Cậy Thế Bắt Nạt Anh

Chương 10



Bác sĩ Tống bây giờ đang rất hồi hộp.

Là một chuyên gia giàu kinh nghiệm, anh chỉ cần nhìn một cái là biết nguyên nhân bệnh ho do bị lạnh, theo lý thuyết thì bệnh này nhỏ như con thỏ, dựa vào quan hệ của anh với nhà họ Diệp, người ta hẹn anh ngoài giờ làm việc cũng là chuyện bình thường.

Nghe miêu tả sơ sơ bệnh tình qua điện thoại, anh biết đây chỉ là bệnh cảm bình thường mà thôi, nhưng chuyện khám bệnh hôm nay không hề bình thường chút nào. Hôm qua anh đã hẹn với trợ lý của Diệp Tự Minh, thế mà không lâu sau Diệp Tự Minh lại gọi cho anh, đưa ra một yêu cầu rất kỳ lạ…

“… Có uống một ít kháng sinh này, nhân viên trong hiệu thuốc đưa cho tôi.” – Diệp Xán cho bác sĩ Tống xem ảnh hộp thuốc trên điện thoại: “Không, chỉ uống loại thuốc này thôi, uống theo hướng dẫn trên bao bì.”

Bác sĩ Tống cầm điện thoại, nhìn mấy hộp thuốc bình thường trong ảnh, chỉ chỉ vào màn hình: “Cái này, cái này nữa, dừng uống, tôi lấy cho hai người loại thuốc khác.”

Diệp Xán nghe vậy hơi sốt sắng, hỏi: “Hai loại này làm sao vậy? Thuốc không đúng bệnh sao?”

“Không phải, đúng bệnh, nhưng cần uống loại thuốc có hiệu quả hơn.”

Cũng may không mua sai thuốc cho Diệp Tự Minh, Diệp Xán yên tâm thở một hơi, tiếp tục nói: “Đúng là nên đổi thuốc, anh ta uống mấy loại này đã mấy ngày rồi mà không khỏi, hôm nay còn ho cực kỳ nghiêm trọng! Bác sĩ, rốt cuộc là bệnh gì, có phải viêm phế quản không?”

“Ừm…” – Bác sĩ Tống do dự, giả bộ nhìn xung quanh để liếc Diệp Tự Minh đang ngồi phía sau Diệp Xán.

Diệp Tự Minh cũng đang nhìn anh.

Bác sĩ Tống nhớ lại yêu cầu mà Diệp Tự Minh đưa ra – nói bệnh một cách thật nghiêm trọng.

“… Ừm, bị nhiễm trùng đường hô hấp trên.” – Bác sĩ Tống định dừng lại, cuối cùng vẫn nói thêm một câu: “Bệnh này rất nghiêm trọng.”

Diệp Xán hơi nghỉ ngờ: “Cái gì? Bị nhiễm trùng đường hô hấp trên không phải… Chỉ là bệnh cảm bình thường thôi à? Thực sự rất nghiêm trọng sao?”

Bác sĩ Tống vô thức nhìn sang Diệp Tự Minh, chỉ thấy vị tổng tài trẻ tuổi này đang hơi khó chịu cau mày với anh, bác sĩ Tống giật mình, nhanh chóng nói: “Bây giờ… Bây giờ chỉ là bị nhiễm trùng đường hô hấp trên, nhưng Diệp tổng ho khan nhiều ngày không khỏi, e là không tốt lắm, chỉ cần sơ ý một chút có thể dẫn đến… Ờm, dẫn đến viêm nhiễm, rất khó chữa trị. Bây giờ bệnh nhân đã có dấu hiệu trở nặng rồi.”

Cậu chủ nhỏ mù tịt y học bị dọa sợ, trong đôi mắt to đang mở lớn là căng thẳng không hề che giấu: “Hả? Bác sĩ, thế, phải làm sao bây giờ?”

