Cây Quýt Dưới Đám Mây Đen

Chương 39: Ghen tuông



Trần Kỳ xuống tầng hầm cũng không thấy xe của Hiểu Thanh, cậu quay lại ký túc xá, điện thoại truyền đến tin nhắn mới từ mười phút trước: “Hôm nay tớ có việc nên đi trước.”

Mười phút trước, khi cậu còn trong lớp học, Triệu Hiểu Thanh đã vội vã về nhà. Trần Kỳ có trực giác thật ra cô không có việc gì gấp, mà chỉ cố tình tìm đại cái cớ thôi. Thông báo với cậu chỉ là phép lịch sự, chạy trốn mới là theo bản năng, điều này khiến cậu bắt đầu hối hận sự đường đột ngày hôm đó - tuy rằng từ góc độ của cậu là không kìm lòng nổi nhưng rõ ràng sự không kìm lòng nổi của cậu dọa cô sợ rồi.

Bây giờ giải thích thì có vẻ đã muộn, chưa kể đây cũng không phải chuyện đáng để nhớ lại, nhưng ít nhất, dưới ánh đèn đường Trần Kỳ cũng nhìn rõ sự hèn nhát của mình: cậu không tiếp tục nắm chặt tay cô, không lại gần thêm chút nữa, thậm chí còn không nói được câu gì ra hồn để giảm bớt sự xấu hổ. Cậu của lúc đó bị sự rung động và ngượng ngùng làm cho đầu óc trống rỗng nên lựa chọn tránh mặt, còn bây giờ Hiểu Thanh cũng bắt đầu tránh mặt cậu, điều này ngược lại giúp cậu biết cảm giác lúc đó của cô.



Khi Hiểu Thanh về đến nhà, cô nấu cơm trước rồi mới xào rau, sau khi thêm dầu nóng sẽ kích thích mùi thơm của thực phẩm, mang lại cho cô cảm giác an ủi rõ ràng.

Cô không học nấu ăn nên kỹ năng nấu nướng chỉ đủ dùng. Sách kể rằng người xưa ăn cơm trong ống, uống nước trong bầu, sống trong những con hẻm râm mát, không hề thay đổi niềm vui, Hiểu Thanh hiểu nhưng không khát khao điều đó, cuộc sống của cô không cằn cỗi cũng không dư dả, cô cũng không bằng lòng như vậy.

Sau khi tan làm, Trương Bình mang về nửa con vịt quay. Thời tiết trở nên lạnh hơn, các quán ăn ngon trong thị trấn bày thêm những chiếc tủ đựng mới, mỗi con vịt đông lạnh đều được phết gia vị làm sẵn và treo trong tủ quay không biết mệt mỏi, theo thời gian, dầu trong da vịt nhỏ giọt rơi xuống, thịt vịt trở nên khô và xơ xác hơn. Trên bàn ăn, Trương Bình đề cập đến việc bà đã nghỉ việc ở nhà hàng và đang cân nhắc nghỉ việc ở nhà máy: “Hiểu Thanh, trước đây con muốn chuyển vào huyện sống, nếu muốn chuyển vậy thì chúng ta chuyển sớm một chút được không?”

Hiểu Thanh đúng là có ý nghĩ như vậy, nhưng sau đó lại bỏ qua. Cô cho rằng chính những lời đàm tiếu của những người làm trong nhà máy khiến mẹ cô không vui, nhưng Trương Bình đã giải thích rằng bà thân thiết với mọi người ở đó và cả bà chủ, những lời đàm tiếu không thể khiến bà không chịu nổi: “Mẹ chỉ không muốn gặp mặt ông ấy, dù có cách nhau vài con đường, dù chỉ gặp một lần ở chợ mẹ cũng chịu không nổi.”

Trương Bình đặt đũa xuống: “Bố con không phải là người đáng tin cậy, ông ta nói sẽ nuôi con đến năm hai mươi tuổi, cũng tức là không thể nuôi con cho đến khi con tốt nghiệp đại học, bây giờ trong lòng ông ta cảm thấy cắn rứt, chúng ta đòi chút tiền ông ta còn chịu đưa, nhưng đợi đến khi ông ta mất hết kiên nhẫn rồi đổi ý, chúng ta còn có thể tìm ai nói lý đây? Vậy nên chúng ta nhanh chóng dọn đi, để ông ta trả tiền thuê nhà mới, tiền điện nước, tránh sau này ông ta đặt hết tâm tư vào bên kia thì sẽ không chịu chút trách nhiệm nào với mẹ con mình cả.”

