Cái Tết nhàm chán đã trôi qua. Buổi sáng khi Hiểu Thanh trở lại trường, Triệu Bân nấu cho cô một bát mì nhưng cô không ăn. Nói chính xác thì trong khoảng thời gian này cô không ăn bất cứ thứ gì Triệu Bân nấu, kể cả bữa tối đêm giao thừa - cô tự xào một bát cải xanh và bánh tổ, ăn xong lập tức về phòng đi ngủ.
Sự chống cự và cố chấp của cô khiến Trương Bình đau lòng, Triệu Bân không còn mặt mũi nào để bày ra dáng vẻ uy nghiêm của một người bố. Sau khi thú nhận chi tiết mọi chuyện với Trương Bình, ông chịu đựng mọi lời mắng mỏ và những cú bạt tai, nhưng vẫn không thoát khỏi chữ ly hôn. Ông không muốn ly hôn nên đã giao hết số tiền tiết kiệm còn lại, không nhắc đến chuyện đi xa làm việc, hàng ngày ở nhà giặt giũ, nấu nướng thể hiện tấm lòng.
Trương Bình nhìn thấy thì vừa tức giận vừa đau lòng, đến mức Tết này cũng không trở về nhà bố mẹ đẻ. Trong đầu bà rất hỗn loạn, bà từng yêu sâu sắc người đàn ông này, nhưng người đàn ông này lại đáng hận như vậy, bà đã xem qua lịch sử chuyển khoản, biết rằng tiền rất có thể không lấy lại được, cũng không còn thể diện, chưa kể rạn nứt giữa hai vợ chồng họ không bao giờ có thể hàn gắn được, tuy nhiên, nếu thật sự ly hôn thì bà lại rất không nỡ.
Triệu Hiểu Thanh hiểu được nỗi đau của mẹ, vì khi biết được sự thật, cô cũng từng cảm thấy sụp đổ, nhưng cô may mắn hơn mẹ vì bố chỉ chiếm một phần tư trong thế giới của cô. Trong mười mấy ngày ảm đạm và hoang đường của kỳ nghỉ đông, cô vốn không hối hận khi vạch trần những lời nói dối của bố, nhưng cho đến bây giờ, cô vẫn chưa thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn - cô không biết phải làm thế nào để sống chung với bố, cũng không biết mẹ sẽ quyết định như thế nào.
“Con ngoan ngoãn ở lại trường, tan học rồi bố đón.” Đến cổng trường, một người đàn ông trung niên cao lớn như Triệu Bân lại bất lực với con gái mình, ông móc từ trong túi ra một trăm tệ nói: “Đừng bỏ đói bản thân.”
Hiểu Thanh không muốn, ôm chăn đi vào trong.
Cô thấy ông phiền, ghét ông, muốn tránh xa ông ra.
Cô có mẹ là đủ rồi, Hiểu Thanh nghĩ, một ngày nào đó bố sẽ hiểu điều này.
—
Ngày đầu tiên đến trường, ai cũng mặc quần áo mới mua hồi Tết. Vương Dĩnh nhìn Triệu Hiểu Thanh mặc một cái áo bông màu đen, tự hỏi liệu bộ quần áo đó khiến cô trông gầy hơn hay cô thực sự đã gầy đi.
Diệp Ngọc Linh đang phát sô cô la, nghe đâu rất mắc. Vương Tư Tề đi theo phía sau cô ấy làm trợ lý, không biết là ai nói trông hai người họ như đang phát kẹo cưới nên bị Vương Tư Tề đá cho một cái.
Rất nhanh, Diệp Ngọc Linh đã đến cạnh Vương Dĩnh, sau khi đưa cho Vương Dĩnh liền đưa cho Hiểu Thanh, Hiểu Thanh không nhận: “Cảm ơn, tớ không có gì để chia sẻ với cậu.”
“Cậu không cần cảm thấy xa lạ với tớ, tớ cũng không phải Trần Kỳ.” Diệp Ngọc Linh kiên trì đưa cho cô: “Tớ cảm thấy rất ngon đấy.”
“Thật sự rất ngon.” Vương Dĩnh đã cho viên kẹo của mình vào miệng, mềm dẻo, béo ngậy, khác hẳn với loại mua trong siêu thị.
“Cho cậu thì nhận đi, giả vờ gì chứ.” Vương Tư Tề nhìn Hiểu Thanh không thuận mắt.
“Tớ giả vờ hay không liên quan gì đến cậu.” Hiểu Thanh lại lần nữa cảm ơn với Diệp Ngọc Linh, cô vẫn từ chối.