Từ đầu đến cuối Diệp Tự Minh không hề lên tiếng, kể cả bệnh tình ra sao, uống thuốc thế nào đều do em trai nói giúp, bây giờ mới đến lượt hắn lên tiếng. Hắn vỗ nhẹ vai Diệp Xán, động viên: “Không sao đâu, đừng sợ.”

Diệp Xán quay đầu lườm hắn một cái, dường như sắp muốn cãi nhau với hắn. Trong mắt Diệp Xán, tất cả đều do Diệp Tự Minh không nghe lời cậu mà cố ý vác bệnh đi làm, lại còn không thèm đi khám sớm nên bệnh mới nặng như vậy, nhưng cậu chỉ cắn răng, không nói ra những lời này.

Không cần biết cậu chống đối cãi ngang Diệp Tự Minh thế nào, Diệp Xán chưa bao giờ làm hắn mất mặt trước mặt người khác.

Bác sĩ Tống lên tiếng: “Trước tiên uống thuốc đã, về nhà cần quan sát thêm mấy ngày.”

Diệp Xán rốt ruột: “Chỉ uống thuốc thôi à? Thế thì đến bao giờ mới khỏi được, anh ta suốt ngày ho thế này thì làm sao mà chịu nổi chứ.”

“Thế… Muốn truyền nước không?” – Bác sĩ Tống dò hỏi, nhìn Diệp Tự Mình.

Diệp Tự Minh hỏi lại: “Truyền nước sẽ hiệu quả hơn uống thuốc đúng không?”

“Đúng là nhanh hơn uống thuốc nhiều. Nhưng bây giờ nhiều người không muốn truyền nước, thà chọn uống thuốc thêm vài ngày còn hơn. Ý ngài thế nào?”

“Truyền nước đi.” – Diệp Tự Minh đáp lời, nhẹ nhàng chạm lên hai má Diệp Xán: “Em trai rất thương cho tôi, tôi phải mau khỏe mới được.”

Diệp Xán đang lo Diệp Tự Minh ho thành viêm phổi, trên mặt mệt mỏi rõ ràng, cậu liếc Diệp Tự Minh một cái, không cản hắn.

Bác sĩ Tống cứ cảm thấy có gì đó không đúng lắm.

Cặp anh em này nhìn thì tình cảm rất tốt, nhưng nhìn kỹ một chút, từ khi hai người vào đây chưa hề nói với nhau một câu nào. Nếu nói là hai anh em tình cảm không tốt… Diệp tổng luôn mặt lạnh vô tình rõ ràng khi nãy rất dịu dàng nhẹ nhàng xoa má em trai, mà phản ứng của em trai không hề kì lạ, chứng tỏ hai người này đã tiếp xúc thân mật quen rồi.

Bác sĩ Tống hơi mê mang. Cũng may anh tiếp xúc nhiều với hào môn thế gia, biết được cái gì nên tò mò, cái gì nên bỏ qua.

“Vậy tôi viết giấy truyền nước hai ngày.” – Bác sĩ Tống thuần thục viết vào giấy khám bệnh.

Diệp Tự Minh cầm giấy, trong giọng nói mang theo ý khác: “Cảm ơn bác sĩ Tống.”

Mặc dù không biết làm giả bệnh có lợi ích gì, nhưng nhìn Diệp tổng có vẻ rất thỏa mãn với lời nói dối của anh, bác sĩ Tống cúi đầu: “Diệp tổng, ngài khách sáo rồi.”

Diệp Xán đứng ngoài cửa chờ Diệp Tự Minh, thấy hắn vừa ra ngoài đã giật phắt tờ giấy khám bệnh trên tay hắn, tức giận nói: “Đưa cho tôi. Sao anh lề mà lề mề thế hả, đến lúc này rồi còn có thời gian tám chuyện với bác sĩ? Tôi đi tìm y tá truyền nước cho anh, anh tự tìm chỗ ngồi đi, đợi tí tôi lấy thuốc cho.”

