”

“Hôm nay là lịch trình cá nhân.”

Sau khi tiếp quản Thẩm Thị, Thẩm Tri Hành đã đổi mới chế độ phúc lợi của nhân viên, đồng thời quy định các quản lý dù cấp thấp hay cấp cao, lịch trình cá nhân không được điều động tài xế công ty, không được bắt nhân viên hỗ trợ làm việc riêng.

Những quy định này vốn do mọi người tự ước định mà thành và phải tuân thủ nhưng có rất nhiều quản lý ỷ vào chút quyền lực trong tay mình mà nghiền ép nhân viên cấp thấp, đây cũng không phải chuyện ngày một ngày hai.

Mặc dù Thẩm Tri Hành chưa từng xuống cơ sở nhưng anh nghe nói có rất nhiều bạn bè sau khi tốt nghiệp bị chèn ép ở nơi làm việc, vì thế trong lúc làm việc, anh coi việc đó làm bài học.

Anh cố gắng hết sức quan tâm tới cuộc sống của nhân viên, quan tâm tới nhu cầu và trạng thái tinh thần của bọn họ, mặc dù chế độ hiện giờ vẫn chưa hoàn thiện nhưng tất cả mọi thứ đều phát triển theo chiều hướng tốt hơn.

Để nhân viên có thể an cư lạc nghiệp cũng là một trong ý nghĩa tồn tại của doanh nghiệp.

Xe nhanh chóng chạy tới dưới tòa công ty của Khương Nghiêm Uy.

Khương Nghiêm Uy xuống xe rồi khom lưng vỗ vai Thẩm Tri Hành: “Hạnh phúc của mình thì phải biết nắm cho chắc, mấy cái thứ cậu nghĩ trong đầu ấy, con gái người ta chẳng quan tâm đâu, cậu bớt tự gây khó dễ cho mình đi.”

Thẩm Tri Hành gật đầu, đột nhiên thấy thái dương anh ấy có mấy sợi tóc bạc, trong lòng trào dâng cảm giác khó chịu.

“Nếu công việc của cậu mệt mỏi quá hoặc có bất cứ yêu cầu gì…”

“Biết rồi biết rồi, có chuyện sẽ không bỏ qua kẻ có tiền coi tiền như rác như cậu.” Khương Nghiêm Uy phất tay với anh, “Đi đi tổng giám đốc Thẩm, có người yêu nhớ báo cho tôi.”



Ba tiếng sau, máy bay hạ cánh ở sân bay quốc tế Giang Thành.

Thẩm Tri Hành đến công ty trước để giải quyết vấn đề tiếp theo sau hai chuyến công tác, sau khi sắp xếp công việc cần hoàn thiện xong, cuối cùng anh và các đồng nghiệp cũng có thể nghỉ ngơi đàng hoàng mấy ngày.

Sẩm tối, Thẩm Tri Hành kéo vali về nhà họ Thẩm.

Anh chưa kịp về phòng đã tới thẳng nhà ăn, ông cụ Thẩm nhắc tới anh nửa tháng trời, nửa tiếng trước giờ ăn cơm đã ngồi ở nhà ăn chờ anh, nghe chú Vương bảo anh đến cổng rồi thì ông cụ ra sân chờ.

“Bố, sao bố không vào trong?” Thẩm Tri Hành nhìn thấy ông cụ Thẩm ngồi ở ghế đá ngoài sân thì vội vàng đi tới đỡ ông ấy vào trong nhà.

Ông cụ Thẩm nắm tay Thẩm Tri Hành: “Giải quyết ổn thỏa hết rồi chứ?”

“Giải quyết ổn thỏa cả rồi ạ, công việc cần hoàn thiện sau đó sẽ do phó tổng giám đốc phụ trách.”

Hai bố con vào nhà, Thẩm Tri Hành nhìn thấy trên cái bàn tròn chỉ có một món trộn, hỏi: “Anh cả và anh hai đâu rồi?”

“Về nhà của chúng nó rồi.” Ông cụ Thẩm buồn bực khoát tay, “Đừng nhắc anh cả con với bố, gần đây bố cứ nghĩ đến nó là thấy bực.”

“Ý Ý và Tiểu Cẩm về cùng nhau, đang trên đường rồi, con uống bát canh lót dạ trước đi.” Ông cụ Thẩm bảo người bưng bát canh chim bồ câu lên cho Thẩm Tri Hành, nhìn anh uống từng muỗng một hết bát canh mới thôi không nhìn nữa.