Hiểu Thanh nhìn mẹ: “Ông ta còn tiền không?”

“Không có thì để ông ta đi mượn, dù có nghèo đến mức chỉ có một cái quần cũng phải xé cái quần làm đôi.”

Hiểu Thanh trầm mặc: “Những lời này là người khác dạy mẹ à?”

Trương Bình ngầm thừa nhận, những lời này là do các cô gái, người đã làm dâu ở nhà máy gia công cảm thấy bà bị thiệt thòi nên thay nhau bày mưu tính kế cho bà.

Đối với Hiểu Thanh mà nói, sống ở đâu không quan trọng, nhưng dù sao cô cũng sống ở đây nhiều năm nên lúc rời đi cần phải quyết tâm. Hiểu Thanh nghĩ đến người phụ nữ trẻ tuổi đó, cảm thấy tình trạng lung lay sắp đổ của chính ngôi nhà mình hình như cũng sắp lây sang nhà người phụ nữ đó, cả đứa bé mà cô chưa từng gặp mặt, liệu nó có chịu chung số phận với cô không? ...Quên đi, Hiểu Thanh đè nén sự lo lắng cùng thương hại, tự nhủ không cần phải suy nghĩ nhiều như vậy.

Thấy con gái không phản đối, Trương Bình lại nhắc đến công việc: “Sau khi chuyển vào huyện mẹ sẽ đi tìm công việc mới, mẹ có liên lạc với chú họ con, hỏi chú ấy có thể giúp đỡ không, nếu không giúp được thì trước tiên mẹ đến cửa hàng làm hướng dẫn mua sắm hoặc tiếp tục tìm việc làm bồi bàn trong một nhà hàng.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Mẹ ơi, mẹ là một thợ may có kinh nghiệm.”

Ánh mắt Trương Bình tối đi: “Nhưng mẹ làm đã chán rồi.”

Hiểu Thanh không nói gì, cô thu dọn bát đĩa, đi vào bếp. Trương Bình ngăn cô làm việc nhà, nhưng Hiểu Thanh đã chặn tay bà lại.

Ở một mức độ nào đó, Hiểu Thanh cảm thấy mẹ cần nghỉ ngơi nhiều hơn.



Ông nội Trần Kỳ ngồi trong sân, nhìn Trần Kỳ tay chân nhanh nhẹn cắt quýt.

“Năm nay quýt đang được mùa, nếu con muốn thì mang thêm đi. Vốn dĩ ông và bà nội con muốn mang vào thị trấn bán, nhưng bố con không cho, nói eo và chân bọn ông không khỏe, không có xe của nó một sọt cũng không mang nổi.”

“Ông à, ông tỉnh táo chút đi, trong nhà chỉ có hai cây chứ không phải hai mươi cây, ông mà mang đi bán cũng chỉ được 10 tệ 2 ký rưỡi thôi.”

Bà nội đang đứng đợi bên gốc cây nói: “Sao 10 tệ lại 2 ký rưỡi, là 1 ký rưỡi, còn là từ nơi khác đến, mấy trái quýt đánh dấu kia sao ngọt được, vỏ dính cả vào quả, sao ngọt và tươi bằng của nhà chúng ta.”

Trần Kỳ cười: “Quả quýt có ngọt đến mấy cũng sẽ khiến người ta nóng trong người.”

“Mấy người trẻ tuổi các cháu cũng sợ nóng trong người sao?”

“Sao lại không sợ ạ?” Trần Kỳ ném hai quả quýt vào giỏ tre, tháo găng tay ra.

Bà nội Trần nhận lại kéo: “Lần này cháu chỉ cần nhiêu đây thôi hả? Lần trước cháu hái tới mấy ký mà.”

“Lần trước hai người, lần này chỉ có một ạ.”

Bà nội Trần nhớ rõ hôm đó cậu hái rồi đếm từng quả quýt, lúc thì chê nhiều quá, lúc lại sợ ít, trước khi cho vào túi còn dùng khăn giấy lau sạch nước mưa ngoài vỏ quýt: “Bạn trong lớp cháu sẽ thích thôi.”

“Dạ.” Trần Kỳ đáp lại một tiếng, cậu sắp kỹ quýt, thu dọn xong cặp sách rồi chào tạm biệt ông bà.