“Anh đi cùng em.”

“Bảo anh ngồi thì ngồi đi!” – Diệp Xán dữ dằn nói: “Không nghe bác sĩ nói à, không được làm việc quá độ, bệnh của anh bây giờ rất nghiêm trọng! Đều tại anh không tự chú ý, tôi đã nói anh ở nhà nghỉ ngơi mà anh cứ nhất quyết đi làm, bây giờ thấy hậu quả chưa? Vừa nãy bác sĩ nói phải ăn kiêng, tôi đoán anh cũng không để ý chứ gì. Từ tuần sau anh không được ăn cơm công ty nữa, tôi mua cơm cho anh.”

“Được.” – Diệp Tự Minh dung túng nghe lời.

“Dùng thẻ của anh mua cơm.” – Diệp Xán cường điệu: “Tôi không bao giờ dùng tiền của tôi cho anh, tôi về nước là để cướp tiền của anh!”

“Diệp Tự Minh cười nói: “Ừm, anh biết rồi. Em dùng thẻ của anh mua gì cũng được.”

“Hừ, đương nhiên là bây giờ tôi nói gì anh cũng phải lấy lòng tôi.” – Diệp Xán không mấy vui vẻ: “Lại đây, ngồi xuống, đừng có chạy lung tung, cẩn thận lát nữa tôi về không tìm thấy anh.”

“Được, chú ý an toàn.”

“Biết rồi, tôi cũng không phải trẻ con.”

Diệp Xán không nghĩ rằng, ngay sau khi cậu nói xong câu đó, vẫy tay với Diệp Tự Mình chuẩn bị xếp hàng lấy thuốc, thậm chí còn chưa ra đại sảnh, đã gặp chuyện bất ngờ.

“Mày không có mắt à? Mày không biết tiêm xong phải băng cố định hả! Mày coi tay con trai tao là đồ chơi chắc!”

Người đàn ông phẫn nộ lớn tiếng mắng chửi, mọi người xung quanh sững lại, dồn dập nhìn sang y tá đang đứng đó, chỉ thấy một người đàn ông khoảng hơn bốn mươi tuổi đang tàn bạo kéo áo một y tá, trong lúc mọi người chưa kịp phản ứng đã quăng y tá gầy yếu xuống đất.

Trong đại sảnh có không ít trẻ con, mấy đứa trẻ bị cảnh này dọa phát khóc, người xung quanh không muốn bị kéo vào chuyện cũng xì xào bàn tán, một vài người lớn gan quát người đàn ông ngừng lại, vài y tá vội vàng chạy đến kéo đồng nghiệp ra, có không ít người giơ điện thoại lên quay video, trong nháy mắt ca đại sảnh đã chật kín người, ồn ào vô cùng.

“Tao đánh nó thì sao?!” – Người đàn ông đỏ mặt tía tai quát người qua đường: “Không phải con mày bị nó tiêm thì chả thế! Tiêm hai lần không được, con trai tao còn bị nó tiêm chảy cả máu, tao phải đánh nó!”

Bên cạnh gã là một đứa trẻ mười bảy mười tám, hai cha con bề ngoài đoan chính tử tế, vậy mà bây giờ mặt mũi đều có vẻ vặn vẹo hung tợn, không có chút đẹp trai nào như vẻ bề ngoài, chỉ có lệ khí tràn khắp mặt.

Người con trai che mu bàn tay đang chảy máu, hét lên: “Ba! Đánh cô ta đi! Đau chết mất, đánh mạnh vào! Cái loại rác rưởi này mà cũng dám làm y tá! Con mẹ nó, tay con đang chảy máu đây này!”

“Tại khi nãy em không ngồi yên…” – Y tá ngồi dưới đất khóc lóc giải thích, cô chưa nói xong đã bị người đàn ông trừng mắt quát lớn: “Mày còn dám đổ tội cho con trai tao? Tao đánh chết mày!”

