Diệp Xán thu dọn hành lý hôm qua mới xếp, gọi taxi, nhưng vừa ra tới cửa lại thấy không ổn.
Rõ ràng Diệp Tự Minh có lỗi với mình, tại sao mình phải rời khỏi đây? Nếu mình đi rồi, Diệp Tự Minh không còn mối lo nữa, như thế không phải đúng ý anh ta à? Dù sao hôm qua anh ta cùng định đưa mình tới nhà chính mà.
Nghĩ như vậy, Diệp Xán lập tức lấy điện thoại hủy đơn, ném hành lý vào phòng ngủ.
Không được, không thể để Diệp Tự Minh được như ý.
Diệp Xán đi qua đi lại trong phòng khách, giận không có chỗ phát tiết. Từ khi Diệp Quảng Kế qua đời, hai người thường xuyên cãi nhau vì di chúc, cậu mới nhớ khi còn nhỏ mẹ thường nói rằng: Nhà họ Diệp có một người con trai lớn, nó căm ghét cậu, vì sau này cậu sẽ được hưởng tài sản của nó.
Đáng thương chính là, bây giờ cậu mới nhớ tới nửa câu sau: Con phải đề phòng Diệp Tự Minh, phải cố gắng giỏi hơn đứa con cả kia, có thế mới được hưởng nhiều tài sản…
Cậu không nghe lời mẹ nhắc nhở đề phòng Diệp Tự Minh, ngược lại như kẻ ngu mà dính lấy hắn, yêu hắn, kết cục là bây giờ thất bại thảm hại. Muốn trả thù lại sợ Diệp Tư Minh thân bại danh liệt, trong tay có nhược điểm của hắn mà lại không dám dùng. Còn Diệp Tự Minh? Hắn ngoài miệng dỗ ngọt cậu, sau lưng lại cùng Lâm Cẩn bàn chuyện đối phó cậu. Lâm Cẩn rõ ràng chỉ là em họ, thế mà được gọi hắn là “anh hai”, đứa em ruột là cậu đã bốn năm không được gọi hai chữ “anh hai” này rồi!
Diệp Xán nghĩ tới đây, cả người bị đố kị lấp đầy, đố kị này biến thành tức giận Diệp Tự Minh, cậu phải làm gì đó, nhất định phải làm một chuyện khiến Diệp Tự Minh cũng tức giận như cậu bây giờ, chuyện gì cũng được.
Ôm suy nghĩ như thế, Diệp Xán chợt nhớ tới một người, một người chắc chắn có thể đánh vỡ mặt nạ lạnh lùng của Diệp Tự Minh.
“Đừng trách tôi, có trách thì trách anh và Lâm Cẩn trước đi.” – Diệp Xán cười lạnh, gọi cho một người.
“Anh họ, là em. Đã lâu không gặp, cuối tuần anh có rảnh không?”
Ở đầu bên kia là anh họ của Diệp Xán, em họ của Diệp Tự Minh, cũng là con trai chú hai của họ, Diệp Tự Vinh. Gã hơi bất ngờ nhưng vẫn nhanh chóng đáp lại: “Rảnh chứ, em họ hẹn anh, sao lại không rảnh được.”
“Thế thì tốt quá, mấy hôm nữa gặp anh nhé.” – Diệp Xán không đổi sắc mặt, nói: “Giúp em hỏi thăm sức khỏe chú hai.”
Hẹn Diệp Tự Vinh thành công, Diệp Xán tạm thời nguôi giận. Cả buổi chiều cậu liên lạc với đối tác bên Mỹ, cùng nhau làm hạng mục mới, tâm trạng tốt này kéo dài đến tận chập tối. Thời gian trôi đi, Diệp Tự Minh mãi chưa về, tâm trạng của cậu lại một lần nữa rơi xuống đáy vực.
Cách giờ tan làm của tập đoàn Hồng Diệp hai tiếng, ngoài cửa mới vang lên tiếng động.
“Tôi còn tưởng anh không về nhà nữa chứ.” – Diệp Xán ngồi trên sofa chơi game hai tiếng đợi hắn, không nhịn được tức giận, oán trách hắn: “Anh hẹn em trai anh đi ăn chứ gì?”
Diệp Tự Minh không giải thích, một tay cởi áo, một tay đưa cho Diệp Xán cái túi.
“Gì đây?” – Diệp Xán không nghi ngờ mở ra, mùi bạch tuộc chiên quen thuộc xông vào mũi.
“Anh mua đồ ăn cho em trai anh.” – Diệp Tự Minh nói, ngồi xuống cạnh Diệp Xán: “Đại học Đông Linh hơi xa, anh về muộn rồi, xin lỗi.”