Sau khi bát canh được dọn xuống, ông cụ Thẩm hỏi anh: “Dạo này có liên lạc với Ý Ý không?”

Thẩm Tri Hành khựng người, cụp mắt dùng khăn lông ấm lau tay, giọng điệu như thường: “Không liên lạc nhiều lắm.”

Lần liên lạc cuối cùng là mùng một năm mới, Tô Ý Tiện gửi tin nhắn chúc Tết anh, anh chuyển tiền lì xì cho Tô Ý Tiện.

Sau đó hai người không nói chuyện với nhau trên Wechat thêm lần nào nữa, cô cũng chưa bỏ chặn vòng bạn bè cho Thẩm Tri Hành.

“Bây giờ con nói rõ cho bố biết đi, con có thích không?”

Thẩm Tri Hành thành thật trả lời: “Thích.”

Nghe anh đáp thích, ông cụ Thẩm cuống lên: “Thích thì con lề mề gì nữa? Không gọi điện thoại cho người ta, cũng không ờm gì nhỉ, gọi video… Con đi suốt nửa tháng không liên lạc gì, người ta biết con thích người ta được à?”

Ông cụ Thẩm thở dài nặng nề, vẻ mặt sầu lo: “Con đấy, ở mặt này chẳng giống bố chút nào.”

Thẩm Tri Hành im lặng chốc lát, cuối cùng vẫn không nói gì.

“Bố biết con nghĩ gì, con cảm thấy giống bố chưa chắc đã tốt.”

Ông cụ Thẩm vươn tay đặt lên đầu gối anh, viền mắt hơi ươn ướt: “Nhưng con trai à, bố chưa từng hối hận.”

“Bắt đầu từ lúc yêu mẹ con hồi còn trẻ, mỗi ngày ở bên bà ấy bố đều thấy hạnh phúc. Nếu như làm lại một lần nữa, nếu bố biết trước mẹ con sẽ rời đi trước nhiều năm như thế này, bố vẫn sẽ kết hôn với bà ấy. Dù tập đoàn phải đối mặt với nguy cơ phá sản, dù bác Tô của con không bỏ ra khoản tiền kia, bố vẫn sẽ ở bên mẹ con tới giây phút cuối cùng.”

“Có lẽ đám thanh niên các con cho rằng cái này gọi là yêu đương mù quáng? Nhưng bố cảm thấy rất đáng.” Mặc dù năm nay ông cụ Thẩm đã hơn bảy mươi tuổi rồi nhưng ông ấy vẫn lên mạng, vẫn thích tiếp thu các quan niệm và thông tin mới mẻ.

“Lúc mẹ con còn sống, bố và mẹ con ở bên nhau rất vui vẻ, mẹ con đi rồi, bố bảo vệ hồi ức của hai người sống nốt quãng đời còn lại… Nhưng nếu không có mẹ con, có lẽ mấy chục năm tuổi trẻ bố sẽ chẳng được vui vẻ như thế, già rồi cũng không có nhiều hồi ức để nhớ như thế.”

Ông cụ Thẩm lau nước mắt ở khóe mắt: “Bố biết con đang do dự điều gì, con không do dự vì chính bản thân con mà con vì Ý Ý.”

“Chọn thời gian nói chuyện rõ ràng với con bé, chuyện của cả hai đứa, con không thể đơn phương quyết định được.” Ông cụ Thẩm véo mạnh đầu gối anh, “Con lớn hơn con bé tám tuổi nhưng chưa chắc con đã nghĩ thoáng như Ý Ý.”

“Biết mình từng tuổi này rồi còn không biết nắm bắt vui vẻ ngày nào hay ngày ấy à?”

Ông cụ Thẩm nghe thấy tiếng cười nói vọng vào từ bên ngoài thì lấy khăn ướt lau mặt ngay lập tức, hắng giọng: “Còn nữa, nếu sau này con gái người ta không cần con nữa thì những lo lắng hiện giờ của con toàn là đánh rắm.”

Thẩm Tri Hành bất đắc dĩ: “Bố, bố…”

“Ý Ý, Nghiên Nghiên! Về rồi đấy à!” Ông cụ Thẩm biểu diễn một màn biến diện của kinh kịch Tứ Xuyên chỉ trong nháy mắt, cười híp mắt đứng dậy đón hai cô gái.

