Trong khi chờ Hiểu Thanh từ trường trở về, Trương Bình đã đến chợ mua một con cá vàng về kho tộ. Người thích ăn cá thường thông minh, câu này không biết từ đâu ra nhưng Hiểu Thanh tin nó hơn bà. Mà khi bà nấu cá, xào củ sen và nấu canh rau khô, Hiểu Thanh lại không ăn hai bát cơm giống như lúc trước, dường như không thèm ăn lắm.
“Sao vậy?”
Hiểu Thanh đặt đũa xuống: “Mẹ, mẹ nhìn mặt con đi, nó to hơn một vòng rồi.”
“Sao lại to? Đây gọi là tròn trịa, trắng trẻo, bụ bẫm, nhìn rất khỏe mạnh.” Trương Bình rất hài lòng, con gái bà tăng cân có nghĩa là đồ ăn ở trường rất ngon: “Học hành rất mệt, gầy quá thì không tốt.”
Trước đến giờ, Hiểu Thanh chưa bao giờ quá gầy. Cô cao 1m67, cân nặng chưa bao giờ dưới 50kg, có ngực, có eo, có chân, mỗi lần tăng cân đều thể hiện ở trên mặt trước.
Đồng phục mới của trường Trung học số một đã được phát từ lâu, chiếc quần dài màu xanh dương che giấu sự khác biệt về hình dáng cơ thể của mỗi người, nhưng khuôn mặt của họ thì ngày nào cũng lộ ra, ai cũng có thể nhìn thấy. Hiểu Thanh nghĩ đến lời nhắc nhở tùy ý của Diệp Ngọc Linh, nếu cô tiếp tục tăng cân thì phải làm sao? Quản chặt miệng không phải là chuyện dễ dàng, không kiềm chế được đồng nghĩa với việc mất đi khả năng tự chủ, sao cô lại trở nên chậm chạp và bất cẩn đến mức thậm chí không nhận thấy những thay đổi trên cơ thể mình?
Trương Bình không biết những suy diễn lung tung trong đầu cô, bà đặt một miếng thịt cá vào bát của cô. Hiểu Thanh không ăn, cô đi vào phòng, lấy từ ngăn kéo ra một bao lì xì, đó là tiền cô kiếm được từ công việc làm thêm vào mùa hè, đủ để mua kính và còn thừa, nhưng không đủ để mua xe đạp.
Trương Bình đặt đũa xuống, nghe Hiểu Thanh nói muốn đi học và về nhà bằng xe đạp, mỗi ngày đều phải đi đi lại lại khoảng hai mươi km, lượng vận động đủ cho một tuần. Trương Bình không đồng ý: “Đường đến trường Trung học số một phải đi qua quốc lộ và đường tỉnh, một mình con đi xe đạp rất nguy hiểm."
“Nhưng con phải đi bộ từ trường ra bến xe, ngồi xe buýt từ thành phố đến nông thôn cũng phải chờ, rất lãng phí thời gian.”
Trương Bình vẫn không đồng ý, bà đợi buổi tối Triệu Bân về rồi nhắc đến chuyện này với ông, Triệu Bân cũng phản đối: “Con tăng cân thì có sao đâu? Mập mạp cho giống bố.”
Trương Bình: “Mập giống ông thì không được.”
Triệu Bân lúng túng, vừa sờ cái bụng bia của mình vừa đi gõ cửa phòng Hiểu Thanh, Hiểu Thanh đang ngồi đọc sách ở bàn.
Một đứa trẻ quá ngoan ngoãn không phải là điều tốt, nó không có tâm hồn của một đứa trẻ, khiến cho người lớn cảm thấy xa lạ. Tuy nhiên, có thể Hiểu Thanh chỉ cảm thấy xa lạ với ông mà thôi. Trương Bình im lặng đi vào, rồi im lặng đi ra. Trương Bình chỉ tiếc rèn sắt không thành, bà ngăn cản cánh tay đang vươn ra của ông: “Đừng chạm vào tôi, không có ích đâu.”
Không có sự hỗ trợ của Trương Bình, kế hoạch mua xe đạp của Hiểu Thanh tạm thời gác lại. Cô chỉ có thể bắt đầu chạy bộ, bắt đầu tiết kiệm một phần ba chi phí sinh hoạt hàng tuần và chỉ gọi món chay ở nhà ăn. Tuy nhiên, ăn chay rất dễ đói, ăn nhiều lại dễ tăng cân, cô chỉ có thể cưỡng lại cảm giác thèm ăn và thôi miên bản thân uống nhiều nước hơn.
Trương Dương nhận ra sự thay đổi của cô: “Tất cả bánh mì của cậu đều cho tớ, sao cậu lại không ăn?”
