Cậy Thế Bắt Nạt Anh

Chương 29



Đoạn Duệ lúc này mới nhận ra Diệp Xán chủ động nói chuyện cùng nó chỉ để nhục nhã nó mà thôi, mặt nó đỏ lên, phẫn hận đập bàn “Ầm” một cái, đứng dậy.

“Trước khi mắng người phải nghĩ cho rõ.” – Diệp Xán không chờ nó nói chuyện, nói xa xôi: “Cha mày hình như sắp ra hầu tòa.”

Chu Lỵ vội vàng kéo Đoạn Duệ, mắng: “Ngồi xuống! Con quên mất anh bây giờ là cậu chủ nhà họ Diệp à?”

Một đống ngôn từ thô tục tắc trong cổ họng Đoạn Duệ, từ nhỏ nó đã được sống sung sướng thích gì được nấy, chưa từng phải chịu uất ức thế này. Nó không khỏi cắn răng nghiến lợi nói: “Anh ta cũng không phải cậu chủ thật!”

“Đừng nói nữa!” – Chu Lỵ nhéo con trai một cái, nhìn về phía Diệp Xán, bà ta không nghĩ là mình vừa đề ra một yêu cầu rất hợp tình hợp lý như thế mà Diệp Xám lại trả lời như thế, kiểu tính cách đắc thắng không buông tha thế này rất hợp ý bà ta, nhưng với điều kiện là không phải đối xử với mẹ con bà ta!

Lúc trước bà ta và Đoạn Phong nói dối nhu cuội, vốn dĩ đã lên âm mưu sẽ nghĩ cách lợi dụng đứa con này để cướp được chén cơm từ nhà giàu, ai ngờ vợ người ta lại chết sớm như thế? Con trai vừa lên bảy tuổi đã bị đưa đi, căn bản chưa kịp dạy dỗ kỹ càng, cũng không có tình cảm sâu đậm với bà ta… Cậu chủ lớn nhà họ Diệp chiều chuộng Diệp Xán đến thế, nếu Diệp Xán thực sự hướng về bà ta thì hoàn hảo biết bao!

Chu Lỵ ngầm bực bội không thôi, thái độ vừa nãy của Diệp Xán như cho bà ta một đòn cảnh cáo, để bà ta hiểu rằng dựa vào “máu mủ tình thâm” để cầu xin là vô dụng, bà ta thu lại vẻ mặt mẹ hiền, cười lạnh: “Hừ… Chuyện đi học của em mày cứ để sau rồi tính, chuyện quan trọng trước mắt không phải cái này. Mày sẽ không trơ mắt nhìn cha đẻ của mày chết đúng không? Mẹ nói cho mày biết, chuyện này mày không muốn lo cũng phải lo.”

Bà ta giơ tờ giấy xét nghiệm lên: “Mày là con của mẹ, mẹ cũng muốn mày sống tốt, nhưng nếu mày không để bọn mẹ sống tốt – mẹ chỉ có thể kéo mày xuống nước cùng thôi. Nếu cậu Diệp biết nó bỏ ra nhiều tiền như thế cho một thằng em trai không có quan hệ máu mủ, sẽ thế nào nhỉ?”

Diệp Xán không nói gì. Nhìn cậu có vẻ rất bình tĩnh, vừa này còn có sức lực nhục nhã Đoạn Duệ như thể bí mật đã che giấu hơn hai mươi năm này không có chút ảnh hưởng nào đến cậu. Nhưng không ai biết rằng, đằng sau người đang ngồi bình tĩnh kia là tâm lý sụp đổ gần như sắp hỏng.

Dù thế nào đi nữa, cậu chắc chắn sẽ không cầu xin Diệp Tự Minh đi giúp người đàn bà đã từng phá hủy gia đình hắn, nhưng đương nhiên, nếu cậu không giúp bà ta, tờ giấy xét nghiệm này chắc chắn sẽ sớm ở trước mặt Diệp Tự Minh.