Tô Ý Tiện cười chào ông cụ Thẩm, lúc đi vào ngồi xuống thì thấy Thẩm Tri Hành đang nhìn mình.

“Chú ạ, chú về rồi sao?” Tô Ý Tiện chào anh với vẻ vô cùng tự nhiên, “Sắp tới có bận nữa không chú?”

“Không bận.” Thẩm Tri Hành kéo ghế ra giúp cô, chờ cô ngồi xuống thì đi sang bên cạnh lấy thảm nhung cho cô đắp chân.

Tô Ý Tiện nhận cái thảm nhung rồi đắp lên đùi, chăm chú nghe ông cụ Thẩm và Nhan Nghiên trò chuyện, không chia cho Thẩm Tri Hành chút xíu ánh mắt dư thừa nào.

Thẩm Tri Hành hắng giọng hỏi cô: “Bắt đầu đi học lại chưa?”

“Ngày kia ạ.” Tô Ý Tiện trả lời anh xong thì xoay đầu đi.

Thẩm Tri Hành: “Tới lúc đó tôi đưa cháu đi.”

Tô Ý Tiện quay đầu sang lần nữa: “Không cần đâu ạ, cháu và nhóm Sài Ứng…”

Cô chưa nói dứt câu, Thẩm Cẩm chuyển thịt thái lát xào cay mà cô thích nhất tới trước mặt cô: “Ý Ý, mau ăn đi chứ, không phải trên đường tới cháu đã kêu đói rồi sao?”

Thẩm Tri Hành nghe vậy thì đổi đũa gắp món ăn cho cô ngay tức khắc, tới tận khi có một ngọn núi nhỏ chất trong bát của Tô Ý Tiện thì mới ngừng lại.

Tô Ý Tiện đảo mắt cái đã quên mất lời chưa nói xong, chỉ lo lấp đầy bụng trước.

“À bố ơi, lần trước bố nói còn một bình rượu thanh mai cuối cùng, bảo chú Vương đi lấy nha bố.”

Hàng năm ông cụ Thẩm đều ủ rượu vào mùa thanh mai, ông ấy nói Tưởng Hoài Lan thích rượu thanh mai mà ông ấy ủ nhất, vì thế năm nào ông ấy cũng ủ, mà năm nào cũng giữ lại một bình tới nghĩa trang uống với Tưởng Hoài Lan.

Rượu thanh mai phải ủ hai năm mới ngon được, năm ngoái sản lượng thanh mai trên núi không cao nên không ủ được nhiều rượu.

Lúc giao thừa ông cụ Thẩm không nỡ lấy rượu ra, Thẩm Cẩm vẫn nhớ rõ.

Chú Vương bỏ bộ đồ uống rượu vào đá cho lạnh, sau đó lần lượt bỏ viên đá có kích thước vừa vặn vào bốn cái chén sứ xương, rót rượu thanh mai vào.

Thấy chú Vương đưa chén cho Tô Ý Tiện, Thẩm Tri Hành nhỏ giọng hỏi cô: “Uống được không? Cái này ủ bằng rượu trắng đấy.”

“Ôi dào, ủ xong bay hết độ rượu rồi.” Ông cụ Thẩm uống một hơi cạn sạch, rót thêm chén nữa, “Ý Ý nếm thử đi, quả thanh mai đều do ông tự mình chọn lựa, bên ngoài không uống được vị này đâu.”

Tô Ý Tiện cầm chén sứ xương lên, ngửi chất lỏng màu hổ phách trong suốt trong đó, ngửi có mùi rượu nhưng có vẻ không nặng lắm.

Cô nhấp một hớp, rượu lạnh vào miệng có vị hơi chua chát, rất nhanh sau đó vị ngọt mát tràn khắp khoang miệng, cuối cùng mới nếm được chút vị rượu trắng.

Ông cụ Thẩm cười híp mắt nhìn cô: “Thế nào? Ngon không?”

“Ngon lắm ạ, vị rượu không nặng.” Tô Ý Tiện ực một phát hết chỗ rượu còn lại, ông cụ Thẩm đích thân rót cho cô một chén.

Thẩm Tri Hành thấy hôm nay má cô không đỏ ửng lên thì yên tâm hơn đôi chút.

