Bạch Kiểu Thiên cho tới bây giờ cũng chưa từng phải trải qua một việc khó khăn nhu vậy, liệu có biện pháp gì cơ chứ, hai người kia đều là người quan trọng nhất trong đời hắn. Cô gái nhỏ của hắn vẫn còn đang khóc thút thít trong lòng của con trai, còn có một bé trai yêu mẹ đến mức si ngốc, nhức đầu, đau lòng, thương tiếc, bao dung, cảm giác muốn cho bọn họ hạnh phúc càng thêm mãnh liệt trong lòng hắn. Mấy năm nay, hắn đã để cho bọn họ chịu quá nhiều khổ cực, nếu hắn biết mình sẽ yêu cô gái mơ hồ này, năm đó hắn quyết sẽ không làm như vậy. Bạch Kiểu Thiên đem Thường Mạn Mạn kéo vào trong ngực của mình, đau lòng lau nước mắt cho cô, “Em không phải vừa đáp ứng anh sẽ không khóc nữa sao, em xem xem, mắt em đã đỏ rồi, khóc cũng không đẹp nữa đâu.” “…” Một tay khác của Bạch Kiểu Thiên kéo con trai qua ngồi ở ghế sa lon, bất mãn nói ” Con trai, liệu có người con nào gọi ba mình là “ông” không? Về sau con càng không thể kêu tên ba, nhớ phải gọi ba là “ba”, rõ chưa.” “Ai nói thế?” Thường Khoái Khoái lạnh lùng đáp, nhóc trả lại cho hắn một ánh mắt không vui. Giống như đang nói…, tôi không kêu thì sao, cắn tôi à. Bạch Kiểu Thiên cũng không tức giận, tính khí con trai giống hệt hắn khi còn nhỏ, hắn biết nhiều lời vô ích, thởi điểm con trai đồng ý tiếp nhận hắn, mọi chuyện liền được giải quyết. “Đúng vậy, em đã nói Khoái Khoái không phải là con của anh mà anh lại không tin, nhìn xem Khoái Khoái cũng nói như vậy?” Thường Mạn Mạn ngừng khóc, vẻ mặt thành thật nói với Bạch Kiểu Thiên. “Vậy em xem xem Khoái Khoái có phải giống anh như đúc hay không !?.” Bạch Kiểu Thiên lạnh lùng kéo Khoái Khoái qua dính sát vào mặt mình cho Thường Mạn Mạn nhìn. Thường Mạn Mạn nhìn một chút nhưng cũng gọi là nhìn, chưa kịp nói là thật rất giống, nhưng Khoái Khoái rõ là con trai của một mình cô, “Thì sao, đúng là có chút giống, nhưng điều này cũng không thể nói rõ Khoái Khoái thật là con trai của anh, huống chi, trước kia em căn bản là không biết anh, thì làm sao Khoái Khoái có thể là con trai của anh cơ chứ?” Thường Mạn Mạn lập tức phủ nhận. Cô còn lâu mới có thể tin, nếu người khi đó lại đẹp trai như Bạch Kiểu Thiên, vậy nhất định cô sẽ nhớ rất rõ, nhưng một điểm ấn tượng cũng không, cho nên thật không thể. Bạch Kiểu Thiên chưa bao giờ cảm giác thất bại như vậy. Thường Khoái Khoái nhìn thấy biểu tình thất bại của Bạch Kiểu Thiên liền âm thầm cao hứng, hừ, muốn mang Mạn Mạn trở về bên ông ư, còn sớm đấy. “Bây giờ, có thể nói vì sao ông lại khiến Mạn Mạn chảy máu rồi chứ, ông không biết cô ấy sợ nhất là đau ư, một chút xíu đau thôi, cô ấy đã cảm thấy đau hơn người khác gấp bội rồi.” Thường Khoái Khoái giờ mới nhớ tới mục đích chính. Thường Mạn Mạn nghe Khoái Khoái nói như vậy, mặt liền đỏ ửng, cô làm sao có thể nói cho con trai mình biết lý do chứ, đều do miệng mình quá nhanh. “Thật…” “Thật ra thì cũng không có gì, chẳng qua là hắn không cẩn thận đụng phải mẹ, sau đó mẹ lại không cẩn thận bị ngã nên dập miệng, cho nên mới.. Ừ, chuyện chính là như vậy.” Thường Mạn Mạn lập tức cắt đứt lời của Bạch Kiểu Thiên, ai biết hắn sẽ nói những thứ gì chứ. “Thật sự là như vậy ?” Thường Khoái Khoái hiển nhiên không tin. “Thật, thật, so với trân châu còn thật hơn. 1 Mẹ làm sao lại dám gạt Bảo bối nhà mẹ chứ?” Thường Mạn Mạn ôm Thường Khoái Khoái làm nũng nói. “Không có việc gì là tốt, lần sau cẩn thận một chút.” Khoái Khoái cũng không nói gì, chỉ cần Mạn Mạn vui vẻ là tốt rồi. “Biết rồi bảo bối.” Mạn Mạn ở trên mặt Khoái Khoái hạ xuống một cái hôn. Bạch Kiểu Thiên nhìn hai mẹ con đáng yêu trước mặt, một loại hạnh phúc từ tận trong đáy lòng xông ra, đây chính là mùi vị của gia đình, có lão bà (bà xã, vợ), có con trai. “A đúng rồi.” Thường Mạn Mạn hét to. “Sao vậy?” Bạch Kiểu Thiên cùng Thường Khoái Khoái đồng thanh nói. “Anh đã nói sẽ làm cơm tối cho chúng tôi ăn, đúng không?” Thường Mạn Mạn chỉ vào Bạch Kiểu Thiên. “Em muốn ăn sao?” Bạch Kiểu Thiên thâm tình nhìn “con quỷ tham ăn” trước mắt. “Ừ ” Thường Mạn Mạn bị hắn nhìn có chút ngượng ngùng, tầm mắt hướng về nơi khác. “Được, bây giờ chúng ta liền đi mua nguyên liệu, buổi tối anh sẽ làm món ăn ngon cho hai người.” “Được Khoái Khoái chúng ta đi.” Thường Mạn Mạn cầm tay Bảo Bối Nhi Tử chạy ra ngoài. Bạch Kiểu Thiên nhìn hai mẹ con bọn họ, sau liền bước nhanh theo, lòng tràn đầy niềm vui