Nếu Diệp Tự Minh biết sẽ như thế nào? Diệp Xán là người rất ít khi trốn tránh vấn đề, nhưng vấn đề này, cậu không dám nghĩ đến..

“Nếu là ba ruột tôi.” – Diệp Xán hồi tưởng lại sắc mặt gã đàn ông đánh đập y tá kia, cố nén buồn nôn nói: “Tôi đương nhiên phải xen vào.”

Cậu đồng ý dễ dàng như thế, Chu Lỵ ngẩn ra, lập tức hiểu là uy hiếp có hiệu quả, rốt cuộc Diệp Xán vẫn lưu luyến cuộc sống vinh hoa phú quý! Bà ta dùng ánh mắt phức tạp nhìn Diệp Xán, tự giễu cười nói: “Con quả nhiên là con trai ruột của mẹ.”

Bà ta thu hồi tâm tình, đang định nói kỹ vụ án của Đoạn Phong thì bị tiếng chuông điện thoại của Diệp Xán ngắt lời.

Tên người gọi: Diệp Tự Minh.

Diệp Xán trố mắt nhìn cái tên này một lúc, lập tức bấm từ chối.

“Diệp Tự Minh giục tôi về, để lần sau bàn kỹ hơn đi.” – Diệp Xán nói, cậu cũng không thể chịu đựng cảnh ngồi một chỗ nói chuyện cùng hai mẹ con này nữa, bị Chu Lỵ bắt cho số điện thoại, đứng dậy rời đi.

Tạm thời kềm chân Chu Lỵ, trong khoảng thời gian ngắn Diệp Tự Minh sẽ không biết chuyện, nhưng sau này phải làm sao? Diệp Xán thất hồn lạc phách đứng ở cửa nhà ——thật ra là nhà Diệp Tự Minh, cậu nhờ vào thủ đoạn uy hiếp để được ở trong căn nhà này. Nếu Diệp Tự Minh biết sự thật sẽ như thế nào? Sẽ đánh cậu? Không, hắn không phải người tự ra tay đánh người, có lẽ sẽ mắng cậu? Không cần biết thế nào, cậu không thể được ở bên hắn nữa, thân phận anh em không còn, có lẽ sau này Diệp Tự Minh sẽ không muốn nhìn thấy mặt cậu.

Cậu vẫn phải rời đi thôi. Diệp Xán nghĩ, trước khi ngày ấy xảy ra, cậu phải dọn hành lý, tìm một lý do thích hợp về Mỹ, đợi đến khi Chu Lỵ biết cậu không hề giúp bà ta rồi phơi bày sự thật thì cậu đã đi xa từ lâu rồi, không cần trải qua cảnh tượng bị Diệp Tự Minh ân đoạn nghĩa tuyệt.

Trong lúc nghĩ ngợi, cửa nhà đúng lúc mở ra, Diệp Xán đang rối như tơ vò không chú ý né tránh, suýt nữa cánh cửa đập vào mặt cậu, cũng may Diệp Tự Minh thấy có người đứng trước cửa nên giữ cửa kịp thời.

“Tiểu Xán! Em đi đâu thế? Sao không nghe điện thoại? Anh hai đang định đi tìm em.”

“Tôi…” – Diệp Xán cúi đầu, tránh khỏi ánh mắt hắn: “Nghĩ là sắp về nhà, không nghe máy.”

“Về nhà rồi sao không vào mà đứng ở cửa làm gì? Em quên mật khẩu à?” – Diệp Tự Minh vừa nói vừa quan sát Diệp Xán, hắn nhạy cảm phát hiện cảm xúc của cậu không đúng lắm: “Có chuyện gì thế? Vào đi, vào nhà rồi nói.”