Có lẽ cô có quan hệ tốt với bạn bè, thường xuyên ra ngoài tụ tập, tửu lượng cũng được nâng cao.

Hôm nay ông cụ Thẩm rất vui, sau khi ăn xong, ông ấy bảo người mang ít quả hạch và bánh ngọt đồ ăn vặt lên, tiếp tục trò chuyện với cháu gái.

Thanh mai mà ông ấy ủ rượu được vét hết ra, mỗi người được chia cho mấy quả ăn thử.

“Ngon nhất là thanh mai sau khi ủ rượu xong.” Mặc dù ông cụ Thẩm hơn bảy mươi tuổi rồi nhưng răng lợi vẫn rất khỏe, ông ấy ăn liên tục năm, sáu quả thanh mai mới thỏa mãn.

Bữa cơm này ăn tới tận hơn tám giờ tối, trước khi rời khỏi chỗ, ông cụ Thẩm vỗ mạnh vào vai Thẩm Tri Hành, lặng lẽ truyền đạt lời nhắn của mình.

Thẩm Tri Hành và Tô Ý Tiện cùng nhau trở về, cô bước đi không vững lắm nhưng kiên trì không chịu để Thẩm Tri Hành đỡ mình, tự lảo đảo đi hết một đường, cuối cùng cũng tới cửa phòng.

“Ngủ ngon.” Thẩm Tri Hành đứng ở cửa phòng.

Tô Ý Tiện gật gù: “Ngủ, ngủ ngon…”

Cô gắng sức chớp mắt, sau đó đột nhiên giơ tay phải lên vỗ một phát lên cánh cửa.

Thẩm Tri Hành bị động tác của cô dọa cho giật hết cả mình, anh bỏ tay Tô Ý Tiện trên cánh cửa xuống: “Làm gì thế? Không đau tay à?”

Tô Ý Tiện rụt tay về, lắc đầu, quay về phòng.

Sau khi cửa đóng lại, Thẩm Tri Hành nhìn vào nơi cô vừa đập.

Câu đối Tết.

Năm nay cô vẫn dán câu đối giống năm ngoái.

“Một năm bốn mùa luôn may mắn, tài lộc tám phương ùa vào nhà.”

Tay Tô Ý Tiện vỗ một cách chuẩn xác vào chữ thứ năm trên đó, đúng chính giữa không lệch chút xíu nào.

Màu giấy đỏ xung quanh chữ “Hành” khác hẳn với màu những chỗ khác, không biết có phải do cô vỗ phai màu rồi không.

Thẩm Tri Hành lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho cô.

Thẩm Tri Hành: [Ngày mai chúng ta tìm thời gian nói chuyện đi.]

Vốn dĩ định nói chuyện với cô vào tối nay luôn cơ nhưng cô say rồi, đành phải đợi đến sáng mai.

Thẩm Tri Hành về phòng tắm rửa, sau khi đi ra mới nhớ đồ ngủ của anh vẫn ở trong vali, anh bèn quấn áo choàng tắm đi ra phòng khách.

Anh vừa mới mở vali ra thì đột nhiên cửa phòng được ai đó đẩy ra, gió lạnh ùa vào phòng.

Tô Ý Tiện khoác áo phao đi vào, tay cầm điện thoại.

“Sao thế?” Thẩm Tri Hành giật mình, vội vàng đi tới đóng cửa lại.

Tô Ý Tiện cười toe toét ngồi xuống ghế sô pha, quơ điện thoại hỏi anh: “Chú muốn nói gì?”

“Mai rồi nói, cháu uống say rồi.” Thẩm Tri Hành đóng vali vào, đi tới định kéo Tô Ý Tiện dậy đuổi về phòng đi ngủ.

Tô Ý Tiện tránh thoát khỏi tay anh: “Không! Hôm nay nói luôn.”

“Dựa vào đâu mà chú nói từ chối cháu là từ chối cháu luôn, chú nói hôm nào nói chuyện là phải nói đúng hôm đó? Cháu! Muốn! Nói! Vào! Hôm! Nay!” Cô thở phì phò nhìn Thẩm Tri Hành, khí thế hùng hồn.

Tô Ý Tiện chỉ cái sô pha bên cạnh: “Ngồi xuống, nói chuyện.”

Thẩm Tri Hành bật cười, anh ngồi xuống bên cạnh Tô Ý Tiện, chưa ngồi vững đã bị cô đá cho một phát.