Diệp Xán nghẹn họng, cậu muốn châm chọc Diệp Tự Minh nhưng lại không nghĩ nổi một từ, ấp úng mãi mới nói: “Anh… Đi xa thế mua cái này làm gì?”
“Không phải em thích quán này à?” – Diệp Tự Minh ôn hòa nói.
Không phải, cậu nói thế chỉ để bắt nạt hắn thôi.
Nhưng nghĩ đến Diệp Tự Minh lái xe hai tiếng đồng hồ chỉ vì mua cho cậu một hộp bạch tuộc chiên, Diệp Xán không nỡ nói câu “Tôi không thích cái này”. Cậu khẽ “Ừ” một tiếng, buồn bực cầm lấy hộp bạch tuộc chiên. Rõ ràng cậu đã ăn cơm tối rồi, giờ lại phải ăn bạch tuộc chiên– trời mới biết cậu chẳng hứng thú gì với thứ tròn vo hay, vả lại bây giờ cậu không hề đói! Đáng lẽ cậu phải ném nó vào thùng rác, dù sao hôm nay Diệp Tự Minh cũng khiến cậu tức giận đến mức ném thuốc vào thùng rác!
Nhưng mà, nếu làm như thế, Diệp Tự Minh chắc sẽ buồn lắm. Người tổn thương là cậu không nỡ làm tổn thương người khác, biết rõ hắn chỉ vì lấy lòng mình mà lại vui vẻ chấp nhận. Diệp Xán cúi đầu ôm hộp bạch tuộc chiên, tuyệt vọng thấy bản thân hết thuốc chữa rồi.
Diệp Tự Minh không biết mình mua bạch tuộc chiên dỗ cậu là một sai lầm. Hắn vốn ít nói, trước đây Diệp Xán cả ngày dính lấy hắn, bây giờ cậu không chịu nói chuyện cùng hắn, hắn không biết phải nói cái gì, yên lặng quan sát em trai ăn bạch tuộc chiên.
“Nhìn cái gì?” – Diệp Xán trừng mắt lườm hắn, mắt cậu vốn to tròn, bây giờ lại càng tròn hơn, giống như con mèo nhỏ đáng yêu.
Thật đáng yêu. Diệp Tự Minh nghĩ thầm, ngay sau đó hắn nghĩ đến một đề tài, lập tức hỏi: “Em có muốn nuôi mèo không? Anh mua một con cho em nhé.”
“Mèo?” – Diệp Xán ghét bỏ nói: “Nuôi làm gì? Ngày nào cũng phải hầu nó. Buổi sáng tôi phải làm việc, buổi tối phải chơi game, bận gần chết, làm gì có thời gian…” – Cậu đột nhiên ý thức được gì đó, cảnh giác nói: “Không phải anh muốn nuôi mèo chứ? Tôi nói cho anh biết, trong cái nhà này có mèo không có tôi, có tôi không có mèo!”
… Vất vả lắm mới gợi được chuyện, cuối cùng lại kết thúc thế này.
Diệp Xán cuộn thành một cục trên ghế không thèm nói chuyện, núp bên ghế vừa ăn bạch tuộc chiên vừa chơi điện thoại. Diệp Tự Minh nhìn cậu một lúc, không biết phải nói chuyện gì, cầm một túi khác đi đi vào bếp.
Hai người đều là con nhà giàu, từ bé đến lớn chưa từng dính khói dầu, Diệp Xán thấy hắn đi vào bếp hơi ngạc nhiên. Cậu muốn đi theo xem hắn đang làm gì, nhưng như thế có vẻ như cậu đang quan tâm hắn, lập tức bỏ đi ý định này. Cậu lướt điện thoại, ánh mắt lại dính lên người đang đi vào bếp.
Chợt thấy Diệp Tự Minh cầm một chén nước với một vỉ thuốc vào phòng làm việc, Diệp Xán bắt đầu đứng ngồi không yên.
“Thuốc cảm.” – Diệp Tự Minh dừng trước của phòng, trả lời.
Nếu biết trước hắn tự mua thuốc, Diệp Xán sẽ không đần độn chạy đi mua thuốc cho hắn. Diệp Xán nhớ lại cảnh tượng không vui khi đưa thuốc, cơn giận lại bốc lên, châm chọc khiêu khích hắn: “Anh cũng biết đường mua thuốc cơ à. Tôi còn tưởng Diệp tổng sinh bệnh đều tự lành cả đấy.”
Diệp Tự Minh vốn định đi vào phòng làm việc, đổi hướng ra ngoài phòng khách ngồi trên ghế sofa, nói: “Đây là em mua.”
Diệp Xán trố mắt nhìn hắn: “Cái gì?”
“Anh nhặt lại, thuốc này là em mua.” – Diệp Tự Minh ôn nhu nói: “Cảm ơn em, anh hai rất vui.”
