“Bảo bối, em cất cái tư liệu kia vào đi, chút nữa sẽ có khách hàng đến lấy.” Bạch Kiểu Thiên nói với Mạn Mạn. “Ừ, biết.” Mạn Mạn cất tài liệu, những tư liệu này sắp được giao cho khách hàng ngay, tuyệt đối không thể để sai chỗ. “Bảo bối, em nghỉ ngơi chưa?” Bạch Kiểu Thiên đi tới trước mặt cô, ôm lấy cô. “Đã nghỉ ngơi rồi, buông ra á…, đây là công ty, người khác sẽ nhìn thấy.” Mạn Mạn đỏ mặt nói. “Có sao đâu, đây là công ty của anh, anh lớn nhất, ai dám nói huyên thuyên, anh sẽ để cho người ấy chịu thiệt.” Hắn còn lâu mới để ý những kẻ tôm tép kia. “Anh, ngoan, nghe lời, khách hàng sắp đến, anh mau chuẩn bị đi.” Ở mặt công tác, Mạn Mạn rất nghiêm túc. Hiện tại không thể làm gì khác hơn là khuyên bảo hắn. “Biết.” Bạch Kiểu Thiên nói xong, tâm bất cam tình bất nguyện đi làm tiếp công việc của mình. “Tổng giám đốc, khách hàng đã đến.” Triệu Ngôn gõ cửa đi vào, nói. “Biết rồi, tôi sẽ qua ngay.” Tư Đồ Hoàng cầm tài liệu đi tới phòng họp. “A” Triệu Linh Linh vì đang cúi đầu đi bộ, nên cứ như vậy đụng đầu vào ngực của hắn. Kết quả, cô trượt chân ngã về phía sau. Tư Đồ Hoàng “mắt gấp tay nhanh” nghĩ muốn kéo cô về, kết quả chân hắn nghiêng một cái, té xuống theo cô. Rất tự nhiên mà đè lên người Triệu Linh Linh, miệng chạm miệng, mắt đối mắt, mũi đối mũi. Hai người đồng thời ngẩn cả người. Mạn Mạn cùng tất cả mọi người sững sờ nhìn một màn này, ngay cả Bạch Kiểu Thiên cùng Tần Phong cũng ngây ngẩn cả người, thời gian giống như dừng lại. Qua thật lâu, Linh Linh nháy mắt mấy cái, Mạn Mạn mới có phản ứng. Đẩy ra Tư Đồ Hoàng. Tư Đồ Hoàng cũng phản ứng theo, bò dậy. “Tại sao lại là anh?” “Tại sao lại là em?” Mới vừa rồi, vì bất ngờ nên cả hai không kịp thấy rõ đối phương, bây giờ khi nhìn rõ, hai người liền đồng thời hỏi. Triệu Linh Linh trừng mắt nhìn hắn, mỗi lần gặp phải người này đều không có chuyện tốt. “Bà xã, sao em lại ở đây? Con chúng ta thế nào rồi?”. Người nào đó tỏ vẻ uy hiếp nói, cũng không để ý xem ai đó đối với lời nói này cực kì chấn động Mặt Triệu Linh Linh co rút lại, cô tức giận đến mức không nói nên lời rồi. Mọi người cũng vì lời nói chấn động kinh hoàng kia mà không nói gì. a3 Nữ nhân viên thì càng không cần phải nói, tan nát cả cõi lòng, họ không biết Phó Tổng Giám Đốc đã kết hôn, còn có cả con nữa, Vương Lão Ngũ* nạm kim cương của họ, ôi thật đáng tiếc. Còn nam nhân viên thì vui mừng, bọn họ lại bớt đi một đối thủ cạnh tranh rồi. Mạn Mạn cuối cùng cũng từ trong khiếp sợ phục hồi tinh thần lại. Chạy đến bên cạnh Linh Linh. “Linh Linh, cậu kết hôn cùng có con khi nào thế, sao không nói với tớ?” “Thường Mạn Mạn ” tiếng hô kia thật Kinh Thiên Địa Khiếp Quỷ Thần, hình tượng thục nữ của cô bị phá nát toàn bộ. “Ách thật xin lỗi, tớ sai rồi.” Lấy kinh nghiệm có được mà nói, khi Linh Linh rống cô như vậy, thì chứng minh đây không phải là sự thật, nếu như cô không nhanh nhận tội, hậu quả sẽ rất ư nghiêm trọng. “Mạn Mạn, cô làm ở đây à.” Tần Phong làm ra bộ dáng bất ngờ khi tình cờ gặp được Mạn Mạn, thật ra thì hắn đã sớm điều tra rõ và biết được cô làm tại đây, xuất hiện tại đây cũng vì Mạn Mạn. “A Phong, sao anh lại ở đây.” Mạn Mạn giật mình, đi tới bên Tần Phong, hoàn toàn không nhìn thấy gương mặt đã sớm tối đen của của Bạch Kiểu Thiên. “Nhìn cái gì, còn không mau làm việc.” Bạch Kiểu Thiên trầm giọng nói, đem tất cả bực tức đẩy lên trên người đám thuộc hạ. Mọi người rối rít tản ra, thấy khí lạnh trên người tổng giám đốc “rét” hơn mỗi ngày, ai mà có gan ở lại đây chứ.