“Ngồi kia! Chúng ta là, là chú cháu, phải giữ khoảng cách, chú có hiểu không hả?”

“Được.” Thẩm Tri Hành đứng dậy, ngồi cách xa cô một chút.

“Nói đi chứ.” Thấy anh ngồi xuống rồi mà vẫn không nói gì, Tô Ý Tiện giục anh.

Thẩm Tri Hành hết cách, nghĩ hôm nay cứ nói chuyện với cô trước, coi như tập luyện.

“Ý Ý, tôi muốn nói…”

“Chú đợi chút!” Tô Ý Tiện chỉ vào ngực anh, sau đó giơ hai tay lên che mắt, chừa ra hai cái khe cực kỳ to.

“Chú mở rộng cổ áo như thế là muốn quyến rũ ai hả? Đây là thứ cháu gái có thể nhìn sao?”

Thẩm Tri Hành kéo kín áo choàng tắm lại ngay tức khắc: “Thế này được chưa?”

“Được rồi.” Tô Ý Tiện gật gù.

Thẩm Tri Hành: “Tôi nói nhé?”

“Đợi đã.” Tô Ý Tiện kéo khóa áo phao xuống, “Cháu hơi nóng, cháu cởi áo đã…”

“Được.” Thẩm Tri Hành thấy cô tay chân vụng không tìm được đầu khóa kéo thì đi tới kéo khóa áo phao xuống giúp cô.

Nhưng mới kéo xuống được một nửa, Thẩm Tri Hành bỗng ngây người.

Cô mặc váy ngủ màu vàng nhạt, kiểu dáng còn to gan hơn cả bộ ở chung cư lần trước, hai viên ngọc trai như ẩn như hiện.

Thẩm Tri Hành lập tức kéo khóa áo phao của cô lên, kéo thẳng tới tận cằm: “Không được cởi, tôi đi mở cửa sổ.”

“Cháu cứ cởi! Dựa vào đâu mà chú nói không được cởi thì không cởi chứ? Cháu cứ không nghe lời chú đấy.” Tô Ý Tiện loay hoay muốn kéo khóa xuống nhưng kéo được một nửa thì mắc kẹt.

“Chất lượng kém quá…” Cô lầm bầm, sau đó rụt hai tay ra khỏi tay áo, chậm rãi cởi áo phao từ trên đầu.

Thẩm Tri Hành nghiêng đầu qua thì thấy cảnh váy ngủ của cô cuộn tới tận bắp đùi.

Anh đóng cửa sổ lại ngay tức khắc, còn khóa luôn vào.

Thẩm Tri Hành bước nhanh tới bên cạnh Tô Ý Tiện, kéo váy cho cô xuống để nó không đến mức cuộn lên trên nữa.

Cởi áo phao ra như mong muốn, Tô Ý Tiện ngồi xuống ghế sô pha: “Nói chuyện.”

Thẩm Tri Hành bất đắc dĩ cúi đầu nhìn mũi chân, hai tay chống trán.

“Xin lỗi cháu… Vì sự trì độn và băn khoăn của tôi khiến cháu đau lòng lâu như thế.”

Tô Ý Tiện mất mấy giây để phản ứng nhưng dường như bộ não ngừng máy của cô từ chối làm việc.

“Nghe không hiểu.” Cô chớp mắt hai lần, ngờ vực nói, “Nhưng xin lỗi thì phải nhìn đương sự chứ, chú nhìn, nhìn sàn nhà làm gì?”

Thẩm Tri Hành nghe vậy thì ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào cô, nghiêm túc nói: “Xin lỗi cháu, Ý Ý.”

Tô Ý Tiện úi một tiếng, sờ cánh tay mình: “Nổi hết cả da gà da vịt lên rồi.”

Cô thở dài, tựa đầu vào gối tựa lưng của ghế sô pha, lẩm bẩm: “Cháu có thể nhận lời xin lỗi của chú nhưng cháu hơi ghét chú…”

Trái tim Thẩm Tri Hành thắt lại, cảm thấy chua xót.

“Cháu không biết rốt cuộc chú, không thích cháu, hay là không tin tưởng cháu, không tin tưởng cháu có thể đi cùng chú tới cuối con đường sao? Hay là sợ cháu thấy mới mẻ nhất thời, sau đó tìm trai trẻ đẹp không cần chú nữa?”