“Tớ không thể ăn.”
“Sao lại không thể ăn?”
“...”
Hiểu Thanh càng không thừa nhận, Trương Dương càng muốn cô thừa nhận. Cậu ta cũng bắt đầu mua đồ ăn vặt, không chỉ bánh mì mà còn có bánh quy, ngọt, mặn, mềm, giòn, nói là để báo đáp cho việc cô đã cho cậu ta ăn. Hiểu Thanh từ chối một hoặc hai lần còn được, nhưng khi số lần tăng lên, Trương Dương có ý kiến: “Nếu cậu không nhận thì sau này đừng hỏi bài tớ nữa, đến cả đạo lý cho và nhận cũng không hiểu.”
Hiểu Thanh bị sự khó chịu của cậu ta làm cho bực mình, không hỏi thì không hỏi, cậu ta thật sự lợi dụng ưu điểm của mình để thao túng người khác. Ban đầu, Trương Dương chỉ muốn cô thỏa hiệp, nhưng kết quả là sắc mặt cô đanh lại, thật sự vùi đầu chăm chỉ cả ngày không thèm để ý đến cậu ta. Giao tình trước đây đều là giả, cô cũng giống như những cô gái khác, chỉ nói chuyện với cậu ta để kéo gần khoảng cách, không phải thật sự muốn hỏi bài, không phải thật sự khao khát kiến thức.
“Triệu Hiểu Thanh.” Cậu ta gọi tên cô hai lần.
Hiểu Thanh quay đầu lại.
“Bài tập Vật lý hôm nay cậu làm xong hết chưa?”
“Xong rồi.” Hiểu Thanh nghi ngờ: “Không phải vừa nãy đại biểu môn đã thu bài rồi sao?”
“Vậy là cậu biết làm hết?”
“Làm hết không đồng nghĩa với làm đúng.” Hiểu Thanh không chắc chắn điều gì đó nhưng cô kìm lại, không dám phiền cậu ta.
“Ăn vặt đương nhiên rất dễ dàng, nhưng ăn vặt cũng giống như một loại cám dỗ, rất dễ bị cám dỗ đánh lừa.” Hiểu Thanh không muốn thừa nhận lúc đói bụng cô rất muốn nhét thứ gì đó vào miệng, nhưng cảm giác thỏa mãn nhất thời chỉ có thể mang lại cho cô niềm vui ngắn ngủi và niềm tiếc nuối lâu dài, cô không cho phép bản thân rơi vào một vòng lặp tiêu hao cảm xúc như vậy.
“Nhận định của cậu về bản thân có vấn đề.” Trương Dương ra kết luận: “Tuy rằng tớ không biết vì sao cậu đột nhiên muốn giảm cân, nhưng một người không thể đối diện và thỏa mãn mong muốn của chính mình, chỉ biết làm theo nguyên tắc mà không biết khích lệ bản thân, thì không thể duy trì động lực bên trong lâu dài được.”
Hiểu Thanh nhìn cậu ta.
“Lẽ nào tớ nói sai sao?”
“Không sai.” Hiểu Thanh nghĩ, phần lớn động lực bên trong của cô đã biến mất vào thời điểm cô nhận được thông báo nhập học của trường Trung học số một.
Trương Dương nhìn vẻ mặt đột nhiên ảm đạm của cô, tiến lại gần nói: “Béo hay gầy quan trọng như vậy sao?”
Hiểu Thanh muốn nói “phải”, nhưng cảm thấy nếu mình nói vậy thì thật nông cạn nên cô tránh né câu hỏi của cậu ta, cầm bình nước đứng lên.
Đến khi cô vô tình chạm phải ánh mắt quen thuộc khác, cô không khỏi ôm chặt cái bình.
Trần Kỳ đang đứng trước cửa, nhưng rõ ràng cậu không đến đây để tìm cô.
Người cậu muốn tìm là Ngô Hạo, cậu bạn học lớp số 7 trường cấp hai Vĩnh Hiền. Mặc dù cùng được xếp vào học lớp số 5 với Hiểu Thanh nhưng cậu ấy lại thân thiết với Trần Kỳ hơn với cô.
Tuần này, Ngô Hạo quên mang giày thể thao để thay, cứ tưởng có thể dùng tạm giày cũ, nhưng kết quả là tối qua, khi cậu ta phơi đôi giày ngoài ban công để hong khô thì lại bị mưa đêm làm ướt. Hôm nay khi học tiết thể dục, cậu ta không còn cách nào khác ngoài việc mượn của Trần Kỳ. Lúc này, khi bố mẹ đã gửi đôi giày sạch sẽ đến, cậu ấy định trả lại đôi giày đã mượn cho Trần Kỳ.