Diệp Xán bị Diệp Tự Minh kéo cánh tay đưa vào trong nhà, cậu cúi đầu ngơ ngác bàn tay khớp xương rõ ràng của Diệp Tự Minh, thầm nghĩ, Diệp Tự Minh đúng là một anh trai tốt.

Nhưng vì sao lại không phải anh trai của mình?

Trên bàn trà bày hai tập tài liệu, Diệp Xán nhìn lướt qua, thấy tiêu đề: Hợp đồng chuyển nhượng cổ phần, di chúc.

Đột nhiên cậu giật mình, hồn phách vừa bay đi lung tung đều bay trở về, lúc này cậu mới nhớ ra hôm nay là sinh nhật mình, mà Diệp Tự Minh định tặng quà cho cậu là di chúc năm đó chưa được công khai.

“Đây là di sản năm đó ba để lại cho tôi à?” – Diệp Xán hỏi.

“Ừ.” – Diệp Tự Minh mở tài liệu, chỉ vào nội dung cho cậu xem: “Trước khi ba mất đã để lại cho em một phần năm Hồng Diệp, nhưng lúc đó em còn nhỏ, tình thế hỗn loạn, nếu chia di chúc luôn sẽ không dễ xử lý. Bây giờ… thời cơ đã chín rồi.”

Diệp Tự Minh đưa bút cho cậu, Diệp Xán không nhận, sắc mặt Diệp Tự Minh chìm xuống: “Em không muốn ký à? Tiểu Xán, hai tuần này anh thấy em không ổn lắm, rốt cuộc em bị sao thế? Nhận cổ phần của Hồng Diệp, quản lý công ty cùng anh hai không được à?”

Câu nói này chỉ cho Diệp Xán một con đường sáng.

Đúng rồi! Chỉ cần cần cậu ký vào quyền chuyển nhượng cổ phần, cậu sẽ là cổ đông lớn của Hồng Diệp, cứ thế, Diệp Tự Minh sẽ không có cách nào đoạn tuyệt quan hệ với cậu nữa, cậu vẫn còn cơ hội được nhìn Diệp Tự Minh…

“Tôi ký!” – Diệp Xán lập tức cầm bút: “Tôi muốn ký, ký ở đâu?”

Hôm nay Diệp Xán rất không bình thường. Diệp Tự Minh vốn định hỏi han một chút, nhưng để tránh đêm dài lắm mộng, dụ dỗ em trai ký hợp đồng quan trọng hơn, hắn chỉ chỗ ký tên cho Diệp Xán. Diệp Xán nắm chặt bút, ngòi bút lơ lửng trên giấy.

Cậu đặt bút, do dự.

Nếu như không có cậu, Diệp Tự Minh vốn là người thừa kế duy nhất của nhà họ Diệp, lớn lên giữa sự quan tâm để ý của tất cả mọi người, chứ không phải dùng hết thời gian quý báu từ thời thiếu niên đến khi thành niên chỉ để nuôi một đứa trẻ. Bây giờ, Diệp Tự Minh hoàn toàn xứng đáng làm giám đốc Hồng Diệp, vậy mà lại bị cậu dùng di chúc không nên tồn tại này uy hiếp áp bức.

Mà Diệp Tự Minh chịu đựng tất cả vì hắn là một người anh tốt, đáng tiếc hắn không biết rằng, người em này của hắn là giả. Bây giờ, hắn còn chắp tay nhường cho đứa em giả mạo này một phần năm tài sản…

Diệp Xán nắm chặt bút, tay run lên, cậu đập bút lên bàn “bộp” một tiếng, khổ sở nói: “Tôi không ký được.”

Trong mắt Diệp Tự Minh chầm chậm tích tụ gió bão: “Tại sao?”

Tại sao? Diệp Xán thấp giọng nói: “Tôi phải đi…”

“Đi đâu? Nước ngoài?”

“Đúng.” – Diệp Xán chật vật tránh né ánh mắt Diệp Tự Minh: “Sau này tôi… Không thường xuyên ở trong nước, làm cổ đông lớn không ổn lắm, không ký thì hơn.”