Diệp Xán quay mặt đi chỗ khác, không biết do giận hay ngại ngùng mà trên mặt cậu hơi đỏ, lời nói cũng không trôi chảy: “Anh tại sao… Tôi cố ý không vứt trong thùng rác trên tầng đó…”
“Anh tìm hết.” – Giọng điệu Diệp Tự Minh rất bình thường, chậm rãi nói: “May là thùng rác mấy tầng trên đều không có rác, tìm một lát là thấy.”
Lời này nói ra sợ là không thể tin được, ngày hôm nay tổng tài tập đoàn Hồng Diệp chạy đi lục từng thùng rác một, chỉ để tìm mấy hộp thuốc mà em trai hắn vứt đi trong cơn tức giận. Cũng may Diệp Xán vứt ngay tầng dưới nên dễ dàng tìm được, nếu không hẳn là hắn sẽ tới phòng an ninh xem lại camera để tìm ra tung tích mấy hộp thuốc đó.
Rõ ràng đã nhiều lần tự nói với mình rằng, không cần để ý đến hắn, mặc kệ hắn, nhưng Diệp Xán lúc này vẫn mềm lòng.
“Sao lại uống thuốc, anh vẫn không thoải mái à?” – Diệp Xán vừa hỏi vừa nhích mông tới gần hắn, giống như khi còn bé cậu hay ngồi cạnh Diệp Tự Minh, nói liên miên cằn nhằn oán giận: “Đã bảo anh đừng đi làm rồi, anh không nghe, cứ cậy mạnh cơ…”
Cuối cùng cũng dỗ được người ta, Diệp Tự Minh xoa xoa mái tóc mềm mại của em trai, thở phào nhẹ nhõm.
Buổi tối, Diệp Tự Minh làm việc, Diệp Xán chơi game, hai người ôm hai máy tính, tạm thời coi như làm lành trận chiến này. Trận chiến tiếp theo lại nhanh chóng xảy ra, ngay sau khi hai người đánh răng rửa mặt.
Diệp Tự Minh nhẹ giọng khuyên bảo: “Không được, lỡ lây cho em thì làm sao?”
Gần đây buổi tối thường lạnh, vì lo Diệp Tự Minh ngủ trên sofa bị ốm nặng hơn, Diệp Xán yêu cầu hắn lên giường ngủ cùng. Nhưng mà cậu có chết cũng không chịu thừa nhận rằng mình đang lo lắng, nhất quyết nói: “Tôi không quan tâm, phòng anh tối muốn chết, không quen. Bây giờ tôi muốn anh ngủ với tôi! Anh nghĩ cho kĩ đi, tôi giận rồi anh có gánh nổi hậu quả không? Di chúc viết gì anh là người rõ nhất.”
Cậu ra đòn sát thủ, Diệp Tự Minh nhắm mắt lại, Diệp Xán còn tưởng hắn đồng ý, không ngờ hắn lại nói: “Chờ anh hai khỏi bệnh rồi ngủ cùng em. Ngoan nào, đừng nghịch nữa, mau đi ngủ đi.”
Dùng giọng điệu ra lệnh này chứng tỏ Diệp Tự Minh rất quyết tâm, không thể thương lượng. Diệp Xán hiểu hắn quá rõ, cậu tức giận nhìn chằm chằm Diệp Tự Minh một lúc, không nói lời nào về phòng ngủ.
Diệp Tự Minh thở dài, cuối cùng cũng thuyết phục được em trai rồi, tắt đèn nằm xuống. Chưa tới năm phút đồng hồ, bỗng nghe thấy tiếng mở cửa từ phòng ngủ.
Ban đầu Diệp Tự Minh không để ý, hắn tưởng Diệp Xán muốn đi vệ sinh, đến khi nghe thấy tiếng bước chân ngày càng gần mới thấy không đúng lắm. Hắn mở choàng mắt, chỉ thấy một bóng đen ập xuống người mình – Diệp Xán đang nằm đè lên người hắn, sau đó nhanh chân lẹ tay chui tọt vào trong chăn, nằm dính lấy hắn.
“Tiểu Xán! Em làm gì…” – Diệp Tự Minh thấp giọng quát, theo bản năng định đứng dậy, không ngờ Diệp Xán trong chăn như con vật nhỏ ôm chặt lấy hắn, hai chân cũng quấn chặt lại không cho hắn động đậy.
“Diệp Tự Minh, có phải anh nghĩ tôi là trẻ con không, anh tưởng mắng tôi một câu là tôi sợ co vòi không dám làm à?” – Diệp Xán dương dương tự đắc nói: “Không chịu ngủ cùng tôi đúng không? Được thôi, anh ngủ ghế sofa tôi cũng ngủ ghế sofa, hôm nay anh muốn ngủ cũng được, không muốn cũng phải ngủ!”