Tô Ý Tiện khịt mũi: “Nhưng mà chú kỳ lạ thật đấy, chú từ chối cháu trước, song chú lại ghen, chẳng hiểu ra sao, như thần kinh ấy, hâm dở nặng luôn…”

Thẩm Tri Hành thở dài, nhẹ giọng nói: “Tôi sợ tôi không thể đi cùng cháu tới cuối con đường.”

“Ý Ý, chúng ta chênh nhau tám tuổi. Cháu vừa mới lên đại học năm hai, người khác phái mà cháu từng gặp quá ít, cháu chưa có cơ hội gặp gỡ thế giới rộng lớn hơn. Cháu không nên chọn tôi vào lúc này, lựa chọn bất cứ ai đó rồi hứa hẹn cả đời với anh ta.”

“Có lẽ tới khi cháu lớn hơn mấy tuổi nữa, cháu sẽ nhận ra bạn cùng lứa cũng trở thành dáng vẻ chín chắn mà cháu thích, bọn họ sẽ có ưu điểm của tôi, không có khuyết điểm của tôi, lúc ấy…”

Tô Ý Tiện nhoài người ra lấy chai nước lạnh trong tủ lạnh mini uống hai ngụm, cô mất một lúc để phản ứng: “Nhưng bọn họ không phải chú.”

“Hơn nữa, bây giờ cháu ở bên chú thì cả đời này phải ở bên chú sao?” Tô Ý Tiện nhíu mày, “Giữa lúc đó không thể thay đổi à? Hình như pháp luật không có quy định này.”

Thẩm Tri Hành sững sờ, anh chưa từng nghĩ tới chuyện Tô Ý Tiện sẽ nói thế.

Thấy anh mắt chữ A miệng chữ O, Tô Ý Tiện cười ngồi thẳng dậy, dịch về phía anh.

Áp sát mặt mình tới trước mặt Thẩm Tri Hành, cô hỏi: “Vậy là chú sợ sau này cháu không cần chú nữa đúng không?”

Tô Ý Tiện dùng hai tay chống lên vai anh, nghĩ một lúc lâu: “Chú sợ sau này cháu không cần chú nữa nên bây giờ chú không muốn yêu đương với cháu sao?”

“Logic của chú lạ lùng thật đấy, theo quan điểm của chú, cuộc đời sau này cũng không cần sống nữa, sinh ra xong chôn luôn tốt biết mấy? Còn giảm bớt thải ra khí carbon nữa.”

Thẩm Tri Hành im lặng một lúc lâu: “Là vấn đề của tôi.”

Anh quá coi trọng kết quả nhưng bỏ quên vẻ đẹp của quá trình.

“Hơn nữa chính chú nói cho cháu biết, yêu đương quan trọng nhất là vui vẻ, không nên nghĩ mối tình đầu có thể ở bên nhau đến cuối cùng.”

Tô Ý Tiện nghiêng đầu, khó hiểu nói: “Sao đến bản thân chú, chưa yêu đương gì mà chú đã nghĩ tới chuyện chúng ta bảy mươi, tám mươi tuổi rồi?”

“Tôi…”

“À… Chắc chắn là chú quá thích cháu.” Tô Ý Tiện nói chắc nịch.

Thẩm Tri Hành bật cười: “Đúng vậy, quá thích em…”

Cái ngày từ suối nước nóng về, Thẩm Tri Hành đã nhìn rõ trái tim mình một cách thấu triệt từ giây phút đó, anh rơi vào sự xoắn xuýt sâu hơn.

Thẩm Tri Hành sợ mấy năm sau cô sẽ yêu người khác, sợ không thể cùng cô bên nhau tới già, sợ rời khỏi thế gian trước cô một bước.

Nhưng dường như anh càng sợ Tô Ý Tiện rời bỏ mình hơn.

Từ ngày cô dọn ra khỏi nhà, Thẩm Tri Hành đã cảm thấy căn nhà không còn sức sống, cảm thấy trái tim anh trống rỗng.

Tô Ý Tiện hài lòng cong môi cười, hỏi anh: “Thế sau này cháu không cần chú thật, chú sẽ làm gì?”

Thẩm Tri Hành gẩy một sợi tóc của cô, lòng bàn tay dừng ở gò má ứng đỏ của cô nhẹ nhàng vuốt ve: “Không biết, em vui là được.”