Diệp Tự Minh cố nén cảm xúc điên cuồng đang chực trào ra, khuyên nhủ cậu: “Em không cần ở trong nước lâu đâu, mỗi năm có mặt họp đại hội cổ đông là được rồi.”

“Không, không, hay là thôi.” – Diệp Xán lảo đảo đứng lên, chỉ sợ Diệp Tự Minh lại tiếp tục khuyên ngăn, cậu sẽ không trả lời được hắn: “Tôi đi thu dọn hành lý…”

Diệp Tự Minh đi theo phía sau cậu vào phòng ngủ, thấp giọng hỏi: “Bây giờ em dọn hành lý luôn?”

Diệp Xán thầm tính đến ngày Đoạn Phong ra hầu tòa, chán nản nói: “Ừm… Hai ngày nữa phải đi.”

“Tại sao lại đột ngột thế? Vừa nãy em ở ngoài xảy ra chuyện gì?”

“Chuyện làm ăn.”

Diệp Tự Minh đứng ở cửa phòng ngủ nhìn Diệp Xán mở hành lý to sặc sỡ của cậu, lấy bên này một cái bên kia một cái nhét vào hành lý, sau mấy phút im lặng, đột nhiên hắn nói: “Nếu phải đi, trà chìa khóa nhà cho anh.”

Diệp Xán kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thấy đường nét thâm thúy trên mặt Diệp Tự Minh không hề có cảm xúc, cậu bi thương nghĩ thầm, chỉ có mình tự đa tình, cậu còn tưởng rằng Diệp Tự Minh ít nhất sẽ hơi hơi không nỡ, không ngờ hắn lại thẳng thắn đòi chìa khóa như thế…

Diệp Xán là người rất sĩ diện, nếu Diệp Tự Minh đã mở miệng, dù trong lòng cậu khó chịu đến đây cũng sẽ không dây dưa, tháo chìa khóa nhà từ chùm chìa khóa của mình đưa cho hắn.

Diệp Tự Minh cầm chìa khóa, không nói một lời, xoay người rời đi.

Tại mình từ chối ý tốt của Diệp Tự Minh nên anh ta đau lòng à? Cũng đúng, Diệp Tự Minh cố ý xin nghỉ để tặng quà cho mình, kết quả lại bị từ chối, lại còn nghe mình nói phải đi luôn, nếu là bất kỳ ai cũng sẽ tức giận thôi. Hoặc là Diệp Tự Minh thấy mình đi rồi, không cần cổ phần nữa, sau này không gặp nhau nhiều, cũng không cần giả vờ thân thiết quan tâm nữa?

Diệp Xán cúi đầu suy đoán lung tung, trái tim như bị dao cắt. Đúng lúc này, cậu nghe thấy tiếng khóa cửa lanh lảnh truyền đến từ phòng khách.

Nhà hai người dùng cửa khóa chống trộm, dù ở trong hay ngoài cũng phải dùng chìa khóa mới mở được.

Diệp Tự Minh quay về phòng, nhưng chìa khóa không còn trong tay cậu nữa. Trực giác của Diệp Xán mách bảo có gì đó không ổn, càng không ổn nữa là, sắc mặt của Diệp Tự Minh hoàn toàn thay đổi, trở nên âm trầm mà xa lạ.

… Cũng không hẳn xa lạ. Diệp Xán bừng tỉnh nhớ lại, từng có mấy lần như thế rồi, nhưng cậu lại nghĩ mình nhìn nhầm.

Coi như Diệp Tự Minh tức giận thực sự thì cũng phải đuổi cậu đi rồi mới khóa cửa chứ? Tình huống vượt ra khỏi suy đoán của Diệp Xán, cậu hơi sợ, cố gắng bình tĩnh hỏi: “Anh khóa cửa làm gì?”