Biên giới giữa nước F và nước K được biết đến là nơi phức tạp với đủ các thành phần nguy hiểm trú ngụ. Đây là địa điểm thường xuyên được chọn để tiến hành hàng loạt các giao dịch lớn nhỏ vì nó không chỉ có địa thế hiểm trở mà còn rất an toàn để luồn lách hàng hóa, nơi này là nơi hoạt động mạnh mẽ nhất của các loại hình như buôn lậu, buồn người, mại dâm, ma túy và đặc biệt là bị chi phối bởi thế lực của ông trùm Văn Dư.
Trùm Văn Dư là một người sòng phẳng và có quy tắc riêng, ông ta không thích tham dự vào những chuyện râu ria ngoài biên giới, cho dù ngoài kia có đánh nhau sứt đầu mẻ trán đi chăng nữa trùm Văn Dư cũng không mảy may hứng thú.
Ông ta chỉ quan tâm địa bàn của mình, những chuyện còn lại tuyệt không muốn có nửa điểm liên quan. Có điều, một khi đã đến biên giới thì chắc chắn phải biết điều với ông ta, nếu không hậu quả hết sức thảm khốc.
Trùm Văn Dư và Diệp Quân Ninh là hai thế lực cát cứ ngày trước ở Đông Nam Á và Đông Á, trong một cuộc tranh đấu trùm Văn Dư bại dưới trướng của Diệp Quân Ninh nên phải lui ra biên giới để làm ăn, vậy nên từ xưa đến nay đối với tổ chức của Diệp gia, trùm Văn Dư luôn luôn gây khó dễ.
Lần này Diệp Sở giao chuyến hàng quan trọng như vậy cho Kha là vì hắn tin tưởng Kha là người có năng lực trong tổ chức, Kha có thể làm tốt không khiến cho trùm Văn Dư nổi giận. Có điều, lần này lại xảy ra sơ xuất như vậy, Kha cũng mất tích. Nếu nói trùm Văn Dư không có liên quan, đến đứa trẻ ba tuổi cũng không thể tin nổi.
Diệp Sở đang trên đường đi đến biên giới, hắn mệt mỏi nhắm mắt lại tựa người vào ghế để nghỉ ngơi. Suốt mấy ngày qua lo giải quyết chuyện của Diệp gia cũng khiến hắn hao tổn không ít tâm tư. Hôm nay lại phải đi đến chỗ của trùm Văn Dư, thật sự không thoải mái chút nào. Hắn muốn mau mau xử lí hết mọi chuyện để còn về với Lưu Ly bảo bối, nhưng tại sao hết chuyện này đến chuyện khác lại đến cùng lúc như thế, tâm tình của Diệp Sở thoáng có chút bực mình. Diệp Sở thề nếu giải quyết xong chuyện biên giới mà còn tên nào dám chạy đến báo cáo chuyện khác nữa, hắn lập tức bắn bỏ!
Điện thoại reo, là vệ sĩ bên cạnh Lưu Ly gọi đến. Diệp Sở liền bắt máy:
Bên kia đầu dây, không khó để nghe ra sự khó xử của vệ sĩ:
"Tiểu thư... muốn dọn ra ở riêng, cô ấy vừa mới bắt taxi đi rồi. Ông chủ, chuyện này..."
Đùng! Diệp Sở như cảm thấy sét đánh giữa trời quang! Bảo bối của hắn mặc dù có chút ương bướng nhưng chưa bao giờ ương bướng đến mức này. Rốt cuộc hắn mới chỉ đi có vài ngày, làm sao lại thành như thế được? Bỏ nhà đi, bỏ nhà đi, trời ạ tóm lại Lưu Ly giận ai vậy chứ?
Diệp Sở toát mồ hôi, hắn vội vã hỏi lại:
"Cái gì? Ở riêng? Tại sao lại ở riêng? Ai chọc giận nó sao?"
"Thuộc hạ cũng không biết. Từ sau ngày ở Ninh gia về tiểu thư thường hay thất thần, có khi lại buồn bã không vui. Đến hôm nay thì lại muốn dọn ra ở riêng!"
Diệp Sở cảm thấy thật đau đầu, tên khốn kiếp nào lại làm cho Lưu Ly muốn ra ở riêng? Không được, chuyện này không thể để như thế được. Dù giá nào hắn cũng phải quay về một chuyến. Ninh gia, nhất định là Ninh Ngọc giở trò!
Diệp Sở giận đến nghiến răng nghiến lợi, hắn buông ra mấy chữ:
"Bảo vệ tiểu thư cho tốt!" sau đó gạt điện thoại.
Diệp Sở tức đến nổi gân xanh:
"Mẹ kiếp! Ninh Ngọc, nếu tôi biết cô giở trò. Tôi nhất định sẽ khiến nửa thân trên của cô liệt còn thể thảm hơn nửa thân dưới!"
Có trời mới biết Diệp Sở cả đời phong lưu không sợ thứ gì chỉ sợ duy nhất chuyện Lưu Ly rời bỏ hắn. Đang ở xa như thế mà nhận được tin tức cô bỏ nhà đi, hắn không tức điên lên mới là lạ.
Vừa dập điện thoại với vệ sĩ, Diệp Sở liền ra lệnh cho tài xế:
"Quay về thành phố A!"
Đã đi được hơn nửa đường, bây giờ Diệp Sở lại đột nhiên muốn quay về, tên tài xế giật mình:
"Thiếu gia, không phải chứ... đã hơn nửa đường rồi..."
Diệp Sở chịu không nổi lải nhải của tên này, hắn nhắm mắt lại, lạnh lùng nói:
"Còn không về thì lát nữa chôn xác ở đây!"
Không biết do Diệp Sở hay do tài xế, xe đột nhiên nhanh như chớp chuyển bánh ba trăm sáu mươi độ quay ngược lại lái thẳng về thành phố A không một tiếng động!