Nếu cô thật sự muốn rời đi thì Thẩm Tri Hành sẽ không nhất quyết nhốt cô lại.

“Ừ, được, cháu biết rồi…” Tô Ý Tiện ngáp một cái.

“Gì cơ?”

“Cháu cảm thấy lời chú vừa nói rất có lý, vì thế cháu quyết định phải nghĩ cho thật kỹ.”

Tô Ý Tiện đứng dậy đi vào trong phòng: “Cháu ngủ trước đây, cháu buồn ngủ quá…”

Thẩm Tri Hành chưa phản ứng lại Tô Ý Tiện đã chui vào trong chăn của anh, vươn tay đặt điện thoại lên sạc không dây ở đầu giường một cách chuẩn xác.



Tới đêm, Tô Ý Tiện thức dậy dụi mắt, định ra ngoài lấy nước uống.

Cô đẩy cửa phòng ra thấy Thẩm Tri Hành nằm trên sô pha thì sợ ngây người.

Sao anh lại ở đây?

Mơ à?

Tô Ý Tiện cấu mình một phát, đau.

Không phải mơ.

Cô ngẩn ngơ đi tới bên cạnh sô pha, cầm chai nước lên, vặn mở rồi uống mấy ngụm.

Cô thấy cái áo phao của mình bị Thẩm Tri Hành đè lên, Tô Ý Tiện quyết định đi về trước.

Cô bỏ nước xuống, đi tới bên cạnh Thẩm Tri Hành, cúi người kéo áo phao. Giật hai lần mà không xi nhê gì, Tô Ý Tiện quyết định thôi thì vẫn nên đánh thức Thẩm Tri Hành.

Cô vỗ vai Thẩm Tri Hành: “Này, dậy đi… Thẩm Tri Hành, dậy đi nào.”

Người trên sô pha chậm rãi mở mắt ra, nhìn khung cảnh giống y đúc trong mơ, anh vén chăn lên, vươn tay ôm eo Tô Ý Tiện, dùng sức kéo cô về phía mình.

Chân Tô Ý Tiện mềm nhũn, nghiêng người ngã lên người anh.

Tay phải muốn giữ thăng bằng nên ôm lấy eo anh.

Trong nháy mắt, Tô Ý Tiện ngừng thở.

Có lẽ vì vẫn chưa đào thải hết chất cồn ra ngoài, mặt cô chậm rãi nóng lên, cơ thể thì nóng bừng, đầu cũng choáng vàng.

“Thẩm Tri Hành…” Tô Ý Tiện gọi anh.

Thẩm Tri Hành ngẩng đầu, đồng thời tay đặt sau gáy cô ghì xuống, hôn mạnh lên môi cô.

Xúc cảm quá mức chân thực, không giống mơ.

Thẩm Tri Hành bỗng hoảng hốt: “Ý Ý?”

Tô Ý Tiện không đáp mà chủ động hôn anh.

Cô không có kỹ xảo hôn môi gì hết, chỉ dựa vào cảm giác mà cọ xát môi anh.

Thẩm Tri Hành ôm eo cô, chống sô pha ngồi dậy.

Ánh trăng xuyên qua giấy dán cửa sổ mỏng manh chiếu vào trong phòng, anh có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt Tô Ý Tiện, có thể nhìn thấy toàn bộ tình ý và dục vọng của cô.

Tô Ý Tiện ngồi quỳ trên đùi anh, hai tay ôm cổ anh, rút ngắn khoảng cách với anh từng chút một.

Mãi tới tận khi ngọc trai dán vào ngực anh, mãi đến tận khi nơi ướt át đụng vào vật cứng rắn.

Hai ngón tay Thẩm Tri Hành ấn nhẹ lên xương sống của cô, tay còn lại giữ bả vai cô, hơi dùng sức đẩy cô ra.

Giọng anh khàn khàn, đã ở vạch giới hạn mất kiểm soát từ lâu.

“Ý Ý, không phải mơ.”

Tô Ý Tiện hít thở tách đôi môi ra, gác cằm vào bên cổ anh cọ cọ: “Em biết không phải mơ.”

Cô ấn mạnh cơ thể xuống, nghe thấy tiếng rên kìm nén bên tai.

“Nếu là trong mơ thì anh đã không nhịn được từ lâu rồi.”
— QUẢNG CÁO —