Trần Kỳ nhận lấy rồi rời đi. Hiểu Thanh không hiểu sao lại cười, sau đó liền thu lại, đợi cậu đi rồi mới hỏi Ngô Hạo. Ngô Hạo ngạc nhiên khi cô nói chuyện với mình, cậu ấy giải thích ngắn gọn toàn bộ câu chuyện, Hiểu Thanh tò mò: “Sao cậu không mượn bạn cùng phòng ký túc xá?”
“Tớ hỏi rồi mà bị lệch một hai số đo nên tớ không hỏi nữa, hồi cấp hai tớ có mượn Trần Kỳ vài lần, đến nỗi tớ chỉ vừa tới trước cửa phòng cậu ấy đã trực tiếp đưa cho tớ luôn.”
Hiểu Thanh “ồ” một tiếng rồi lại đi ra ngoài lấy nước. Trong khi đó, Trần Kỳ vẫn giữ nét mặt nghiêm túc, quay về bàn tiếp tục tự học.
“Cậu xem tớ viết như vậy ổn không?” Diệp Ngọc Linh đưa cho cậu một bức thư màu xanh dương: “Có cần ký tên không? Có cần viết tên của tớ không?”
“Không viết tên sao người ta biết cậu là ai.” Trần Kỳ nói: “Chỉ là thêm WeChat thôi mà, cần phải làm đến vậy sao?”
“Cần chứ.” Diệp Ngọc Linh nghiêm túc, mặc dù bây giờ không còn phổ biến viết thư tình, nhưng cô ấy cũng không thể vụng trộm đến lớp số 5 tìm Trương Dương, trực tiếp nói “Tớ muốn có phương thức liên lạc của cậu” được. Như thế dù cậu ta có trực tiếp từ chối cô ấy tại chỗ hay vì bị theo đuổi mà đồng ý, chuyện này đều sẽ khiến hai người rơi vào khó xử. Vì vậy, cô ấy định sẽ gửi cho cậu ta một lá thư, kèm theo số điện thoại của mình để cậu ta tự thêm. Nếu cậu ta không thêm thì cô ấy sẽ nghĩ cách khác.
“Cậu nói xem tớ có nên bỏ thêm hình tớ vào đây không? Đám con trai các cậu không phải đều thích người đẹp sao, tớ cũng xem như đẹp đi.”
Trần Kỳ không trả lời, trong mắt cậu chỉ toàn thấy cảnh Hiểu Thanh và Trương Dương đang lén lút nói chuyện với nhau.
“Này.” Diệp Ngọc Linh cản trở cậu lơ đãng: “Cậu có nghe những lời tớ vừa nói không?”
“Tớ có phải Trương Dương đâu, đừng hỏi tớ.”
“Cậu thật đáng ghét.” Diệp Ngọc Linh cẩn thận cất bức thư đi, Trần Kỳ thì mở cuốn vở bài tập ra, đẩy hai từ “Trương Dương” ra khỏi đầu.
—
Trường học tan vào thứ sáu, giờ cao điểm đông khách tại bến xe đã qua. Trần Kỳ gặp lại Vương Tư Tề ở khu vực chờ.
“Diệp Ngọc Linh chặn tớ rồi.” Cậu ta đau khổ nói.
Trần Kỳ cau mày: “Đây là lý do cậu chờ tớ đến bây giờ sao?”
“Không thì sao? Rốt cuộc tình cảm và tình yêu của tớ bao năm qua đều là sai lầm.”
“...” Trần Kỳ chặn cái ôm của cậu ta: “Cậu đang diễn phim truyền hình à?”
Vương Tư Tề cụp mắt bĩu môi: “Cậu nói xem sao cô ấy có thể thích tên Trương gì đó Dương như vậy được, chỉ cậu ta đứng đầu kỳ thi à? Tớ không thi được hạng nhất đến tư cách thích cô ấy cũng không có sao?” Cậu ta lật lại lịch sử trò chuyện trên điện thoại: “Cậu nhìn cô ấy gửi này, dứt khoát như vậy, còn nói tớ không được quấy rối cô ấy nữa, mỗi tối thứ bảy gửi tin nhắn hỏi thăm cô ấy ngủ hay chưa là quấy rối sao?”
Trần Kỳ biết trong lòng cậu ta khó chịu nên cho phép cậu ta càu nhàu một hồi. Chỉ là, cảm giác mà Diệp Ngọc Linh mang lại cho cậu đúng là rất khác, trước đây cô ấy vốn trầm tính, dịu dàng, ăn nói nhỏ nhẹ nhưng bây giờ, cô ấy dám nghĩ dám làm rất nhiều việc. Cậu đang định nói vài lời an ủi Vương Tư Tề, nhưng Vương Tư Tề đã tự mình kiềm chế: “Cậu nhìn xem đó có phải Triệu Hiểu Thanh không? Còn người bên cạnh cậu ta là Trương Dương à?”
