Hân lặng lẽ giật tay mình ra khỏi tay bu, cô nhặt chiếc chén đặt lên bàn rồi lễ phép nói:
- Con ổn, bu đừng quá lo lắng. Bu không cần phải xin lỗi cho những việc mình cố ý làm đâu ạ.
Con Hân yêu nghiệt, không ngờ nó lại nhìn ra được kế bẩn của bà. Bà Tuyết ức chế lý sự:
- Ai biểu mợ nói xấu bu trước mặt bọn người làm. Mợ bôi bác bu xuất thân thấp hèn, còn nói sẽ soán ngôi bu để trở thành người đàn bà quyền lực nhất cái nhà này. Tại mợ gây sự với bu trước.
Hân nhẹ nhàng hỏi bu Tuyết:
- Bu có tận tai nghe thấy con nói xấu bu không? Hay chỉ là lời hớt lẻo của một đứa ất ơ nào đó?
- Bu… bu…
- Cứ cho là con đã từng lu loa bôi bác bu chồng với người làm, thì bu nghĩ thử coi một người hành động nông cạn như vậy liệu có đủ khả năng để trở thành người đàn bà quyền lực nhất cái nhà này không ạ?
- Tất nhiên là không rồi.
- Con tuy mới về đây làm dâu một thời gian ngắn, nhưng con tin người phụ nữ thông minh như bu nghĩ kỹ chút xíu chắc chắn sẽ biết liệu con có ngu tới mức làm cái việc ấu trĩ ấy không?
Được mợ Hân khen thông minh, bà Tuyết hơi sương sướng. Mợ phân tích nhẹ nhàng nhưng chí lý, khiến bà dần ngộ ra sự thật. Công nhận, khôn như mợ làm gì có chuyện ăn nói hớ hênh để người khác bắp thóp được, nếu chửi bà chắc mợ chỉ chửi thầm thôi. Chỉ tại bà bốc đồng bị con Cúc kích đểu, bà kêu con Huệ lát nhớ tẩn cho Cúc một trận rồi cuống quít năn nỉ mợ Hân đừng bép xép chuyện này với cậu Hoan. Mợ kêu bà yên tâm. Ngặt nỗi, bà không yên tâm nổi. Đợi mợ đi khuất, bà run run hỏi Huệ:
- Làm sao đây? Nhỡ mợ mách cậu thì toi.
- Cho dù mợ có mách cậu thì bà cứ nhất quyết nói bà không làm là được. Mợ đâu có bằng chứng.
Huệ mách nước, bà Tuyết vẫn lo lắng nói:
- Bà chỉ sợ cậu không tin, rồi cậu lại nổi khùng.
- Hay là mình đi trước mợ một bước hả bà?
- Đi trước như nào?
- Bà chỉ việc đắp khăn ướt lên trán rồi nằm trên giường khóc thôi ạ, việc còn lại để con lo.
Bà Tuyết vội vã làm theo lời con Huệ. Đầu tiên, Huệ sai người đi tẩn cho con Cúc một trận vì tội dám hớt đểu. Sau đó, nó đem hai tấm lụa vứt xuống đất rồi đổ cả ấm trà lên đó. Nửa tiếng sau nó kêu con Trà đi mời cậu Hoan tới phòng bà. Cậu vừa bước vào phòng, Huệ đã sụt sịt thưa chuyện:
- Cậu Hoan! Bà Tuyết bị sốt rồi cậu ạ. Ban nãy người bà nóng quá chừng, đắp khăn lạnh mãi mới dịu đi.
- Sao đang yên đang lành bu lại bị sốt?
Cậu Hoan băn khoăn hỏi, Huệ thở dài trình bày:
- Bữa nay bà gọi mợ Hân tới phòng tặng cho mợ hai tấm lụa bà tự dệt nhưng mợ nhất định không nhận, mợ kêu thứ lụa rẻ tiền quê mùa này không xứng với những đứa con gái thành thị như mợ. Mợ còn đỏng đảnh gạt lụa xuống đất, mợ mạnh tay quá khiến ấm trà cũng rớt luôn. Thái độ xấc lược của mợ khiến bà tủi thân, ấm ức quá nên bà cứ khóc mãi, rồi tự dưng bà bị lên cơn sốt.