Diệp Ngọc Linh có chút bối rối, thu tay lại rồi rời đi. Vương Dĩnh đợi bọn họ lần lượt trở lại chỗ ngồi mới nói với Hiểu Thanh: “Nếu cậu cứ như vậy, lớp trưởng càng không thích cậu.”
“Tớ mới không cần cậu ta thích.”
Vương Dĩnh thở dài trong lòng, Trần Kỳ từ cửa sau đi vào, xuyên qua đám người ồn ào đi thẳng đến chỗ bọn họ: “Triệu Hiểu Thanh, anh Long gọi cậu.”
Hiểu Thanh ra ngoài đi đến văn phòng, Diêu Chương Long đi thẳng vào vấn đề: “Học kỳ cuối cùng rồi, cũng là lần chuyển chỗ ngồi cuối cùng, những bạn top 10 trong lớp đều ngồi phía trước, Hiểu Thanh, em cũng vậy.”
Hiểu Thanh im lặng: “Em không muốn ngồi chỗ đó.”
Diêu Chương Long cau mày: “Vì sao?”
“Không vì sao cả, em ngồi sau quen rồi, có cảm tình với chỗ đó ạ.”
Diêu Chương Long nói thêm vài lời, cũng không miễn cưỡng cô. Bây giờ trẻ con có cá tính hơn ngày xưa rất nhiều, dù sao đó cũng không phải là vấn đề nguyên tắc, thầy ấy cũng không thể quá ép buộc được.
Hai phút sau, Hiểu Thanh trở lại phòng học, Trần Kỳ đang phân phát khoai lang chiên giòn và bánh mè đen nhà làm. Hiểu Thanh nghĩ, cậu luôn vui vẻ, nụ cười trên khuôn mặt luôn rạng rỡ, cho dù thi được hạng mấy, cho dù có chuyện gì xảy ra, cậu dường như chưa bao giờ cảm thấy buồn phiền, khốn đốn.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Ánh mắt hai người trong một khoảnh khắc nào đó chạm nhau, sự hâm mộ của Hiểu Thanh lắng xuống, như tia sáng ẩn trong đám mây. Cô đi từ hàng thứ hai đến hàng cuối cùng, Vương Dĩnh vui vẻ ăn bánh mè đen lấy từ chỗ còn dư của Trần Kỳ: “Đi theo sư phụ của tớ không bao giờ thiếu cái ăn.”
Một lúc sau, Diêu Chương Long bước vào thông báo: “Năm mới, không khí mới, sau khi đổi chỗ chúng ta sẽ cùng nhau tổng vệ sinh, tất cả cùng làm nào.”
Như thường lệ, thầy ấy lấy ra một bảng xếp hạng, Hiểu Thanh là người đầu tiên bước vào, Diệp Ngọc Linh theo sau cô. Sau khi ngồi xuống, Diệp Ngọc Linh theo bản năng đẩy ghế về phía trước, nhìn thấy người thứ ba đi đến hàng đầu tiên, người thứ tư Trần Kỳ đi ngang qua cô ấy: “Tớ ngồi cùng Triệu Hiểu Thanh.”
Cô ấy kinh ngạc, quay người theo hướng Trần Kỳ, chỉ thấy cậu đang tiến về phía kia với nụ cười tươi trên môi, nhưng Triệu Hiểu Thanh lại theo thói quen lộ ra vẻ nghi ngờ và cảnh giác, theo bản năng dựa vào tường.
Diêu Chương Long nhìn thấy cảnh này, không khỏi đau đầu mà nhắm mắt lại. Sau khi lựa chọn chỗ ngồi kết thúc, tổng vệ sinh bắt đầu, Vương Dĩnh tức giận chạy tới: “Trần Kỳ, sao cậu lại chiếm chỗ của tớ?”
“Sao nào, học tài nghệ của tớ, ăn của tớ, gọi tớ là sư phụ, tớ chỉ chiếm chỗ cậu thì lập tức gọi Trần Kỳ?”
“…” Vương Dĩnh đổi giọng: “Tớ quen ngồi với Hiểu Thanh rồi.”
“Sau một thời gian cũng quen thôi, quy tắc là đến trước chọn trước, kì thi lần sau cậu cố vượt qua tớ đi.”
Trần Kỳ mỉm cười, giúp cô ấy dọn dẹp đống sách vở linh tinh trên bàn: “Vật đổi sao dời, chỗ ngồi mới càng tốt cho cậu hơn.”
