“Anh thật không có, trừ em ra, cho tới bây giờ anh vẫn chưa từng “liếc mắt đưa tình” với ai .” Thật oan uổng chết người mà. “Làm sao tôi có thể tin anh?” Thường Mạn Mạn tức giận, thở dốc. “Thật không có, em đừng giận, em giận khiến lòng anh đau. a2 Em thử kể lại sự việc xem?” Vỗ nhẹ lưng của cô, giúp cô hít thở thông, hắn thật không nhớ mình đã “liếc mắt đưa tình” với ai vào lúc nào. “Thật là… Vậy sáng sớm hôm nay anh đã đi cùng với ai?” “Khách hàng nha.” Đấy là sự thật. “Nam hay nữ vậy?” Còn không chịu thừa nhận sao. “Nam nữ đều có.” “Em nhìn thấy rất rõ anh cùng cô ấy “liếc mắt đưa tình”, hoàn toàn không thấy người con trai nào thêm cả” “Oan uổng nha lão bà đại nhân, anh chưa từng “liếc mắt đưa tình” với cô ấy, thời điểm em nhìn thấy, có thể tên đàn ông kia đã đi toilet rửa tay, em phải tin tưởng anh.” Nói xong, hắn bộc lộ ra biểu tình y hệt như “một đứa bé con đang giận dỗi”. “Thật ư, anh không gạt em chứ?” Chẳng lẽ cô đã nghĩ sai, lòng cô không khỏi hoài nghi xem phải chăng mình đi nghi oan hắn. “Thật, anh sao lại gạt em chứ, anh lừa gạt ai thì cũng sẽ không lừa gạt em.” Bạch Kiểu Thiên nói lấy lòng. “Vậy hôm nay mình đây đã lãng phí quá nhiều nước mắt rồi” Thường Mạn Mạn nhỏ giọng nói thầm. Nhưng Bạch Kiểu Thiên vẫn nghe được, nói như vậy thì Mạn Mạn cũng rất để ý đến hắn. Tâm tình hắn giờ đang tung bay. “Nhưng lời anh nói hôm nay nói rất quá đáng.” Nghĩ tới mắt cô liền đỏ. Bạch Kiểu Thiên ôm chặt cô vào lòng, nhỏ giọng nói: “Thật xin lỗi bảo bối, khi anh nghe em nói chuyện thật thân mật với người đàn ông kia, anh liền tức giận đến hồ đồ, sau liền nói ra những lời khốn kiếp kia, em nể tình cho anh vì anh quá yêu em, hãy tha thứ cho anh được không?” “Vậy anh còn nói chuyện như vậy với em thêm lần nào nữa không?” “Không, bảo bối nói đông anh tuyệt không đi tây, anh sẽ nghe theo tất cả những gì bảo bối nói được chứ?” “Ách” Thường Mạn Mạn đỏ mặt, trốn vào trong ngực Bạch Kiểu Thiên. e Cái ôm này khiến lòng cô thực ấm áp. 7 Hiện tại đã sớm quên mình đã từng muốn cùng hắn “nhất đao lưỡng đoạn”. “Bảo bối đã tha thứ cho anh rồi sao?” Thường Mạn Mạn ở trong lòng hắn gật đầu một cái. “Bảo bối, em thật tốt.” Thường Mạn Mạn thẹn thùng không biết nói cái gì cho phải, cô hiện tại chỉ có thể cảm thụ được tình yêu mà hắn dành cô. “Bảo bối nhắm mắt lại.” “Làm gì?” “Nhắm lại, chờ chút nữa sẽ biết.” Thường Mạn Mạn không thể làm gì hơn, cô nhắm mắt lại. Bạch Kiểu Thiên lấy ra bó hoa mà hắn mua về lúc nãy. “Bảo bối mở mắt.” “A ” Thường Mạn Mạn vui mừng nhìn bó hoa tươi cực kì to trước mắt mình. 4a Cô thừa nhận, cô rất vui, có cô gái nào không thích người khác tặng hoa ình chứ, huống chi người ấy còn là người mình thích. “Thích không?” “Thích.” “99 đóa, đại biểu cho “Thiên Trường Địa Cửu”, bảo bối anh yêu em cho đến Thiên Trường Địa Cửu.” Bạch Kiểu Thiên nhìn Thường Mạn Mạn mà thâm tình nói. Vốn hắn hoàn toàn không thích những thứ này, cũng cảm thấy đây là một chuyện có đánh chết hắn cũng không làm, càng không bao giờ nói, giờ đây hắn lại… “Thiên…..” Thường Mạn Mạn cảm động gọi tên hắn, nước mắt cô tuôn rơi. “Anh thích em gọi anh như vậy, về sau em cứ gọi anh như vậy có được hay không.” “Vâng.” Hai người thâm tình nhìn nhau. Thông qua ánh mắt nói lời yêu thương. “Bảo bối, anh muốn…” Thanh âm mị hoặc, hấp dẫn. Thường Mạn Mạn đỏ bừng, cúi đầu. Rồi khẽ gật đầu. Lấy được sự đồng ý của cô, Bạch Kiểu Thiên vội vàng đè lên người cô, buông thả sự nhiệt tình của mình. Đêm nay, ai đó nhất định sẽ không thể ngủ. Anh anh em em, cả phòng mập mờ, ngay cả mặt trăng cũng thẹn thùng núp sau đám mây.