Huệ phải thưa chuyện trước như thế, để nhỡ cậu Hoan phát hiện ra tay mợ Hân bị bỏng thì cậu sẽ mặc định là tự mợ làm mợ bỏng. Sau này mợ có mách lẻo với cậu là do bà Tuyết làm mợ bỏng thì cậu sẽ khó mà tin mợ được. Bà Tuyết thấy con Huệ nói điêu không chớp mắt thì phục nó quá chừng. Bà nức nở phụ hoạ:
- Huệ! Đừng nói nữa! Chuyện này cậu Hoan không nên biết thì hơn, dù sao cũng chỉ là sự cố thôi mà.
Bà Tuyết cố ý tỏ ra rộng lượng, lát nữa mợ mà dám mách tội bà thì có khác nào tự biến mình thành đứa tiểu nhân chuyện bé xé ra to. Bà dẫu sao cũng là bu ruột của cậu, tuy cậu nói năng cộc cằn nhưng bà biết trong thâm tâm cậu vẫn thương bà. Hồi trước cậu từng đồng ý hẹn hò với mợ Hân, một đứa con gái khác xa với gu bạn gái của cậu để đổi lại việc ông Tài đón bà về biệt phủ sống. Thấy bà đau lòng, cậu đành nói khéo:
- Lụa bu dệt con vợ cậu nom không đẹp thì nó không nhận là đúng rồi, mang về để chặt phòng cậu, cậu lại chửi cho một trận ý chứ.
- Không nhận thì từ chối là được rồi, sao mợ phải đỏng đảnh gạt hai tấm lụa xuống đất hả cậu?
Huệ khó chịu hỏi, cậu Hoan biện minh thay vợ:
- Chắc mợ mày nhỡ tay thôi chứ mợ không cố ý đâu.
- Ừ. Bu biết mợ không cố ý mà. Bu nào có dám trách mợ. Huệ! Mau đi dọn phòng đi! Đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com Bà Tuyết hắng giọng sai con Huệ. Huệ vừa dọn phòng vừa tỏ vẻ bức xúc nói:
- Bà cứ hiền vậy rồi mợ ngồi lên đầu bà đó bà ạ. Thời gian qua bà phải chịu biết bao oan ức, mợ Hân học cao nên mợ khinh bà quá chừng, bê chén trà mời bà cũng dùng có một tay, nói năng thì trống không…
- Thôi, kệ mợ, bà học thấp sao dám so với mợ. Với cả mợ được lòng cậu quá chừng, bà nói mợ sợ cậu buồn.
Cậu Hoan nghe bu nói vậy thì thấy hơi tội lỗi, cũng tại lần trước cậu ra mặt bênh vợ nên bu ngại không dám dạy bảo nó. Cậu phân trần:
- Thực ra cậu chỉ không thích bu hành hạ vợ cậu thôi chứ nào có cấm bu nhắc nhở nó lúc nó sai.
- Nhưng bà thương cậu nên từ hồi đó tới giờ bà chưa hề nặng lời với mợ, còn mợ thì hết lần này tới lần khác láo với bà. Nghe tiếng bà khóc trong đêm, con buồn lòng lắm cậu ơi. Con phận tôi tớ nào có dám yêu cầu cậu phạt mợ lấy lại công bằng cho bà, con chỉ mong cậu nhắc nhở mợ chút xíu, dù sao so với bà, mợ cũng là bề dưới.
Huệ nhỏ nhẹ thưa gửi, bà Tuyết khổ sở thở dài. Đến bữa tối, thấy Hân mặc áo dài tay để che đi vết bỏng, lẽ ra bà Tuyết nên cảm kích. Thế nhưng bà lại được đà lấn tới, bà hắng giọng kêu con dâu xới cho mình bát cơm. Cổ tay phải của Hân bị đau nên cô dùng tay trái xới cơm vào bát rồi đưa cho bu. Bà Tuyết tủi thân liếc cậu Hoan. Thực ra cậu thấy bu cậu cũng nhạy cảm thái quá, được con dâu xới cơm cho ăn thì cứ thế mà nốc đi, việc qué gì phải câu nệ, mắc mệt. Cơ mà nom bu rầu rĩ chảy nước mắt, cái lòng cậu nặng nề ghê. Dù sao cũng tại con vợ cậu cư xử không phải phép trước. Cậu hắng giọng quát nó:
- Mày học đâu cái thói bố lếu bố láo đấy hả con kia? Cầm hai tay đưa cơm cho bu cậu!