Hai người qua đường thấy chuyện bất bình định xông lên cản, chưa kịp giữ gã lại, gã đã vớ được chiếc ghế tựa, xô đẩy mấy người chắn đường, đập ầm ầm lên đầu y tá!

Trên đất đã chảy đầy máu, đoàn người bên cạnh sôi sùng sục.

“Không ổn rồi, chảy nhiều máu quá, sẽ có án mạng mất!”

“Báo cảnh sát, mau báo cảnh sát đi!”

“Alo? Các anh mau tới đây, có người muốn giết y tá trong bệnh viện. Chỗ này là…”

Diệp Xán chỉ nghĩ đến thuốc của Diệp Tự Minh, vốn không định quan tâm chuyện vô bổ, bỗng nhiên nghe thấy tiếng gào thét mới quay lại nhìn một cái.

Người đàn ông đã mất lý trí, giơ ghế muốn đập tiếp, còn y tá đang hoảng sợ nằm co rúc trên mặt đất, hai tay run run ôm lấy đầu đang chảy máu của mình.

Nếu bị đánh nữa sẽ không xong mất, Diệp Xán cau mày đổi hướng đi, cậu vừa đi được hai bước đã bị một người kéo lại cánh tay.

“Tiểu Xán!” – Diệp Tự Minh hiếm khi hoảng sợ như bây giờ: “Em không sao chứ?”

Hắn ngồi xa chỗ này, không biết có chuyện gì xảy ra, nhưng thấy nhiều người vội vã chạy ra đây hắn cũng vội chạy tới, hắn sợ Diệp Xán không an toàn.

“Không sao, bên kia có người…” – Diệp Xán vừa nói vừa nhìn sang bên cạnh, trong vài giây hai người nói chuyện, người đàn ông đã bị vài người trẻ tuổi đè xuống đất, bảo vệ cũng chạy vào tóm lấy gã, mọi chuyện tạm thời khống chế được.

Diệp Tự Minh nhìn Diệp Xán từ trên xuống dưới, xác nhận cậu không bị ảnh hưởng dù là một cọng lông mới thở phào nhẹ nhõm, nắm lấy vai cậu: “Em không sao là tốt rồi. Đi thôi, anh hai lấy thuốc cùng em.”

Hai người cùng đi lấy thuốc, người đàn ông gây sự cũng bị bảo vệ áp chế đẩy ra ngoài, gã vừa đi vừa chửi bậy liên tục. Đi đến cửa, gã quay đầu lại định tìm con trai mình, nhưng lại thấy hai anh em họ Diệp đang đi cùng nhau.

Trong giây lát, người đàn ông dường như thấy được một cảnh không thể tin nổi.

“Chu Ngạn!” – Người đàn ông hét lên: “Chu Ngạn! Chờ đã, chúng mày bỏ tao ra! Chu Ngạn!”

“Làm sao vậy?” – Diệp Tự Minh thấy bàn tay Diệp Xán trong tay mình hơi run rẩy, hắn tưởng cậu bị cảnh tượng khi nãy làm hoảng sợ, bỗng hơi hối hận vì một chút thỏa mãn của mình mà kéo Diệp Xán đến bệnh viện, hắn nhẹ nhàng động viên cậu: “Không sao đâu, đừng sợ, có anh hai ở đây rồi.”

Sắc mặt Diệp Xán tái nhợt, cứng đờ nhìn về phía Diệp Tự Minh một bàn tay siết chặt góc áo Diệp Tự Minh: “…Ừm.”

Dòng người trong bệnh viện đông đúc, chỉ có Diệp Xán biết người đàn ông đang gọi ai.

Cái tên Diệp Xán này là do Diệp Quảng Kế đặt cho cậu năm cậu bảy tuổi, ngay cả Diệp Tự Minh cũng không biết rằng, trước đó cậu còn một cái tên khác.

— Chu Ngạn.