Sau một lúc đổi chỗ ngồi hỗn loạn và nhanh chóng, các học sinh đi đến góc tường lấy chổi. Đáng tiếc số lượng chổi có hạn, giẻ lau cũng bị lấy đi hết, câu nói “tất cả cùng làm nào” của Diêu Chương Long về cơ bản chỉ là lời nói suông. Hiểu Thanh không thích khung cảnh ồn ào như thế này, cũng không muốn lười biếng không hòa đồng, cô bèn đi đến bên bục lấy tờ báo cũ lau cửa sổ. Kết quả là giữa lúc đang lau, một số bạn nam bắt đầu ầm ĩ, xô đẩy trêu đùa nhau, vung thẳng miếng giẻ lau vào cánh tay cô.
Hiểu Thanh lạnh lùng cau mày: “Các cậu có thể nghiêm túc một chút không? Làm thì ra làm, muốn giỡn ra ngoài giỡn.”
Bạn nam dẫn đầu sửng sốt một chút, sau đó bực dọc nói: “Chúng tôi như thế nào cần cậu quản à? Không thấy chúng tôi đang lao động sao? Cậu cũng có phải là ban cán sự đâu, ra vẻ gì chứ.”
“Bớt chụp mũ cho tớ, tớ thèm quản cậu chắc, do lúc nãy cậu đụng trúng tớ.”
“Tôi đụng trúng cậu chỗ nào? Cậu là thiên kim tiểu thư à hay là nhân vật 2D? Đụng cái là vỡ.” Tiếp lời là một bạn nam cao ráo trong lớp, học không giỏi, tính cách không tốt, quen làm theo ý mình, hiếm khi nhìn mặt người khác.
Triệu Hiểu Thanh đối chất với cậu ta: “Đụng trúng người không xin lỗi đã đành, cậu còn bày ra thái độ như vậy.”
“Thái độ như thế này thì làm sao? Tôi vui là được, có thời gian thì ngoan ngoãn đi đọc sách của cậu đi, cậu mà nhiều chuyện tôi sẽ không khách sáo với cậu nữa.”
“Cậu nói ai nhiều chuyện?”
“Người nào quản tôi người đó nhiều chuyện, tôi thấy cậu là người nhiều chuyện nhất lớp…” Giọng bạn nam đột nhiên dừng lại, lúc cổ bị siết chặt, cậu ta lùi lại theo bản năng.
Trần Kỳ kéo cậu ta lùi lại hai bước, nhanh chóng buông ra: “Bảo cậu lau cái bục thôi mà sao vất vả thế? Chẳng lẽ phải để cái bục nó mọc chân chạy đến trước mặt cậu?”
Bạn nam kia ho khan hai tiếng: “Có thể nói lý một chút được không? Là Triệu Hiểu Thanh gây sự trước mà.”
Trần Kỳ kéo giẻ lau của cậu ta xuống: “Thùng rác đầy rồi đó, anh trai.”
Bạn nam đáp trả, vờ giơ tay đánh cậu rồi dẫn đám bạn đi đổ rác.
Vương Dĩnh đợi bọn họ rời đi mới đi tới hỏi Hiểu Thanh: “Cậu ta đụng trúng cậu thật ư?”
Hiểu Thanh không nói gì, trái lại là Hà Phán, vừa nãy cô ấy lau kính ngay bên cạnh Hiểu Thanh.
Cô ấy nhỏ giọng nói: “Đụng trúng rồi, tớ đã nhìn thấy.”
Vương Dĩnh chạm vào cánh tay Hiểu Thanh an ủi, lại nghe Trần Kỳ gọi: “Này.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Hiểu Thanh ngước lên, chỉ thấy cậu đang vỗ vỗ vào mặt mình.
Cô tưởng mặt mình dính bẩn, định lau đi, nhưng chẳng có gì cả.
Trần Kỳ đi tới, dùng mu bàn tay lau đi vệt nước trên má trái của cô.
Vương Dĩnh sợ hãi lùi lại nửa bước, Hiểu Thanh không nhúc nhích, cau mày, ghét bỏ nhìn cậu.
Tay phải cậu vẫn còn giữ miếng giẻ lau mà cậu đã giật được.
“...”
Được rồi, Trần Kỳ đuối lý: “Để tớ lau cho.”
Vương Dĩnh nhìn hai người bọn họ người cửa trước người cửa sau đi ra ngoài, đột nhiên giống như phát hiện ra bí mật lớn nào đó: “Phán Phán, cậu có cảm thấy…”
Hà Phán ngờ vực: “Cảm thấy gì?”
“Ừm…” Vương Dĩnh không tiện nói thẳng: “Cậu có cảm thấy lúc nãy sư phụ của tớ có chút đẹp trai không?”
“Không có.” Hà Phán lắc đầu: “Ngược lại tớ cảm thấy Hiểu Thanh hơi đáng thương.”
Vương Dĩnh nghi hoặc: “Đáng thương chỗ nào?”