Lúc sáng cậu có hỏi Hiểu Thanh có muốn đi chung không, cậu không có gì ngạc nhiên khi nhận được câu trả lời là “Có việc.” Trần Kỳ nghĩ, chuyện này có lẽ sẽ không kết thúc nên cậu cũng không ép buộc cô, quay sang đồng ý lời mời của Hồ Thiên Hạo.

Mười hai giờ trưa, cậu đến quán ăn, Hồ Thiên Hạo và Lôi Lập Thao đã đến rồi.

Năm nay, Lôi Lập Thao thi đậu trường Trung học số một ở Lan Thành, từ lúc bắt đầu khai giảng vào cuối tháng tám cho đến nay thì chưa từng quay lại làng Trần Gia. Hồ Thiên Hạo hôm nay rảnh rỗi nên ba người hẹn gặp nhau ở huyện Lam Sơn.

Lôi Lập Thao đi xe từ thành phố tới, Trần Kỳ thì đạp xe từ trong làng đến, sau khi thuận lợi gặp mặt, Hồ Thiên Hạo gọi một bàn đồ ăn. Cách đây không lâu anh ấy mới mua một căn nhà ở trong huyện, bây giờ tâm trạng không tệ chào hỏi nói: “Hai người các cậu chưa ăn tân gia nhà mới của anh, bữa này xem như bù lại, ăn no rồi thì qua đó thăm nhà mới của anh.”

“Thôi đi, em không thích nhìn người ta khoe của, từ nhỏ đến lớn số lần nhà anh chuyển nhà có dùng một bàn tay cũng đếm không đủ, đến bố em cũng không muốn tặng tiền mừng nữa kìa.” Lôi Lập Thao không có hứng thú với nhà mới: “Nhưng khi nào anh đổi xe mới thì có thể mời em ngồi thử.”

Hồ Thiên Hạo cười: “Thôi đi, lần này thật sự là nhà mới, bố anh mua để làm nhà tân hôn.”

Trần Kỳ bất ngờ: “Anh định kết hôn?”

Hồ Thiên Hạo: “Mai là lần xem mắt đầu tiên.”

“...”

“Bố anh chê anh không có tiền đồ, không mong anh có sự nghiệp to lớn ở thành phố lớn, nên mua cho anh hai căn ở Lan Thành, một căn ở trong huyện, đến lúc đó nhà gái ở đâu anh ở đó.” Hồ Thiên Hạo nhìn hai thằng nhóc này: “Trưởng thành thật đau khổ, nếu anh kết hôn rồi thì không thể làm anh em thân thiết với hai đứa được nữa, thật có cảm giác không cùng thời đại.”

“...” Lôi Lập Thao và Trần Kỳ nhìn nhau.

Khả năng chiến đấu của ba chàng trai khá ổn, ăn hết bốn món mặn một món canh và một thùng cơm lớn. Sau bữa ăn, Hồ Thiên Hạo nhất quyết đưa họ đến nhà mới, mà cũng vì nhà mới cách trường Trung học số một không xa nên Lôi Lập Thao đề xuất đến trường Trung học số một thăm thú.

“Anh cũng đi, anh chưa đến đó bao giờ, thăm thú một tí có thể nhiễm chút thông minh.” Hồ Thiên Hạo nói.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Trần Kỳ làm mất hứng: “Bảo vệ rất nghiêm ngặt.”

“Anh đưa bọn em vào cũng không được sao?”

Trần Kỳ chưa dẫn người vào bao giờ, nhưng hôm nay là ngày quay lại trường, mặc dù không phải là giờ cao điểm nhưng dù sao cổng chính cũng đã mở. Thế là Trần Kỳ dắt xe, Lôi Lập Thao và Hồ Thiên Hạo đi theo cậu, không ngờ nhân viên bảo vệ lại bỏ qua cho hai con người xách cặp này, chỉ ngăn cản Hồ Thiên Hạo: “Vị phụ huynh này, anh không được vào.”

Lôi Lập Thao nhịn cười, đành phải ra hiệu cho anh ấy rằng cậu ta sẽ nhanh chóng ra ngoài.

Trần Kỳ dẫn Lôi Lập Thao đi tham quan khuôn viên trường: “Nhỏ hơn Trung học số một Lan Thành.”

“Tuy hơi nhỏ nhưng cũng khá đẹp, ở chỗ em có rất nhiều cây áo cộc*, chỗ các anh toàn là cây long não.”

undefined

Trần Kỳ nói: “Cây long não không đẹp, lá không bao giờ rụng hết.”