Diệp Ngọc Linh đã từng gửi ảnh của Trương Dương trên bảng công bố thành tích cho cậu ta, cũng nói với Vương Tư Tề là cậu ta và Triệu Hiểu Thanh học cùng lớp, vì vậy ngay lập tức Vương Tư Tề nghĩ đến lần trước gặp nhau ở bến xe.
Trần Kỳ nhìn Trương Dương tạm biệt Triệu Hiểu Thanh, rồi đi đến khu vực chờ dành cho xe buýt đến thị trấn Vĩnh Giản.
Hiểu Thanh cũng nhìn thấy bọn họ, cô đi tới chào hỏi: “Sao các cậu về muộn thế?”
Vương Tư Tề khịt mũi: “Cậu cũng có sớm đâu.”
Hiểu Thanh dần dần ước lượng được giờ khởi hành, cô cố ý ở lại trường làm thêm một số bài tập để đợi đúng giờ này, để có thể nhanh chóng lên xe và đảm bảo có chỗ ngồi.
Cũng vì thế mà đã rất lâu rồi cô không gặp Trần Kỳ.
Triệu Hiểu Thanh: “Hôm nay cậu về muộn như vậy, là để chuẩn bị cho kỳ thi sao?”
Trần Kỳ nhìn cô: “Sao cậu biết?”
“Trương Dương cũng vậy.” Kỳ thi khoa học tự nhiên được tổ chức tại một số trường trung học trong huyện, môn thi bao gồm Toán, Vật lý và Hóa học. Hiểu Thanh không có tư cách tham gia.
Xe buýt tới, ba người lên xe, ngồi ở hàng ghế cuối cùng. Bụng ai đó chợt réo lên.
“Cậu đói à?” Vương Tư Tề nghe rất rõ, hả hê cười nhạo Hiểu Thanh: “Không phải chứ? Trường Trung học số một lớn như vậy lại không cho cậu ăn cơm?”
Hiểu Thanh trừng mắt nhìn cậu ta: “Tớ giảm cân.”
“Giảm cân? Tớ chỉ từng nghe qua phân bón, phân hóa học với kẹo bơ cứng*, còn có Trư Bát Giới ăn chay để lấy kinh nhưng càng ăn càng mập.”
*施肥 (phân bón), 化肥 (phân hóa học), 拖肥 (kẹo bơ cứng) và 减肥 (giảm cân) giống nhau từ 肥 (Vương Tư Tề đang chọc Hiểu Thanh).
Trần Kỳ chậc một tiếng: “Cậu lấy đâu ra nhiều chuyện cười thế?”
Vương Tư Kỳ khà khà hai tiếng, sau đó lại nghe thấy tiếng bụng của Hiểu Thanh kêu lên.
Trần Kỳ lấy một cái bánh mì đưa cho cô, nhưng cô từ chối.
“Sợ tớ bỏ độc vào à?”
Hiểu Thanh: “Tớ kiêng đường.”
“Kiêng cái gì?”
“...” Hiểu Thanh nghiêng người: “Cậu không hiểu, tớ đang rèn luyện ý chí.”
“Vậy ý chí của cậu thật đáng thương, đói bụng không được ăn, buồn ngủ không được ngủ, tự đối nghịch với chính mình không phải có bệnh sao?” Trần Kỳ ném bánh mì cho cô: “Khối lượng chỉ có 80g, món chỉ cần cắn hai miếng là ăn hết lại dọa cậu sợ như thế này.”
“Sợ như thế nào, lẽ nào tớ lại sợ thứ này?”
“Cậu không sợ nó, cậu chỉ so đo với chính mình thôi” Trần Kỳ không hiểu vì sao đột nhiên lòng yêu thích cái đẹp của cô lại trở nên mãnh liệt như vậy.
Từ trưa tới giờ, Hiểu Thanh chưa ăn cái gì, bây giờ cô thật sự rất đói. Trên đường, cô xé giấy gói, nhét hết chiếc bánh mì vào miệng.
Trần Kỳ bật cười: “Có ai giành với cậu đâu.”
Hiểu Thanh mơ hồ nói gì đó.
“Cái gì?”
Hiểu Thanh phồng má nói: “Không được mang đồ ăn lên xe.”
“Ha, cậu cũng có đạo đức công cộng quá.” Vương Tư Tề hừ một tiếng, mò trong cặp Trần Kỳ xem còn gì để ăn không, Trần Kỳ nhìn gương mặt giống con sóc của Hiểu Thanh, khẽ mỉm cười.