“Tớ không biết nữa.” Giọng Hà Phán trầm xuống, có lẽ là vì nếu như Trần Kỳ không giúp thì trong lớp cũng sẽ không có ai giúp cô.
Vương Dĩnh không đợi được câu trả lời, Hà Phán vẫn tiếp tục lau cửa sổ. Ở bên kia, Hiểu Thanh không đi nhà vệ sinh rửa tay mà bước nhanh xuống lầu ôm chặt tờ báo cũ nửa khô nửa ướt.
Tốc độ của cô rất nhanh, giống như một chú cá lặng lẽ xuyên qua đám cây thủy sinh. Nhưng lớp học nào cũng đang tổng vệ sinh, sân trường toàn là người, dù cô có chạy nhanh đến đâu cũng không thể đến được một góc yên tĩnh và an toàn thật sự thuộc về mình.
Ánh nắng mùa đông luôn ấm áp như vậy, bóng người cũng bị kéo dài ra như thế, Hiểu Thanh càng đi càng cảm thấy bản thân giống như một cây bút lông đã thấm mực, viết rất lâu ở trên giấy cho đến khi khô mực, vết bút tựa như dấu vết bị xé thành từng mảnh, trái tim cô cũng bị cọ xát mạnh như vậy.
Cho đến khi cô dừng lại ở sân vận động, Trần Kỳ, người vẫn luôn đi theo, cuối cùng cũng không nhịn được mà mở miệng: “Triệu Hiểu Thanh, cậu rốt cuộc làm sao vậy?”
Giọng nói của Hiểu Thanh rất bình tĩnh: “Tớ không sao cả.”
“Cậu trở nên gắt gỏng hơn.”
“Tớ lúc nào không gắt gỏng.”
“Mới lạ đó, trước đây cậu chỉ gắt gỏng với tớ, tuy cậu không thân thiện với người khác nhưng vẫn luôn khách sáo, mà hôm nay cậu lại vô duyên vô cớ trút giận lên người khác.” Trần Kỳ nhìn bóng lưng của cô: “Khó mở miệng vậy sao? Chỉ mới qua Tết thôi mà.”
“Đừng làm ra vẻ như cậu biết rất rõ về tớ.” Hiểu Thanh không quay đầu: “Trước nay tớ chưa từng là người dễ hòa đồng.”
“Vậy nên? Cậu không những không cảm thấy xấu hổ mà còn cảm thấy tự hào, còn muốn ngày càng nghiêm trọng hơn?”
“Chuyện này không cần cậu…”
“Tớ biết đó không phải việc của tớ, nhưng tớ chỉ muốn biết rốt cuộc cậu đã gặp phải chuyện gì. Cậu đã rất ưu tú rồi, Triệu Hiểu Thanh, cậu nên cảm thấy hài lòng với sự ưu tú của cậu, không nên vì sự ngu ngốc của người khác mà trừng phạt bản thân.”
“Đừng tâng bốc tớ, cũng đừng đoán mò, tớ sẽ không nói cho cậu biết đâu.” Triệu Hiểu Thanh bướng bỉnh: “Mặc kệ cậu là tò mò hay là có ý tốt, đừng lãng phí thời gian trên người tớ nữa, cậu không có nghĩa vụ phải tỏ ra thân thiết với tớ, càng không cần quan tâm hay khuyên nhủ, tự lo cho bản thân cậu là được.”
Trần Kỳ bỗng nhiên bật cười: “Cậu đếm thử xem trong một lúc cậu đã nói bao nhiêu chữ “không” rồi?”
Cậu đến gần cô, dùng giọng điệu lười biếng nhưng chân thành nói: “Con người tớ không có sở thích nào khác, chỉ là không thích nhìn người khác chịu uất ức, cậu nói cho tớ nghe cậu bị uất ức gì, nếu tớ không giải quyết được có thể tìm người giúp cậu.”
“Tớ không cần.”
“Sao lại không cần?” Trần Kỳ nhìn cô: “Cậu không nói đó là quyền tự do của cậu, nhưng tớ bằng lòng lo cho cậu, bằng lòng chờ cho đến khi cậu mở miệng, đó cũng là quyền tự do của tớ, dù sao bây giờ chúng ta cũng ngồi gần như vậy, nếu cậu đổi ý có thể nói với tớ bất kỳ lúc nào.”
Hiểu Thanh im lặng, sau đó hỏi: “Cậu dùng cách này để kết bạn với tất cả mọi người à?”
“Có lẽ vậy.”
“Như vậy không mệt sao?”
“Câu này cậu nên hỏi bản thân mình trước.” Trần Kỳ tạm dừng: “Cậu không có bạn bè, không có sở thích, không thích cười, ngoại trừ học thì cũng là học, cậu không mệt sao?”