Lôi Lập Thao ngửi thấy mùi khác thường: “Anh sao vậy?”

“Anh cậu thì có thể có chuyện gì.”

“Em cảm giác kể từ khi lên lớp 11, anh có chút thay đổi.” Lôi Lập Thao không thể nói chính xác đã thay đổi chỗ nào: “Áp lực lớn à?”

“Bình thường, trước đây không có mục tiêu, qua ngày nào vui vẻ ngày đó, bây giờ chỉ nhìn chằm chằm vào mấy phép tính, có chút nhàm chán.”

Lôi Lập Thao hiểu được, nhưng cũng không tiếp lời, chỉ để cậu đưa đến tòa nhà lớp 11. Khi nhìn thấy vị trí đứng đầu lớp số 5, Lôi Lập Thao cười: “Điểm số này được đấy chứ, tranh đua với người này hèn gì anh thấy áp lực.”

Trần Kỳ mệt trong lòng: “Nếu kỳ thi khảo sát lớp 12 cậu ta vẫn giữ trình độ này, chắc chắn đậu Thanh Hoa Bắc Đại, còn anh cậu có thể đậu đại học tỉnh đã là không tệ rồi.”

Lôi Lập Thao nghi ngờ: “Đại học tỉnh? Không phải anh muốn học ngành kỹ thuật điện sao? Em còn tưởng anh chuẩn bị ra Bắc học đại học nữa.”

Có người đi ngang qua đằng sau Trần Kỳ. Nghe những lời này, người đó dừng bước.

Trần Kỳ gọi cô: “Triệu Hiểu Thanh.”

Hiểu Thanh quay đầu.

“Sao cậu đến sớm vậy?”

“...” Hiểu Thanh nhìn cậu và chàng trai bên cạnh: “...Các cậu cũng đến khá sớm mà.”

Trần Kỳ nhìn cô bước bước đầu tiên lên cầu thang, lời vừa đến miệng thì thu lại, chỉ lấy túi quýt từ trong cặp sách ra: “Đưa cho Chu Viên Viên giúp tớ.”

Hiểu Thanh ồ một tiếng, nhận lấy.

Khi bóng dáng cô biến mất ở góc cầu thang, Lôi Lập Thao đụng vào cánh tay của Trần Kỳ: “Cô ấy là Triệu Hiểu Thanh?”

“Sao?”

“Rốt cuộc anh với cô ấy có thân không thế?”

“...”

Lôi Lập Thao cười không nói nữa, đẩy Trần Kỳ vào lớp học: “Em đi trước, để anh Thiên Hạo đợi lâu quá anh ấy sẽ mắng người, em cũng không trì hoãn việc học của anh nữa.”



Chu Viên Viên đến lớp lúc năm giờ, nhìn thấy quýt trên bàn vẻ mặt hiện rõ sự vui vẻ: “Tớ tùy tiện hỏi xin Trần Kỳ, cậu ấy lại đưa nhiều như vậy.”

Lần trước cô ấy mời cậu ăn bánh, cậu mời lại cô ấy ăn kem, có qua có lại càng làm con người ta vui vẻ hơn yêu mà không nói. Chu Viên Viên vui vẻ chia sẻ với bạn cùng lớp, cuối cùng đưa cho Hiểu Thanh. Hiểu Thanh từ chối: “Tớ cũng có, nhiều quá ăn không hết.”

Hiểu Thanh từ trong ngăn bàn lấy ra một cái túi, Trương Bình mua ở trong trấn, 10 tệ 1 ký rưỡi.

“Ồ.” Chu Viên Viên mỉm cười bóc một quả quýt.

Không khí tràn ngập hương trái cây tươi mát, Hiểu Thanh cột chặt bịch quýt lại.

Hóa ra những lo lắng của cô đều là không cần thiết. Trần Kỳ không có phớt lờ cô, cô cũng không cần vì thế mà buồn phiền nữa. Nhưng tại sao cô vẫn không vui? Chẳng lẽ là vì Trần Kỳ mang quýt cho Chu Viên Viên mà không phải cho cô? Tại sao Trần Kỳ chỉ có thể mang cho cô? Lẽ nào cô hy vọng Trần Kỳ sẽ đối xử đặc biệt với cô?

Hiểu Thanh có chút không hiểu rõ chính mình.
— QUẢNG CÁO —