Đằng Minh cẩn thận một tay nâng đầu cô ấy lên, rút cánh tay đang kê đầu ra, chỉnh gối cho Lý Lệ Nhã. Đằng Minh đắp chăn che kín cơ thể trần trụi, sau đó bản thân đi thẳng vào phòng tắm. Tiếng nước chảy, hơi nước bốc lên làm mờ tấm kính, chỉ thấy loáng thoáng hành động qua cái bóng.
Mười phút sau, Đằng Minh bước ra cùng cái khăn quấn ngang hông, một ít nước còn sót lại trên cơ bụng sáu múi trông rất quyến rũ, mái tóc ẩm ướt rũ xuống trước mặt cũng không che đi được vẻ đẹp nam tính, hơi nóng cùng mùi bạc hà loang ra khắp phòng. Lý Lệ Nhã tuy ngủ mê man nhưng theo bản năng vẫn động động hai cánh mũi, đem mùi hương tham lam hít vào trong người, buột miệng:
"Thơm quá."
Đằng Minh bất ngờ quay ngoắt sang nhìn Lý Lệ Nhã, thấy cô ấy vẫn ngủ một cách say sưa, đôi môi hé mở, biết Lý Lệ Nhã nói mớ anh ta chỉ biết lắc đầu.
Lúc này ở ngoài truyền đến tiếng gõ khe khẽ, Đằng Minh đi ra mở cửa, là phục vụ đem bữa sáng. Bọn họ đưa tới một xe đẩy thức ăn, ở trên đều là các món thượng hạng, đa số là đồ tẩm bổ. Đằng Minh kéo cánh cửa, chỉ để một khoảng trống đủ anh ta đứng, như vậy sẽ không ai thấy được bên trong.
"Đằng Tổng! Đây là thực đơn sáng nay ạ..." Nữ phục vụ có hơi ấp úng, ngượng đến đỏ mặt: "Rất... Rất tốt sau khi làm chuyện ấy ạ."
"Thư ký của tôi dặn các người?" Đằng Minh không lấy làm lạ, biểu hiện vẫn rất bình thường.
"Dạ... Đúng ạ."
"Các người để xe ở đây, đi xuống hết đi để tự tôi đem vào."
"Ơ... Dạ Đằng Tổng cần gì có thể gọi phục vụ ạ. Chúng tôi xin phép."
Hai nhân viên nhanh chóng rời đi, Đằng Minh một tay kéo chiếc xe vào trong, để chúng bên cạnh giường, đợi Lý Lệ Nhã thức dậy không cần phải di chuyển nhiều vẫn có thể lấy được. Trong lúc đó, Đằng Minh tranh thủ khoác áo choàng, dây buộc qua loa, lồng ngực săn chắn trống trơn không che đậy, anh ta mở máy tính làm tiếp công việc còn dang dở.
Hơn hai tiếng sau, cuối cùng Đằng Minh cũng giải quyết xong. Lý Lệ Nhã vẫn còn yên vị trên chiếc giường lớn, không có ồn ào, không có ai làm phiền nên cô ấy ngủ trông rất ngon nhỉ. Đằng Minh gập máy, để ở bàn bên cạnh, tiến gần giường. Anh ta cúi sát, hai tay chống hai bên Lý Lệ Nhã, chóp mũi hai người chạm nhẹ, anh không ngừng xoay qua xoay lại, cái mũi cô cứ thế cũng di chuyển theo. Lý Lệ Nhã bị phá giấc, cô khó chịu, bàn tay không yên phận tát nhẹ má trái Đằng Minh:
"Để cho người ta ngủ, phiền chết đi được."
"Con mèo ham ngủ này! Em định ngủ đến bao giờ? Anh chỉ cho em một tiếng mà bây giờ qua hai tiếng rồi."
"Còn sớm mà..."
"Giữa trưa rồi! Không còn sớm đâu, mau dậy cho anh!" Đằng Minh mạnh tay kéo Lý Lệ Nhã bật dậy. Lý Lệ Nhã chưa sẵn sàng, bị anh kéo đột ngột có hơi giật mình, đầu óc cũng dần tỉnh táo.
Lý Lệ Nhã mở mắt, khuôn mặt phờ phạc, tiện tay cầm gối ném về phía Đằng Minh:
"Tại ai mà em không ngủ được chứ!? Có tin em đá anh ra ngoài kia không!?"